Thông Thiên Đại Thánh

Chương 779: Tiên linh căn (3)




Trải qua mấy tháng xây dựng rầm rộ, hiện giờ Vũ Dương Lĩnh của Chu Báo đã có quy mô đơn giản rồi, đương nhiên, quy mô này chỉ là trấn nhỏ, hiện giờ diện tích của trấn đã lớn hơn gấp đôi, nhiều thêm rất nhiều kiến trúc, đồng dạng, nơi Chu Báo sống cũng rộng hơn gấp ba lần trước kia, lúc này không giống ngày xưa, trước kia Chu Báo có mỗi một người, cho hắn một cái giường cũng đủ rồi, nhưng hiện giờ hắn đã có lão bà, hơn nữa còn là công chúa triều đình, coi như lãnh địa này mới lập ra thì ít nhất cũng phải có bộ dáng một chút, không thể có quy mô như hoàng cung trong kinh thành nhưng cũng không nên quá mức sơ sài được.

Mà phía tây nơi Chu Báo ở lại là trung tâm chính trị của cả Vũ Dương Lĩnh, đó cũng là một khu nhà lớn, là nơi làm việc của bọn người Giang Hiểu, đồng thời cũng là phần trên mặt đất của ngục giam mới xây ở Vũ Dương Lĩnh. Bất quá hiện giờ Vũ Dương Lĩnh còn chưa có ngục giam chính thức, chỉ có địa lao thôi.

- Đại nhân, ở ngay chỗ này!

Đi theo Chu Sẹo tiến vào địa lao, một cổ hương vị tanh hôi đập vào mặt, Chu Báo không khỏi che mũi lại.

- Chu Sẹo, ngươi làm trò quỷ gì thế, nơi này mới được đào không đến nửa tháng a, ngươi đã bắt bao nhiêu người đến? Mùi vị lại khó nghe như vậy? !

- Hắc hắc, đại nhân, ta cũng không dám bắt loạn, chính là chín người lần trước đại nhân đưa đến, bất quá bọn hắn đều rất mạnh miệng, ta đương nhiên phải khiến bọn hắn chịu đau khổ rồi !

Chu Sẹo vội vàng nói.

- Kháo, mới chín người, mà đã biến nơi này thành ra bộ dáng quỷ quái rồi sao? !

Chu Báo chửi nhỏ một tiếng.

- Aizz, đại nhân, ngài coi chừng cái đầu !

Đi đến một thông đạo thấp bé, Chu Sẹo đi trước cẩn thận nhắc nhở, xuyên qua thông đạo, Chu Báo đã nghe được trận trận tiếng kêu thảm thiết.

- Sao vẫn còn tiếp tục tra tấn thế? !

- Đại nhân, tám người kia rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, lại dám đánh chủ ý với đại nhân, cho dù hỏi không được gì, cũng phải khiến bọn hắn nếm đau khổ, ngài xem!

Chu Báo nhìn hắn một cái, không nói gì, quả thật, đối đãi với người đến tìm mình gây phiền toái, quả thật không cần khách khí đấy, cũng không tất yếu phải khách khí.

Chu Sẹo dẫn Chu Báo vào trong một căn phòng nhỏ, không lớn, thấp bé ẩm ướt, nhưng tin tưởng, so với mấy gia hỏa đang chịu tội bên ngoài thì nơi này cũng xem như rất hưởng thụ rồi.

Bên trong gian nhà có một cái giường, còn có một cái bàn, trên bàn đốt một ngọn nến, một người nửa nằm ở trên giường, trên người vết máu loang lổ, sắc mặt tái nhợt, trông thấy cửa phòng mở ra, trên mặt lòe ra một tia chấn động.

Nhưng khi hắn nhìn thấy Chu Báo liền vô thức sợ run cả người, thân thể vậy mà rụt rụt về phía sau.

- Ta có đáng sợ như vậy không? !

Nhìn thấy động tác của hắn, Chu Báo nở nụ cười khổ, đi đến trước giường

- Ngươi yên tâm, nếu ngươi đã hợp tác với chúng ta rồi thì ta khẳng định sẽ không bạc đãi các ngươi đâu !

Người nọ nhẹ gật đầu, thân thể khẩn trương theo thời gian trôi qua dần buông lỏng, chỉ là trong ánh mắt nhìn về phía Chu Báo vẫn lộ ra vẻ vô cùng sợ hãi.

- Nói, ngươi tên là gì, có lai lịch gì? !

Chu Báo tận lực khiến ngữ khí của mình hòa hoãn lại, sợ sẽ hù người trước mặt này, nhưng trong lòng thì âm thầm buồn bực, tên nhát gan như vậy, làm sao tu luyện tới cảnh giới bát phẩm chứ, hơn nữa thực lực của hắn trong đám người còn lại trung thượng tiêu chuẩn, thật sự là cổ quái đến cực điểm

- Tại, tại hạ Đàm Nguyệt Lam, Đại Ly vương triều ... !

Đàm Nguyệt Lam buông lỏng tâm tình sợ hãi, nói lại tình huống của mình một lần, lúc mới bắt đầu còn có chút khẩn trương, có chút cà lăm, nhưng càng nói thì tâm tình càng buông lỏng, càng nói càng lưu loát, rất nhanh, Chu Báo đã đại khái hiểu rõ được một hai.

Đàm Nguyệt Lam này thân phận ở Đại Ly vương triều thập phần tôn quý, tính toán ra, chính là em vợ của hoàng đế Đại Ly vương triều, cậu ruột của Tam hoàng tử, xuất thân từ Đàm gia ở Đại Ly vương triều, địa vị của Đàm gia ở Đại Ly vương triều thập phần tôn quý, tương đương với ngàn năm thế gia ở Đại Tấn vương triều, thậm chí nội tình so ngàn năm thế gia ở Đại Tấn vương triều còn hùng hậu hơn.

Tư chất của Đàm Nguyệt Lam này cũng rất tốt, hơn nữa với nội tình thực lực của Đàm gia, từ nhỏ tu luyện đã cao hơn người khác một bậc, lúc hai mươi tuổi, dưới sự chồng chất của các loại võ công pháp quyết, Linh Dược đã thành công đột phá lục phẩm, trở thành thất phẩm cường giả, cũng thành một trong những chiến lực chủ yếu của Đàm gia, về sau lại tu luyện hai mươi năm, thành công đột phá bát phẩm, hơn nữa dưới sự trợ giúp của gia tộc, vậy mà khiến hắn tìm được một chỗ cực phẩm sát khí, tu thành một thân cương khí uy lực cực lớn, thực lực tăng nhiều.

Chỉ là việc tu luyện của hắn có thể nói hoàn toàn là mượn nhờ lực lượng của gia tộc, dùng các loại Linh Dược và kỳ ngộ chồng chất lên, hơn nữa bản thân xuất thân cao quý, đời này còn chưa bao giờ trải qua đại chiến, có chiến lực lại không có kinh nghiệm chiến đấu, quan trọng nhất là, căn bản chưa từng chịu qua khổ sở, lần này bị Chu Báo phong bế lực lượng, lại bị tên hung thàn ác sát Chu Sẹo này dọa nên không kiên trì được bao nhiêu ngày thì phòng tuyến trong nội tâm đã hỏng mất, đương nhiên là không biết không nói, biết gì nói nấy không lừa gạt. Chỉ là Chu Sẹo này tra tấn người khác thì được, nhưng hỏi chuyện thì không ra làm sao cả, tin tức hỏi được cũng không nhiều.

Nhưng Chu Báo lại không giống vậy, nửa canh giờ qua đi, hắn đối với tin tức của toàn bộ Đại Ly vương triều và Tam hoàng tử kia đều đã hiểu rõ ngọn nguồn.

Đàm Nguyệt Lam này là thân cậu của Tam hoàng tử, cũng là người tâm phúc, cho nên đối với bí mật của Tam hoàng tử hắn cũng biết, thậm chí ngay cả vì sao Tam hoàng lại xoắn xít đối với Yên Vân Phỉ như vậy hắn cũng rõ, coi như đã giải khai được bí ẩn trong lòng mình.

Phải biết rằng, trước kia hắn thật sự đã có chút hoài nghi, một người đường đường là Tam hoàng tử của Đại Ly vương triều, tư cách, địa vị cực kỳ tôn quý, muốn loại nữ nhân gì không được? Vì sao phải vì một nữ nhân chưa bao giờ gặp mặt như Yên Vân Phỉ mà phái ra nhiều cường giả như vậy kéo dài qua mấy mươi vạn dặm biển cả tới đuổi giết mình? Chỉ cần là người bình thường khẳng định làm không được chuyện như vậy, đây là não ngắn điển hình a! Nhưng nghe được Đam Nguyệt Lam nói, Chu Báo đã minh bạch, lão bà của mình quả thật không tầm thường gia, Yên Vân Phỉ vậy mà có được Tiên linh căn! Cái gì là Tiên linh căn?

Chu Báo không rõ ràng lắm, nhưng là Thanh Linh lại rõ, trải qua Thanh Linh giải thích một phen, Chu Báo cuối cùng cũng hiểu rõ, trong nháy mắt đầu liền nổi đầy sao, nhưng rất nhanh hắn liền khôi phục lại được.

- Con bà nhà nó, vậy mà muốn song tu với vợ của ta, mẹ nó chứ, hắn chết chắc rồi, Tam hoàng tử chết tiệt kia, mẹ nó chứ, ta nhất định phải giết hắn!

Chu Báo oán hận mắng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

- Tiểu tử, đừng nghĩ đến việc giết người, ta thấy ngươi vẫn nên học một bộ công pháp song tu thì tốt hơn đấy!

Thanh Linh ở một bên trầm lặng nói:

- Hắc hắc, tiên linh căn ah, căn cốt như vậy, cho dù vào thời thượng cổ cũng rất hiếm thấy, tiểu tử, ngươi thực con mẹ nó có nhãn lực ah!

- Hừ, dã tâm của Đại Ly vương triều này cũng thật lớn a, lại vươn tay tới cả Đại Tấn, chuyện Yên Vân Phỉ thân có tiên linh căn bọn họ cũng biết, ta nghĩ, chuyện này coi như là Yến Vân Thiên cũng không biết a, bằng không thì hắn cũng không dễ dàng gả Vân Phỉ cho ta như vậy!

Chu Báo lạnh lùng cười cười.

- Đúng vậy a, nếu như hắn biết rõ nữ nhi của mình có tiên linh căn lời thì căn bản không cần lo lắng đến vấn đề của ngươi, coi đây là mồi, thậm chí còn có thể khiến cường giả Thông Huyền Bí Cảnh buông hết thảy cố kỵ đến đuổi giết ngươi nữa!

- Đáng tiếc hiện giờ hắn đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất!

Chu Báo nói ra, trong nội tâm thở phào nhẹ nhõm.

- Ta nhớ ngươi đã từng nói, ngươi biết được rất nhiều công pháp song tu mà, sao hả, đưa cho ta một bộ đi!

- Ha ha ha ha, tốt, không có vấn đề!

Thanh Linh nghe xong cười ha ha, trong tiếng cười lộ ra một hương vị dâm đãng. Mười ngày sau, Võ Dương Lĩnh, dinh thự của Chu Báo, mật thất luyện công.

Chu Báo xếp bằng ngồi trên bồ đoàn, toàn thân hắc khí lượn lờ, hiện giờ nội khí màu đen trên người hắn đã không còn cảm giác cực nóng như trước nữa, trái lại, nội khí màu đen này lại là một mảnh nõn nà, thấu hiện ra một loại cảm giác như ngọc. Đúng vậy, cảm giác như ngọc, cái gọi là noãn ngọc sinh yên, hiện giờ nội khí của Chu Báo lại cho người khác một loại cảm giác như noãn yên sinh ngọc vậy.