Thân hình Chu Báo hơi ngừng lại, nhìn Vương Xà với sắc mặt cổ quái, nói:
- Dựa vào cái gì để ta tin tưởng ngươi? Tại sao ta phải tin tưởng ngươi? Là ta có Hỏa Hồng Tình, ngươi không có, ta là một trong nhị thập bát tú Tiên Cung, ngươi là một trong tam đại Đạo tòa Thiên Long Đạo, tại sao phải nhúng tay vào vũng nước đục này mà đối đầu với Linh Tiêu Điện, ta thật sự không rõ, tại sao ngươi phải tìm phiền toái như thế? - Vì cái gì à?
Nghe Chu Báo hỏi vấn đề này, Vương Xà cười cười tự giễu, nói. - Vì cái gì, ngươi hỏi ta vì cái gì à? - Đúng vậy a, ta hỏi ngươi vì cái gì, ta nghĩ mãi mà không ra!
Thanh âm chu Báo lạnh lùng nói. - Ngươi đã nghĩ như vậy, ta đây sẽ nói cho ngươi biết vì cái gì!
Cơ bắp trên mặt Vương Xà có chút co rút, bên trong ánh mắt hiện lên một tia âm tàn.
- Bởi vì ta muốn phá hủy cái gọi là thế lực chính thống này, tạo dựng cái gọi là đại nghĩa, đạo lý, ta muốn hết thảy chỗ thờ phụng, tín niệm trong lòng hắn đều hóa thành hư ảo, ta muốn trơ mắt ếch ra nhìn hết thảy chỗ thờ phụng của hắn bị chính ta tay phá hủy, ta muốn hắn phải tận mắt nhìn thấy và hối hận vì hậu quả do hạt giống hắn kết xuống năm đó gây ra, ta muốn suốt quãng đời còn lại của hắn phải sống trong hối hận vô biên, sống không bằng chết!
Nói xong lời cuối cùng, khuôn mặt Vương Xà bắt đầu vặn vẹo lên, trong mắt bắn ra hào quang ác độc, nhưng biểu lộ là đang cười, Chu Báo nhìn mà sởn hết cả gai ốc. - Ngươi không phải điên rồi a?
Chu Báo âm thầm bồn chồn trong nội tâm, nghĩ đến chính mình có phải là nói sai rồi hay không mà khiến tên tâm thần này nói ra lời điên khùng như vậy. - Ngươi nói, nếu như hắn biết rõ, bởi vì hành vi ngu xuẩn năm đó, mà khiến hết thảy chỗ thờ phụng, hết thảy tín nhiệm, chính tâm, tín ngưỡng đều bị hủy diệt thì hắn sẽ như thế nào? Lúc ấy, hắn sẽ có biểu lộ gì? Ta thật sự rất muốn nhìn, rất muốn nhìn thấy a, ha ha ha ha ha.
Câu nói phía trước thập phần ôn nhu, nhẹ nhàng, nhưng tiếng cười đằng sau lại quái dị đến cực điểm, giống như cú vọ gáy nửa đêm, khóe mắt Chu Báo khẽ động, nhịn không được lui về phía sau hai bước. - Tên cường giả cửu phẩm này điên rồi, mình gặp tai ương như cá trong chậu rồi.
Bất quá, hiển nhiên hắn đã đánh giá thấp tự chủ của Đại tòa Vương Xà rồi, sau khi cười xong, hắn ý thức chính mình đã thất thố nên nhẹ nhàng thở dốc một tiếng, thu liễm bộ dáng biến thái của mình, trở lại bộ dáng cười xấu xa. - Không có ý tứ, thật lâu chưa nói những công việc phiền lòng chết tiệt này, ngươi không có bị dọa chứ? - Thiếu chút nữa đã bị dọa chết!
Chu Báo khó chịu, không khách khí với hắn, nhìn hắn một cái mà lòng vẫn còn sợ hãi, cũng muốn hỏi cái gã Vương Xà nói đến là ai, nhưng lại không dám hỏi nhiều, vừa muốn nói lại thôi. - Đừng sợ, ta không điên, vừa rồi chỉ kích động một chút mà thôi, nhất định ngươi rất muốn biết ta nói tới ai a? - Đúng vậy a, ta rất muốn, bất quá có lẽ ta đã đoán được! - A? Ngươi đoán được?
Vương Xà hơi sững sờ, chợt nở nụ cười.
- Ha ha, đây cũng không phải là sự tình khó khăn gì, ngươi biết rõ sự tình ta làm mấy năm nay mới có thể đoán ra được, ta chính là nhi tử Kỷ Trung Đường, ngược lại tên nghĩa bạc vân thiên trong truyện xưa kia đã chết thật lâu, ngươi không nghĩ tới sao, trong mộ địa tại Minh Nghĩa Kinh Viện, ta chứng kiến mộ chôn quần áo và di vật của ta, ha ha ha ha ha ha ha, mộ chôn quần áo và di vật của ta, ái tử Kỷ Nhân Nghĩa chi mộ, Kỷ Nhân Nghĩa, ha ha ha ha ha!
Chứng kiến Vương Xà lại có dấu hiệu điên, Chu Báo có chút bất đắc dĩ, bất quá, lúc này hắn cũng không biết nên an ủi hắn như thế nào, cũng không biết có nên an ủi hắn hay không. - Ách, cái kia, ta nói, sự tình đã qua lâu vậy, ngươi không cần phải suy nghĩ sự tình không vui như vậy! - Con mẹ nó, không phải ta suy nghĩ, là ngươi gợi nhớ cho ta đấy!
Vương Xà kêu lên. - Đúng đúng đúng, là ta không đúng, ngươi bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút! - Bình tĩnh? Ta không bình tĩnh sao? Nếu ta không bình tĩnh, ta con mẹ nó đã sớm đi Minh Nghĩa Kinh Viện giết Lục Thiếu Du rồi!
Vương Xà phảng phất như bị chấn động, kêu lên.
Chu Báo cũng không nói gì nữa, chỉ tùy ý hắn múa may quay cuồng, phảng phất như con gà trống thất bại, ngửa cổ lên thở hổn hển.
Qua một hồi lâu, Vương Xà thoáng bình tĩnh lại một phát, hô hấp cũng trở nên bình thường lại, thở phào một cái, đặt mông ngồi xuống đất, hôm nay hắn phảng phất như sử dụng tất cả lực lượng của cường giả cửu phẩm vậy, cứ như vậy đặt mông xuống, té co quắp trên mặt đất.
- Người kia muốn đổi ta lấy Lục Thiếu Du, mẫu thân ta đương nhiên không chịu, hắn một chưởng đánh chết mẫu thân ta, văng vào vách núi trước mặt, ta tận mắt nhìn thấy hắn đánh mẫu thân ta phún huyết, phun ra thân thể ta, sau đó, hắn nâng Lục Thiếu Du lên, ôm ta tiếp tục trốn, hắn trốn một bên, sát thủ truy sát một bên, một mực chạy trốn ra ngoài ba trăm dặm, ha ha, bị những sát thu truy sát, hắn một chưởng đánh ta rớt xuống núi, tự mình quay đầu bỏ chay, ha ha, ha ha, ngươi nói, ngươi nói tên vương bát đản này có phải là nghĩa bạc vân thiên hay không, ngươi nói, hắn có đáng chết hay không?
Vương Xà không hề có tôn nghiêm của cường giả, nằm trên mặt đất, ngậm trong miệng cọng cỏ, vừa nói, lại vừa cười, Chu Báo thấy lạnh hết trong nội tâm. - Đích thật là một tên Vương bát đản!
Chu Báo liên tục gật đầu phụ họa. - Thế nhưng ta không thể giết hắn, hắn sinh hạ ta ra đấy, hắn là thân sinh lão tử ta, giết hắn sẽ có phiền toái, ta không thể vì tâm tư muốn giết hắn mà gây ra nhân quả lớn như vậy, không đáng, loại người này không đáng để ta làm thế! - Ta có thể hiểu được!
Chu Báo biết rõ, ở thế giới này rất trọng đạo lý, có rất nhiều thứ thuộc về phạm vi đạo đức tại kiếp trước của hắn, tại thế giới này lại bị một loại lực lượng thần bí quy định, ví dụ như nhi tử không thể giết cha, bằng không mà nói, căn bản không cần quan phủ động thủ, thật sự bổ Lôi Đình xuống thiên hạ, nổ chết tươi hắn rồi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp http://truyenfull.vn
- Đúng, ta không thể giết hắn, đương nhiên không thể giết hắn, giết hắn thì thật quá tiện nghi cho hắn rồi, bất quá, ta thề không bao giờ cho hắn sống yên ổn, cả đời đều không được sống yên ổn, ta muốn hủy diệt tất cả những thứ tốt của hắn, ta muốn hủy diệt hết thảy những thứ hắn thờ phụng, còn có sự nghiệp hắn cho là chính nghĩa nữa, đó không phải là chuyện thống khoái sao? - Không có, đương nhiên không có, ý nghĩ của ngươi rất đúng, rất mỹ diệu, ta ủng hộ ngươi!
Chu Báo nở nụ cười, đứng dậy, thời gian dần qua, liền ly khai, trước khi đi, đứng trước cửa phòng, nói.