Thông Thiên Đại Thánh

Chương 805: Lam kình đảo, Thái Uyên Thiên mở ra (2)




- Vào thôi!

Chu báo liếc nhìn Mạc Âm Dương, cũng không nói gì thêm, thân hình lóe lên, liền chui vào thông đạo kia.

- Người nào, dám tự tiện xông vào Lam Kình đảo!

Lúc thân hình ba người vừa hiện, một tiếng quát chói tai vang lên, sau đó, một đạo ánh đao gào thét thê lương bay đến, trực tiếp hướng đến Chu Báo.

- Muốn chết!

Sắc mặt Chu Báo lạnh lẽo, đưa tay ra, điểm một điểm chỉ, một đạo kiếm khí màu đỏ thẫm bắn ra, trực tiếp kích vào đạo ánh đao kia, "bá lạp" một tiếng, ánh đao liền bị Lưỡng Nghi Thông Thiên kiếm khí của Chu Báo kích trúng, nát bấy.

Cái này còn chưa đủ, dưới một kích này, Chu Báo đã thấy rõ người công kích hắn, thân hình lóe lên, quỷ mị hư vô, tiến đến trước mặt người đó, tát một cái.

- Dừng tay!

Hết thảy đều phát sinh với tốc độ ánh sáng, một đạo kiếm khí của Chu Báo đánh nát ánh đao kia, sau đó lại tát một cái về người đó, đồng thời, có ngươi lên tiếng dừng tay.

- Dừng tay? Dễ dàng như vậy sao?

Vẻ mặt Vương Xà sau lưng Chu Báo cũng hiện lên nụ cười lạnh, một tay hư trảo, một tia điện quang màu xanh da trời bắn ra từ đầu ngón tay hắn, chộp tới thanh âm của Bạch y nhân vừa lên tiếng, một đoàn thanh yên bao phủ trên người hắn, phát ra từng tiếng lốp bốp. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Điện quang đập lên trên thanh yên, vài tiếng rầu rĩ vang lên rồi lại bị chui vùi, cùng lúc đó, bạch y nhân kia cũng buồn bực hừ một tiếng, sắc mặt trắng bệch đi, lùi lại hai bước.

- Tất cả đều dừng tay, nơi này là Lam Kình đảo, không phải Thất Thần Vực các ngươi!

Một tiếng gào to như sét đánh vang lên bên tai, dao động tinh thần chấn đắc nhân tâm, giọng thật lớn a!

Vô luận là Chu Báo hay Vương Xà, hay là Mạc Âm Dương sau lưng, tất cả đều giật mình, thanh âm này cũng không sử dụng nội khí, thuần túy rống lên nhờ giọng thật, tuy nhiên so với cường giả cửu phẩm vận dụng Chân nguyên rống lên thì còn to hơn nhiều, uy lực cũng lớn hơn nhiều, Chu Báo chỉ cảm thấy một tiếng nổ vang bên tai, giống như là một tiếng sấm đột ngột oanh tạc bên tai hắn.

Theo âm thanh gào to này, một thân ảnh cao lớn khôi ngô chút biến thái đi ra từ đám sương mù, phía sau hắn còn có một gia hỏa cực kỳ cổ quái đi theo, bộ dáng thoạt nhìn như là một thanh niên, nhưng làn da lại màu xanh, y phục trên người cũng không nhiều, chỉ mặc một cái khố màu xanh mà thoạt nhìn phảng phất đồng dạng như rong biển, che bộ vị yếu hại lại, một người khác là đại hán trung niên, một thân trang phục so với người bình thường thì không sai biệt lắm, chỉ là trên đầu có một cái gai dài nhọn hoắt.

- Các ngươi là nhân loại, chuyện tranh đấu nội bộ, các ngươi đánh nhau tại địa phương khác, ta mặc kệ, nhưng nơi này là Lam Kình đảo, không phải nơi các ngươi làm càn, nguyên một đám đều thành thật một chút, bằng không thì lão Lôi ta sẽ từng bước từng bước trói chết các ngươi!

Thời gian nói chuyện, cơ bắp như nham thạch đầy người lão Lôi này có chút phồng lên, đôi mắt to như chuông đồng, hung hăng nhìn chằm chằm sáu người trong sân.

- Ơ ơ ơ, đây không phải là Mã đại thiếu gia sao? Như thế nào lại rớt tất cả răng trong miêng thế kia, Mã đại thiếu gia vừa thay răng nữa à?

Một thanh âm quái dị từ nơi khác vang lên, chỉ thấy vài đạo Bảo quang xuất hiện, lại thêm ba người xuất hiện trong tràng, một thiếu niên anh tuấn vừa xuất hiện, liền cười dịu dàng, nhìn người trẻ tuổi nằm trên mặt đất chuẩn bị đứng lên, vẻ mặt có chút hả hê.

- Tốt rồi, tất cả đều bớt tranh cãi đi, hiện tại không phải là lúc đấu võ với nhau!

Sau lưng thiếu niên tà dị là một nam tử trung niên vận hắc y, Chu Báo hơi kinh hãi khi nghe thấy thanh âm hắn, vì vậy nhìn về hắn, nhưng sau khi nhìn thì lại không nhịn được cười một tiếng, nguyên lai hắc y nam tử này là tráng hán vận hắc y ngày đó tranh đoạt Tiên Thiên Bảo Hoa Thanh Liên với Hoan Hỉ Phật tại Bích Lạc Bí Cảnh.

- Thật là hữu duyên a!

Chu Báo âm thầm cười cười trong nội tâm, quay người trở về bên cạnh Vương Xà và Mạc Âm Dương, cũng không nói chuyện.

- Ngươi tên hỗn đản này lại dám đánh ta, ngươi..

Chu Báo lại vung một bạt tai tới.

- Ta đếu cần biết ngươi là ai, nếu còn ăn nói lỗ mãng thì ta đánh chết ngươi!

- Ngươi..

Thiếu niên té trên mặt đấy giãy dụa đứng lên, nhìn qua Chu Báo, trên mặt tràn đầy vẻ oán độc, tựa hồ như muốn nói điều gì nhưng lại bị bạch y nhân ngăn cản.

- Khổng Tước Vương, Mã Thiên Lộc, không biết các hạ là thần thánh phương nào?

Bạch y nhân ổn định thiếu niên, trên mặt hiện lên một tầng sương lạnh, hướng về Chu Báo hỏi.

- Đại Tấn, Chu Báo.

Chu Báo suy nghĩ một lát, nhìn Mã Thiên Lộc.

Những ngày này, hắn cũng biết rõ cái thế giới này, cũng đã nghe nói về Khổng Tước Vương, Khổng Tước Vương cũng không phải là một đại vương triều tại Đông Tứ Vực, không phải tại Trung Thổ Vực, cũng không phải ở Bồng Lai Vực mà là Vương triều lớn nhất tại Phương Trượng Vực, đồng dạng với Đại Tấn, cũng có được một khối lệnh bài tiến nhập - Thái Uyên Lệnh.

Mà Mã gia Khổng Tước Vương là thế gia lớn nhất tại Khổng Tước Vương, vương triều này cũng không giống như Đại Tấn, vô số thế gia cùng tồn tại, mà chỉ có một thế gia tồn tại, coi như là hoàng đế Khổng Tước Vương, cũng không quá đáng chỉ là khôi lỗi Mã gia mà thôi.

Cho nên, trong những người có tư cách tranh đoạt ngôi vị Ngọc Đế với Yến Vân Thiên, cũng không có hoàng đế Khổng Tước Vương, bởi vì một khôi lỗi thì làm gì có tư cách tranh giành chiếc ghế này.

- Đại Tấn, Chu Báo!

Mã Thiên Lộc gật gật đầu.

- Nguyên lai là cường giả Trung Thổ Vực a, thất kính, thất kính!

Chu Báo gật gật đầu, khôi phục vẻ bình tĩnh, đúng lúc này, một thân áo bào xanh có vẻ mộc mạc, hơi phiêu động trong gió, thoạt nhìn như là một tú tài nghèo khổ, nào phải là một cường giả tiện tay đã muốn mạng người chứ

Sau xung đột này, Lam Kình đảo khôi phục lại sự yên tĩnh, hiện tại có bốn nhóm người trên đảo, ngoài trừ ba người Chu Báo, còn có nhóm đến đầu tiên bố trí cấm chế, hơn nữa còn có nhóm Khổng Tước Vương chịu thiệt trong tay Chu Báo, còn có ba người lão Lôi, trong mười hai người, Chu Báo chú mục nhất đến ba người lão Lôi, bởi vì xem xét qua là biết rõ bọn hắn không phải là nhân loại, hẳn là yêu thú trong Hải Vực, chính là hấp dẫn người ta nhất nên cũng thành tiêu điểm của mọi người.

- Nhìn cái gì vây, chưa từng xem qua a?

Lão Lôi kia bị nhìn, có chút không tự nhiên, mãnh liệt rống lên một tiếng, hai người tráng kiện như gốc cây trăm năm, vung vẩy cánh tay, sắc mặt cực độ bất thiện.