Thông Thiên Đại Thánh

Chương 807: Nhập Thái Uyên, Thôn vân thú (1)




- Cái này là địa phương nào?

- Đúng vậy a, cuối cùng là địa phương nào?

Một căn linh giác tinh tế đều đặt trên từng tầng chấn động không gian, sau khi chấn động không gian có chút bất đồng này qua đi, đột nhiên mở ra một địa phương thập phần thần diệu, đây là một mảnh thế giới tối tăm mờ mịt, khắp nơi toàn là sương mù màu xám, mịt mờ một mảnh, không có nguyên khí thiên địa gì, nhưng cũng không giống như hư không bình thường, tràn đây phong bạo vô tận khó lường trong hư không.

Đây là một không gian kỳ quái, đúng vậy, đây là một không gian kỳ quái mà ổn định!

- Đây là địa phương nào, chẳng lẽ là Thái Uyên Thiên trong truyền thuyết?

Chu Báo tránh qua, bỗng nhiên tầm đó, hắn cảm giác được một cỗ đại lực vọt tới, hoàn toàn tách linh giác của hắn ra, cả người giật mình một cái, sau khi phục hồi lại tinh thần thì thở ra một tiếng.

Cảm ngộ, niệm động vừa rồi, bất quá đều là ý niệm của hắn, liền một phần mười thời gian cái nháy mắt cũng không có, tự nhiên cũng không có người dị thường xuất hiện ở chỗ hắn, đợi đến khi tinh thần hồi phục hắn mới phát hiện, chỉ trong một phần mười cái nháy mắt đó, lập tức hết thảy Lam Kình đảo đều phát sinh biến hóa.

Không gian phong bạo tàn sát bừa bãi tất cả Lam Kình đảo, vô số tiểu đảo như mãnh vỡ không gian thật nhỏ đều bị phong bạo thổi lên, hết thảy Lam Kình đảo đều bị cuốn vào trong đó.

- Phong bạo thật là lợi hại, vậy mà kẹp lấy mảnh vỡ không gian trong đó, coi như là cương khí cũng không thể phòng ngự được a!

Chu Báo thất kinh trong nội tâm, lúc này, một tầng ánh sáng màu lam mờ mịt nổi lên trên người hắn, bao phủ hắn, Vương Xà và Mạc Âm Dương ba người vào trong, những phong bạo tàn sát bừa bãi này đập đến hào quang màu xanh da trời liền tự động đánh ra.

- Trách không được mặc kệ dạng thế lực gì, đến thử vận trên Lam Kình đảo đều chỉ có ba người, quá ba người thì Thái Uyên Lệnh này liền bảo vệ không chu toàn rồi, đối mặt Không gian phong bạo này, dù là cường giả cửu phẩm, chỉ sợ cũng phải ôm hận a!

Theo chấn động không gian và phong bạo tăng lên, ánh sáng màu lam trong Thái Uyên Hợp cũng càng ngày càng sáng, thời điểm độ sáng đạt tới cực hạn, không gian chung quanh như cái cọt bay vọt lên như gợn sóng, cuốn hoàn toàn hai mươi điểm ánh sáng màu lam mịt mờ trên Lam Kình đảo này vào.

Cùng lúc đó, tại mặt nghiêng khác của hòn đảo, có một quang điểm màu xanh da trời cũng đồng dạng bị cuốn vào.

- Cơ hội tốt a!

Sau khi bị ánh sáng màu lam cuốn vào, Chu Báo vui vẻ trong nội tâm, một lần nữa, linh giác giống như xúc tu, trải rộng ra ngoài, mượn cơ hội khó có này thể ngộ không gian huyền bí.

Chỉ tiếc là thời gian của hắn quá ngắn, cuối cùng chỉ là xem như hơi đạt được.

Sau mấy hơi thở, một cỗ nguyên khí thiên địa đầy đủ đánh tới, thiếu chút nữa làm Chu Báo sặc.

Trên thực tế, hắn đồng thời cũng nghe được vài thanh âm khục khặc mơ hồ, hiển nhiên là bị cỗ linh khí sung túc đến cực điểm này làm sặc.

- Cái đám mây dày này, là Thái Uyên Thiên!

Sau mấy hơi, hết thảy đều sóng êm gió lặng rồi, sau mươi người dừng chân tại một không gian kỳ lạ mà thần diệu.

Tham lam hít vài hơi linh khí nồng đậm, Chu Báo nhìn qua nhìn lại khắp nơi, vừa nhìn liền ngây ngẩn cả người, đây là thế giới dạng gì a, rông lớn, vô cùng rộng lớn, đây là ấn tượng đầu tiên của hắn.

Từng tòa núi cao tới cực điểm, dãy núi nổi giữa không trung, nhìn qua như là một Huyền Không sơn trong cực phẩm màn bạc điện ảnh "Avatar" hắn đã xem qua ở kiếp trước, nhưng so với trong phim thì hắn chứng kiến rất nhiều ngọn núi, cũng lớn hơn rất nhiều.

Linh khí đầy đủ, khắp nơi đều là những ngọn núi lư lửng, trong không gian này, vậy mà lại có một khối lục địa đứng đắn.

Phóng mắt nhìn lại, tất cả đều có hình dạng ngọn núi, thể tích những ngọn núi này vô cùng khổng lồ, lớn thì vài chục vạn dặm, phảng phất như một đại lục lơ lửng trên không trung, nhỏ thì rất nhỏ, bất quá chỉ bằng một cái phòng ốc, khoảng cách giữa từng ngọn núi cũng có lớn có nhỏ, có chỗ trống phảng phất như là một hải vực rộng mười mấy vạn dặm, ngoại trừ lam khí thì không còn cái gì, có những ngọn núi lần lượt liên tiếp lẫn nhau, thậm chí còn có nhánh thực vật tương liên.

Bầu trời màu xanh đậm, một vòng sương mù màu trắng, từng đám mây trên bầu trời lơ lửng thổi tới thổi đi chung quanh các ngọn núi, nhìn như chốn bồng lai tiên cảnh.

- Tốt rồi, các vị, hiện tại chúng ta đã đến Thái Uyên Thiên, dựa theo minh ước định ra mấy ngàn năm trước, mỗi một nhóm người chúng ta đều có khu vực cố định, từng người trong mỗi một nhóm đều không được tự tiện ly khai, nếu như mọi người muốn trao đổi, hiện tại liền bắt đầu!

Một thanh âm to vang lên trong đám người, tràn đầy uy áp cùng với khí tức không thể trái nghịch.

- Là Linh Tiêu Điện ngu ngốc!

Chu Báo nhìn thoáng qua người phát ra thanh âm kia, âm thầm chửi nhỏ một tiếng, mặc kệ hắn, hướng về Lý Tú gật đầu, cũng không có bắt chuyện, liền ly khai.

- Chờ một chút!

Ngay lúc Chu Báo chuẩn bị rời đi, một thanh âm gọi giật hắn lại, Chu Báo nhíu mày nhìn lại, đúng là cương giả Linh Tiêu Điện vừa rồi.

Người này thân cao tám thước, bộ râu dài màu den, lông mày như tơ tằm, mắt xếch, nhìn tầm đó đều có một cỗ uy vũ, đương nhiên, trong mắt Chu Báo, nếu mặt hắn hồng hơn một ít thì nhất định Chu Báo sẽ cho rằng đây là Quan Nhị gia chuyển thế.

- Các hạ có gì chỉ giáo?

Chu Báo chắp tay, thản nhiên nói.

- Nếu ta không lầm thì các hạ hẳn là Chu Báo Vương triều Đại Tấn Trung Thổ Vực!

Người kia dò hỏi.

- Đúng vậy, tại hạ chính là Chu mỗ, các hạ là..

- Linh Tiêu Điện, Trương Vân Hạo!

Trương Vân Hạo giương cằm lên, đặc biệt là thời điểm nói ra ba chữ "Linh Tiêu Điện" kia, khí thế cả người đều giương ra.

- Không biết các hạ gọi tại hạ lại là có gì chỉ giáo?

- Đương nhiên là có chuyện?

Trương Vân Hạo mỉm cười.

- Tại hạ có một yêu cầu quá đáng!

- Đừng bảo là yêu cầu quá đáng này là trao đổi Thái Uyên Lệnh với ngươi!

Khóe miệng Chu Báo lòe ra một tia cười lạnh.

- Thời gian có hạn, tại hạ cáo từ!

Chu Báo chắp tay một lần nữa, thân hình lóe ra, xoáy lên một đạo cương khí màu hồng đỏ thẫm, chuẩn bị ly khai. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Ngươi, lớn mật!

Ngay tại thời điểm thân hình Chu Báo bắn lên, một chùm quang mang màu vàng chớp động, trực tiếp hướng về đỉnh đầu Chu Báo quét tới.

- Ngươi muốn chết!

Hàn quang trong mắt Chu Báo lóe lên, thấy rõ kim sắc quang mang này là do một gã kim y đại hán bên cạnh Trương Vân Hạo bắn ra, giơ nhất chỉ lên, kiếm khí đỏ thẫm hiện lên, đâm vào một chỗ với kim bồng kim quang kia.