Thông Thiên Đại Thánh

Chương 809: Nhập Thái Uyên, Thôn vân thú (3)




- Có phải thế không, Mạc huynh?

Trên mặt Mạc Âm Dương âm tình bất định, nói thật, sự tình vừa rồi khiến hắn có chút hối hận vì đã theo Chu Báo tiến vào đây.

Thế lực Linh Tiêu Điện như thế nào, hắn vô cùng tinh tường, Vương Xà nói nhẹ nhàng linh hoạt, Trung Thổ Vực là địa bàn Tiên Cung, không cần sợ hãi, nhưng hắn là người Bồng Lai Vực a, Bồng Lai Vực nằm trong địa bàn Linh Tiêu Điện a!

Nếu Linh Tiêu Điện xem hắn cùng một bọn với Chu Báo, mà lại không thể gây phiền toái cho Chu Báo mà tìm hắn, như vậy hắn tìm ai để nói lỹ đây?

Bất quá, việc đã đến nước này, có hối hận cũng vô dụng, chỉ có thể mong mỏi ba người kia không nhận ra mình, trong Thái Uyên Thiên này, chính hắn cũng có thể tìm được thứ tốt, đột phá cảnh giới.

Ba canh giờ sau.

- Chết tiệt, đến tột cùng khu vực của chúng ta có xa lắm không, như thế nào bay lâu như vậy mà còn chưa tới?

Mỗi một khỏa Thái Uyên đều đã trải qua phương pháp đặc thù xử lý, chỉ cần đến khu vực chỉ định thì sẽ phát xuất ra ánh sáng màu lam, nhưng bay thẳng ba canh giờ, một tí động tĩnh của Thái Uyên vẫn không có, thật sự là khiến hắn phát hỏa.

Phải biết rằng, nguyên Thái Uyên Thiên này vốn không phải là sóng yên gió lặng như nhìn ở phía trên, nguyên khí, linh khí tràn ngập khắp nơi, nhưng đồng thời cũng tràn đầy nguy hiểm, phi hành ba canh giờ đã gặp mười tám dị thú yêu thú phi hành, một con thì không nói, nhưng những yêu thú phi hành này, tuy thực lực là cửu phẩm, thậm chí so với cường giả cửu phẩm bình thường thì còn mạnh hơn một điểm, nhưng đụng phải ba người liên thủ, không những không sợ mà còn rất có thu hoạch, nhưng một khi đụng nguyên một bầy gia hỏa, bọn hắn khóc không ra nước mắt rồi.

Ngay tại hơn mười hơi thở trước, bọn hắn vừa vặn gặp một bầy chim màu đỏ công kích, bọn chim màu đỏ này cũng không lớn, cùng với chim sẻ không xê xích bao nhiêu, nhưng lại vô cùng mạnh mẽ, dù ba người bọn hắn liên thủ nhưng cũng phải phí chút ít khí lực mới có thể giết chết cái đám chim này, một hai con thì cũng thôi đi, nhưng số lượng đám chim này thậm chí hơn mười vạn, tạo thành một đám mây đỏ cực lớn trên nền trời màu xanh da trời kia, phác thiên cái địa, mỗi một chỉ đều là cương vũ thiết trảo, một khi xông đến, dù là dùng năng lực của ba người bọn hắn, muốn xông ra cũng sợ thập phần khó khăn.

Không chỉ như thế, cương vũ thiết trảo bọn hồng điểu này còn có thể xuyên phá cương khí hộ thân, mặc dù nhỏ nhưng còn có thể phun ra ngọn lửa, tiến hành công kích, có thể nói là khiến ba người nhức đầu.

- Không thể tiếp tục như vậy, nếu đụng phải quái vật thì cũng không biết chết như thế nào!

Mạc Âm Dương có chút lo lắng nói, hắn tới nơi này vì giành chỗ tốt, không phải đến để chết, đám hồng điểu vừa rồi đã khiến bọn hắn nhức đầu, lòng còn sợ hãi, nếu gặp quái vật gì thì phiền toái to rồi.

- Nếu không, trước tiên chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục đi, ta chỉ biết là sau khi tiến vào Thái Uyên Nhật, cứ một mực phi hành về khối đại lục lơ lửng lớn nhất hướng đông là có thể đến địa cầu chúng ta, nhưng tuy có thể nhìn thấy đại lục kia nhưng lại cách chúng ta không ba mươi vạn dặm thì cũng hai mươi vạn dặm, chúng ta đã bay ba canh giờ rồi, khoảng cách như thế nào còn không biến hóa, xem ra, chúng ta còn phải bay thật lâu a!

Chu Báo nói ra. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

- Có đạo lý!

Vương Xà nói.

- Vừa vặn phía trước có một nơi, chúng ta vào đó nghỉ ngơi chốc lát a!

Ba người đè cương phong xuống, một mực tới gần ngọn núi kia.

Hình thể ngọn sơn phong này không lớn, giữa thiên địa Thái Uyên Thiên vô biên này, hình thái chỉ có thể là hơi nhỏ, nhưng so với con người thì khổng lồ vô cùng, ba người phảng phất như ba con kiến nhỏ hạ xuống một tảng đá không có quá nhiều thảm thực vật, ngồi xuống, bắt đầu điều tức.

- Tam Thập Tam Thiên vẫn là Tam Thập Tam Thiên, quả nhiên danh bất hư truyền, nồng độ nguyên khí thiên địa so với ngoại giới thì đậm đặc hơn trăm ngàn lần, tu luyện một năm ở chỗ này cơ hồ tương đương với vài thập niên bên ngoài, thậm chí trên trăm năm, nếu có thể ở lại đây lâu dài mà nói, vậy thì thật sự quá tốt!

- Mạc huynh, tâm tư hồ đồ như vậy, vẫn có một điểm thiếu suy nghĩ a!

Vương Xà mỉm cười.

- Nếu thật sự có thể ở lâu dài trong Thái Uyên Thiên này, ngươi cho rằng Linh Tiêu Điện bọn hắn không muốn sao?

- Ta cũng chỉ là ngẫm lại mà thôi, nếu thật sự có việc tốt này, chỉ sợ không tới phiên ta!

- Không có thể, dùng thực lực Mạc huynh, địa vị tại Ma Môn có lẽ không thấp a!

- Đương nhiên không thấp, nhưng cũng không phải cao a!

Mạc Âm Dương cười ha ha nói, bỗng nhiên lúc đó, thần sắc hắn khẽ động, ánh mắt dời về hướng bên phải phía trước, Chu Báo và Vương Xà cũng phát hiện ra dị thường, ánh mắt cùng hướng về một chỗ.

- Không phải chứ!

Đợi đến khi thấy rõ kiện đồ vật kia, ba người đồng thời hít một hơi lãnh khí.

Bởi vì thứ ba người chứng kiến chính là một con mắt, một con mắt cực đại, vốn con mắt này đang nhắm, cũng không có bất kỳ tia khí tức nào tràn ra nên ba người đều không có chú ý tới, nhưng hiện tại, tựa hồ động tĩnh ba người làm kinh động đến nó, nó mở con mắt ra, trợn mắt nhìn về ba người Chu Báo.

Con mắt cực đại, độ cao hơn mười trượng có thừa.

Đường kính con mắt hơn mười trượng a, đây là khái niệm gì, còn bản thể kia..

Nhìn cũng không nên nhìn, chỉ cần suy nghĩ một chút cũng đủ để lòng người lạnh ngắt, run sợ rồi.

Đáng tiếc, hiện tại, thứ bọn hắn gặp không phải là tưởng tượng, mà là sự thật phiền toái, phiền toái chính thức!

Theo một hồi đất rung núi chuyển, ba người đồng thời nhảy lên không trung, bay cực nhanh về phía trước.

Một tiếng rống to giống như sấm rền vang lên, ba người bay ra vài dặm bên ngoài phảng phất như đồng thời bị búa tạ oanh kích, thân hình bị âm thanh rống to làm cho dừng lại, đang phi hành trên không trung, có chút lảo đảo, lay động.

- Con mẹ nó, đây là dạng quái vật gì?

Chu Báo chỉ cảm thấy một hồi đầu váng mắt hoa, lỗ tai cũng nổ vang lên, thiếu chút nữa thì té từ trên không xuống, sau đó, một hồi gió lớn lại xoáy lên, trong nháy mắt đã đến sau lưng hắn.

- Coi chừng, đây là Thôn vân thú!

Mạc Âm Dương phảng phất như nghĩ tới điều gì, kêu to lên, thân hình hóa thành một đạo khói bụi nhàn nhạt, biến mất trước mặt hai người.

Thôn vân thú!

Chu Báo chưa từng nghe nói qua, bất quá hiện tại cũng không phải thời điểm truy cứu đến tột cùng Thôn vân thú là cái gì.