Thông Thiên Đại Thánh

Chương 942: Gom góp vào một chỗ




- Trận pháp vây ở không gian chung quanh này thật quá biến thái rồi, công năng cũng chỉ có một, một khi cưỡng ép phá vỡ, sẽ lọt vào cắn trả cực lớn.

- Vậy phải làm thế nào, đây là Thái Huyền Thông Thiên Trụ, mặc dù tu vị của hoàng thượng cao, nhưng cũng không ngăn cản được bao lâu ah

Thái Phó đã nhận ra lai lịch của cột sáng màu trắng kia, lo lắng vội vàng nói, bởi vì tác dụng của trận pháp, tẩm cung của hoàng hậu đã hoàn toàn bị phong bế trong một không gian khác, không gian bích lũy của không gian này tuy rằng trong suốt, nhưng bên ngoài lại không thể nào thấy rõ tình huống bên trong, người ở phía ngoài cũng không biết người bên trong đến tột cùng là còn sống hay đã chết.

- Yên tâm đi, hắn là Cửu vương Chí Tôn, có Đại Khí Vận, người hiền đều có hiện tượng thiên văn, chắc sẽ không chết uất ức như vậy đâu? !

Chu Báo không có tim không có phổi mà nói.

- Huynh ... ách!

Lúc này Yên Vân Phỉ đã ở trong trạng thái cực độ sợ hãi và lo lắng, nghe được Chu Báo còn ở đây châm chọc, cho dù với tính tình của nàng cũng nổi trận lôi đình, một ngón tay chỉ về phía Chu Báo, đang muốn nói cái gì đó, lại bỗng nhiên cảm thấy trong bụng một hồi đau nhức kịch liệt, ngồi chồm hỗm xuống.

- Vân Phỉ, nàng làm sao vậy? ! Chu Báo sợ hãi kêu lên, bước lên phía trước đở lấy Yên Vân Phỉ quan tâm nói.

- Muội!

Yên Vân Phỉ tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng rất nhanh, lời của nàng đã bị rên rỉ thống khổ thay thế, Chu Báo kinh hãi trong lòng, Yến Vân Phỉ tuy rằng là nữ tử, nhưng đi theo cạnh hắn lâu như vậy, thân lại có tiên linh căn, thực lực bây giờ cũng đã là Tứ phẩm, được xưng tụng là một tiểu cao thủ, sao lại bỗng nhiên đau bụng lúc này, chẳng lẽ là trúng độc?

Trong nội tâm lo lắng, một cổ khí tức vô cùng ôn hòa chạy vào trong cơ thể Yên Vân Phỉ, thần sắc thống khổ của Yên Vân Phỉ thoáng được hóa giải một chút, trên mặt đã đầy mồ hôi. Mở to mắt, suy yếu nhìn Chu Báo, phảng phất muốn nói điều gì đó, lại một chữ cũng không nói nên lời.

- Vũ Dương bá, nếu như không ngại thì có thể để ta bắt mạch cho công chúa điện hạ được không? !

Đúng lúc này, một thanh âm ôn hòa truyền đến từ bên cạnh, Chu Báo không cần quay đầu lại cũng biết rõ, đây là Thái Bảo trong Tam công.

- Ngươi biết y thuật?!

- Hiểu sơ một hai.

Thái Bảo nhẹ nhàng nói.

Chu Báo gật gật đầu, nghiêng thân thể, để Thái Bảo đi đến phụ cận. Chỉ thấy Thái Bảo vượn tay đặt lên mạch của Yên Vân Phỉ, sau mấy hơi thở, trên mặt lại hiện lên một tia thần sắc cổ quái, ngẩng đầu nhìn Chu Báo, biểu lộ trên mặt cũng không biết là vui hay lo lắng nữa.

- Thế nào, Vân Phỉ có phải bị trúng độc không?!

- Công chúa điện hạ cũng không bị trúng độc, chỉ là mang thai thôi!

Thái Bảo thản nhiên nói.

- Chúc mừng Vũ Dương bá!

- Mang, mang thai? !

Khóe miệng Chu Báo khẽ nhếch lên, sửng sốt một chút, chợt phá lên cười. Một phát túm lấy cổ áo của hắn.

- Ngươi xác định, vợ ta thật sự mang thai sao?

- Đúng, đúng thật sự, công chúa điện hạ quả thật đã mang thai!

Thái Bảo này cũng là một bát phẩm cường giả, nhưng dưới một trảo kích động của Chu Báo lại căn bản không có cơ hội né tránh, cứ như vậy bị Chu Báo một phát bắt được.

- Ha ha, thật tốt quá, thật sự là quá tốt rồi!

Có lẽ vì đây là lần đầu làm lão tử nên Tiểu Chu báo đã hưng phấn đến bộ dáng không biết gì nữa. Hoa chân múa tay vui sướng không biết gì nữa.

- Chu Báo, Chu Báo!

Một hồi thanh âm suy yếu rơi vào trong tai hắn, hắn mãnh liệt giật mình, thoáng cái đã đến bên cạnh Yên Vân Phỉ.

- Này, có ai không. Nhanh có ai không, không thấy công chúa điện hạ thân thể không khỏe sao, trong hoàng cung này chẳng lẽ không có người hầu hạ sao? !

Chu Báo hô to lên một câu, khiến mọi người hai mặt nhìn nhâu, cũng không biết nên nói gì cho phải.

- Chu Báo, cứu, cứu phụ hoàng muội

- Sao ah, à, cứu hắn, không có vấn đề, không có vấn đề, cứ để ta lo, cứ để ta lo!

Chu Báo liên tục nói, lúc này mới nhớ tới giờ đang ở nơi nào, xảy ra chuyện gì.

Bất quá, cho dù ý thức được, tâm tư của hắn cũng không đặt lên chuyện này nữa.

- Xảy ra chuyện gì vậy, vì sao nàng hiện giờ lại thống khổ như vậy, không phải có chuyện chứ? !

Phò mã yên tâm, công chúa chỉ nhất thời kinh sợ thôi, hơn nữa mấy ngày nay lo cho bệnh tình của hoàng hậu, động thai khí, hảo hảo nghỉ ngơi sẽ không có chuyện gì nữa, bất quá hiện giờ tốt nhất là buông lỏng tâm tình, không thể gấp, cũng không thể tức giận

- Hảo hảo hảo. Không thể gấp, cũng không thể tức giận.

Chu Báo chân tay luống cuống không còn chút nào bộ dạng của siêu cấp cường giả, đối với lời nói của Thái Bảo kia phảng phất coi như khuôn vàng thước ngọc vậy, hắn liên tục gật đầu, nói với Yên Vân Phỉ

- Tốt rồi, Vân Phỉ, không có chuyện đâu, không nên nổi giận, cũng không nên gấp, chuyện này dễ giải quyết, dễ giải quyết, nàng nghỉ ngơi trước đi, nghỉ ngơi, nghỉ ngơi thật tốt, biết không?

- Muội biết rồi!

Lúc này, Yên Vân Phỉ đã đỡ bớt một chút, thống khổ hơi giảm bớt một chút, nhẹ nhàng gật đầu.

Tốt rồi, người đâu, mẹ nó, đây là hoàng cung chó má gì vậy, ngay cả cung nữ cũng không có?

Chu Báo kêu to lên, chung quanh nơi này đều là đám đại lão gia, hắn cũng không muốn ném lão bà đang mang thai của mình cho đám đại lão gia này. Huống chi, trong này còn có một gia hỏa bụng dạ khó lường nữa.

Đồng thời khi Chu Báo kêu to lên, Thái Tế kia đã dẫn vợ chồng Chu Báo vào trong nội cung, gọi Phùng công công qua. Sau khi phân phó vài câu, Phùng công công kia vội vàng rời đi, không bao lâu, liền dẫn mấy cung nữ thần sắc kinh hoàng tới.

- Phò Mã đại nhân, trận mưa này lớn dần rồi, công chúa điện hạ hiện giờ có thai, người xem, có phải nên đưa nàng đến trong cung điện không, nơi đó có lẽ không có gì nguy hiểm a? Hiện giờ trong nội cung này đã loạn thành một đoàn, ta cũng chỉ có thể tạm thời tìm được mấy cung nữ này tới thôi!

- Được rồi, như vậy tốt nhất!

Ánh mắt Chu Báo bỗng nhúc nhích, bỗng nhiên ngẫng đầu, nhìn Thái Phó. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

- Ngươi muốn ta cứu hắn, không phải sao? !

- Đúng, ngươi có thể làm được không? !

- Có thể, bất quá ta có một điều kiện!

- Điều kiện gì? !

- Ngươi tự mình dẫn người bảo hộ Vân Phỉ, những người khác ta không tín nhiệm!

Chu Báo nói từng chữ, ánh mắt chuyển hướng về phía Trần lão, khoát tay, một cổ lực đạo vô hình trảo hắn qua.

- Phò mã, ngươi muốn gì?

Bị Chu Báo ôm đồm tới trong tay, trên mặt Trần lão hiện lên một tia tức giận cực độ, nghiêm nghị trách mắng.