Thông Thiên Đại Thánh

Chương 965: Thái hư diệt thần pháo, nhảy lên tám vạn lí




Chu Báo cười cười, vầng sáng màu xanh chớp động vài cái, thu tất cả sương mù màu xanh chung quanh trở về, mục đích đã đạt được, hắn cũng không làm ra nhiều sự tình làm người ta ngại như vậy.

- Ngọc Tử, nhanh ly khai khỏi đây, không biết Hồ Bất Quy kia còn thủ đoạn gì để đối phó với chúng ta!

Chu Báo thu hồi độc tố, thản nhiên nói.

Ánh mắt Ngọc Nam Thiên ngưng tụ, đột nhiên tầm đó tốc độ Thái Hư Phi Châu bay lên nhanh hơn, quang mang màu vàng phá vỡ nước biển vô cùng vô tận, cực tốc hướng lên trên bay đi, tuy rằng tốc độ kém hơn so với lúc bay trên bầu trời, nhưng sau mấy hơi thở liền tăng lên mười dặm, thời gian dần trôi qua, đã có thể chứng kiến ánh sáng trên mặt biển rồi.

Thời điểm mọi người ở đây thấy được tia hi vọng, đột nhiên tầm đó nước biển chung quanh khởi sóng, phảng phất như bị một cỗ đại lực vô hình quấy lên, vốn Thái Hư Phi Châu đang vững vàng bay lên, nhận lấy ảnh hưởng, bắt đầu lắc lư. Nguồn truyện: Truyện FULL

Tuy Thái Hư Phi Châu là Thuần Dương pháp khí, nhưng nó được thiết kế ra để bay trên bầu trời, không phải là thuyền trong nước, lại càng không thể làm tàu ngầm.

Vừa rồi Thái Hư Phi Châu ở sâu trong nước đã nhận lấy áp lực cực lớn rồi, nếu như nó không phải là Thuần Dương pháp khí, hơn nữa còn là Thuần Dương pháp khí cực kỳ cường đại, thời điểm luyện chế dùng vô số tài liệu trân quý, khắc vô số phù trận thần bí trên thân nên mới có thể bảo hộ người trên thuyền ở sâu dưới biển như vậy, nhưng loại bảo hộ này cũng không phải tuyệt đối, thời điểm áp lực đến cực hạn, Thái Hư Phi Châu cũng sẽ bị đè sập, vừa rồi, nếu như không kịp thời giải quyết xúc tu cực lớn của Thương Lan Cự Thú kia, chỉ sợ hiện tại Thái Hư Phi Châu không duy trì được rồi.

Nước biển bốc lên, men theo phương hướng quấy bắt đầu chuyển động, tạo thành một vòng xoáy khổng lồ đường kính hơn vạn trượng trên mặt biển, trước vòng xoáy khổng lồ mang lực lượng thiên nhiên vô cùng vô tận như vậy, Thái Hư Phi Châu căn bản không có một chút sức chống cự, bị cuốn vào, toàn bộ thân thuyền phát ra thanh âm "xoẹt xoẹt" do bị đè ép phát ra, nếu bản thân nó không phải là một kiện Thuần Dương pháp khí, chỉ sợ hiện tại đã bị thủy áp khổng lồ ép thành từng mảnh rồi.

Trong Thái Hư Phi Châu, thần sắc mọi người cũng không tốt cho lắm, vòng xoáy này hình thành, cơ hồ tất cả mọi người đều minh bạch, nếu Thái Hư Phi Châu này không có thủ đoạn bảo vệ tánh mạng thì chỉ sợ đã xong, từng người đều dừng việc của mình lại, bắt đầu nghĩ cách thoát ly Thái Hư Phi Châu, ly khai kiện Thuần Dương pháp khí chết tiệt này, bọn hắn không muốn bị chôn cùng với nó.

Nhưng tất cả mọi người có thể ly khai, Ngọc Nam Thiên lại không thể ly khai, Thái Hư Phi Châu này cũng không phải thuộc về Linh Tiêu Điện mà là thuộc về Ngọc gia hắn, tuy Ngọc gia là đệ nhất gia Linh Tiêu Điện, có vô số trân bảo, nhưng Thuần Dương pháp khí như Thái Hư Phi Châu thì chỉ có một kiện, mà phương pháp luyện chế Thuần Dương pháp khí cỡ lớn như thế này đã sớm thất truyền, kiện Thái Hư Phi Châu này cũng là báu vật truyền thừa của Ngọc gia, uy lực cực lớn, nếu không phải đụng phải Hồ Bất Quy, bay trên không trung, có thể phát huy ra tác dụng rất lớn, thậm chí sức chiến đấu vượt qua một gã Chân Tiên bình thường, trên thực tế, lực phòng ngự và công kích mạnh, đủ để diệt sát Chân Tiên, không những kinh qua một lần lôi kiếp Chân Tiên, coi như là trải qua lần thứ hai, ba lượt lôi kiếp Tôn giả, Thái Hư Phi Châu cũng có thể tìm ra đường sống.

Chính vì có Thái Hư Phi Châu nên Linh Tiêu Điện và Ngọc Nam Thiên mới nắm chắc đi ngang qua biển cả vô tận, không ngờ ngay từ đầu lại đụng phải sự tình chết tiệt này, dưới sự khinh thường, bị Hồ Bất Quy hung hăng tính kế thoáng một phát, rơi xuống hoàn cảnh bất lợi như thế.

Đây đã đủ mất mặt rồi, nếu như đúng lúc này, hắn buông tha Thái Hư Phi Châu, như vậy, địa vị hắn ở gia tộc tất nhiên rơi xuống ngàn trượng, cho dù có thể tu thành Chân Tiên, vượt qua Cửu lôi thiên kiếp cũng không có khả năng được gia tộc nhận thức, trở thành chủ Linh Tiêu Điện, trên thực tế, một khi đã mất đi sự ủng hộ của gia tộc, hắn cơ bản không có cơ hội tiến giai thuận lợi như trước.

Cho nên, hắn gào thét một tiếng, toàn lực thúc dục Thái Hư Phi Châu khởi động, thân thuyền Thái Hư Phi Châu bắt đầu chuyển động, một cỗ uy áp khổng lồ từ đấy khoang thuyền truyền tới.

- Hảo cường uy áp, đây là vật gì? Chẳng lẽ là lực lượng chính thức của Thái Hư Phi Châu?

Quả thật, hiện tại Ngọc Nam Thiên đã thúc dục lực lượng lớn nhất của Thái Hư Phi Châu, lần phi hành cực tốc trước kia đã khiến Thái Hư Phi Châu hao tổn nguyên khí cực lớn, nhưng căn bản không bị thương, còn lần này, hắn muốn dùng lực lượng bổn nguyên của Thái Hư Phi Châu.

- Tất cả mọi người đứng vững vàng, ta chuẩn bị phát động lực lượng lớn nhất của Thái Hư Phi Châu!

Thần sắc Ngọc Nam Thiên nghiêm túc và trang trọng, nói với một loại ngữ khí cảnh cáo.

Nghe xong lời Ngọc Nam Thiên nói, tâm thần tất cả mọi người đều rùng mình, lực lượng lớn nhất Thái Hư Phi Châu là gì chứ?

Đáp áp xuất hiện rất nhanh trước mắt mọi người.

Oanh!

Một tiếng vang thật lớn, kim quang lập tức ngưng tụ chung quanh Thái Hư Phi Châu, sau đó mãnh liệt bạo phát, hình thành một cột sáng màu vàng thôi hủy hết thảy, hung hăng hướng về đáy biển, bắn tới trung tâm vòng xoáy.

Thái Hư diệt thần pháo!

Đây mới là lực lượng lớn nhất Thái Hư Phi Châu, cũng là hi vọng Thái Hư Phi Châu cậy vào.

Một pháo bắn xuống, dòng nước chảy xiết chung quanh hỗn loạn một hồi, một pháo này, phảng phất như đánh xuyên trọn đáy biển, nước chung quanh vẫn chảy rất gấp, nhưng cỗ lực hấp dẫn vô hình kia đã biến mất, Thái Hư Phi Châu mãnh liệt thoát khỏi trói buộc của vòng xoáy, kim quang chung quanh bắt đầu bày biện ra một loại chấn động quỷ dị.

Chấn động không gian!

Loại chấn động này, Chu Báo vô cùng quen thuộc, đúng là chấn động không gian.

- Thái Hư Phi Châu lại có thể xuyên thẳng qua hư không!

Chu Báo âm thầm kinh hãi, chỉ thấy nước biển chung quanh bị chấn động không gian cường đại gạt ra, một thông đạo không gian màu đen xuất hiện phía trước Thái Hư Phi Châu, mãnh liệt nuốt Thái Hư Phi Châu vào, thời điểm mọi người chứng kiến ánh sáng trước mặt một lần nữa, hết thảy đều đã bất đồng.

Trời xanh, mây trắng, ánh mặt trời và gió mát!

Hết thảy tất cả đều phảng phất như hai thế giới hoàn toàn bất đồng, hết thảy phát sinh vừa rồi, phảng phất như một hồi ác mộng, hiện tại tỉnh cơn ác mộng, hết thảy đã trở thành tốt đẹp.