Thú Bông Nhỏ

Chương 51: Đặc công



Hôm sau

A Nghiêm chở Tuệ San tới trước Mã gia, bộ váy nữ nhân mặc hôm nay bó sát và ngắn, nữ nhân phải đấu tranh kiên quyết đến nhường nào với Ngôn Chấn để hắn chấp thuận. Tập hồ sơ giả - bằng một cách nào đó nữ nhân giấu trong người mà không thể phát hiện ra. A Nghiêm trước khi để cô xuống xe vẫn cẩn trọng xoay lại nhìn kĩ cơ thể Tuệ San, anh ta lịch sự nói rằng:

- Cô Đàm, xin lỗi khi phải nhìn cô chăm chú như một kẻ bệnh hoạn như này nhưng đây là nhiệm vụ của tôi, tôi vẫn chưa rõ tập hồ sơ cô giấu ở đâu và chiếc dao găm nhỏ Chủ tịch đưa đã để chỗ nào?

Tuệ San để cơ thể lại gần tầm mắt của A Nghiêm, không lấy gì làm phiền hà và trong lúc A Nghiêm còn dò tìm với vẻ lo lắng, nữ nhân kể ra:

- A Nghiêm, anh biết 5 năm trước, khi Đàm thị sụp đổ, ba mẹ tôi lần lượt ra đi, bà ngoại bất ngờ đổ bệnh còn tôi thì đang ở đâu không?

A Nghiêm vẻ không mấy tập trung, khẽ ẩn tay Tuệ San dịch qua trái để xem xét phần lưng, đáp:

- Cô đang ở Nga, chúng tôi biết tất cả về quá khứ của cô

Anh ta càng ngày càng đăm chiêu, vò đầu bức tóc rồi thẳng tay chạm vào phần lưng Tuệ San, lắc đầu rồi thâm trầm:

- Cô Đàm, hãy cho tôi biết tập hồ sơ cô giấu ở đâu?

Tuệ San hất tay A Nghiêm ra, vắt chân cao ngạo, khoanh tay nhìn anh ta đang đẫn đờ ra vì thắc mắc, nữ nhân tiếp tục lái sang câu chuyện của riêng mình chứ không thích trả lời trực tiếp:

- Bố tôi có người bạn ở Nga tên Maksim, ông ấy làm trong tổ chức huấn luyện các đặc công, các gián điệp kinh tế, chính trị... Khi Đàm gia thảm hại, tôi đã nương cậy vào Maksim và được ông ấy kèm riêng các kĩ năng từ cơ bản tới khá của một đặc công trong 6 tháng. Lí do tập hồ sơ trong căn mật thất Mã gia lại ghi Đàm Tuệ San mất tích chính nhờ Maksim đã lo liệu tất cả. Đây chính là tiền đề để ngài Khuất thuận lợi làm giả mọi thông tin về tôi phòng cho đám họ Mã sẽ điều tra

A Nghiêm bấy giờ mới kéo mình lại vào câu chuyện của Tuệ San, anh ta tỏ ra bất ngờ trước thông tin này, liền nghi hoặc:

- Sao có thể? Ngài Khuất đã điều tra quá khứ của cô rất rõ, không hề thấy một nguồn tin nào về người đàn ông Maksim ấy... vả lại, huấn luyện đặc công hay gián điệp không phải việc dễ

Tuệ San cười nhẹ, dáng vẻ hôm nay của nữ nhân thật khác biệt, như thể đã nắm chắc phần thắng trong tay mình nên thong dong tán chuyện với A Nghiêm về bí mật này:

- Khuất thị và gia tộc họ Khuất có tiếng tăm ở đại lục này, có thể các người cũng có tổ chức huấn luyện riêng nhưng không thể bằng một cơ quan cấp quốc gia được. Để tôi nói cho anh biết, trong lúc kiểm tra tập hồ sơ anh đã bất cẩn làm mất khẩu súng của mình, A Nghiêm

Nam nhân đang chăm chú liền giật mình trở lại, anh ta quay ra sờ soạng vào đai hông và chỉ thấy bọc đựng, vẻ hốt hoảng chưa từng có của người thân cận và cũng là tay sát thủ được Ngôn Chấn tin tưởng nhất. Bất giác tiếng lạch cạch ngay bên thái dương A Nghiêm, là Tuệ San đang giương khẩu súng ngay cận kề rồi thủ thỉ:

- Trả anh, món đồ này tôi không hứng thú

A Nghiêm từ từ đón nhận rồi toan quay xuống hỏi thêm liền bị Tuệ San ngăn lại, nhắc nhở:

- Là Khuất gia không dạy hay anh quá tin tưởng tôi thành ra bất cẩn? Không kiểm tra đạn còn hay không ư?

Nam nhân bị quay như chong chóng, lại luống cuống cởi nòng súng để xem, đếm đạn thì thiếu mất một viên. Tuệ San nhao lên vui vẻ, móc trong miệng một viên đạn nhỏ giấu kĩ dưới lưỡi rồi thả nó đương ướt nhẹp vào lòng bàn tay A Nghiêm, trước khi vào Mã gia còn thách thức:

- Về kể cho Chủ tịch của anh chuyện này nhé, tôi cá là ngài ấy chưa biết

Xong xuôi, Tuệ San đường hoàng bước vào Mã gia, không mang theo túi xách và duy có tay cầm chiếc điện thoại, bộ váy ngắn, vải bóng, hai dây, lộ lưng... A Nghiêm ở trong xe cứ đăm chiêu nhìn theo Tuệ San rồi lần thần mãi về câu hỏi về nơi cất giấu tập hồ sơ, chuyện quan trọng hơn là anh muốn nghe nốt về Tuệ San khi ở Nga, hóa ra người phụ nữ này có bí mật lớn đến thế, ngài Khuất còn không rõ tường tận

Sảnh nhà

Mã Lê Thanh trong bếp vui vẻ nói vọng ra:

- Tuệ San đến rồi à? Xin lỗi em, anh đang làm giở chút chuyện nên không ra mở cổng trực tiếp đón em

Nữ nhân dịu dàng bước vào, vòng tay chủ động ôm sau lưng Lê Thanh đang chăm chú trang trí nốt món ăn, cô thủ thỉ bên tai hắn:

- Không cần, anh cứ để em tự nhiên... Em có thể tự chủ và làm quen Mã gia hơn không phải tốt hơn sao? Nếu sau này chúng ta có duyên thành người một nhà, em sẽ không lóng ngóng

Mã Lê Thanh như được rót mật vào tai, người đàn ông nào có thể không xuôi theo cái miệng dẻo của nữ nhân này chứ. Hắn bày biện đồ ăn thật đẹp mắt rồi lịch thiệp kéo ghế cho Tuệ San, đôi mắt không giấu được sự thầm kín mà quay ra nhìn một lượt cả cơ thể nữ nhân, khen:

- Hôm nay... em rất đẹp, rạng rỡ hơn mọi ngày