Thú Bông Nhỏ

Chương 53: Mồ Hôi



Tuệ San ngoan ngoãn gật gù, còn không quên gây hứng cho Mã Lê Thanh:

- Nếu tìm xong thì chúng ta đi chơi nhé? Em có biết một địa điểm... và đã hẹn sẵn cho hai đứa mình, hì

Nam nhân trong lòng còn nhiều lấn cấn nhưng thực sự biết chiếc vòng là vật kỉ niệm quan trọng của tiểu thỏ thì cũng không đành từ chối. Hắn bỏ qua an nguy của Mã gia, của Delyn mà tin tưởng Đàm Tuệ San một lần, như kẻ ngốc vâng lời ngay tức khắc chạy ra hộc bàn bên ngoài lục lọi. Còn lại một mình cô trong căn mật thất, mọi hành động giả bộ ban nãy bây giờ liền cẩn trọng hơn bao giờ hết

Đàm Tuệ San mau chóng đi ra phía tủ tài liệu, chiếc váy hai dây được tuột xuống ngang hông không hề ngại ngùng, nữ nhân đã cẩn thận quan sát và để ý căn mật thất này từ lâu, hoàn toàn không có camera. Tiếp đến nữ nhân bắt đầu thở hồng hộc, từng đầu móng tay nhọn găm vào da thịt để cởi chiếc áo da mỏng quẹt mà bó chẹt ngang bụng đến tắc thở, thật không ai nhận ra đây là áo giả da, nó quá giống da thật và tự nhiên. Nhược điểm và khó khăn duy nhất là nó quá chật, đường kính chỉ như chiếc tất da chân bé tí mà phải đeo ngang cả bụng. Nữ nhân dùng hết bình sinh mà kéo mạng mảng da giả đó xuống, tập hồ sơ giả ép chặt vào bụng dần rơi ra thì cũng là lúc Tuệ San đổi lấy tập tài liệu thật. Thật sự sợ nếu chẳng may Mã Lê Thanh vào ngay lúc này, Tuệ San liên tục lẩm bẩm như động viên mình:

- Nhanh nào... nhanh

Hành động lặp lại như ở nhà đã chuẩn bị, nữ nhân ép sát tập giấy vào bụng rồi kéo mạnh lại chiếc áo da lên che kín. Vòng eo nhỏ và phần lưng phía sau đã in đỏ hắn vệt lớn do chiếc áo thít quá chặt, hơi thở mới thả lỏng một chút thì ngay tức khắc chiếc bụng bị ép cứng đè nén lại luồng khí lên ngực. Xong xuôi Tuệ San mặc lại váy, chỉnh lại ngay ngắn tập hồ sơ giả trên kệ sao cho tự nhiên nhất rồi chạy ra phía bàn, động tác nhanh đến không ngờ. Cô lấy chiếc vòng từ trong áo mút ngực ra, trước khi gọi Lê Thanh chính mình buộc phải thở hồng hộc như người du hành vũ trụ mới mất đi khí thở

Sau cùng nữ nhân nhìn qua bản thân không có gì đáng ngờ thì bắt đầu gọi ới, tự nhiên nhất:

- Lê Thanh, em thấy rồi

Nam nhân như chỉ đợi nghe thấy điều này, lập tức phi vào cùng vẻ mặt nhẹ nhõm và an tâm, hắn đi lại phía cô, nhìn xuống chiếc vòng rồi gật gù. Bất giác bàn tay nam nhân chạm lên bầu má ửng hồng của tiểu thỏ, thắc mắc:

- Mất công lắm hay sao mà em đổ mồ hôi nhiều thế?

Tuệ San khẽ đơ người, vội lấy tay lau đi trên trán đang đầm đìa, kiếm cớ:

- Trong này nóng quá, anh không thấy thế à? À, đeo vòng giúp em đi

Mã Lê Thanh xua đi mọi ý nghĩ khác, vui vẻ đón nhận chiếc vòng rồi cầm thấy cổ tay bé nhỏ đầy nâng niu kia lên đeo vào. Xong xuôi hắn cũng rất biết lợi dụng tình thế, liền chống tay hai bên cạnh bàn, dồn Tuệ San đứng o ép trong vòng tay này còn mình nhanh nhảu hỏi:

- Đã xong, có trả công cho anh chứ?

Nữ nhân phì cười, không ki bo tới nỗi không thể ban phát cho tên tiểu tử này một nụ hôn má. Cô hôn chụt lên vầng má mịn của nam nhân, tiện tay ôm vòng lấy cổ hắn, nũng nịu:

- Cảm ơn Lê Thanh, chỉ có anh chiều chuộng em nhất

Nam nhân thuận thế bế bổng Tuệ San đặt ngồi lên bàn, dường như nụ hôn lúc nãy ở dưới phòng bếp chưa thực hiện được nên hắn còn rất vướng bận và mong chờ. Không để cô phản ứng, Mã Lê Thanh ngay tức khắc hôn sâu lên đôi môi mọng hồng lậng ấy, lưỡi hắn không vồ vập mà từ từ luồn vào khoang miệng vật nhỏ, dáng vẻ rất hưởng thụ thực tại. Ngược lại, Tuệ San mở căng mắt ra nhìn nam nhân trước mặt, đành chấp nhận hiện tại xảy ra trước mắt để lấy lòng Lê Thanh

Một lúc sau Lê Thanh cũng chịu bỏ ra, hắn cũng rất nhẹ nhàng chứ không đến nỗi cầm thú, sợ cô nổi giận hay phật ý mà thủ thỉ rào trước:

- Anh lấy công bằng nụ hôn môi chứ không chơi hôn má, em chịu không?

Tuệ San rờ nhẹ lên cánh môi mình, yêu kiều trả lời:. Truyện Gia Đấu

- Chịu hay không anh cũng đã hôn... không chịu buộc chịu

Sau cùng cả hai rời khỏi mật thất, với Lê Thanh mọi chuyện hôm nay hóa ra không tồi tệ hay có gì nguy hiểm như hắn đã lo nghĩ từ nãy bởi nụ hôn và dáng vẻ chiều theo ý hắn của Tuệ San khiến nam nhân cảm thấy an tâm đôi phần. Trái ngược thì nữ nhân lại thầm cảm thương cho tên tiểu tử si tình này, chỉ cần sau đêm nay và sáng mai thôi, Delyn sẽ chao đảo ngay tức khắc

Nữ nhân thoải mái cùng Lê Thanh đi chơi nốt tối nay, cô đặt trước một điểm ngồi thưởng trà của một quán nổi tiếng, hai người bước vào như đôi nam thanh nữ tú, liền thu hút ánh mắt của người phục vụ và cả quản lí. Ông ta mau chóng tiếp đãi, là một Hoa kiều nên giọng rất lơ lớ, thấy Tuệ San liền biết người quen, hào hứng:

- Cô Đàm, cô tới rồi. Vị trí cô đặt đã có, xin mời theo tôi

Mã Lê Thanh đi theo nữ nhân, ánh mắt dò quanh để ý lối kiến trúc ở đây, không quên cảm thán:

- Tuệ San, anh có biết đây là một nơi rất nổi của thành phố, người đặt bàn phải đợi lâu lắm mới có suất, em đã chuẩn bị cho cuộc hẹn này từ bao giờ?

Nữ nhân tự tin đáp:

- Tối qua thôi, có gần 24 tiếng trôi qua, em đã có một bàn cho đôi ta