Hai tay Tuệ San vươn lên trước rồi cào cấu vào ga giường, cô nhích từng đoạn lên trên để tránh đi cơn cuồng nộ của Khuất Ngôn Chấn nhưng có vẻ tác dụng còn ngược lại. Nam nhân nắm chắc hai bên eo, từng ngón tay nổi gân găm vào thớ da cô như phách vị được suy nghĩ của tiểu thỏ nên rất nhanh đã có kế đối phó. Tuệ San cắn răng vào chăn, nỉ non:
- Hư... Hức, ngài Khuất... ah... hức...
Khuất Ngôn Chấn luôn dồn cô đến kịch của giới hạn, khi ấy cơ thể lẫn trí óc hoàn toàn không còn nhận thức làm chủ thì tên biến thái này thỏa mãn cơn thú d*c của mình. Không thể phủ nhận khoái cảm mà mỗi đợt luận động mang lại nhưng với Tuệ San không thể chịu kich thích dồn dập được, huy*t mật bên dưới liên tục co thắt rồi nở ra là ồ ạt d*m thủy tuôn như suối, hạt lựu bé đã e thẹn trốn tránh cũng bị Khuất Ngôn Chấn tàn ác đem ra nhục d*c
Tuệ San mãi không thấy có chút nào nhẹ nhàng, cô đành lấy lí lẽ:
- Ngài Khuất... ư... ngày kia... em sẽ bay sang Pháp đó... ah... sẽ rất mệt hức
Mong rằng hắn sẽ nghĩ cho cơ thể này ít nhiều cần nghỉ ngơi và chuẩn bị cho chuyến bay dài, một lần làm t*nh của Khuất Ngôn Chấn là 1-2 hôm sau cơ thể cô còn đương rã rời, nữa chi là những hôm hắn cao hứng và mãi chưa dứt được thú tính của mình thì 3-4 hôm các cơ xương còn mỏi nhừ là điều đương nhiên
Trái ngược với mong cầu ấy, Khuất Ngôn Chấn cúi xuống vành tai lựng đỏ của Tuệ San, trầm mặc đáp:
- Đúng... ha, tôi phải xa em một tháng lận... phù, sao tôi có thể chịu được đây tiểu yêu tinh?
Tuệ San bất giác nghĩ về lần chịu đựng lâu nhất của Ngôn Chấn là một tuần, khi ấy hắn dành thời gian suy nghĩ và ghen tức vì cô quá thân thiết với Mã Lê Thanh, đến điểm cực hạn thì nam nhân như hổ đói thấy mồi. Vậy lần này là một tháng, kẻ có nhu cầu cao như Khuất Ngôn Chấn thực sự sẽ sống ra sao? Bởi vậy mà hắn đang thỏa mãn hết mình cho đêm hôm nay? – Tuệ San dần dà lập luận rồi hiểu ra. Cô lắp bắp:
- Ngài... ah, ư... biến thái quá rồi... em không chịu được hức hức...
Khuất Ngôn Chấn phì cười, cắn nhẹ lên sụn tai tiểu thỏ, cà rỡn:
- Tôi toàn tâm toàn ý phục vụ em như vậy, em lại mặc định tôi xấu xa như thế sao?
Tuệ San nước mắt nước mũi lèm nhem, cả cơ thể cứ ẩn lên ẩn xuống không dừng, bên dưới hạt lựu bị kẹp thít đến bức bối, không thể tiết d*ch ra nên ứ đầy đến ngứa ngáy. Nữ nhân lắc đầu liên tục, uất ức:
Khuất Ngôn Chấn nghe vậy liền dừng lại, hắn cứ thay đổi động tác liên tục, mới đó lại lật ngửa cơ thể Tuệ San lại, tất thảy điểm ngọt ngào lõa lồ rồi chi chít vết bầm trên thớ da như cơ thể đang rơi vãi vài bông hoa. Hắn cởi chiếc kẹp n*m dưới hạt th*t nhỏ, ngay tức khắc nơi này phun ra d*ch thủy lên vòm cơ Ngôn Chấn, hắn sung sướng nhìn hạt trân châu thật thà này rồi liếc lên vẻ mặt thất kinh xấu hổ của Tuệ San
Nam nhân được đà hỏi:
- Chỉ thỏa mãn bản thân? Vậy San nhi, em là vừa làm gì thế? Sao bắn hết lên người tôi rồi?
Tuệ San ngại ngùng, toan vớ lấy chăn che kín mặt như ban nãy thì lần này Ngôn Chấn đã nhanh hơn, hắn đẩy chiếc chăn ra xa, chế ngự tay cô trên đỉnh đầu rồi ép tiểu thỏ da mặt mỏng đối diện với mình, tà tà:
- Em là đang sướng đến phát điên nên ăn nói hàm hồ rồi phải không?
Tuệ San lắc đầu như đứa trẻ bị gán tội sai, vội giải thích đầy yếu ớt:
Nữ nhân khóc nấc vì bị kích thích quá độ lại thêm từng câu hỏi nhạy cảm như đánh trúng tim đen của mình khiến cô không chịu nổi. Khuất Ngôn Chấn thương cảm tiểu thỏ mềm yếu này, thở dài rồi bế cô dậy ngồi ấp ủ trong lòng mình nghỉ ngơi một chút, lái chuyện:
- Đặc công mà khóc nhè lớn như thế sao? Tôi phải tìm cho ra ông thầy em, sao huấn luyện em kiểu gì mà động tí là lấy nước mắt ra dọa thôi
Lời nói rất có tác dụng, ngay sau đó Tuệ San bất giác nín bặt mà đấm nhẹ vào lồng ngực Ngôn Chấn, cái miệng giỏi khóc giỏi cãi, trả treo:
- Ngài... ngài đừng có vô lí, là ngài liên tục bức em
Khuất Ngôn Chấn ngồi dựa vào thành giường, vuốt ve sống lưng thẳng thắp của vật nhỏ, phì cười hỏi lại:
- Bức em đến sướng cũng là tội của tôi... em đau đớn đã đành nhưng đến sướng run lên tôi cũng có tội lớn thế à?
Tuệ San nói câu nào là hắn lại có cách để vặn vẹo ý tứ trong lời nói của cô, biết cô xấu hổ khi nhắc về chuyện nhạy cảm nên lần nào muốn cô câm nín là Khuất Ngôn Chấn lại chêm ra vài ba câu tục tĩu như vậy. Tuệ San toan cãi lại mà sau cùng lại nín bặt, ngoan ngoãn nằm im trong lòng tên biến thái này, nghỉ ngơi hồi sức