Khuất Ngôn Chấn thả mình xuống ghế sofa bên cạnh, hắn đối với Mã gia không có chút hứng thú hay cảm tình nào với bất cứ ai, chỉ vì Tuệ San thân thiết hơn nên có đánh giá khái quát về Trân Nhi. Nam nhân không thích lê thê, chỉ có một cách diệt trừ hiệu quả là giải quyết sạch
Hắn đưa tay day day bên thái dương, phó mặc:
- Trân Nhi em sẽ lo còn Mã Hòa Liên thì liên tục có người giám sát, tôi sẽ tạo mọi điều kiện để cô ta có được một công việc ổn định về nghệ thuật bên đó và... sẽ gây khó dễ nếu cô ta có ý định trở về đây. Tốt nhất là từ nay trở đi Mã Hòa Liên ở nước ngoài, con đường sống của cô ta là tách biệt khỏi Mã gia kể từ bây giờ
Tuệ San thở dài, sau cùng bỏ qua chuyện này mà cùng Khuất Ngôn Chấn tới trường, tạm thời cần sang Pháp trước để đảm bảo an toàn. Đi cùng đoàn lần này có thêm 4 người bạn nữa, là sinh viên xuất sắc của các khoa khác nhau và các giảng viên đứng đầu DeLU cũng đi cùng để trao đổi công tác giảng dạy. Trong ngày hôm nay, Tuệ San tranh thủ tới bệnh viện, bà ngoại vẫn bất tỉnh như vậy, thức ăn hàng ngày truyền qua ống, thở cũng khó khăn dù đã có pháp đồ. Tuệ San chạm nhẹ vào bàn tay già nua của bà ngoại, thầm thì:
- Bà ơi, chúng ta sắp thắng rồi... Đợi khi vụ kiện kết thúc và tài sản của ba mẹ trước đây trở về của cháu, cháu sẽ đưa bà ra nước ngoài, khi ấy chúng ta mới thực sự gặp được bác sĩ tốt và không có ý đồ gì
Tuệ San vuốt khóe mắt chảy lệ, sở dĩ cô nói như vậy vì cô biết rõ tâm cơ Khuất Ngôn Chấn, hắn ngoài mặt là giúp đỡ nữ nhân tất cả mọi việc trong cuộc sống, như trong hợp đồng từng đề cập đến nhưng Tuệ San biết, việc chữa trị cho bà ngoại cô là hắn không bao giờ để các bác sĩ đầu ngành đưa ra pháp đồ chính xác để đẩy nhanh tốc độ điều trị
Khuất Ngôn Chấn biết với ý chí và sự nôn nóng trả thù của Tuệ San khi cô liên tục tự tạo ra cơ hội thâm nhập Mã gia thì thời gian hai người còn trong mối quan hệ này sẽ càng rút ngắn, hắn đã sợ. Hắn không muốn phải kết thúc đoạn tình cảm đơn phương của mình mà Tuệ San có tới hai điểm chí mạng, Mã gia và bà ngoại. Mã gia đã sắp được giải quyết thì còn lại bà ngoại cô, chỉ cần lấy cớ là đang trong pháp đồ điều trị của bác sĩ thì Tuệ San buộc phải gắn bó thêm một thời gian nữa. Bởi vậy mà Khuất Ngôn Chấn mới ra lệnh cho các bác sĩ tại bệnh viện này chỉ chữa trị để duy trì sự sống, còn tỉnh táo hay không thì sẽ là thời điểm hắn quyết định. Hắn tin rằng cho mình thêm một thời gian nữa, khi hắn hoàn toàn chinh phục được cô ở bên rồi bắt đầu để các bác sĩ dùng hết thực lực giúp bà ngoại cô hồi phục hẳn thì Tuệ San sẽ cực kì mang ơn và càng thêm cảm tình với nam nhân này
Nhưng Khuất Ngôn Chấn đúng là khi yêu sâu đậm sẽ mất đi lí trí và sự cẩn trọng, hắn đã sai khi liên tục bộc bạch tâm tình của mình cho Tuệ San biết. Cô cũng không phải đứa ngốc mà chỉ dâng thân kiếm cơ hội, chưa có bất cứ bằng chứng nào về việc Khuất Ngôn Chấn bàn tính riêng với các bác sĩ điều trị nhưng việc gắn bó với nam nhân họ Khuất này hơn 1 năm trời qua, Tuệ San chẳng lẽ không rõ đường đi nước bước của hắn
Đêm nay Tuệ San cần tới khách sạn của Hội đồng Nghệ thuật Paris đã đặt từ trước để tập trung cùng mọi người trong đoàn, sáng mai tất cả cùng dậy cùng có mặt để bay kịp lúc. Khuất Ngôn Chấn chở cô tới khách sạn, hắn trầm ngâm không nói gì có vẻ suy nghĩ rất nhiều cho một tháng tới. Nam nhân đỗ xe khuất sau lối phụ của khách sạn, kéo vali giúp cô đi một đoạn rồi hỏi han đủ thứ, Ngôn Chấn thực sự vắng cô là sống khổ sở vậy sao? – Tuệ San vừa trả lời mấy câu hỏi của hắn vừa thầm đánh giá đối phương
Sau cùng, Khuất Ngôn Chấn dừng lại, hắn kéo vật nhỏ lại trong lòng, bàn tay rắn rỏi rờ qua từng thớ da lưng, cánh mũi cũng hít hà mùi thơm đặc trưng của Tuệ San, tâm tình thổ lộ:
- San nhi, một tháng sau hãy ngoan ngoãn trở về lại bên tôi nhé... Tất cả những kẻ gây đau khổ cho em, tôi sẵn sàng diệt trừ bọn họ... chỉ cần em toàn tâm toàn ý với tôi thôi
Tuệ San nắm chắc tay cuộn tròn, ánh mắt sắc lẹm nhìn vô định nhưng vẫn đưa ra biểu cảm nhu mì để đối đáp với tên biến thái nguy hiểm này. Cô nhẹ nhàng chạm tay vòng qua eo ôm hắn, thủ thỉ:
- Ngài Khuất... trước giờ em vẫn luôn bên ngài, luôn toàn tâm toàn ý dốc lòng để ngài vui bởi ngài là chỗ dựa vững chắc cho em
Khuất Ngôn Chấn siết chặt vòng tay hơn bao giờ hết, thực sự không muốn thả cô ra ngay lúc này, nói:
- San nhi, cái tôi muốn là cả về sau, tôi muốn em vẫn để tâm tới tôi và nếu em đồng thuận, tôi chắc chắn mãi là chỗ dựa vững chắc của em, sẽ bù đắp cho em... vì có những chuyện không phải với em
“Chuyện không phải” chắc ý là chuyện pháp đồ điều trị của bà ngoại? – Tuệ San thầm nghĩ rồi từ tốn rời khỏi vòng tay hắn, cô nhón chân lên và vòng tay kéo gáy hắn thấp xuống, nữ nhân hôn thật nhẹ và không cho hắn có cơ hội thâm nhập sâu vào khoang miệng mình. Nụ hôn thoáng qua và nghe tiếng chụt, cô nhìn vào ánh mắt si tình của Ngôn Chấn mà từ đây xoáy sâu vào tâm can nam nhân này, chắc nịch đáp: