Trong Triều Dương cung chỉ còn lại Vân Thanh Từ và Nguyễn Liên.
Trước đây Vân Thanh Từ không hiểu thú vui, mỗi lần nghe tình báo báo Lý Doanh tìm người đánh đàn thì y lập tức chạy tới.
Lý Doanh chê y quấy nhiễu hứng thú, Vân Thanh Từ thì cho rằng hồn phách của hắn đều đã bị quyến rũ đi mất rồi, thường xuyên náo loạn đến không khuyên can được.
Nhưng trên thực tế, luôn dựa vào xua đuổi người khác để trói buộc một nam nhân thì sao mà được?
Cửa phòng vừa đóng, Nguyễn Liên ngồi ngay ngắn bên cạnh đàn, ngón tay khẽ gảy dây đàn, Vân Thanh Từ nhất thời từ trong đó phẩm ra vài phần vui sướng.
Ngoài cửa sổ tuyết rơi trắng xóa, màn trời trăng tròn treo cao, cảnh này tình này có mỹ nhân làm bạn, lại có giai âm bên tai, ta không vui ai vui.
Giờ nhớ lại, lúc trước đầu óc y đúng là bị úng nước, không hiểu phong tình gì hết.
Vân Thanh Từ vén y phục trực tiếp ngồi xuống bên cạnh hắn, Nguyễn Liên nhấc mi lên nhìn y một cái, lặng lẽ dịch chân sang bên cạnh, thuận tiện đẩy đàn tới trước mặt y, nói: "Trước đây quân hậu có tiếp xúc với nhạc cụ bao giờ chưa?"
Vân Thanh Từ gật gật đầu, cho dù không có kiếp trước, thế gia công tử như y, cầm kỳ thi họa đều là kỹ năng cơ bản, Tần Phi Nhược năm đó một lòng dồn tâm tư trên người y, phương diện này chưa bao giờ bỏ bê buông thả.
"Vậy quân hậu, muốn học khúc nhạc gì?"
Vân Thanh Từ suy nghĩ một chút, nói: "Lương thần mỹ cảnh?" (Cảnh đẹp ngày lành)
"Lương thần mỹ cảnh" xưa nay là một trong những khúc nhạc người có tình ý thích nhất, y vừa nói lời này, Nguyễn Liên liền lặng thinh một lúc.
Sau đó, hắn hơi bất đắc dĩ nhìn Vân Thanh Từ, nói: "Quân hậu, có ý kiến với thảo dân?"
Vân Thanh Từ ngẩng mặt nhìn hắn, chớp chớp mắt mấy cái, nói: "Sao lại nói như vậy?"
Y chỉ cảm thấy khúc nhạc này hợp với đêm nay, cũng không biết nó ở trong mắt người học nhạc còn có ý gì khác.
"......!Trước đó bệ hạ vì quân hậu để ý thảo dân mà phạt thảo dân." Nguyễn Liên chậm rãi nói: "Hơn nữa còn không được nói cho quân hậu biết."
Vân Thanh Từ sắc mặt hơi trầm xuống.
Chuyện này y hoàn toàn không biết gì cả, Ngân Hỷ và Kim Hoan cũng dám giấu y.
Y đứng phắt dậy, mu bàn tay bỗng nhiên bị một bàn tay khác đè lại.
Nguyễn Liên nhìn gầy yếu, nhưng sức lực không nhỏ, Vân Thanh Từ bị ép ngồi xuống, ánh mắt lạnh đi.
Dường như vừa ý thức được mình đã làm gì, Nguyễn Liên rụt tay lại, nói: "Xin quân hậu coi như không biết, thảo dân thân phận hèn mọn, không dám làm phiền quân hậu ra mặt."
Vân Thanh Từ dừng một chút.
Lại ngồi xuống bên cạnh hắn, nhíu mày, nói: "Ta hiểu được lo lắng của ngươi, ngươi không cần sợ, nếu ta dám giữ ngươi ở lại thì tất nhiên cũng có thể bảo vệ ngươi."
Y vỗ vỗ bả vai Nguyễn Liên, nói: "Ngươi chỉ cần dạy ta đàn là được rồi."
"Vậy, đổi khúc nhạc khác nhé?"
Vân Thanh Từ cũng không phải rất hào hứng, vẫn không vui nói: "Đổi khúc nào?"
"Dương xuân bạch tuyết*?"
*Một tác phẩm nghệ thuật xuất sắc, ca khúc nổi tiếng của nước Sở thời Xuân thu Chiến quốc.
Tác giả: Kiều Dữu.Truyện được dịch bởi: Bông (feifei)
"Không thích."
Nguyễn Liên suy nghĩ một chút, nói: "Quân hậu muốn nghe khúc như thế nào?"
"Nghe phải phong lưu phóng đãng."
Trong cung này đã đủ áp lực, y hiện tại muốn nghe nhạc đồi truỵ, muốn phóng túng bản thân.
Cầm sư nhìn thoáng qua biểu tình của y, bờ môi khẽ cong, giọng điệu nhẹ nhàng: "Thảo dân có một khúc..."
Hắn còn chưa dứt lời, Vân Thanh Từ đã truy hỏi: "Khúc gì?"
"Thảo dân, không dám nói."
"Mau nói đi." Vân Thanh Từ nói: "Ta ra lệnh cho ngươi nói."
Hai má Nguyễn Liên hơi ửng đỏ, sự hiếu kỳ trong lòng Vân Thanh Từ bị gợi lên hoàn toàn, đưa tay đẩy hắn một cái, "Nhanh lên, bằng không sai người đánh ngươi."
"......!Hí mỹ nhân." (Đùa bỡn người đẹp) Nguyễn Liên mở miệng, dường như có chút khó xử: "Không biết quân hậu đã từng nghe chưa?"
"Hí mỹ nhân" là một khúc nhạc phóng đãng trên phố, nó còn có một cái tên mờ ám, gọi là "Lộng Hoa Nhụy" (chơi nhuỵ hoa), khúc nhạc này phong lưu, trong phong lưu lại có chút trêu chọc, trong trêu chọc lại mang theo chút tao nhã, lúc trước vừa ra mắt đã được rất nhiều quý tộc ăn chơi trác táng yêu thích.
Nhưng loại nhạc như vậy, không được phép đàn trong cung.
Lúc này ánh mắt Vân Thanh Từ sáng lên, y vỗ tay một cái, nói: "Được, học cái này đi!"
"Nếu như để bệ hạ nghe thấy..."
"Hắn ta rất bận rộn, không có thời gian tới đây đâu."
Vân Thanh Từ chỉ nghe nói có một khúc nhạc như vậy, dù chưa bao giờ thật sự được nghe khúc nhạc đó đàn lên sẽ như thế nào, nhưng y vẫn cảm thấy rất thú vị, nói: "Sao ngươi biết khúc này?"
"Trong mắt nhạc sư, cho dù là khúc nhạc gì thì cũng đều có thú vị riêng."
Vân Thanh Từ hào hứng vỗ tay suốt: "Nhanh, mau đàn đi."
Cầm sư tuấn tú như mỹ ngọc, cả người đều lộ ra hương vị băng thanh ngọc khiết, nhưng khi bàn tay kia đặt ở trên dây đàn, lại bất ngờ mang theo ý tứ khác.
Trong tiếng đàn đầy vơi, Vân Thanh Từ bỗng nhiên hiểu được vì sao bài hát này lại truyền thần như vậy.
Rất nhiều người hình dung nó, nói nó giống như là đem mỹ nhân cao quý nhất thế gian ném lên giường, lại giống như là không ngừng phá hủy bảo vật giá trị to lớn, vừa xa hoa vừa sa đọa, vừa cao ngạo lại vừa đê tiện.
Khúc nhạc như vậy, đặc biệt được đàn lên bởi người thanh khiết như cầm sư, càng gảy càng khiến người ta hiểu vì sao nó lại kích thích như vậy.
Vân Thanh Từ nghe mà lòng ngứa ngáy khó nhịn, hai má không tự chủ được đỏ lên.
Nguyễn Liên nghiêng đầu liếc y một cái, khóe miệng cười như không cười, con ngươi trong suốt thoáng qua một chút thú vị.
Đúng lúc này.
Ngân Hỷ và Kim Hoan bỗng nhiên hô to một tiếng: "Tham kiến bệ hạ!!"
Đây không phải là tham kiến nữa, mà là một sự nhắc nhở.
Tiếng đàn đột nhiên dừng lại, Vân Thanh Từ hồi phục tinh thần.
Cửa phòng đóng chặt bị một cước đá văng ra, bóng dáng thiên tử xen lẫn sự lãnh lẽo và cơn giận lôi đình, xuất hiện trước mặt hai người.
Nguyễn Liên lập tức rời đàn, không chút do dự quỳ xuống: "Thảo dân bái kiến..."
Bước chân Lý Doanh vẫn không ngừng, bước nhanh tới trước mặt cầm sư, trực tiếp đá một phát, cầm sư bất ngờ bay lên, thân thể đụng đổ bình phong rơi trên mặt đất, cầm sư không khống chế được ho lên, tóc đen tung ra, một dòng máu tươi từ bên môi tràn ra.
Lý Doanh lại không chút xúc động, lạnh lùng nói: "Kéo ra ngoài, ngũ mã..."
"Ai dám!"
Giọng Vân Thanh Từ truyền đến, Lý Doanh đầu óc hỗn loạn bất ngờ tỉnh táo lại, năm ngón tay siết chặt, bỗng dưng xoay mặt nhìn về phía y, mặt cố nén sự tàn nhẫn: "Ngươi muốn bảo vệ hắn?!"
Vân Thanh Từ nhìn về phía cầm sư, vẻ mặt tái nhợt, mi dài rũ xuống, màu máu trên cánh môi khiến hắn nhìn vô cùng đáng thương.
Y bước nhanh lên trước, đưa tay đỡ đối phương, người sau lại yên lặng né tránh tay y.
Vân Thanh Từ sửng sốt một chút, ý thức được là mình hại hắn thành thế này, chỉ có thể rụt tay về.
Y đứng lên, cầm sư bên cạnh vật lộn đứng dậy, một lần nữa quỳ xuống, giọng nói khàn khàn: "Thảo dân có tội..."
"Ngươi có tội gì?" Ánh mắt Vân Thanh Từ lạnh như băng, đâm thẳng vào Lý Doanh, cằm khẽ nâng lên, nói: "Liễu tiên sinh, nếu do bệ hạ động thủ thì phiền ông đỡ Nguyễn nhạc quan đến thái y viện trị thương, nếu hắn có mệnh hệ gì..."
Y chậm rãi nói: "Bổn cung sẽ lập tức hoà ly với bệ hạ, không ở lại chốn thâm cung nhàm chán này nữa."
Cái vai con tin này, y không làm nữa.
Lý Doanh sắc mặt tái mét.
Vân Thanh Từ vô cùng hài lòng.
Xem ra hắn đích xác sợ mình trở về tướng phủ, y yên tâm rũ mắt, Nguyễn Liên lại ho tiếp, giữa các ngón tay đều là vết máu, Liễu Tự Như do dự nhìn Lý Doanh một cái, miễn cưỡng tiến lên đỡ Nguyễn Liên dậy.
Người sau khàn giọng nói: "Đa tạ quân hậu."
Vân Thanh Từ không trả lời.
Y không ngờ Lý Doanh sẽ đột nhiên đến, cũng không ngờ hắn không vừa lòng liền muốn giết người.
Lý Doanh trước kia không phải như vậy, hắn đối xử với người khác khoan dung, là một người làm việc biết phân nặng nhẹ, huống chi lần trước còn bảo Nguyễn Liên đút y uống rượu nữa mà.
Còn nếu không được nữa thì hắn cũng nên hỏi rõ ràng chuyện gì đã xảy ra, chứ không phải xông lên như con chó điên bị cướp thức ăn như thế.
Hạ nhân thức thời lui xuống.
Vân Thanh Từ đứng thẳng lưng, Lý Doanh cũng đứng rất thẳng.
Hai người nhìn nhau, không ai nhường ai.
Rốt cục vẫn là Lý Doanh nhường trước, hắn chậm rãi tiến lên, đi tới trước mặt Vân Thanh Từ, nói: "Trẫm nghe nói, quân hậu gọi mấy nhạc sư đến thưởng nhạc nên muốn đến góp vui."
"Những lời bệ hạ nói, sao lại có chút quen tai." Vân Thanh Từ nghi nghi, bỗng nhiên nở nụ cười: "Nhớ rồi, trước đây ngài tìm nhạc cơ, lúc thần chạy tới, hình như cũng dùng cái cớ này."
Lý Doanh hô hấp căng thẳng, nói: "Ngươi đang trả thù ta à?"
"Trả thù?" Vân Thanh Từ không rõ vì sao hắn lại nghĩ đến cái từ này, y nói: "Ta chẳng qua cũng chỉ là tìm nhạc sư học đàn mà thôi, cũng giống như ngài năm đó, tìm nhạc cơ đánh đàn thư giãn."
"Ngươi học đàn...!Vừa rồi khúc nhạc hắn đàn là gì?"
"Xem ra ngài đã từng nghe khúc nhạc này." Vân Thanh Từ hỏi ngược lại: "Nghe ở đâu, trong cung cũng không được đàn cái này."
Con ngươi Lý Doanh ẩm ướt, nói: "Võ Hầu phủ, hậu viện, nghe ở nơi đó."
"Phải không?" Vân Thanh Từ trong mắt lạnh lẽo: "Trong cung nuôi nhiều nhạc sư vũ cơ như vậy, đã không thỏa mãn được ngươi nữa rồi?"
Chuyện này, kiếp trước y đến chết cũng không biết.
Có lẽ nhận ra mình sai, hắn dịu giọng lại, giải thích: "Ta chưa bao giờ làm chuyện gì không phải với ngươi, ta đến đó là vì có chuyện cần bàn..."
"Thuận tiện thưởng thức ca múa đúng không?" Vân Thanh Từ gật gật đầu, ánh mắt dừng ở bình phong bị đổ, nói: "Bệ hạ, ta nguyện ý tiếp tục làm quân hậu của ngài, là bởi vì ta vẫn còn lưu luyến quyền thế ở nơi này."
Còn có món nợ chưa tính với mẫu hậu ngươi nữa.
Y nói: "Ta không quan tâm ngươi muốn đi tìm ai, nhưng ta hy vọng chúng ta có thể tương kính như tân, ta cũng rất rõ cuộc hôn nhân này có ý nghĩa gì, nếu là vì lợi ích, ta sẽ thành thật làm con tin để ngươi kiềm chế Vân gia, mà ngươi, phải thỏa mãn ta hưởng thụ tất cả đãi ngộ khi làm quân hậu."
"Ngươi cảm thấy ta đang bắt ngươi làm con tin?"
"Nếu không thì sao?"
Lý Doanh nhìn chằm chằm Vân Thanh Từ một lúc lâu, lại tiến lên một bước, buồn bực nói: "Đãi ngộ của quân hậu, cũng không bao gồm việc nuôi trai lơ*."
*Đix đực:)))
"Ta chưa từng làm chuyện không phải với ngươi." Vân Thanh Từ nghiêng đầu nhìn hắn, vẻ mặt so với hắn càng nghiêm túc hơn: "Ta gọi hắn tới, chỉ vì muốn học đàn, thuận tiện nghe một khúc nhạc."
"Ngươi lấy lời của ta chặn miệng ta."
"Có sao?" Vân Thanh Từ suy nghĩ một chút, không khỏi châm chọc nói: "Có lẽ bởi vì lời chúng ta nói đều là sự thật."
Lý Doanh đang tức giận, chắc vậy nhỉ, dù sao một quân cờ yêu hắn muốn chết đi sống lại đột nhiên không yêu hắn nữa nên trong lòng sẽ có chút bấp bênh.
Nhưng Vân Thanh Từ biết, Lý Doanh rất nhanh sẽ điều hoà lại, hắn sẽ một lần nữa dò xét lại quân cờ đã không còn yêu hắn nữa.
Lý Doanh không chớp mắt nhìn y, cũng không tiếng động đến gần, Vân Thanh Từ không tránh né, chóp mũi Lý Doanh gần như muốn đụng vào y, hơi thở đều phun lên mặt y.
"Ngươi thẳng thắn đòi quyền thế quân hậu từ trẫm như thế, vậy thì cần gì phải giận dỗi với trẫm, ngay cả thị tẩm cũng không chịu?"
"Ta chưa bao giờ giận dỗi với bệ hạ." Vân Thanh Từ không nhường nói: "Huống chi đến cuối cùng là do ta không chịu thị tẩm, hay là do bệ hạ không muốn gặp ta, vì ta muốn lên thị tẩm mà ném ta từ trên giường xuống là ai?"
Lý Doanh nghẹn họng, nói: "Cho nên ngươi lập tức đi sủng hạnh một đào kép?"
"Ta nói lại lần nữa." Vân Thanh Từ khó nhịn được cơn giận: "Ta chỉ gọi hắn đến để học đàn, hơn nữa, đây là ý của ngài, lúc trước ngài còn nói để ta đi nhạc phường tự mình chọn nhạc sư, thích người nào thì chọn người đó, ta ngược lại không rõ, vì sao bây giờ ngài giống như đột nhiên biến thành người khác!"
Y trừng mắt nhìn Lý Doanh.
Người sau dừng một chút, vô thức hơi né tránh ánh mắt y, nói: "Ngươi thật sự, chỉ là học đàn?"
"Thuận tiện thưởng thức sắc đẹp." Vân Thanh Từ nói: "Như nào, không được sao?"
Lý Doanh nặng nề mím môi, một lúc lâu sau mới nói: "Trẫm, không đủ đẹp sao?"
Lý Hoàng bệ hạ tất nhiên là đẹp, hắn là nam nhân mỗi một tấc trên thân thể đều rất hợp gu thẩm mỹ của Vân Thanh Từ.
Vân Thanh Từ cực kỳ thích mũi của hắn, cao thẳng mà kiên nghị, cho dù hắn hôn mình ở đâu, chóp mũi đều sẽ chạm vào vùng da phụ cận, cảm giác bị ấn ấn lên vô cùng thoải mái.
Vân Thanh Từ rất bất ngờ khi Lý Hoàng bệ hạ chủ động so sánh bản thân với một đào kép, nhịn không được cười nhạo: "Ta cũng không dám thưởng thức bệ hạ."
Tay Lý Doanh nâng lên, lại đè xuống, nói: "Ngươi, thích hắn ta đến thế sao?"
Vẫn còn băn khoăn vấn đề này.
Cũng đúng, dù sao hắn cũng là hoàng đế.
Vân Thanh Từ không khỏi châm chọc nghĩ, trong lòng hắn có thể chứa đựng vô số người, mà quân hậu của hắn, lại nhất định phải thủ tâm như ngọc cơ đấy.
Y thản nhiên: "Ngài yên tâm, chỉ cần ta còn ở vị trí này, sẽ không làm chuyện có lỗi với ngài."
Y xoay người, lại bị Lý Doanh giữ lại.
"Nếu ngươi đang ở vị trí này, có phải nên...!thực hiện nghĩa vụ của mình không?"
Vân Thanh Từ nhìn bàn tay kia.
"Trẫm có thể không động đến hắn." Lý Doanh cúi đầu nói: "Nhưng sau này, trẫm ngày nào cũng muốn quân hậu thị tẩm."
Tác giả có lời muốn nói:
Bé Từ: Trước đây không phải ta lúc nào cũng quấn lấy ngươi thị tẩm đấy sao.
Lý Hoàng: Đừng nói nữa...
Kéo tay áo.
jpg.