Nhóm Trác Khiêm ở lại khu nghỉ mát một phát hết nửa tháng.
Cậu cứ nghĩ Liễu Nhứ sẽ bận rộn lắm, không ngờ Liễu Nhứ rảnh rỗi như kẻ ăn không ngồi rồi. Hầu như ngày nào cũng đi theo quậy với ba người bạn cùng phòng của cậu, không nằm bên hồ câu cá thì cũng đắm chìm trong game cả ngày.
Điện thoại Liễu Nhứ thường xuyên đổ chuông, nhưng anh thường thẳng tay tắt máy.
Dù Liễu nhứ tỏ ra như không có gì, song Trác Khiêm vẫn có cảm giác anh có rất nhiều tâm sự. Dẫu thế, Liễu Nhứ không nói, cậu cũng không tiện hỏi.
Mãi cho đến chiều hôm nay, Kiều Kiệt chạy tới tìm Trác Khiêm, hỏi nhỏ: “Anh Liễu Nhứ bị sao vậy?”
Trác Khiêm nói: “Vụ gì?”
“Hai bữa nay anh ấy cứ chạy đi hút thuốc một mình, hình như có chuyện gì phiền lòng.” Kiều Kiệt hoang mang gãi đầu, lại bảo, “Tối qua tôi đến phòng anh ấy kêu đi ăn, thấy mắt anh ấy đỏ dữ lắm, giống như mới khóc xong. Nhưng khi tôi hỏi có chuyện gì thì anh ấy không chịu kể.”
Chính Trác Khiêm cũng không rõ, cậu đành nói để lát nữa hỏi Thẩm Gia Lan.
“Ừ.” Kiều Kiệt gật đầu nói, “Nếu anh Liễu Nhứ có chuyện thì cứ kể đi. Lạc Trạch và Lý Gia Nhiên cũng rất lo lắng, bọn tôi đều muốn giúp đỡ anh ấy.”
Đợi Kiều Kiệt đi rồi, Trác Khiêm trở về phòng tìm Thẩm Gia Lan.
Mặt trời đã lên đỉnh đầu, Thẩm Gia Lan vẫn chưa chịu rời giường, lười biếng dựa vào đầu giường chơi game.
Thoáng thấy vẻ mặt nghiêm túc của Trác Khiêm, Thẩm Gia Lan thoát game, quay qua hỏi cậu: “Hồi nãy Kiều Kiệt nói gì với em vậy?”
“Cậu ấy nói dạo này anh Liễu Như hơi lạ.” Trác Khiêm ngồi xuống mép giường, thuật lại chuyện Kiều Kiệt đã kể cho Thẩm Gia Lan nghe, dường như cậu hiểu ra gì đó, nhíu mày, “Đừng nói là có liên quan đến Trác Duệ nha?”
Thẩm Gia Lan nói: “Em đoán đúng rồi.”
“Hả?” Trác Khiêm rất kinh ngạc, “Không phải chuyện giữa bọn họ đã kết thúc rồi sao? Anh Liễu Nhứ vẫn chưa vượt qua được à?”
“Kết thúc rồi, nhưng vừa kết thúc vào nửa tháng trước thôi.”
Trác Khiêm sững sờ: “Ý là sao?”
Thẩm Gia Lan cầm điện thoại lên, vừa mở game ra lần nữa vừa nói: “Có lẽ là anh họ em mang tâm lý trả thù chăng. Sau lần đó, tự dưng anh ta đồng ý hẹn hò với Liễu Nhứ, Liễu Nhứ rất vui, còn tưởng bản thân đã tìm được chân ái. Hay tin anh họ em đặt toàn bộ nguyện vọng vào các trường đại học ở thành phố A, anh ấy bắt đầu chuyển phòng làm việc sang đó, còn đi xem phòng ở thành phố A, chuyển tiền đặt cọc cả rồi.”
Trác Khiêm: “…”
Hoá ra lúc cậu không biết gì đã xảy ra bao nhiêu chuyện. Phải thừa nhận, chuyện giữa Trác Duệ và Liễu Nhứ đặc sắc thật.
“Đến tận nửa tháng trước, Liễu Nhứ mới phát hiện mình bị lừa. Anh họ em đơn phương đòi chia tay anh ấy, thi đến thành phố C thì thôi, còn chạy theo ai đó nữa chứ.” Nhớ tới tình cảm của Đỗ Học Gia đối với Trác Khiêm, sắc mặt Thẩm Gia Lan có hơi khó coi, y hừ lạnh một tiếng, “Anh họ em nói với Liễu Nhứ, anh ta thích người đó, thi đến thành phố C cũng vì người đó. Anh ta định sẽ tỏ tình với người đó vào hôm khai giảng.”
Trác Khiêm: “…”
Thẩm Gia Lan nói tiếp: “Vốn dĩ anh họ em đồng ý hẹn hò với Liễu Nhứ là bởi vì Liễu Nhứ quá phiền phức. Quả nhiên sau khi bọn họ bắt đầu hẹn hò thì số lần Liễu Nhứ đến làm phiền anh họ em giảm hẳn, anh ta mới có thể tập trung học.”
Cuối cùng, y bổ sung, “Những lời này đều là chính miệng anh họ em nói với Liễu Nhứ.”
Trác Khiêm: “…”
Thẩm Gia Lan nhìn vào mắt Trác Khiêm, mỉm cười không có cảm xúc: “Trông ông anh họ em có vẻ thật thà, không ngờ tâm địa gian xảo phết.”
Im lặng một lát, Trác Khiêm đỡ trán: “Em cũng thấy vậy.”
Nếu không phải chính miệng Thẩm Gia Lan kể cho cậu, cậu không thể tin nổi người đã làm ra những chuyện đó là Trác Duệ, đúng là không được trông mặt mà bắt hình dong…
“Cho nên chúng ta đừng xen vào chuyện của Liễu Nhứ làm gì.” Thẩm Gia Lan nghiêng người, ngối đầu lên đùi Trác Khiêm, tìm một tư thế thoải mái rồi tiếp tục chơi game, sau đó bình tĩnh nói, “Tự làm tự chịu.”
Tối hôm đó, bọn họ đến một nhà hàng bên hồ ăn tối.
Đây là một nhà hàng Trung Quốc, vị trí ở ngay sát hồ, cúi đầu là có thể nhìn thấy những đốm sáng phản chiếu trên mặt hồ, đáy hồ đặc sệt như hòa vào đêm đen, kèm với đó là tiếng côn trùng kêu lên không dứt.
Trong nhà hàng có rất đông khách, gần như vị trí gần hồ đều đã có người.
Sau khi Trác Khiêm an tọa mới phát hiện bảy người thiếu một, nhìn kỹ lại, hóa ra Liễu Nhứ không đến.
Phòng Kiều Kiệt nằm ngay cạnh phòng Liễu Nhứ, cậu ta giải thích: “Trước khi đi tôi có gọi anh Liễu Nhứ, anh ấy nói không khỏe, khi nào đói sẽ kêu người ta mang đến.”
Lạc Trạch lo lắng: “Anh ấy bị bệnh à?”
Kiều Kiệt lấy tay che miệng, nhỏ tiếng bàn chuyện: “Chắc là tâm bệnh.”
Lạc Trạch vô cảm đánh rớt bàn tay đang che miệng của Kiều Kiệt: “Ok, cậu nín được rồi.”
Kiều Kiệt thấy rất chi là oan ức.
Cùng lúc đó, Trác Khiêm có cảm giác như có ánh nhìn đang quan sát bọn họ, nhưng khi cậu quay đầu nhìn xung quanh thì không thấy có ai đang nhìn bọn họ cả.
Trác Khiêm còn tưởng mình nhạy cảm quá, nhưng không lâu sau, cái cảm giác bị theo dõi ấy lại xuất hiện.
Lần này ngay cả Lạc Trạch cũng cảm giác được, cậu ta nói với Trác Khiêm: “Hình như tên đằng sau nhìn tụi mình nãy giờ đó.”
Trác Khiêm hỏi: “Tên nào?”
Lạc Trạch nói: “Tên mặc đồ màu đen.”
Trác Khiêm giả bộ vô tình quay đầu, nào ngờ lại vừa hay chạm mắt với ánh nhìn ấy. Đúng là có một tên mặc đồ đen đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Nam sinh đó ngồi ngay phía sau Trác Khiêm, gã để tóc ngắn, mặt vuông, mũi cao, môi hơi mím lại, sắc mặt lạnh lùng trông có vẻ hung dữ, vừa nhìn là biết không nên chọc vào.
Vừa nãy khi Trác Khiêm quay đầu thì gã còn giả bộ ăn cơm, nhưng giờ chắc là đã đoán ra mình bị phát hiện rồi, chẳng thèm giả vờ nữa. Gã cứ thế khoanh tay trước ngực, dựa lưng vào ghế, nhìn chòng chọc Trác Khiêm.
Nhưng không lâu sau, Trác Khiêm đã nhận ra có gì đó sai sai.
Nói chính xác, hình như tên nam sinh đó không nhìn cậu, mà là người đang ngồi bên cạnh cậu… Trác Phi?
Trác Khiêm nhìn về sang Trác Phi, phát hiện mặt mũi Trác Phi tái nhợt, lo sợ bất an như chim sợ cành cong, nhỏ siết chặt đôi đũa, nhưng mãi không cử động.
“Trác Phi?” Trác Khiêm gọi.
Giọng nói cậu khiến Trác Phi gật mình, bờ vai gầy yếu run rẩy, mất một lúc mới kịp phản ứng lại, nhỏ gắng gượng kéo khóe miệng: “Sao vậy anh?”
“Cô biết tên đó không?” Trác Khiêm hỏi thẳng, “Tên mặc đồ đen ngồi phía sau chúng ta.”
Trác Khiêm chỉ thuận miệng hỏi thử thôi, cậu cũng không chắc có thật là nam sinh đó đang nhìn Trác Khiêm hay không, lỡ đâu là đang nhìn Lý Gia Nhiên phía đối diện Trác Phi thì sao?
Nhưng không ngờ, Trác Phi vừa nghe cậu nói thì nước mắt sợ hãi tức thì trào ra khỏi hốc mắt, giọng nhỏ run run: “Có, có biết.”
“Hai người quen nhau?”
“Anh ta là bạn trai cũ của em.” Hình như Trác Phi rất sợ, chỉ chốc lát mà nước mắt đã rơi lã chã, “Anh, lần trước anh ta tìm em đòi quay lại, em không chịu, nên anh ta cứ chạy đến trường tìm em, em vẫn luôn trốn anh ta, nhưng không ngờ lại gặp anh ta ở chỗ này.”
Trác Phi càng nói càng sợ, ôm chặt hai tay của chính mình, trông rất đáng thương, như thể chỉ cần một cơn gió cũng có thể thổi bay nhỏ.
Nghe vậy, Trác Khiêm cau mày, cậu nói: “Tên đó chính là Trần Thừa?”
Trác Phi rưng rưng nước mắt gật đầu.
Tuy rằng Trác Phi và Trần Thừa đã chia tay, nhưng quá rõ ràng là Trần Thừa không chịu buông tha cho Trác Phi một cách dễ dàng. Ánh mắt gã dán chặt trên người Trác Phi, khiến nhỏ sợ hãi rợn hết tóc gáy.
Khó khăn lắm mới giải quyết xong bữa ăn này, Trác Phi vội đứng dậy bỏ đi.
Kết quả bọn họ vừa rời chỗ thì Trần Thừa sau lưng cũng đứng dậy rời bàn.
Để ra khỏi đây cần phải đi qua một đoạn hành lang rất dài, một bên hành lang là tường, một bên khác là mặt hồ, cách một khoảng sẽ có một chiếc đèn gắn trên trần nhà, ánh đèn sáng tỏ, đáng tiếc ở nơi bóng đêm dày đặc này chỉ vừa đủ để thấy rõ đường.
Trác Khiêm để Thẩm Gia Lan và bọn Kiều Kiệt đi trước, cậu kéo tay Trác Phi đi phía sau.
Trên mặt Trác Phi vẫn còn vương nước mắt, trông dáng vẻ còn đang hoảng loạn.
Trác Khiêm nghiêm túc hỏi: “Lần trước thằng đó đã đe dọa cô?”
Trác Phi gật đầu.
Trác Khiêm nói: “Đe dọa cô bằng cái gì?”
Nghe thấy câu này, Trác Phi không nhịn được kinh ngạc nhìn vào mắt Trác Khiêm. Gần như nhỏ chưa từng đề cập đến chuyện với Trần Thừa trước mặt Trác Khiêm hay Trác Duệ, ngay cả Trác Duệ cũng chỉ biết nhỏ và Trần Thừa đã chia tay trong hòa bình, Trác Khiêm lại đoán được đến nước này.
Trong nhất thời, tất cả những nỗi tủi thân đã phải chịu đựng ồ ạt dâng lên trong lòng. Mũi nhỏ đau xót, nước mắt tựa như chiếc dây chuyền đứt hạt rơi xuống lần nữa, nhỏ nói: “Anh ơi, anh ta, anh ta ép bạn học quay lén cảnh em thay quần áo. Lấy video đó đe dọa em, nói, nói em không đưa tiền cho anh ta, thì anh ta sẽ gửi video đó cho tất cả người quen của em.”
Dù cho Trác Khiêm đã đoán được trước có thể Trần Thừa sẽ làm mấy chuyện kiểu này, nhưng khi chính tai nghe Trác Phi kể, cảm giác phẫn nộ vẫn đột ngột trào ra.
“Thằng đó lưu video đó ở đâu? Điện thoại à?”
“Điện thoại.”
“Còn sao lưu ở chỗ khác nữa không?”
Trác Phi suy ngẫm, lắc đầu.
Trần Thừa rất lười biếng, ngay cả những giấy tờ thông tin quan trọng còn lười sao lưu, thường hay bất cẩn xóa bỏ sau đó lại chạy đi tìm khắp nơi.
“Cô đi trước đi.” Trác Khiêm vỗ bả vai Trác Phi, “Để tôi giải quyết cho.”
Trác Phi vô cùng cảm động: “Cảm ơn anh.”
Trần Thừa đi theo bọn họ cách đó không xa, thấy Trác Phi chạy đi, gã định lập tức đuổi theo, giữa đường lại bị Trác Khiêm cản đường.
Trần Thừa chẳng cao bằng Trác Khiêm, nhưng khí thế rất dư thừa, ngước mắt lên trừng Trác Khiêm: “Chó ngoan không cản đường, tránh ra.”
Trác Khiêm vốn đang cố gắng bảo bản thân giữ lý trí, nhưng nghe cái miệng chó không mọc được ngà voi của thằng này phát biểu thì nổi cơn điên, cười khẩy nói: “Trong điện thoại mày đang lưu video của em gái tao đúng không? Lấy điện thoại ra, xóa video đó đi thì tao sẽ nhường đường.”
Trần Thừa dùng ánh mắt khó tin quan sát Trác Khiêm một lượt, giọng điệu quái gở: “Mày là ai? Mày tưởng bản thân là ai? Cỡ như mày mà cũng đòi xem điện thoại của tao?”
Trác Khiêm nói: “Tao là anh trai của Trác Phi.”
“À há.” Trần Thừa tỏ vẻ như đang nghiền ngẫm, “Sao? Mày muốn xem video à? Mày cũng muốn chiêm ngưỡng thân hình tuyệt vời của em gái mày?”
Trác Khiêm: “…”
Lần đầu tiên thấy một nam sinh còn trẻ tuổi mà đã dầu mỡ phát ớn cỡ này.
Mặt cậu vô cảm trong khi nổi da gà khắp người, vung nắm đấm đập thẳng vào mặt Trần Thừa.
“Áu——”
Vài phút sau, Trần Thừa ngã xuống, không bò dậy nổi. Trác Khiêm thuận lợi lấy được điện thoại từ trong túi gã, dùng vân tay của gã mở khóa.
Vào thẳng album, trong đó không có nhiều ảnh và video lắm, nhưng nhìn kỹ lại thì phát hiện vài ảnh bìa video trong số đó đều có liên quan đến cảnh riêng tư của các cô gái.
Trác Khiêm nhanh chóng tìm được video quay lén Trác Phi, bìa video vừa hay là hình ảnh Trác Phi đang xốc áo lên, hình như bối cảnh ở trong ký túc xá.
Sắc mặt Trác Khiêm tối tăm, cậu giơ tay ném thẳng điện thoại sang bên kia.
Tủm.
Điện thoại rớt xuống hồ.
“Mày dám vứt điện thoại của tao? Mẹ nó mày muốn chết hả?” Trần Thừa trơ mắt nhìn cảnh điện thoại mình bị ném, hai mắt đỏ lên vì cơn tức, gã vùng vẫy định bò dậy, lại bị Trác Khiêm đá một phát về chỗ cũ.
Trác Khiêm ngồi xổm xuống, thô lỗ xách cổ áo Trần Thừa lên, lạnh lùng nói: “Tao cảnh cáo mày, nếu mày còn dám tích trữ video của em gái tao hoặc những cô gái khác nữa thì tao nhất định sẽ tự tay tiễn mày đến đồn cảnh sát.”
Trần Thừa bị đánh một trận nhừ đòn, trong miệng toàn là mùi rỉ sắt của máu, gã muốn nói chuyện nhưng bị Trác Khiêm xách cổ áo làm siết lấy cổ họng, khiến gã không thở nổi.
Gã chỉ có thể đỏ mắt trừng Trác Khiêm, biểu thị sự không cam tâm bằng ánh mắt.
Trác Khiêm đột ngột tăng thêm lực siết: “Nghe chưa?”
Trần Thừa ho khan dữ dội, nỗi đau không thở được lan tràn đến thần kinh gã như dây thường xuân, rút cạn oxi lên não, trên khuôn mặt nhăn nhó của gã cuối cùng cũng lộ ra sự sợ hãi, vội gật đầu không ngừng: “Nghe rồi nghe rồi…”
Trác Khiêm buông tay.
Trần Thừa mất đi điểm tựa ngã ngồi ra đất, gã ôm cổ mình, ho khan một cách đau đớn.
Trác Khiêm liếc gã một cái, xoay người bỏ đi.
Phía trước, Thẩm Gia Lan vốn đã đi xa đã đi vòng lại từ lúc nào, Trác Phi thấp thỏm đi sau đằng sau Thẩm Gia Lan.
Trác Khiêm vẫy tay với Thẩm Gia Lan, đương lúc đang định nhanh chân bước đến, không hiểu sao biểu cảm trên mặt Thẩm Gia Lan bỗng thay đổi, Trác Phi phía sau y cũng sợ hãi hét lên: “Anh, đằng sau——”
Trác Khiêm cứng người trong khoảnh khắc, vừa phản ứng lại thì lập tức quay đầu.
Tiếc thay, cậu vẫn chậm, Trần Thừa đã kịp vồ đến.
Khuôn mặt Trần Thừa dự tợn như thú dữ, gần như đè ép toàn bộ trọng lượng lên người cậu, miệng mồm hùng hổ: “Mày là cái thá gì? Dám đánh tao còn dám ném điện thoại của tao? Tao liều mạng với mày!”
Trác Khiêm không kịp phòng ngự, bị ép phải liên tục lùi về sau, sau eo chợt áp đến lan can gần hồ.
Chuyện xảy ra tiếp đó dường như chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi. Thậm chí Trác Khiêm còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra, trên ngực cậu nhận lấy lực đẩy mạnh từ Trần Thừa, hai tay cậu còn đang túm quần áo gã không buông, cảnh đêm trước mắt mông lung đảo lộn.
Rồi thì, dòng nước lạnh băng ồ ạt kéo đến, nhấn chìm cả hai.
Nước hộ xộc vào miệng và mũi Trác Khiêm, cậu đau nhức không sao mở mắt ra được, bên tai chỉ nghe được âm thanh dữ dội của dòng nước.
Ọc ọc…
Ọc ọc ọc ọc…
Cảm giác không thể hô hấp đè nặng tựa như núi.
Kế tiếp, cậu nghe thấy tiếng gào của Thẩm Gia Lan: “Trác Khiêm!”
Cùng với tiếng khóc của Trác Phi: “Anh ơi!”
Trác Khiêm biết bơi, nhưng chỉ đủ trình để tự bảo vệ bản thân mà thôi, song hiện tại còn chưa kịp vẫy, Trần Thừa đã như một con bạch tuộc quấn chặt lấy cậu, liên tục lôi ngược cậu xuống nước.
“Cứu với… Tao, tao không biết bơi…” Trần Thừa vừa sặc nước vừa kêu khóc trong tuyệt vọng, “Cứu tao…”
Trác Khiêm đoán chừng nếu cứ tiếp tục thế này thì có lẽ cậu sẽ bị Trần Thừa dìm chết, vì thế cậu cố gắng hết sức đẩy Trần Thừa ra.
“Đừng… Đừng mà…” Trần Thừa cố bám lên người Trác Khiêm, vô cùng hoảng loạn khóc lóc, “Xin mày… Cứu tao…”
Trác Khiêm dứt khoát đẩy Trần Thừa ra.
Nhưng bọn họ vật lộn trong nước chưa được bao lâu thì cậu đã kiệt sức, cơ thể không thể khống chế được từ từ chìm xuống.
“Trác Khiêm, ở đây!” Thẩm Gia Lan cởi áo khoác và một lớp áo trong, cột lại rồi thả xuống qua lan can, một tay giữ một góc áo, “Nắm lấy áo! Anh kéo em lên!”
Trác Khiêm cố gắng vươn tay về phía đó, rõ ràng tay cậu cách chiếc áo đang lềnh bềnh trên mặt nước không hề xa, nhưng cơ thể cậu nặng tựa ngàn cân, chìm dần từng chút từng chút một.
Cảm giác ngột ngạt xâm chiếm ý thức của cậu, tầm nhìn tối đi, thời khắc này chỉ có cảm giác như có một bàn tay đang siết cổ cậu.
Thậm chí cậu còn cảm nhận được sinh mệnh mình đang dần rời bỏ cơ thể nhanh như thế nào.
“Trác Khiêm! Trác Khiêm!” Thẩm Gia Lan sốt ruột gọi tên cậu, “Trác Khiêm, em qua đây được chứ? Em gắng gượng thêm một chút nữa thôi được không? Xin em hãy lại đây đi…”
Những lời còn lại, Trác Khiêm đã không còn nghe rõ được nữa.
Giây cuối cùng trước khi mất đi ý thức, cậu loáng thoáng nghe thấy âm thanh có người nhảy xuống hồ.
Sau đó, tất thảy chìm vào tĩnh lặng.
“Tích tích tích.” Âm thanh máy móc quen thuộc vang lên, “Tích tích tích, có nghe thấy tôi không?”
“Nghe thấy.”
“Chúc mừng, chúc mừng nha, nhiệm vụ của cậu đã hoàn thành. Hiện tại cậu có thể lựa chọn trở về với tôi, sau khi trở về tôi sẽ hoàn thành một điều ước của cậu. Đương nhiên, ngoại trừ giết người, phóng hỏa, hay mấy chuyện phi thực tế như trở thành người giàu nhất thế giới trong một đêm gì đó ra.”
“Cậu là… Vương Tử?”
“Hóa ra cậu vẫn còn nhớ tôi.” Vương Tử rất chi là cay cú, “Tôi cứ tưởng cậu đã hoàn toàn quên mất tôi rồi chứ.”
“…” Trác Khiêm chột dạ im lặng. Nếu không phải do Vương Tử đột nhiên xuất hiện thì đúng là cậu đã quên sạch quả hệ thống Vương Tử này rồi.
“Ok ok, không cần dài dòng nữa, cậu muốn trở về với tôi không?”
“Tôi có thể trở về ư?”
“Tất nhiên, cậu đã thành công hoàn thành nhiệm vụ.”
Giọng nói Vương Tử vừa dứt, bóng đêm trước mắt Trác Khiêm chợt hiện ra hai thanh tiến độ một xanh một đỏ. Thanh tiến độ màu xanh vẫn ở vị trí cũ, mà thanh tiến độ màu đỏ đã đầy rồi.
“Mau xanh là tuyến chính, màu đỏ là tuyến phụ. Tôi cũng vừa mới biết được là hóa ra chỉ đầy lấp đầy một trong hai thanh tiến độ đó là sẽ hoàn thành nhiệm vụ.” Vương Tử giải thích nhanh gọn, thu lại hình chiếu rồi thúc giục, “Chuẩn bị xong chưa? Chúng ta xuất phát nha.”
“Khoan đã!” Trác Khiêm vội nói, “Thẩm Gia Lan đâu?”
“… Đã là giờ nào rồi cậu còn hỏi Thẩm Gia Lan làm gì?”
“Có phải cậu ấy cũng rơi xuống nước rồi không?” Trác Khiêm cực kỳ bận tâm đến tiếng động mà cậu đã nghe thấy lúc nãy.
Vương Tử im lặng, ấp a ấp úp: “Tên ngốc đó cũng thật là, Trác Phi đã đi gọi người tới rồi, cậu ta không biết bơi còn nhảy xuống.”
Nghe thấy lời này, trái tim Trác Khiêm lập tức thắt lại, cậu nói: “Tôi không về được không? Tôi muốn ở lại.”
“Cái gì?!” Vương Tử sốc rồi, “Không phải cậu muốn về lắm sao? Giờ đường về ngay trước mắt lại không chịu về? Cậu muốn ở lại đây làm Trác Khiêm cả đời à?”
Trác Khiêm kiên quyết trả lời: “Ừ, tôi không về nữa.”
“Cậu đã nghĩ kỹ chưa đó? Cậu có chắc sau này sẽ không hối hận hay không?” Vương Tử nói, “Nơi đây khác thế giới hiện thực mà cậu từng sống, nơi đây là thế giới do người khác sáng tạo ra. Cậu muốn sống ở đây đến hết đời thật à?”
“Tôi đã nghĩ kỹ rồi. Đối với tôi mà nói, thế giới nào có Thẩm Gia Lan chính là thế giới hiện thực của tôi.” Khựng lại, cậu nói nói, “Tôi không lo sau này sẽ hối hận vì đã ở lại đây. Tôi chỉ sợ sẽ hối hận vì hôm nay đã không chọn ở lại nơi này.”
Lần này, Vương Tử im lặng rất lâu, thở dài một hơi: “Cơ hội chỉ có một lần, một khi tôi rời đi rồi thì sau này cậu sẽ không còn cách trở về nữa.”
“Tôi biết.”
“Được thôi, nếu cậu muốn ở lại, vậy thì tôi về một mình.” Giọng nói của Vương Tử mơ hồ như cách một tấm màn che, càng lúc càng xa xăm, “Tôi giúp các cậu lần cuối, chúc các cậu hạnh phúc.”
Trác Khiêm mở bừng mắt, cậu không thể thấy rõ bất cứ thứ gì dưới nước, nhưng dường như bản năng có thể cảm nhận được vị trí của Thẩm Gia Lan, cậu cử động tứ chi bơi qua đó.
Cùng lúc đó, những người được Trác Phi gọi tới cũng tiến hành cứu hộ khẩn cấp cho bọn họ.
Cơ thể Trác Khiêm tràn trề sức lực, cậu bám lấy phao cứu sinh được ném xuống, trước tiên để bọn họ dùng dây thừng kéo Thẩm Gia Lan đã hôn mê lên trước, sau đó tự mình bám lên lan can leo qua.
Trác Phi đang khóc sưng cả mắt, khi trông thấy cảnh tượng này, nhỏ sốc ngu người, quên mất việc phải khóc.
Trác Khiêm nhẹ nhàng lật người qua lan can đáp đất, thấy Thẩm Gia Lan được người ta sơ cứu sặc ra một ngụm nước, đôi mắt cậu bỗng cay cay. Cậu bất chấp bao nhiêu người đang có mặt, không cầm lòng được ôm chặt Thẩm Gia Lan.
“Anh là đồ ngốc à? Không biết bơi còn nhảy xuống, anh muốn chết sao?” Miệng thì mắng, nhưng nước mắt không thể khống chế được tuôn trào.
Cậu không dám tưởng tượng, nếu vì vậy mà Thẩm Gia Lan gặp chuyện bất trắc gì thì cậu phải sống tiếp làm sao đây.
Nói cũng buồn cười, một người sợ nước như Thẩm Gia Lan lại ngây ngốc nhảy thẳng xuống nước, y điên rồi sao?
Vương Tử nói không sai, y là đồ ngốc, đúng là một tên ngốc…
“Đồ ngốc này…” Đôi tay đang ôm Thẩm Gia Lan run rẩy, cậu không dám hồi tưởng lại cảnh tượng trước đó dù chỉ một giây.
Thẩm Gia Lan cũng chẳng nói một lời, để mặc Trác Khiêm mắng.
Đợi Trác Khiêm mắng xong, y mới ôm mặt Trác Khiêm, hôn mấy cái lên môi Trác Khiêm, thở dài: “Lúc nãy anh sợ chết khiếp, anh sợ em sẽ rời bỏ anh.”
“Sẽ không.” Trác Khiêm không màng tất cả mà hôn y, môi kề môi, trịnh trọng hứa hẹn, “Em sẽ không rời đi, sau này em sẽ không đi đâu cả, em sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh.”
Trác Phi dùng mu bàn tay lau nước mắt, nhanh tay nhanh chân nhận khăn từ những người đó trùm lên cho Trác Khiêm và Thẩm Gia Lan.
Tiếp đó, nhỏ sực nhớ đến một chuyện——Trần Thừa đâu? Trần Thừa vẫn chưa được vớt lên!
“Anh, anh gì ơi, còn có một người dưới nước!”
May mắn thay, cuối cùng, Trần Thừa ăn may bám chặt vào một cây cột dưới nhà hàng đã được cứu lên. Tuy nhiên, lần suýt chết đuối này đã để lại nỗi ám ảnh to lớn trong lòng gã. Gã nằm trên giường bệnh gần nửa tháng trời mới khá lên, nhưng những chuyện gã sẽ phải đối mặt sau khi khỏe hơn lại là chuyện của sau này.