Thụ Chính Bạch Liên Hoa OOC Rồi

Chương 18: Máu mũi



Trác Khiêm: “…”

Thẩm Gia Lan: “…”

Vương Tử hận không thể rèn sắt thành thép: “Cỡ này mà cũng chảy máu mũi được? Trác Khiêm ơi là Trác Khiêm, cậu có miếng liêm sỉ nào không!”

“Cậu câm miệng cho tôi!” Trác Khiêm nói, lần đầu tiên trong đời cậu cảm thấy mặt mũi đều ném đến tận nhà bà ngoại, ước gì có cái lỗ để chui xuống cho rồi. Cậu nhanh tay lau máu mũi, càng lau lại càng chảy nhiều hơn.

Máu mũi cứ tuôn ra không ngừng, cứ như bị bật công tắc.

Trác Khiêm cực kỳ hoảng loạn, lia mắt qua thấy Thẩm Gia Lan vẫn còn sững sờ đứng nguyên tại chỗ. Cậu không biết phải làm sao, chỉ có thể cố kéo khóe môi lên, xấu hổ cười với Thẩm Gia Lan.

Thẩm Gia Lan hé môi, hiển nhiên là còn chưa phục hồi tinh thần qua cú sốc.

Đây cũng là lần đầu tiên y có vẻ sơ suất thế này.

Trác Khiêm không quan tâm được nhiều như vậy, như một con ruồi không đầu bay loạn khắp phòng ngủ, tìm khăn giấy khắp nơi.

“Vào phòng tắm thử xem.” Vương Tử nói, “Chắc trong đó có giấy.”

Trác Khiêm xoay người đi vào phòng tắm.

Quả nhiên trong phòng tắm có khăn giấy, Trác Khiêm rút một phát bảy tám tờ, cuối cùng cũng cầm được máu mũi.

Trong phòng tắm không bật đèn, ánh sáng ấm áp rọi vào từ cánh cửa đang mở rộng, Trác Khiêm nương theo ánh sáng nhìn vào gương, thấy trên miệng và cằm cũng dính máu.

Đã lâu rồi không bị chảy máu mũi, cậu giật mình nhìn bóng hình mình trong gương, cậu ngớ người ra một lúc mới bước tới vặn vòi nước.

Dòng nước trong vắt bị nhuộm màu đỏ nhạt khi cậu rửa môi và cằm.

Trác Khiêm gần như vùi mặt vào bồn rửa mặt, cẩn thận rửa sạch vết máu trên mặt. Không thể cầm lòng hồi tưởng lại ánh mắt Thẩm Gia Lan nhìn cậu vừa nãy, lập tức cảm giác mặt nóng cháy, dòng nước lạnh ngắt cũng không giảm được sự nóng rát trên má cậu.

Nếu có thể, cậu muốn trốn trong phòng tắm này tới chết.

Móe…

Nhục quá xá…

Không biết Vương Tử đang làm gì, nó im lặng một lúc, tự dưng không hiểu sao chậc chậc hai tiếng: “Hóa ra là bệnh cũ.”

Trác Khiêm không hiểu ý nó: “Gì cơ?”

“Thường xuyên chảy máu cam không phải là dấu hiệu tốt, có lẽ cơ thể cậu có vấn đề gì đó. Tôi khuyên cậu nên đến bệnh viện kiểm tra đi.” Nói tới đây, Vương Tử cười khặc khặc rất chi là bỉ ổi, “Nhưng trường hợp của cậu thì chưa chắc, dù sao thì cậu cũng không giống người khác, cậu là bị cơ thể đàn ông kích thích chảy máu mũi.”

“Câm miệng!” Trác Khiêm lập tức hiểu ra lúc nãy Vương Tử im lặng là đi làm cái gì, “Tôi đã nói là không được đọc ký ức của tôi rồi mà!”

Vương Tử thấy oan ức: “Đây không phải là để hiểu rõ cậu hơn hay sao.”

Đổi đề tài, nó lại lải nhải, “Tôi còn tưởng cậu chỉ có hứng thú với đàn ông mạnh mẽ cơ bắp thôi, đỉnh ghê, hóa ra cậu còn là nhan khống. Nhưng cái tật thấy cơ thể đàn ông là chảy máu mũi của cậu cần phải trị đi, cậu chảy máu mũi vì ai không nói, cậu còn chảy máu mũi vì bạch liên hoa!”

**Nhan khống: Mê khuôn mặt đẹp.

“Cậu im đi!” Trác Khiêm không nhịn được nữa, nếu không phải do Vương Tử không có thực thể, cậu đã sớm cho cái mồm hệ thống ngứa đòn này một trận rồi, “Chảy máu mũi hay không là chuyện tôi có thể khống chế được à?”

Vương Tử hùng hồn: “Cậu không nghĩ bậy nghĩ bạ thì ắt có thể không chế được thôi.”

“…”

Trác Khiêm nghiến răng kêu ken két.

“Nhưng tôi có thể hiểu được.” Vương Tử còn an ủi cậu, “Xử nam mà, chắc chắn là có rất nhiều ảo tưởng về chuyện đó.”

“Tôi nói cậu ngậm miệng!”

“Không sao, đừng từ bỏ việc điều trị. Biện pháp tốt nhất để vượt qua nỗi sợ chính là đối mặt với nó. Cố lên! Chúng ta lấy hết can đảm đối mặt với nó nào!”

Trác Khiêm nghe tiếng Vương Tử lải nha lải nhải đến nhức cả đầu, lau nước trên cằm, còn chưa ngẩng đầu lên, một bàn tay cầm khăn lông màu trắng đã đưa qua đây.

Bàn tay kia trông rất đẹp, ngón tay thon dài, đầu ngón tay mướt mượt.

Trác Khiêm đưa mắt theo bàn tay, nhìn thấy gương mặt của chủ nhân bàn tay còn đẹp hơn nhiều.

Thẩm Gia Lan cau mày, sắc mặt lạnh như cục đá, y giơ giơ khăn lông về phía trước, giọng điệu chẳng tốt gì cho cam: “Cầm lấy, đừng để máu nhỏ khắp nơi.”

“Cảm, cảm ơn.” Trác Khiêm vội nhận lấy khăn lông.

Cậu còn có lời muốn nói, đột nhiên đầu óc vốn trống rỗng chợt hiện ra vô số hình ảnh dưới dạng slideshow——có hình ảnh cậu từng bắt gặp trong phòng thay đồ, có hình ảnh cậu từng gặp phải ở phòng tập gym, có hình ảnh cậu từng thấy trên sân tập…

Các nam chính trong những hình ảnh đó đều không mặc áo, đường cong cơ thể tuyệt đẹp, cơ bắp rắn chắc nhưng không lố lăng.

Thậm chí còn có một người mẫu nam tóc xoăn màu nâu nhạt xoay người lại, mỉm cười nhìn cậu.

“Nào nào nào! Đối mặt với nó!” Vương Tử la ó như quỷ gào, “Chúng ta không thể thua được! Chúng ta không thể để lộ điểm yếu trước mặt bạch liên hoa!”

Lời nói vừa dứt.

Trác Khiêm lại lần nữa cảm thấy có chất lỏng ấm áp trào ra từ mũi mình.

Cậu hoảng sợ, luống cuống giơ tay lau đi, không cẩn thận làm bắn hai giọt lên người Thẩm Gia Lan.

Trác Khiêm: “…”

Thẩm Gia Lan vẫn đang ở trần.

Trác Khiêm bất lực nhìn hai giọt máu kia chảy xuôi xuống ngực y.

Trong nháy mắt, Thẩm Gia Lan như hóa đá, có thể thấy sắc mặt hóa xanh mét bằng mắt thường, cuối cùng gần như là nghiến răng phun ra hai chữ: “Trác, Khiêm!”

Trác Khiêm dùng khăn bịt mũi, phát điên nắm tóc: “Vương Tử!”

“Xin lỗi mà xin lỗi mà, tôi chỉ lôi mấy cảnh tượng có ấn tượng mạnh nhất trong ký ức của cậu ra thôi.” Vương Tử cũng nhận ra tính nghiêm trọng, sốt ruột bật khóc, “Sao mà tôi biết mấy cảnh tượng ấn tượng mạnh đối với cậu toàn là mấy cái đó? Cậu suốt ngày toàn nghĩ cái gì không vậy? Tưởng tượng đàn ông, tưởng tượng hình thể cơ bắp, mặc quần áo vào đi chớ!”

“Trác Khiêm!” Thẩm Gia Lan không nhịn nổi nữa, túm lấy áo Trác Khiêm, đôi mắt như sắp phun ra lửa, “Cậu còn dám nói không có ý đồ gì với tôi!”

Bờ môi Trác Khiêm trắng bệch, lắc đầu như như trống bỏi: “Tôi không có thật…”

“Vậy giờ cậu đang làm cái gì? Cậu tưởng vầy là có thể thu hút được sự chú ý của tôi sao?”

“Cậu hiểu lầm rồi, tôi…” Sau lưng Trác Khiêm toát mồ hôi lạnh, cực độ khủng hoảng khiến đầu óc cậu nhão thành nồi cháo, kèm thêm tiếng Vương Tử khóc lóc rên rỉ, cậu cũng không biết bản thân đứt sợi dây thần kinh nào, mở miệng nói ra một câu, “Mặc quần áo vào đi chứ!”

“…”

Phòng tắm yên tĩnh.

Cả thế giới đều yên tĩnh.

Ánh mắt Thẩm Gia Lan như thể muốn giết người, nhìn chòng chọc Trác Khiêm một lúc lâu, đột nhiên nới lỏng tay.

Hai chân Trác Khiêm nhũn ra, loạng choạng lùi về sau mấy bước, dựa vào tường mới miễn cưỡng đứng thẳng được.

Thẩm Gia Lan nhìn cậu một cái, xoay người ra khỏi phòng tắm.

Trác Khiêm ấn mạnh chiếc khăn lên mũi, há miệng thở dốc, mới cảm thấy trái tim đang đập mạnh đến mức sắp xuyên thủng lồng ngực dần dần bình tĩnh lại.

Tiếng Vương Tử yếu ớt truyền đến: “Xin lỗi, tôi sai rồi.”

Trác Khiêm phớt lờ nó.

Trước kia cậu chỉ thấy cái hệ thống này phiền phức, đã là fan only của Án Thư Dương thì thôi, cũng không ảnh hưởng mấy. Nhưng bây giờ tự dưng cậu lại cảm thấy, cái hệ thống này chính là một quả bom hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung, đến khi đó cậu chết ra sao có khi cũng chẳng rõ.

Nếu không có cái hệ thống này thì ngon rồi.

Vương Tử nhận ra Trác Khiêm thật sự tức giận, hiếm khi mới hạ mình, khúm núm xin lỗi.

Nhưng Trác Khiêm nhắm mắt làm ngơ, cậu bình ổn lại cảm xúc, sửa sang lại bản thân, xác nhận máu mũi đã ngừng chảy, mới chậm rì bước ra khỏi phòng tắm.

Thẩm Gia Lan đứng trước sô pha, đã mặc một chiếc áo sơ mi sọc đen xám, quần đùi màu đen phía dưới cũng đổi thành quần jean dài màu lam nhạt.

Y ăn mặc nhẹ nhàng, thoải mái, nhưng vì gầy nhom, hiệu quả đương nhiên so ra kém cây sào đồ Án Thư Dương, cơ mà nếu chỉ nhìn mặt mà nói… cho dù y có mặc đồ như ăn mày thì cũng giống như sắp đi chụp ảnh tạp chí mà thôi.

Trác Khiêm ngại ngùng dời mắt khỏi Thẩm Gia Lan, cậu bước đến, đứng cách Thẩm Gia Lan một khoảng cách nhất định.

“Bạn Thẩm Gia Lan, thật lòng xin lỗi.” Trác Khiêm áy náy nói, “Lại gây thêm phiền phức cho cậu rồi.”

Thẩm Gia Lan liếc nhìn cậu một cái, cười lạnh: “Không chỉ đơn giản là phiền phức.”

Hai tai Trác Khiêm đỏ lên, siết nắm tay, nhưng ngoại trừ hai chữ “Xin lỗi” ra, cậu cũng không biết nên nói gì.

May là Thẩm Gia Lan cũng không khơi lại chuyện vừa nãy nữa, y nhìn Trác Khiêm từ trên xuống dưới, giọng điệu cứng ngắc: “Tôi bảo dì Thẩm đưa cậu tới bệnh viện.”

“Tôi không sao.” Trác Khiêm lắc đầu, “Hồi xưa tôi cũng hay chảy máu mũi, đến bệnh viện khám mấy lần rồi, đều không có gì nghiêm trọng.”

Thẩm Gia Lan thấy Trác Khiêm từ chối, không nói thêm gì nữa. Y xoay người bước về phía cửa, đi đến trước cửa, không nghe thấy tiếng bước chân Trác Khiêm đuổi theo, quay đầu nhìn lại, phát hiện Trác Khiêm còn đơ người đứng đó, lập tức nhíu mày: “Còn không qua đây?”

“Ò.” Trác Khiêm vội đi theo sau.

Hai người lần lượt đi xuống lầu, vừa hay gặp phải Thẩm Liên định lên gọi Thẩm Gia Lan xuống ăn sáng.

Thẩm Liên không biết chuyện vừa mới xảy ra, thấy sắc mặt khó coi của Thẩm Gia Lan chỉ cho rằng đứa nhỏ này còn đang cọc do mới thức giấc, mỉm cười vỗ vai Thẩm Gia Lan: “Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi.”

Dứt lời, bà quay sang Trác Khiêm, “Bạn học nhỏ cũng ăn chung đi.”

Trác Khiêm vội xua tay: “Con ăn rồi ạ.”

Thẩm Liên đau lòng nói: “Nhưng dì đã chuẩn bị cả phần của con rồi.”

“…” Trác Khiêm không tiện từ chối, chỉ đành nhận lời, “Cảm ơn dì Thẩm.”

Thẩm Liên chuẩn bị bữa sáng kiểu phương Tây. Ba đĩa trắng gồm bánh mì nướng, bánh sừng bò, trứng rán và vài loại trái cây, bên cạnh là một cốc sữa bò nóng hổi.

Khi Trác Khiêm tới đây chỉ mới ăn một bịch bánh quy, bây giờ ngửi thấy mùi thơm, bụng không đúng lúc cồn cào.

Cậu ngại ngùng sờ mũi, theo bản năng nhìn về phía Thẩm Gia Lan, thấy Thẩm Gia Lan nhăn mặt ngồi trước bàn ăn. Y cứng đờ nhìn chằm chằm bữa sáng trước mặt, ngón tay cầm dao nĩa không ngừng siết chặt, như thể mấy thứ bày trước mặt không phải đồ ăn mà là thuốc độc.

Vẻ mặt Thẩm Liên buồn bã, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Gia Lan, ăn được bao nhiêu hay bấy nhiêu.”

Thẩm Gia Lan không nói gì, cúi đầu cắt một miếng thịt xông khói, chuẩn bị đưa vào miệng, nhưng được nửa chừng, y chợt dừng lại.

Y mím môi, ném dao nĩa lẫn thịt xông khói xuống đĩa: “Con không ăn.”

Dường như Thẩm Liên đã đoán trước được sẽ thế này, mặc dù có hơi thất vọng, cũng không ép Thẩm Gia Lan, bà quay đầu nhìn Trác Khiêm, phát hiện Trác Khiêm đã sắp ăn xong bữa sáng của cậu rồi.

Trác Khiêm ăn chậm rãi, thong thả, nhưng không ngừng một giây, gọn gàng đưa thức ăn vào miệng, má phồng lên, lúc nhai đồ ăn trông giống một chú sóc.

Rất đáng yêu.

Cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Liên, Trác Khiêm có chút bối rối buông dao nĩa, cậu lấy khăn giấy lau miệng, mặt ửng đỏ: “Ngại quá, con hơi đói.”

Cậu thật sự rất đói, sau khi đến thế giới này, vì tiết kiệm tiền mà chưa từng dám ăn no bụng.

Thẩm Liên buồn cười nhìn động tác vụng về lau miệng của Trác Khiêm, bà nói: “Để dì nướng thêm cho con vài lát bánh mì, phải rồi, còn bơ đậu phộng và phô mai, con ăn không?”

Trác Khiêm gật đầu mạnh: “Cảm ơn dì Thẩm.”

Thẩm Liên vào phòng bếp.

Trác Khiêm ăn nốt miếng trứng chiên còn lại, ngẩng đầu phát hiện Thẩm Gia Lan ngồi ngay đối diện cậu đang chống cằm, mày cau lại thất thần nhìn cậu.

Mà đồ ăn bày trước mặt Thẩm Gia Lan gần như chưa được động tới.
— QUẢNG CÁO —