Trác Khiêm nhìn gương mặt Trác Phi đỏ bừng vì tức giận, vẻ ngái ngủ trong mắt chợt biến mất, nhếch môi, cười vô cùng vui vẻ, “Tôi đang khen cô.”
“Anh khen chỗ nào?”
Trác Khiêm chớp mắt, “Khen cô trở nên tốt đẹp hơn.” Ít nhất không còn đơn thuần là nữ phụ ác độc ngu ngốc trong nguyên tác.
Trác Phi cực kỳ cạn lời, “Tôi không cần anh khen.”
Nhỏ sợ phải nghe lời không hay nào từ miệng Trác Khiêm, vội vàng hối thúc, “Ăn cơm.”
Trác Khiêm gật đầu, “Tôi thay đồ rồi ra liền.”
Trác Phi xoay người định đi, bị Trác Khiêm gọi lại, “À phải, nên trả lại số tiền còn lại cho tôi rồi đấy.”
Trác Phi mới giây trước còn đang có dáng vẻ bệ vệ mười phần lập tức ủ rũ cụp đuôi, xoay người chắp tay trước ngực, đáng thương làm bộ xin tha, “Anh ơi, tháng trước em trả anh nhiều tiền như vậy, em thật sự hết tiền mà, anh nể tình em bán giúp anh bao nhiêu đồ mà châm chước cho em đi.”
Nhắc tới mấy thứ kia, Trác Khiêm suýt nữa quên mất, “Mấy thứ còn lại bán được bao nhiêu?”
Trác Phi còn tưởng thoát kiếp rồi, lén nhẹ nhàng thở phào, vội đáp, “Hơn sáu trăm, đợi cơm nước xong em sẽ đưa danh sách cho anh.”
Trác Khiêm ừ một tiếng, “Tiện thể trả luôn số tiền còn lại cho tôi.”
Trác Phi nào ngờ đề tài là vòng ngược trở về, trong nháy mắt thấy bất ổn cả người, giọng điệu gần như là cầu xin, “Em thật sự không có tiền.”
Trác Khiêm chống một tay lên khung cửa, nhìn xuống Trác Phi lùn hơn mình non nửa cái đầu, độ cong bên khóe môi càng sâu thêm, đôi mắt cún thấp thoáng vẻ gian trá, “Vậy cái hộp cô giấu trong ngăn tủ phòng bếp là cái gì?” Cậu nhớ rõ Vương Tử từng nói Trác Phi giấu tiền trong nhà bếp.
Sắc mặt Trác Phi tái nhợt, vội chặn đường Trác Khiêm, “Trả trả trả, số tiền còn lại sẽ trả hết cho anh.”
Trác Khiêm dừng chân.
Trác Phi cảnh giác nhìn cậu chằm chằm, “Trả xong chúng ta hết nợ. Anh không được nói chuyện tôi giấu tiền với ba mẹ.”
Trác Khiêm bảo đảm nói: “Tôi sẽ không nói.”
Trác Phi đi rồi, Trác Khiêm đóng cửa lại, nghe thấy Vương Tử phát biểu: “Tự dưng tôi thấy Trác Phi khá đáng thương.”
Trác Khiêm lấy bộ quần áo từ trong tủ ra thay, đáp: “Dù sao thì cuối cùng số tiền đó cũng tiêu lên người bạn trai của nó. Thà rằng đem trả cho tôi còn hơn, nước phù sa không chảy ruộng ngoài.”
Vương Tử tặc lưỡi.
Sau cùng, nó nói, “Tôi sực nhớ ra, Trác Phi còn giấu một ít tiền riêng trong hộp các tông ngoài ban công.”
–
Trác Khiêm đi đến phòng ăn thông với phòng cách, mới phát hiện ngoại trừ một nhà ba người kia còn có một bóng người mảnh khảnh đang ngồi trước bàn ăn.
Người kia mặc một chiếc áo sơ mi xanh nhạt đơn giản, mái tóc được cắt rất ngắn, vừa nhìn là biết cái đại ở một tiệm ven đường. Nhưng người này trông rất đứng đắn, mũi cao mắt to, nhờ nhan sắc mà vớt vát lại kiểu tóc và cách ăn mặc quê mùa.
Nghe thấy tiếng bước chân của Trác Khiêm, anh ta nâng mắt liếc nhìn Trác Khiêm một cái, quá dễ thấy rằng không có hứng thú với cậu, nhanh chóng hạ mắt xuống.
Không cần Vương Tử nhắc bài, Trác Khiêm có thể đoán được thân phận của người này——Trác Duệ, người anh họ chưa từng lộ mặt của nguyên chủ.
Trác Duệ có thành tích học tập tốt, được nhận vào một trường trung học khá tốt với học bổng miễn học phí toàn phần bằng thực lực. Bây giờ anh ta đã học lớp 12, cuối tuần cũng không về nhà.
Nếu không phải do kỳ nghỉ Quốc khánh lần này có nhiều trường đóng cửa thì e là Trác Khiêm vẫn không thấy mặt Trác Duệ như cũ.
Trác Duệ gần như giống hệt trong nguyên tác mô tả, im lặng ít nói, cảm giác tồn tại mờ nhạt. Trong nguyên tác thì anh ta có khá nhiều suất diễn, cơ mà không phải vai phụ chính. Tuy rằng anh ta không yêu đương mù quáng như Trác Phi, nhưng thái độ đối với nguyên chủ vô cùng lạnh nhạt, về sau cũng trở thành một trong những người công cụ chuyên giúp thụ chính chèn ép nguyên chủ nhất.
Tóm lại, Trác Duệ không dễ ăn hiếp giống em gái Trác Phi của anh ta.
Trác Khiêm làm lơ ánh mắt oán hận của Trác Phi, kéo ghế ra ngồi xuống bên cạnh Trác Phi.
Bây giờ Trác Tuấn Quý đã không thèm che giấu sự ghét bỏ đối với Trác Khiêm nữa, đầu mày nhăn nhó thành một ngọn đồi nhỏ, ông ta dùng đũa gõ gõ chén: “Ngủ ngu rồi à? Kêu mày dậy ăn cơm còn tốn nửa ngày trời.”
Chu Văn Nhã không lên tiếng mở nồi cơm điện, xới cơm cho từng thành viên.
Trác Khiêm tự biết đuối lý, cũng không muốn xích mích với ba mẹ Trác Duệ ngay trước mặt anh ta, vì thế nhỏ giọng nói xin lỗi: “Tối qua con không ngủ ngon, nên ngủ quên ạ.”
Trác Tuấn Quý không ngờ hôm nay Trác Khiêm lại dễ nói chuyện như vậy. Mon men được đằng chân lân đằng đầu, định bụng thể hiện uy tín trước mặt con cái, “Tối qua đi trộm bò chứ gì? Ngủ không ngon cái gì chứ. Không phải tao nói oan cho mày, mày nhìn bản thân hiện giờ có ra thể thống gì không? Nghỉ lễ không về nhà phụ giúp, Quốc khánh sắp hết rồi mới ló mặt về.”
Trác Khiêm nói: “Con bận việc.”
“Mày bận bịu việc gì? Đó là lý do không về nhà sao? Còn chẳng thèm gọi báo một cuộc.” Trác Tuấn Quý trừng Trác Khiêm, “Tiểu Duệ học tập vất vả còn biết về nhà, mày thì không biết.”
Tuy Trác Khiêm không muốn cãi nhau nhưng lại bị lời Trác Tuấn Quý chọc giận, cậu lạnh mặt, không hề chớp mắt nhìn Trác Tuấn Quý chòng chọc, “Vâng, con có thể bận việc gì nữa? Ngoại trừ kiếm tiền nuôi sống bản thân thì còn gì nữa đâu?”
“…” Trác Tuấn Quý nghẹn họng, “Mày đi làm kiếm tiền?”
“Con là một học sinh không có nguồn thu nhập, mọi người cũng không cho con tiền. Con không tự mình kiếm tiền thì chẳng lẽ chờ chết đói sao?” Trác Khiêm liếc nhìn Trác Duệ không biết đang nghĩ gì, “Anh nhận sinh hoạt phí từ chú thím thì đương nhiên có thể an tâm học hành, nghỉ lễ về nhà.”
Trác Duệ đột nhiên bị điểm danh, giương mắt nhìn Trác Khiêm, hình như anh ta không nổi giận, chỉ hơi khó hiểu: “Ba mẹ anh không đưa sinh hoạt phí cho em?”
Trác Khiêm cười, “Anh hỏi bọn họ đi.”
Trác Duệ quay đầu nhìn Trác Tuấn Quý đã chột dạ im miệng.
Sau khi Tang Nhu tìm đến, Trác Tuấn Quý không còn cho Trác Khiêm sinh hoạt phí nữa, nhưng chuyện này ông ta và Chu Văn Nhã chưa từng nói cho hai đứa con hay hàng xóm biết. Bây giờ tự dưng bị con trai hỏi tới, ông ta chột dạ suýt thì phủ nhận theo bản năng.
Cũng may ông ta đã nhanh chóng nghĩ ra lời giảo biện, “Bạn mẹ nó hay cho nó tiền, còn nhiều hơn nhà ta cho hồi trước. Nhà ta khó khăn như vậy, bớt được khoản nào hay khoản đó.”
Trác Khiêm hằn học cười: “Người ta có biết chú nuôi dạy trẻ con như vậy không? Bảo trẻ con tùy tiện nhận tiền từ người lạ?”
Trác Tuấn Quý mất mặt trước mặt con cái, nhục nhã xanh mét cả mặt già, “Bạn mẹ mày không phải người lạ, vả lại, cô ta tự nguyện cho mày tiền, vừa hay nhà ta thiếu tiền, đúng lúc cứu cấp.”
Trác Khiêm trầm giọng nói: “Nếu không phải chú thua lỗ hết tài sản của ba mẹ tôi, thì tôi có cần phải nhận tiền của người ngoài hay không?”
Trác Tuấn Quý bị chọc phải chỗ đau, ông ta đứng hình, gương mặt xanh mét dần tái nhợt đi. Đây là chuyện ông ta không muốn nhớ đến nhất, thậm chí còn không thể nói ra lời phản bác lại Trác Khiêm.
Một hơi mắc ngay cổ, khiến ông ta nghẹn ứ đến tức ngực.
Chu Văn Nhã thấy vẻ mặt Trác Tuấn Quý không ổn, vội vã buông chén đũa, ghé đến xoa xoa sau lưng Trác Tuấn Quý, “Ông xã, anh sao vậy?”
Trác Tuấn Quý lắc đầu, nhớ lại đủ thứ chuyện đã từng trải qua trước khi chuyển đến chỗ này. Một nỗi thê lương khó ngăn trồi lên trong lòng, xen lẫn với sự chán nản bế tắc.
Dù lòng tự trọng của ông ta đã tan nát từ lâu, nhưng giờ phút này vẫn cảm thấy tủi nhục.
Lúc này, Trác Duệ lên tiếng, “Từ giờ tôi sẽ đưa một nửa sinh hoạt phí của anh cho em.”
Chỉ có Trác Duệ vẫn mang vẻ mặt bình thường, “Một ngày ba bữa cơm anh đều giải quyết ở căng tin, không tốn bao nhiêu tiền, ngoại trừ tiền mua tài liệu, còn lại đều có thể đưa cho em.”
Thật ra sinh hoạt phí của Trác Duệ cũng không nhiều, chủ yếu là lấy được từ học bổng.
Trác Phi biết chuyện này, phản ứng rất dữ dội, “Anh, dù thế nào đi nữa cũng không cần anh trả sinh hoạt phí, anh vẫn là học sinh không kiếm ra tiền mà. Huống chi Trác Khiêm có…”
Chữ “tiền” này còn kia kịp phun ra khỏi miệng, ánh mắt lạnh lẽo của Trác Khiêm đã bắn đến đây, Trác Phi lập tức ngậm họng.
Nhỏ cúi đầu nín một lúc lâu, vẫn không nhịn được nói: “Có cho cũng là ba cho, suốt ngày rảnh rỗi ở nhà không có việc gì làm, vừa hay nên ra ngoài kiếm tiền phụ giúp gia đình.”
Trác Tuấn Quý: “…” Con nhóc chết tiệt kia sao suốt ngày giúp thằng Trác Khiêm đó thế!
Cuối cùng, Trác Tuấn Quý và Chu Văn Nhã không nỡ để con trai chịu khổ, cắn răng nói sau này hàng tháng đều sẽ cấp sinh hoạt phí cho Trác Khiêm, sự việc mới kết thúc ở đó.
Đến khi bữa ăn kết thúc, Trác Tuấn Quý mới nhận ra——Khoan, ông ta chỉ tính móc mỉa Trác Khiêm tí thôi mà? Sao kết quả lại là hai vợ chồng họ phải chịu thiệt?
Hình như mỗi lần cãi nhau với Trác Khiêm đều không có chuyện gì tốt lành!
Còn hai đứa con ngoan kia của ông ta nữa, không biết bị Trác Khiêm rót bùa mê thuốc lú gì, một đứa đòi chia sinh hoạt phí của mình cho Trác Khiêm, một đứa suốt ngày nói đỡ cho Trác Khiêm.
Tức chết ông ta rồi!
Trác Tuấn Quý không nhịn nổi, phàn nàn với Chu Văn Nhã. Chu Văn Nhã còn đang bận rộn trong bếp, đang chuẩn bị nguyên liệu để sáng mai bán bánh bao. Nghe chồng mình phàn nàn một lúc lâu, im lặng một hồi, bà thở dài một hơi: “Tiểu Phi nói đúng, anh nằm ở nhà cả ngày, thà ra ngoài kiếm việc để làm còn hơn.”
Trác Tuấn Quý chạy tới nhà bếp tìm Chu Văn Nhã không phải để nghe mấy câu này. Ông ta lập tức nổi trận lôi đình, giận cá chém thớt, “Ngay cả cô cũng nói thay thằng ranh kia đúng không? Cô cũng chê tôi không kiếm ra tiền? Tôi chịu hết nổi cái cuộc sống này rồi!”
Vừa dứt lời, Chu Văn Nhã đột nhiên đập cục bột trong tay xuống thớt.
Một tiếng bang vang lên, khiến Trác Tuấn Quý hoảng sợ.
Chu Văn Nhã lau vết bột trên tay lên tạp dề, xoay người, lần đầu tiên trong đời làm mặt lạnh với Trác Tuấn Quý, “Nếu anh đã nghĩ như vậy thì chúng ta ly hôn đi. Ngày ngày thức khuya dậy sớm, tôi cũng chịu đủ rồi.”
Bấy giờ, Trác Tuấn Quý hoàn toàn bị Chu Văn Nhã dọa sợ, một bụng oán giận tiêu tan trong một giây. Ông ta chỉ nói vậy trong lúc tức giận mà thôi, nhưng ông ta có thể cảm giác được rằng Chu Văn Nhã không hề nói giỡn.
“Tôi, tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi. Cô có ý gì hả? Cô muốn ly hôn với tôi?”
Chu Văn Nhã không dỗ dành Trác Tuấn Quý nữa, thẳng thắn nói ra lời thật lòng, “Nếu anh vẫn tiếp tục tham ăn lười làm như vậy thì không bằng ly hôn đi, mạnh ai nấy sống.”
“Không được!” Trác Tuấn Quý cuống cuồng, rốt cuộc ông ta đã cảm thấy mối nguy, “Tôi không đồng ý ly hôn!”
Chu Văn Nhã nhìn người chồng hèn nhát của mình, trong lòng vô cùng bình tĩnh. Khi xưa bà cũng từng có trách cứ cũng từng hận rèn sắt không thành thép. Sau cùng, những cảm xúc đó đều bị cuộc sống khốn khổ, mệt mỏi mài mòn.
Bà đã biết chồng mình là một bãi bùn không trát nổi tường từ lâu, mặc dù thật chất bà đã tính qua chuyện ly hôn, nhưng cũng biết cuộc sống sau khi ly hôn chưa chắc sẽ tốt hơn, vì thế bà đổi chủ đề, “Còn có tài sản mà anh trai và chị dâu để lại. Có thể sau này cháu anh sẽ bắt chúng ta phải trả lại, sớm chuẩn bị sẵn đi.”
Trác Tuấn Quý trợn to hai mắt: “Nó dám!”
Nếu như là tính tình trước đây của Trác Khiêm thì Chu Văn Nhã chắc chắn Trác Khiêm không dám, nhưng bây giờ thì bà không chắc.
Bà cứ cảm thấy chuyện đó chắc chắn sẽ không bị bỏ qua một cách dễ dàng.
Bên kia, lúc Trác Khiêm tắm rửa xong quay về phòng thì có tiếng gõ cửa.
Trước khi đi tắm, cậu đã qua phòng Trác Phi vơ vét một đống tiền về, còn tưởng Trác Phi không chịu buông bỏ tới tìm cậu, kết quả mở cửa lại thấy Trác Duệ đứng ngoài cửa.
Trác Duệ đi tắm trước cậu, bấy giờ đã thay một bộ đồ ngủ họa tiết Pikachu vô cùng trẻ con, màu vàng tươi chẳng hợp với vẻ mặt thờ ơ của Trác Duệ tí nào.
Có lẽ bộ đồ ngủ này là Chu Văn Nhã mua cho Trác Duệ, chất lượng không tốt, bị xù lông rất nhiều, trên vai còn có một đường chỉ bung, nhưng Trác Duệ không quan tâm lắm.
Trác Khiêm hỏi: “Có chuyện gì à?”
Trời vẫn chưa lạnh, Trác Khiêm chỉ sấy tóc sơ qua, cậu thấy tóc mái chướng mắt nên vuốt hết tóc ra sau đầu, để lộ vầng trán trắng phát sáng và ngũ quan hài hòa.
Dưới ánh đèn, có thể thấy rõ hình dáng đôi mắt cún tròn xoe kia của Trác Khiêm, đuôi mắt cậu hơi cụp xuống, khóe miệng lại vô thức nhếch lên. Nếu không phải lúc trước bị lớp trang điểm dày cộp che mất gương mặt này, có lẽ cậu sẽ được rất nhiều người yêu thích.
Phải dùng một câu để miêu tả thì Trác Duệ cảm thấy đó là một khối ngọc thô đặt trong xó lâu ngày đột nhiên bị thổi bay đi bụi bặm, lộ ra bề mặt trắng nõn không tì vết.
Trác Duệ không phải người hay trông mặt mà bắt hình dong, nhưng hiện tại ngắm nhìn mặt Trác Khiêm phải sững người hết bốn năm giây.
Đến khi Trác Khiêm giơ tay lên quơ quơ trước mắt, anh ta mới chợt hoàn hồn, xấu hổ dời mắt ra phía sau Trác Khiêm.
Trác Khiêm lặp lại lần nữa, “Anh tìm em có chuyện gì sao?”
Trác Duệ mím môi, “Vào rồi nói, được không?”
Trác Khiêm gật đầu, nghiêng người để Trác Duệ bước vào phòng, sau đó đóng cửa lại, tiện thể khóa trái.
Quay đầu thấy Trác Duệ đứng chờ cậu trước cửa sổ, cậu bước qua, ngạc nhiên nhận ra Trác Duệ cao hơn cậu rất nhiều, hình như cũng cao xấp xỉ Thẩm Gia Lan.
Trác Duệ không để ý đến mấy chi tiết này, đợi Trác Khiêm tiến lại gần, biểu cảm của anh ta nhanh chóng trở nên nghiêm túc, đồng thời đè thấp giọng, “Anh không biết bây giờ em có cảm giác thế nào đối với Đỗ Học Gia. Nhưng Đỗ Học Gia là bạn anh, anh mong em đừng đùa giỡn với tình cảm của cậu ấy.
Trác Khiêm không ngờ Trác Duệ tìm cậu là vì chuyện này, nhất thời ngơ ngác, “Em đùa giỡn tình cảm của Đỗ Học Gia kiểu gì?”
Trác Duệ há miệng, hình như có nhiều lời muốn nói, cuối cùng lại chỉ nói tự em biết.
“…”
Trác Khiêm thầm nghĩ cậu chẳng biết gì hết! Sao cậu biết được!
Trác Duệ quan sát phản ứng của Trác Khiêm, thấy Trác Khiêm vẫn đang bối rối, khựng lại, rồi nói: “Em biết Đỗ Học Gia có ý kia với em chứ?”
“Biết.” Trác Khiêm thành thật đáp. Nhưng cậu không biết rằng Trác Duệ cũng biết, thậm chí còn chạy tới cảnh cáo cậu thay Đỗ Học Gia.
“Nếu em đã biết, sau này đừng làm gì khiến cậu ấy hiểu lầm nữa. Cậu ấy là đơn thuần, em trêu chọc cậu ấy, cậu ấy sẽ nghĩ là thật.”
Nói tới đây, Trác Khiêm cuối cùng cũng hiểu ra. Có thể là Đỗ Học Gia đã nói gì đó với Trác Duệ, khiến Trác Duệ cho rằng cậu không thích Đỗ Học Gia mà còn gieo rắc hy vọng cho đối phương.
Nhưng cậu đâu có qua lại với Đỗ Học Gia mấy đâu. Lần duy nhất nói khá nhiều chính là lần cậu chọc Đỗ Học Gia trước phòng khám.
Trác Khiêm không biết Trác Duệ đã hiểu lầm đến mức nào. Bản thân cậu cũng không có hứng thú với Đỗ Học Gia. Cơ mà trước mắt Trác Duệ đã nói vậy, cậu cũng gật đầu theo lời Trác Duệ: “Sau này em sẽ để ý.”
Trước khi đến, Trác Duệ còn chuẩn bị tâm lý phải tranh luận một trận với Trác Khiêm, nào ngờ cậu dễ nói chuyện như thế, anh ta không nhịn được bất ngờ, vẻ mặt ngờ nghệch nhìn Trác Khiêm.
Một lúc sau, anh ta ngơ ngác nói cảm ơn.
Trác Duệ rời đi, Vương Tử lập tức lên tiếng: “Chắc tên Trác Duệ này có ý với Đỗ Học Gia.”
Trác Khiêm chống cằm suy ngẫm, “Không phải chắc, là chắc chắn.”
Bản thân là gay, giác quan thứ sáu dò đồng loại của cậu khá chuẩn, lần duy nhất thất bại chính là ở chỗ Thẩm Gia Lan——sao mà ngờ được thụ chính truyện đam mỹ lại là trai thẳng!
Yến Thư Dương biết được sự thật sẽ buồn đến rơi nước mắt cho xem.
Trác Khiêm bước đến trước giường, cầm điện thoại lên nhìn xem. Bây giờ mới phát hiện ra có rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc.
Có cuộc gọi từ Liễu Nhứ, cũng có Hướng Giai Tư, nhưng còn lại… tất cả đều là Thẩm Gia Lan gọi tới!
Tại sao Thẩm Gia Lan biết số cậu?
Ấn mở WeChat, Liễu Nhứ và Hướng Giai Tư cũng gửi vài tin nhắn. Có lẽ Hướng Giai Tư hay tin Trác Khiêm đã đưa Thẩm Gia Lan đến bệnh viện nên đặc biệt quan tâm Trác Khiêm có ổn không, có bị Thẩm Gia Lan ăn hiếp không——xem ra trong mắt Hương Giai Tư, Trác Khiêm sẽ không tự dưng không không đi chung với Thẩm Gia Lan.
Trác Khiêm giải thích vài câu với Hướng Giai Tư, nói cậu vô tình bắt gặp Thẩm Gia Lan nên đưa Thẩm Gia Lan đến bệnh viện.
Lại ấn vào khung chat của Liễu Nhứ, Liễu Nhứ đã gửi ba tin nhắn thoại.
“Em ở đâu? Gia Lan tìm em khắp nơi.”
“Gia Lan hỏi anh số điện thoại của em, anh đưa cho nó rồi.”
“Anh nghĩ hoài vẫn thấy sai sai. Em là bảo mẫu của Gia Lan à? Sao nó bám em dữ vậy?”
Trác Khiêm: “…”
Cậu cũng muốn biết, cậu đi rồi thì thôi, Thẩm Gia Lan tìm cậu khắp nơi làm gì? Bị Liễu Nhứ hỏi tới mà khó xử gần chết.
Trác Khiêm đang xoắn xuýt nên trả lời tin nhắn Liễu Nhứ như nào, bất chợt nhìn xuống thấy con số “1” màu đỏ bên dưới phần thông tin, cậu ấn vào, là lời mời kết bạn.
Nhìn kỹ lại, trong cột ghi chú viết ba chữ “Thẩm Gia Lan”.
Trác Khiêm im lặng.
Giây sau, cậu vứt điện thoại sang một bên, nằm lên giường định đi ngủ.
Đến tận sáng ngày kế tiếp, Trác Khiêm mới nhớ ra phải trả lời tin nhắn của Liễu Nhứ. Cậu giải thích mệt quá nên về trước, về đến nhà thì lăn ra ngủ, quên báo với Liễu Nhứ, và xin lỗi Liễu Nhứ.
Dường như Liễu Nhứ nhận ra Trác Khiêm đang lảng tránh câu hỏi, không hỏi thêm nữa, mà nói chuyện khác.
“Phải rồi, nếu em có thời gian thì tháng sau hợp tác lần nữa đi.”
Trác Khiêm suy nghĩ, “Tháng sau?”
“Khoảng giữa tháng sau.” Liễu Nhứ nói, cười he he, “Yên tâm, lần sau không sẽ bắt em mặc đồ nữ đâu.”
Trác Khiêm: “…”
Cậu cảm thấy Liễu Nhứ cố tình nhắc tới vụ này là nhằm trả thù việc cậu đã gọi Liễu Nhứ là chị trước đây.
Hướng Giai Tư nói đúng, dưới vẻ ngoài xinh đẹp của Liễu Nhứ cất giấu một trái tim hay ghi thù.
“Em cân nhắc trước đi, nghĩ kỹ rồi báo anh.” Liễu Nhứ sực nhớ ra, “Đúng rồi, đợt ảnh sau không được đội tóc giả. Em tranh thủ đi nhuộm tóc đi, màu tối là được.”
Trác Khiêm nắm đám tóc rối bù của mình, hơi dài rồi, đến lúc đó sẵn tiện cắt luôn.
Những ngày nghỉ còn lại, Trác Khiêm vẫn luôn ở nhà học bài. Trong lúc đó, Đỗ Học Gia đã đến hai lần. Tuy rằng lấy danh nghĩa đến tìm Trác Duệ, nhưng cách cánh cửa phòng ngủ cũng có thể nghe thấy Đỗ Học Gia hỏi thăm cậu tới mấy lần.
Cuối cùng, Trác Duệ dần mất kiên nhẫn, dùng vũ lực kéo Đỗ Học Gia ra ngoài.
Một ngày trước khi nhập học, Trác Khiêm ăn xong bữa trưa rồi lên đường.
Tiệm cắt tóc mà Trác Phi đề cử cho cậu nằm gần Hoa Cao, cậu định đến đó nhuộm tóc trước.
Không biết có phải vì rẻ hay không, tiệm cắt tóc đó rất khó tìm. Trác Khiêm đi theo bản đồ lòng vòng một lúc lâu, rốt cuộc cũng tìm thấy tiệm cắt tóc đó ở một góc phố.
Trang hoàng trong tiệm cũng không đẹp đẽ mấy, đâu đâu cũng toát ra mùi rẻ tiền. Thậm chí còn dán một dải hoa hồng nhựa màu đỏ thành hình trái tim khổng lồ ngay quầy lễ tân.
Tony hớn hở đứng giữa trái tim màu đỏ, vô cùng nhiệt tình đón tiếp Trác Khiêm vào bên trong.
Trác Khiêm bị kéo ngồi lên chiếc ghế xoay có dấu vết của thời gian. Tony nghe nói cậu muốn nhuộm tóc, lập tức lấy ra một bảng màu.
Tiện thể hỏi giá nhuộm tóc, đúng là rẻ y như lời Trác Phi nói, hơn nữa còn không tốn tiền cắt tóc.
Từ lúc đó, điều kiện tiệm cắt tóc có như thế nào cũng không quan trọng nữa, dù sao nhuộm đen thì có thể phát sinh vấn đề gì được chứ.
Trác Khiêm được gội đầu, đợi Tony bôi thuốc nhuộm, dùng màng bọc thực phẩm quấn chặt đầu cậu. Đợi thuốc nhuộm phát huy tác dụng phải tốn một khoảng thời gian nhất định, mắt cậu mỏi nhừ vì nhìn điện thoại, cứ thế gục đầu xuống nghỉ ngơi.
Đương lúc nửa mê nửa tỉnh, cậu nghe thấy tiếng tạch tạch bên tai, như thể ai đó chụp ảnh quên tắt âm thanh.
Trác Khiêm mở mắt ra, quay đầu nhìn về nơi âm thanh phát ra, nhưng giây tiếp theo, bất ngờ đối diện với camera điện thoại gần ngay trước mắt.
Tiếp đó, lại một tiếng tách.
Trong nháy mắt, cơn buồn ngủ của Trác Khiêm hoàn toàn biến mất, cậu mở to mắt, hằn học nhìn người đằng sau điện thoại.
“Thẩm Gia Lan?” Trác Khiêm tưởng mình đang gặp ảo giác, cậu chớp mắt thật mình, phát hiện mình không hề hoa mắt, người đằng sau điện thoại chính là Thẩm Gia Lan!
Thẩm Gia Lan ngồi trên chiếc ghế xoay có dấu vết của thời gian y chang, y không để ý tới Trác Khiêm, mặt vô cảm thu điện thoại lại, sau đó cúi đầu xem lại những bức ảnh đã chụp.
Hai chiếc ghế xoay rất gần nhau, Trác Khiêm nhìn thoáng qua, thấy bức ảnh mình đang ngủ mơ màng sắp ngủ, quả đầu quấn màng bọc thực phẩm nghiêng qua, trông chẳng khác gì con trai ngốc nhà địa chủ.
Thế mà Thẩm Gia Lan lại xem xét kỹ càng, còn tiện tay xóa hai tấm trông khá bình thường.
“Thẩm Gia Lan!” Nếu không phải do đầu đang trét thuốc nhuộm, Trác Khiêm đã nhào qua giật điện thoại rồi, “Cậu chụp ảnh dìm tôi làm gì? Xấu quá, xóa đi!”
Trác Khiêm thử vươn tay, kết quả còn chưa chạm đến điện thoại, Thẩm Gia Lan đã giơ ra xa.
Chờ một lát, cuối cùng Thẩm Gia Lan cũng lướt hết album, y nâng mí lên, ánh mắt lạnh nhạt rơi xuống Trác Khiêm đang tức giận.
Trác Khiêm bực đến mức không thể thở đều, cậu không phải người để ý hình tượng, nhưng Thẩm Gia Lan từ đâu xuất hiện không hiểu sao lại chụp mấy bức ảnh đó, khiến cậu nảy sinh tâm lý phản nghịch.
“Tôi bảo cậu xóa đi.”
“Không xóa.” Thẩm Gia Lan đổi một tư thế thoải mái hơn, tiếp tục ngồi trên ghế xoay. Ánh mắt y lạnh lùng nhìn Trác Khiêm đang muốn động nhưng không dám động, nhịn đến mức đỏ cả cổ. Khóe miệng y nhếch lên, ngay sau đó đút điện thoại vào túi, chống cằm nói, “Đây là chứng cứ.”
Trác Khiêm phẫn nộ nói: “Chứng cứ gì?”
“Mấy ngày rồi, cậu không nhận điện thoại của tôi, không trả lời tin nhắn của tôi, thậm chí còn không chấp nhận lời mời kết bạn của tôi. Hóa ra là đang làm mấy việc này.”