Bọn chúng nhìn chằm chằm vào bóng dáng Trác Khiêm với ánh mắt không thể tin nổi một lúc lâu, mới cùng lúc tỉnh táo lại.
Mặt Diêu Thành Khải vừa trắng vừa xanh, sắc mặt vô cùng đặc sắc, gã đổi giọng: “Thằng ranh kia còn đang đi mua kem?!”
Lý Sách tức đến mức cười không ngừng được, hạ thấp giọng nói hay lắm. Sau đó ném tàn thuốc trong tay xuống đất, hung hăng giẫm chân lên dập tắt, lập tức bước về hướng Trác Khiêm.
“Anh Sách?” Diêu Thành Khải thấy thế, tức thì khôi phục lý trí, vội vàng giơ tay cản lối Lý Sách, “Bên đó đông người, chúng ta qua đó có hơi không ổn đấy?”
Lý Sách đẩy Diêu Thành Khải ra, hận không thể rèn sắt thành thép trừng mắt gã: “Sợ cái gì? Có phải chúng ta là chuột cống không dám ra sáng đâu.”
Diêu Thành Khải muốn nói việc bọn chúng làm vốn dĩ không dám ra sáng. Nhưng sao có thể không xấu hổ nói ra câu này? Gã thấy thái độ bác bỏ của Lý Sách, cũng không khuyên bảo thêm, đành vừa bực mình nắm tóc vừa đi theo sau.
Hai người bước rất nhanh, chẳng mấy chốc đã xuyên qua đám đông đến phía sau Trác Khiêm.
Đến gần rồi, bọn chúng mới nhìn thấy rõ, trong tay Trác Khiêm xách theo lỉnh kỉnh đủ thứ đồ, túi lớn túi nhỏ, giống như vừa đi mua sắm trong trung tâm thương mại về.
Lúc này, Trác Khiêm đang nhận cây kem thứ hai từ tay người bán, tiện tay bật màn hình chuyển khoản trả tiền cho người bán.
Lý Sách nhìn kỹ.
À ha!
Trước đó Trác Khiêm khóc lóc than nghèo với bọn chúng, thế mà bây giờ đang xài điện thoại phiên bản mới nhất, chiếc điện thoại kia không hề rẻ, giá phải hơn bốn chữ số.
Hay lắm, thằng Trác Khiêm xạo chó này, rõ ràng có tiền còn định ăn vạ nuốt nợ cơ à.
Hôm nay gã không cho thằng xạo chó này biết mặt thì gã không thèm mang họ Lý nữa!
Nghĩ vậy xong, mặt mũi Lý Sách dần trở nên dữ tợn, gã nghiến răng nghiến lợi định đập lên vai Trác Khiêm: “Trác Khiêm, không phải chúng ta đã hẹn gặp lúc năm giờ rồi sao? Mày khiến bọn tao đợi lâu…”
Lời còn chưa dứt, chữ “quá” cuối cùng biến thành một tiếng thét thảm thiết.
Diêu Thành Khải đứng sau mau chóng bước tới, thấy bàn chân Lý Sách bị một cái chân duỗi ra từ bên cạnh giẫm lên.
Rõ ràng là cái chân kia giẫm cực kỳ mạnh, mặt Lý Sách đỏ chét, đau đớn kêu la như con khỉ, trông buồn cười hết sức.
Diêu Thành Khải nhìn lên theo cái chân đấy, sau đó, ánh mắt gã dừng trên một gương mặt vô cảm.
Đứa nhóc lạ đó đứng ngay bên cạnh Trác Khiêm, toàn thân tỏa ra khí chất trong trẻo lạnh lùng, trên người nó cũng xách túi lớn túi nhỏ, tay phải cầm một cây kem màu dâu tây——chính là cây kem thứ nhất mà Trác Khiêm đã mua.
Lúc nãy bọn chúng không để ý, hóa ra Trác Khiêm không đến một mình.
Hóa ra Trác Khiêm thật sự coi chuyến đi này thành một buổi dạo phố, còn dẫn theo cả đồng bọn!
Diêu Thành Khải chưa từng bị người ta dắt mũi thế này bao giờ. Cảm giác như Trác Khiêm tát mạnh hai phát lên mặt gã, gã nóng máu đến mức thấy khó thở. Dưới sự kích động không thèm bận tâm đến bao người qua kẻ lại xung quanh, giơ tay xô Thẩm Gia Lan: “Mày là ai hả? Rút chân lại cho tao!”
Thẩm Gia Lan rút chân, nhưng lại đột ngột nhấc chân lên thụi đầu gối vào bụng Diêu Thành Khải.
“Áu——” Diêu Thành Khải bất ngờ không kịp đề phòng ăn chiêu, gã không thốt nổi nên lời, mặt mày trắng bệch lộ ra vẻ thống khổ.
Hai tay Diêu Thành Khải che bụng, đau muốn phát ngất, gã loạng choạng lùi ra sau, may là được Lý Sách đã hồi thần đỡ lấy kịp.
Chân Lý Sách cũng đau, gã không thể ngờ được tại sao một đứa nhóc còn nhỏ tuổi mà lại có sức mạnh kinh người đến vậy, giống như muốn giẫm nát chân gã.
Mặc dù trông đứa nhóc bằng tuổi Trác Khiêm, nhưng cao hơn bọn chúng cả một cái đầu. Sự tàn bạo toát ra từ người đứa nhóc khiến Lý Sách vô thức sợ hãi. Gã lăn lộn trong xã hội bao lâu nay, ít nhiều cũng biết nhìn người. Sau khi đánh giá đứa nhóc từ trên xuống dưới một phen thì thái độ của gã cũng không còn ngang ngược như mới nãy nữa.
“Mày tới đây cùng Trác Khiêm? Bọn tao và Trác Khiêm đã hẹn gặp ở đây. Nếu mày không còn việc gì khác thì giờ có thể đi được rồi.”
Thẩm Gia Lan không đáp lời, chỉ quay đầu nhìn về phía Trác Khiêm.
Trong tay Trác Khiêm còn đang cầm cây kem vừa mới mua. Đột nhiên thấy mặt Lý Sách và Diêu Thành Khải khiến cậu hết hồn, tưởng mình lại bị đòi nợ.
Tiếp đó mới nhớ tới chuyện cậu đã hẹn gặp bọn chúng.
Sắc trời lúc này đã hoàn toàn sập tối.
Trác Khiêm hơi ngại, nếu không phải Lý Sách và Diêu Thành Khải tìm tới thì chắc cậu đã quên béng mất còn vụ tiền bạc này, còn đang định mua kem xong thì đi ăn thịt nướng đây này.
Động tĩnh vừa rồi của Lý Sách và Diêu Thành Khái đã khiến rất nhiều người qua đường xung quanh nhìn về hướng này.
Trác Khiêm không muốn nảy sinh xung đột với bọn chúng chỗ này, suy nghĩ rồi bảo Thẩm Gia Lan: “Cậu tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi trước đi. Tôi bàn chuyện với bọn họ xong sẽ đi tìm cậu.”
Thẩm Gia Lan không thèm nhìn sang Lý Sách và Diêu Thành Khải, mở miệng nói: “Tôi đi cùng cậu.”
“Nhưng cậu đi không tiện nha.” Trác Khiêm lấy cớ, “Chúng ta cầm theo đủ thứ đồ, cậu tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi, sẵn canh đồ luôn.”
Thẩm Gia Lan nói: “Cầm theo cũng không bất tiện.”
Trác Khiêm nói: “Cầm theo nặng lắm.”
Thẩm Gia Lan dỗi sang cậu: “Vậy sao nguyên buổi chiều nay còn rước tới?”
“…” Trác Khiêm không biết phải từ chối Thẩm Gia Lan thế nào. Dù sao Thẩm Gia Lan đã biết cậu thiếu tiền từ lâu, chắc biết thêm chuyện cậu vay tiền cũng không sao đâu nhỉ?
Được rồi, quan trọng là chưa chắc Thẩm Gia Lan sẽ nghe lời mà ngoan ngoãn đợi.
Nhưng bọn họ mang theo đủ thứ đồ như này có hơi bất tiện thật.
Trác Khiêm quay đầu nhìn về phía Lý Sách, giọng điệu thương lượng: “Anh thấy đấy, bọn tôi không thể cầm theo đống này mãi được. Anh đợi bọn tôi một lát. Bọn tôi tìm chỗ gửi đống đồ này đã.”
Lý Sách: “…”
Diêu Thành Khải không nhịn nổi nữa, vung nắm đấm giận dữ nói: “Bọn tao đến đòi nợ, không phải đến để nghe bọn mày dong dài, biết điều thì nhanh chân…”
Lại chưa kịp nói dứt câu, Thẩm Gia Lan đã giẫm lên chân gã.
Cuối cùng Diêu Thành Khải cũng được trải nghiệm nỗi đau của Lý Sách, la hét như một con khỉ giống Lý Sách.
Trác Khiêm vừa than thở quả nhiên bản chất của nhất loại giống nhau, vừa giả vờ giả vịt bước đến ngăn cản: “Nói chuyện đàng hoàng! Bọn tôi vẫn còn là học sinh, không thể tùy tiện đánh đấm giống mấy anh được! Quân tử động khẩu bất động thủ nha!”
Diêu Thành Khải mỗi lúc một đau thêm, chó cắn áo rách, mặt nhăn nhúm. Gã muốn rút chân ra, nhưng Thẩm Gia Lan càng giẫm mạnh thêm, trên mặt vẫn tỏ vẻ ung dung.
“Mày kêu nó rút chân lại!” Diêu Thành Khải lại vung nắm tay, đau đến chảy nước mắt, “Mẹ nó, bọn mày muốn chết đúng không!”
Lực đè trên chân càng tăng thêm.
Bàn chân gã sắp nát rồi!
Dường như Trác Khiêm không biết gì cả, vừa cẩn trọng vừa bối rối che chắn trước người Thẩm Gia Lan, định dùng đồ đạc mang theo chắn cậu và Thẩm Gia Lan: “Đừng đánh! Đừng đánh!”
“Mẹ nó tao đánh tụi mày hồi nào!” Khoảng cách giữa tay gã và bọn họ đủ để xây nguyên cái ao cá!
“Đừng đánh! Đừng đánh!”
“Tao có đánh tụi mày đâu!”
Lúc này, chú bán kem không nhịn được lên tiếng: “Chú bảo này, hai bây đừng có quá đáng. Còn ăn hiếp cả mấy đứa học sinh. Gần khu này toàn cảnh sát đấy. Bây mà còn gây sự là chú báo cảnh sát liền!”
Lập tức có người gần đó hùa theo: “Đúng vậy, quá đáng quá rồi, ăn hiếp cả học sinh, nhìn coi dọa con người ta sợ hãi chưa kìa.”
“Báo cảnh sát còng đầu tụi nó lại thôi. Cái đám la đánh la giết này xứng đáng mọt gông trong tù, khỏi cho ra đường gây ảnh hưởng đến xã hội.”
Diêu Thành Khải có nằm mơ cũng không ngờ sự việc sẽ phát triển theo hướng này. Dù cho gã có mạnh mồm nhưng cũng không muốn làm to chuyện. Nếu bọn họ báo cảnh sát thật thì tỷ lệ cao cảnh sát sẽ tra ra gì đó.
Thế là gã hoảng hồn, điên cuồng xua tay, không rảnh lo đến cái chân đau, lắp ba lắp bắp giải thích với mọi người.
Mãi đến khi Lý Sách không chịu nổi nữa, túm lấy Diêu Thành Khải, bảo Trác Khiêm đi theo tao, rồi khập khiễng dắt theo Diêu Thành Khải cũng đang khập khiễng rời xa đám đông.
Có kiểu người nào trong xã hội mà Lý Sách chưa từng gặp qua đâu, nhưng chưa từng thấy ai trà xanh như Trác Khiêm!
Giả ngu bán thảm, biến người khác thành vũ khí.
Sao hồi trước gã không biết Trác Khiêm còn có năng lực này?
Trác Khiêm giấu kỹ thật.
Lý Sách vừa đi về phía trước vừa nhai nát hai chữ Trác Khiêm nuốt vào bụng.
Khi bọn họ tìm được nơi giữ đồ của trung tâm thương mại thì Trác Khiêm cũng đã ăn xong cây kem của mình rồi, quay đầu thấy Thẩm Gia Lan chỉ mới nếm hai ngụm.
Thẩm Gia Lan vẫn luôn cầm cây kem, sắp chảy đến nơi.
Trác Khiêm lôi theo Thẩm Gia Lan xếp hàng nửa tiếng mới mua được, hơn nữa giá chẳng rẻ gì cho cam, trơ mắt nhìn kem chảy rớt thì tiếc đứt ruột.
Cậu nghĩ rồi nói: “Cậu không ăn thì đưa tôi đi.”
Thẩm Gia Lan ngạc nhiên nhìn cậu, không đưa cây kem qua, nói: “Tôi ăn rồi.”
“Không sao.” Trác Khiêm không để ý chuyện này lắm. Cậu còn ăn cả đồ ăn thừa của Thẩm Gia Lan, đồng nghĩa đã ăn phải nước miếng của Thẩm Gia Lan từ lâu.
Nghe vậy, Thẩm Gia Lan không nói gì nữa, đưa cây kem cho Trác Khiêm.
Lý Sách và Diêu Thành Khải đang đứng trước quầy tìm số giúp, quay đầu lại thấy không biết cây kem trên tay Thẩm Gia Lan đã đến tay Trác Khiêm từ khi nào. Trác Khiêm thản nhiên ăn kem, phần lớn đồ đạc đều chuyển lên người Thẩm Gia Lan, y cũng chịu khó mà làm cái giá hình người.
Lý Sách: “…”
Diêu Thành Khải: “…”
“Còn chỗ trống không?” Trác Khiêm hỏi.
Lý Sách im lặng trong giây lát mới thu hồi ánh mắt đảo qua lại giữa Trác Khiêm và Thẩm Gia Lan, biểu cảm phức tạp gật đầu: “Có.”
Nghe vậy, Lý Sách nghẹn một hơi, vừa định từ chối thì nghe Thẩm Gia Lan nói không cần.
Thẩm Gia Lan đi vòng qua Lý Sách và Diêu Thành Khải, tìm đến cửa tủ đang mở, lớn tiếng nói với Trác Khiêm: “Cậu lại đây, tôi cất đồ vào.”
Khi Trác Khiêm lướt qua, Lý Sách cười chế nhạo: “Thằng bạn của mày còn thông minh hơn nhiều, hiểu chuyện mình thì tự mình làm.”
Giây tiếp theo, giọng nói lạnh ngắt Thẩm Gia Lan truyền đến từ bên nơi giữ đồ: “Chỉ là tôi không muốn tay anh làm bẩn đồ của tôi thôi.”
Lý Sách: “…”
Trác Khiêm: “Ha ha ha ha ha!”
Cân nhắc đến giá trị vũ lực của Thẩm Gia Lan, Lý Sách nhịn.
Giải quyết xong vấn đề, đã chín giờ tối. Lý Sách tìm được một quán cà phê hẻo lánh, vắng khách, chọn chỗ trong góc.
Bọn họ vừa ngồi xuống, nhân viên phục vụ lập tức cầm menu đến.
Đương nhiên là Lý Sách chỉ muốn ngồi không, phất tay: “Không gọi món.”
Nhân viên phục vụ lộ vẻ khó xử.
Trác Khiêm nhấc tay: “Hai ly nước chanh.”
Đợi nhân viên phục vụ vừa đi khỏi, Lý Sách vội vàng lấy hóa đơn và giấy nợ mà nguyên chủ đã từng lăn dấu tay ra. Gã gõ mạnh lên mấy con số trên giấy: “Tám mươi sáu nghìn tệ, chuẩn bị đủ chưa? Tiền mặt hay chuyển khoản?”
**~ 300 triệu VNĐ.
Gã nhìn sang chiếc ba lô đặt bên cạnh Trác Khiêm, cái ba lô nhỏ như vậy chắc chắn không đựng được hơn tám mươi nghìn tệ tiền mặt, lại nói, “Không mang tiền mặt tới? Vậy chuyển khoản.”
“Đừng vội.” Trác Khiêm lấy hóa đơn sang, nhìn kỹ một lượt, sau đó ngẩng đầu nhìn Lý Sách, “Tôi mượn các anh tổng cộng bốn mươi nghìn tệ, thời gian vay mượn là một năm lẻ hai tháng. Nhà nước quy định lãi suất tối đa không vượt quá 36%, dù tính lãi suất tối đa thì tiền lãi cũng chưa đến mười bảy nghìn tệ. Cho nên là, tám mươi sáu nghìn tệ này của các anh là từ đâu ra?”
Lý Sách đã sớm đoán trước Trác Khiêm sẽ tranh luận với gã, ngón trỏ dịch xuống dưới, chỉ lên giấy vay nợ: “Năm ngoái lúc bọn tao cho mày vay tiền đã nói rõ, lãi suất năm là 56%.”
Trác Khiêm tính nhẩm: “Vậy cũng không đến tám mươi sáu nghìn tệ.”
“Bọn tao nói tám mươi sáu thì là tám mươi sáu!” Lý Sách vỗ bàn, cười dữ tợn, “Ranh con, mày trốn đống trốn tây, khiến bọn tao tốn bao nhiêu tiền bạc và nhân lực, mấy thứ đó không tính sao?”
Trác Khiêm im lặng một lát, nói: “Dù sao công sức của hai kẻ rảnh rỗi không có chuyện đứng đắn để làm như mấy anh cũng chẳng đáng tiền, còn tiền bạc mà anh nói…” Khựng lại, “Mấy anh ngồi xe bus tốn nhiều tiền lắm à?”
Lý Sách: “…”
Lý Sách còn chưa kịp phản ứng, Diêu Thành Khải đã nhăn nhó uy hiếp: “Trác Khiêm, con số này là anh Vĩ đưa ra, mày có gì muốn nói thì nói với anh Vĩ. Hôm nay bọn tao chỉ cần nhận được tám mươi sáu nghìn tệ là được.”
Lúc này, cuối cùng Trác Khiêm cũng nghiêm mặt lại, nói thẳng: “Tôi tra cứu thấy lãi suất ngân hàng hàng năm là 4.75%, tính theo lãi suất này, tôi nợ các anh bốn mươi nghìn hai trăm mười sáu tệ cả vốn lẫn lãi. Trừ đi ba mươi ba nghìn tệ mà tôi đã trả, phần còn lại tôi đã chuyển vào tài khoản của các anh lúc ở trung tâm thương mại, vui lòng kiểm tra.”
Lý Sách: “…”
Diêu Thành Khải: “…”
Lời Trác Khiêm vừa dứt, sắc mặt hai tên đã trở nên cực kỳ khó coi.
Bọn chúng không tin nổi vào tai mình, những lời vô liêm sỉ như vậy vừa phát ra từ miệng Trác Khiêm!
Tính theo lãi suất ngân hàng?
Trác Khiêm điên rồi hả?!
Bọn chúng cho vay tư nhân, nếu tính theo lãi suất ngân hàng thì đã sớm bốc cớt ăn rồi!
Thay vì nói bọn chúng tham lam, thì nói thằng ranh Trác Khiêm này tham lam còn đúng hơn, mơ tưởng muốn dùng lãi suất ngân hàng để giải quyết chuyện này. Trác Khiêm tính chọc bọn chúng như khỉ à?!
Giờ phút này, Lý Sách không thể nhịn được nữa, đứng bật dậy, chân ghế ma sát ra một tiếng chói tai, trong mắt gã tóe ra lửa, ánh mắt hung ác tựa như muốn xé nát Trác Khiêm thành từng mảnh rồi nuốt vào.
“Tám mươi hóa bốn mươi? Lãi suất ngân hàng? Mày nghĩ hay đấy.”
Trác Khiêm bình tĩnh nhìn gã: “Tôi không chỉ nghĩ như vậy, tôi còn làm như vậy.”
“Thằng nhãi này, mày đừng tưởng bọn tao không làm được gì mày!” Lý Sách mắng chửi, “Bọn tao biết địa chỉ trường và nhà mày, nắm rõ chương trình học của mày như lòng bàn tay. Mày tưởng mày có thể trốn trong trường cả đời sao? Kiểu gì mày cũng phải về nhà, không ai bảo vệ được mày đâu.”
Lý Sách nhìn Thẩm Gia Lan vẫn luôn lạnh mặt không lên tiếng, chế giễu, “Cho dù có là bạn trai nhỏ của mày cũng không bảo vệ mày cả đời. Bọn tao có rất nhiều cách xử lý, hành hạ mày.”
Mấy chữ cuối cùng gần như là rặn ra từ trong kẽ răng Lý Sách, mỗi chữ đều đầy vẻ dữ tợn.
Trác Khiêm cạn lời, thầm nghĩ mắt tên Lý Sách này có vấn đề à? Con mắt nào của gã thấy Thẩm Gia Lan là bạn trai cậu vậy?
Nhưng đây không phải trọng điểm.
“Không, anh sai rồi, có người có thể bảo vệ tôi cả đời.” Trác Khiêm nói xong, xoay cổ tay, chuyển màn hình đang quay video sang Lý Sách, mỉm cười, “Cảnh sát có thể bảo vệ tôi cả đời.”
Biểu cảm Lý Sách thoắt biến đổi, giơ tay tính giật điện thoại.
Nào ngờ Thẩm Gia Lan bỗng giẫm lên chân gã, lực không nhẹ hơn lần trước chút nào.
Lý Sách rên rỉ.
Trác Khiêm mau chóng đứng lên, tiện tay kéo Thẩm Gia Lan qua, cậu tắt điện thoại cất vào túi: “Nếu các anh nghĩ có thể dùng danh tiếng để uy hiếp tôi thì ngây thơ quá rồi. Con người tôi không sợ nhất chính là bị người ta chỉ trỏ. Các anh cứ việc tung tin chuyện của tôi đến trường hoặc nhà tôi. Giờ tôi đã là vò mẻ, không sợ rơi.”
Ánh mắt cậu lạnh lùng nhìn chòng chọc Lý Sách và Diêu Thành Khải, “Không chỉ các anh có thông tin của tôi trong tay, tôi cũng có thông tin của các anh ở đây. Nếu tôi gặp phải chuyện bất trắc gì, tôi sẽ cho người tung video này và thông tin của các anh lên mạng. Các anh phạm bao nhiêu tội, chắc sợ phải lên đồn lắm nhỉ?”
Lý Sách và Diêu Thành Khải khiếp sợ nhìn Trác Khiêm.
Bọn chúng không ngờ đến… Trác Khiêm lại dám tàn nhẫn quyết mất cả chì lẫn chài cùng bọn chúng. Bọn chúng vẫn luôn cho rằng loại học sinh nghèo có lòng hư vinh cao như Trác Khiêm là đối tượng dễ bắt chẹt nhất…
Hơn nữa, mỗi câu Trác Khiêm nói đều trúng phóc.
“Đã nói đến nước này, tiền cũng đã trả cho các anh, còn lại các anh tự tính đi.” Trác Khiêm kéo Thẩm Gia Lan rời đi.
Lý Sách và Diêu Thành Khải định đuổi theo, lại bị ánh mắt của Thẩm Gia Lan dọa lùi bước.
Nhân viên phục vụ bê khay đựng hai ly nước chanh bước đến, thấy Trác Khiêm và Thẩm Gia Lan định đi, nhân viên phục vụ ngơ ngác.
“Bọn em không uống, đưa cho bọn họ đi.” Trác Khiêm mỉm cười chỉ hai người đằng sau, “Để bọn họ trả tiền luôn.”
Khi đi đến cửa quán cà phê, tiếng la tức muốn hộc máu của Lý Sách chợt truyền đến: “Cái thằng cao kều kia, mày cũng nhắm đến tiền của Trác Khiêm đúng không? Để tao nói cho mày biết, mày mẹ nó bị thằng ranh kia lừa rồi. Nó là một đứa nghèo rớt mồng tơi, ba mẹ chết sớm, đi theo chú thím làm ký sinh trùng ăn bám, nó vay tiền khắp nơi để kết bạn với đám bạn giàu có trong trường, nhà nó ở nổi tiếng là khu ổ chuột!”
Thẩm Gia Lan cầm hộp đựng bút ở quầy tính tiền, đổ bút ra, giơ tay ném về phía Lý Sách.
Hộp bút bay một vòng cung trên không.
Chớp mắt, tiếng thét thảm thiết của Lý Sách vang vọng khắp quán cà phê, cũng may là trong quán không còn vị khách nào khác.
Dù rằng Trác Khiêm đã biết Thẩm Gia Lan là người nóng tính từ lâu, nhưng bấy giờ cũng đã bị dọa sợ. Không rõ cái hộp bút kia làm bằng xốp hay bằng nhựa mà đập mạnh vào đầu Lý Sách, máu chảy ra.
Nhận thấy Thẩm Gia Lan có ý định quay lại, Trác Khiêm siết chặt tay Thẩm Gia Lan theo bản năng.
“Thẩm Gia Lan!” Trác Khiêm kéo Thẩm Gia Lan ra bên ngoài, “Chúng ta còn phải đi lấy đồ, đi thôi đi thôi.”
Đáy mắt Thẩm Gia Lan phủ lên vẻ tàn nhẫn, mặt mũi cũng âm trầm đáng sợ. Ngay khi nhìn về phía Trác Khiêm, y mới bình tĩnh lại đôi chút, khựng lại vài giây rồi gật đầu.
Trác Khiêm không chần chừ thêm một giây nào, kéo Thẩm Gia Lan rời đi.
Hai người đến trung tâm thương mại lấy đồ. Ngoại trừ năm con thú nhồi bông mà Trác Khiêm gắp được, còn lại mấy túi lớn túi nhỏ đều là quần áo——quần áo của nguyên chủ quá lòe loẹt, hồi trước không có tiền không có quyền lựa chọn, bây giờ Trác Khiêm đã chịu hết nổi cái đống quần áo đó rồi.
Trác Khiêm còn tưởng Thẩm Gia Lan định bắt xe về, thấy Thẩm Gia Lan nhận cuộc gọi mới biết y đã gọi dì Thẩm đến.
Lúc Trác Khiêm phục hồi tinh thần lại, mới nhận ra mình đã ngồi vào trong xe dì Thẩm tự khi nào.
Dì Thẩm hỏi: “Vẫn xuống xe ở chỗ cũ sao?”
Không đợi Trác Khiêm đáp lời, Thẩm Gia Lan đột nhiên mở miệng: “Dì Thẩm, phiền dì đưa cậu ấy về nhà.”
Dì Thẩm rất ngạc nhiên, nhưng bà không hỏi thêm gì, dịu giọng dò hỏi địa chỉ nhà Trác Khiêm.
Trác Khiêm nhớ đến những lời Lý Sách đã nói trước đó không lâu, thật sự thấy vô cùng xấu hổ. Cậu biết chắc chắn Thẩm Gia Lan đã nghe thấy những lời đó không sót một chữ nào.
Hình tượng mà nguyên chủ duy trì bao lâu nay đã bại lộ dưới tay cậu, vả lại còn bại lộ trước mặt Thẩm Gia Lan.
Trác Khiêm cũng không rõ đây là phúc hay họa.
Nhưng phải thừa nhận là, mơ hồ, cậu cảm thấy nhẹ nhõm. Không phải diễn nữa cũng tốt, không muốn xách theo lỉnh kỉnh bao nhiêu thứ như vậy lên tàu điện ngầm.
Vì thế Trác Khiêm nói ra địa chỉ nhà.
Trác Khiêm vốn tưởng Thẩm Gia Lan sẽ hỏi gì đó, nhưng hơn một tiếng đồng hồ, Thẩm Gia Lan không hỏi gì cả. Hình như y cảm thấy mệt, vẫn luôn nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Mãi đến khi cảnh vật chìm vào màn đêm bên ngoài cửa sổ xe trở nên hoang tàn, Thẩm Gia Lan mới mở mắt ra. Y chồm tới cửa sổ xe trông ra, thậm chí còn không có đèn đường, chỉ có ánh đèn xe loáng thoáng chiếu sáng khu đất dân cư.
Giờ đây, Trác Khiêm thấy rõ trên mặt Thẩm Gia Lan xuất hiện biểu cảm hoang mang.
Trác Khiêm lặng lẽ thở dài.
Đừng nói chi Thẩm Gia Lan, chính cậu cũng xuýt nữa tưởng dì Thẩm tính chở bọn họ vào rừng.
Mười phút nữa trôi qua, những đốm sáng lác đác mới hiện ra trước mắt, xe tiếp tục chạy về phía trước, cuối cùng cũng vào đến thị trấn bị người ta xem là khu ổ chuột.
Con đường ở đây nhỏ hẹp, hai chiếc ô tô miễn cưỡng đi lọt, trên đường đều là đá vụn và rác rưởi vứt bừa bãi. Vừa nhìn vào mấy tòa nhà đã có cảm giác cũ kỹ.
Ngay cả trong bóng tối, vẫn có thể nhận ra nơi này cách biệt nội thành một trời một vực.
Thẩm Gia Lan không thèm giấu đi sự hoang mang của mình, y ngơ ngác nhìn bên ngoài cửa sổ xe, nửa ngày sau mới thốt ra được vài chữ: “Cậu sống ở đây?”
Trác Khiêm trả lời: “Ở đây mấy năm rồi.”
Hình như Thẩm Gia Lan vẫn không thể tin nổi, chủ yếu là do cảnh tượng trước mắt khác hoàn toàn những gì cậu đã từng khoác lác. Thậm chí còn nghi ngờ Trác Khiêm cố ý báo địa chỉ này để chọc mình.
Thế nhưng vẻ nghiêm túc của Trác Khiêm không hề giống đang nói giỡn tí nào.
Thẩm Gia Lan ngây ngẩn hỏi: “Nghe nói nhà cậu phá sản?”
Trác Khiêm đau buồn: “Đã bao giờ giàu có, lấy đâu ra phá sản?”
Thẩm Gia Lan: “…”
Cho đến khi xe dừng trước một con hẻm, ánh đèn xe sáng rực chiếu ra bóng người, Thẩm Gia Lan thấy rõ người đó chính là anh họ Trác Khiêm đã đến trường hôm trước, cuối cùng y cũng tin——nhà Trác Khiêm ở đây.
Ở cái nơi không dám tưởng tượng này.
Thú thật, nếu không phải tận mắt chứng kiến, Thẩm Gia Lan sẽ không tin ở ngoại ô của thành phố D phồn hoa lại có một nơi thế này. Y vẫn luôn cho rằng ngoại ô cũng rất phát triển. Thẩm Nghiêm Khinh còn cho xây một công trình biệt thự, tiện tay để hai căn dưới tên y.
Cùng lúc đó, Trác Khiêm bước xuống xe cũng sững người.