Thụ Chính Bạch Liên Hoa OOC Rồi

Chương 84: Lại giận dỗi



Nhận ra bộ lọc của Trác Khiêm đối với Liễu Nhứ quá nặng, Trác Duệ rối rắm rất lâu, vẫn không đủ can đảm nói cho Trác Khiêm biết.

Anh ta thật sự không biết nên nói như thế nào… Chẳng lẽ nói bạn trai em đang quấy rầy anh? Không khác gì tình tiết hai chị em cùng tranh giành một thằng đàn ông trong mấy bộ phim truyền hình máu chó.

Trác Duệ có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có chuyện như thế xảy ra với anh ta và Trác Khiêm.

Quá khó để cất lời.

Đời sau này có cơ hội rồi hẵng kể với Trác Khiêm vậy, Trác Duệ tự lừa mình dối người mà nghĩ thế. Anh ta sắp thi đại học, không thể để mấy chuyện này ảnh hưởng.

Tháng mười hai vừa qua đi, kỳ nghỉ đông cũng không còn xa.

Trác Khiêm dự định tìm việc làm thêm trong kỳ nghỉ đông, song dù đã hỏi thăm rất nhiều nơi, người ta không cho rằng cậu không đủ tiêu chuẩn thì cũng chê cậu còn nhỏ quá.

Mặt khác, Liễu Nhứ bên kia cũng định nghỉ ngơi một khoảng thời gian, tạm thời sẽ không thuê cậu chụp ảnh.

Cuối cùng, Trác Khiêm thử phỏng vấn vào một quán bar sạch do Lạc Trạch. Chủ quán bar là bạn của anh họ Lạc Trạch, bình thường hay đi giúp đỡ việc kinh doanh của gia đình. Nghe nói quán bar đó chỉ mở cho vui, coi như nghề tay trái, không hay ghé đến lắm.

Chắc hẳn anh họ Lạc Trạch đã nói trước với bạn mình. Khi Trác Khiêm đi phỏng vấn, thái độ của giám đốc phụ trách phỏng vấn rất hiền hòa. Bảo rằng hiện tại luật nhà nước vẫn không cho phép thuê trẻ vị thành niên, không thể ký hợp đồng nhưng sẽ trả lương chuẩn theo giờ. Ngoài ra sẽ nói với mọi người Trác Khiêm là họ hàng xa của ông chủ đến giúp đỡ.

Còn lương bổng một giờ năm mươi tệ giống như nhân viên làm thêm bình thường, không bao ăn ở.

Cũng may là quán bar này chỉ cách nhà Trác Khiêm một tiếng đi đường, có xe buýt chạy thẳng đến đích, tiện cho việc đi lại.

Tuy nhiên, bây giờ kỳ nghỉ đông vẫn chưa bắt đầu. Trác Khiêm đã hứa sẽ có mặt báo cáo vào buổi chiều ngày thứ hai sau khi kỳ nghỉ đông bắt đầu. Thương lượng xong xuôi, cậu chào tạm biệt giám đốc, đứng dậy chuẩn bị rời khỏi văn phòng.

Cửa văn phòng là kiểu đẩy vào trong, Trác Khiêm vừa mới đặt tay lên tay nắm, chưa kịp vặn ra thì cửa đã bị ai đó mở ra từ bên ngoài.

Trác Khiêm bất ngờ, khi cậu định né sang bên cạnh thì đã không còn kịp rồi.

Cửa mở ra đập thẳng vào mặt.

Trác Khiêm đau đớn hít hà một hơi, bụm mặt liên tục lùi về sau.

Người mở cửa cũng nhận ra mình vừa đập trúng người ta, vội nói xin lỗi rồi khép cửa lại. Hai giây sau mới nhẹ nhàng đẩy vào lần nữa, trước cửa là một người đàn ông trẻ tuổi với gương mặt thanh tú. Trên mặt anh ta đầy sự hối lỗi, liên tục nói: “Xin lỗi, xin lỗi, lẽ ra tôi nên gõ cửa trước khi vào.”

Trác Khiêm che mặt, định bảo không sao, nhưng vì quá đau nên mở miệng chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ, đành ra sức xua tay.

“Anh Hạo, anh đến rồi à.” Giám đốc vội bước tới, chào hỏi với người đàn ông trẻ tuổi mới kéo tay Trác Khiêm đang bụm mặt ra, nghiêng đầu kiểm tra mặt cậu, “Ây da, mặt bị đập đỏ lên cả rồi. Không biết có sao không, để anh nhờ người dẫn nhóc đến bệnh viện xem thử.”

Làn da Trác Khiêm trắng nõn, vả lại cú va đập vừa nãy có hơi nặng thật, đập đỏ cả mũi lẫn trán cậu, nước mắt sinh lý tuôn ra do đau đớn.

Trác Khiêm khó khăn lắm mới bình phục lại đôi chút, giám đốc đang định đi tìm người chở cậu đến bệnh viện.

Người đàn ông trẻ tuổi nói: “Để tôi chở nhóc này đi.”

Giám đốc nghe vậy thì sửng sốt: “Nhưng không phải anh có việc bận sao?”

“Không sao.” Người đàn ông trẻ tuổi đưa tài liệu trong tay cho giám đốc, “Tôi nhớ gần khu này có bệnh viện tư nhân, chỉ tốn mười phút lái xe. Tôi chở nhóc này đến khám rồi về liền, không tốn nhiều thời gian đâu.”

Giám đốc cầm tài liệu, ánh mắt khi nhìn về phía Trác Khiêm vô thức trở nên phức tạp. Bây giờ giám đốc mới nhìn kỹ vẻ ngoài của Trác Khiêm.

Dù biết đứa nhóc này trông rất đẹp trai, nhưng lúc này khi nhìn dưới ánh đèn mới phát hiện ra nó không chỉ đẹp mà còn trắng bóc, mái tóc đen mềm mại rũ xuống như một chú mèo con ngoan ngoãn.

Chẳng phải đây chính là kiểu ưa thích của ông chủ sao?

Thế nhưng, vấn đề là nhóc con còn chưa thành niên nữa đấy. Ông chủ của bọn họ cũng không thể xuống tay với một đứa trẻ chứ.

Phải nói là lòng giám đốc đang cực kỳ hỗn loạn, muốn nhắc nhở giám đốc của bọn họ một chút, lại lo bản thân nghĩ nhiều, lỡ đâu ông chủ của bọn họ chỉ đưa đứa nhóc này đến bệnh viện vì thấy áy náy thôi thì sao?

Nghĩ tới nghĩ lui, giám đốc vẫn nuốt ngược lời vào bụng, nói với Trác Khiêm: “Đây là ông chủ của chúng ta, em gọi là anh Hạo giống anh là được.”

Trác Khiêm không ngờ người đàn ông trẻ tuổi trước mặt chính là bạn của anh họ Lạc Trạch. Cậu cứ tưởng dù có làm thêm cả kỳ nghỉ đông cũng sẽ không thấy mặt đối phương được một lần cơ.

Vì thế cậu ngoan ngoãn gọi: “Em chào anh Hạo.”

Thạch Hoành Hạo gật đầu, nói: “Để anh chở em đến bệnh viện kiểm tra.”

Trác Khiêm được sủng mà sợ, từ chối: “Em không sao, chỉ bị đụng nhẹ thôi ạ, không có vấn đề gì lớn.”

“Vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra thử.” Trông Thạch Hoành Hạo có vẻ dễ nói chuyện nhưng thật ra giọng điệu lại chứa đầy sự cứng rắn không cho phép từ chối, “Việc này là do sơ suất của anh mà ra, lỡ có vấn đề gì thì sau này khó mà phân bua.”

Giám đốc cũng nói: “Em cứ đến kiểm tra đi, bệnh viện gần ngay đây, không tốn nhiều thời gian đâu.”

Trác Khiêm rất muốn từ chối, nhưng không thể từ chối được. Để Thạch Hoành Hạo yên tâm, cậu đành phải lên xe Thạch Hoành Hạo.

Thạch Hoành Hạo là người nói nhiều, nói từ anh họ Lạc Trạch đến Lạc Trạch, từ Lạc Trạch nói đến Hoa Cao, rồi nói ngày xưa gã cũng từng học ở Hoa Cao, nhưng đó đã là chuyện của nhiều năm trước.

“Nhắc mới nhớ, anh cũng coi như là đàn anh của em đó.” Thạch Hoành Hạo cười nói, “Gọi đàn anh nghe chơi nào?”

Trác Khiêm: “…”

Thật ra Thạch Hoành Hạo trông khá đẹp trai, cao ráo, chân dài, toát ra khí chất kiểu công tử nhã nhặn ôn hòa. Nhưng sau khi gã nói ra câu này, sao cậu cứ có cảm giác dầu mỡ thế quái nào…

Trác Khiêm không trả lời, Thạch Hoành Hạo cũng không nói gì, giống như đang cố tình đợi Trác Khiêm gọi một tiếng “Đàn anh” đó vậy.

Hai người giằng co trong cục diện đấy một lúc lâu. Cuối cùng, Trác Khiêm gượng gạo gọi anh Hạo.

Rốt cuộc Thạch Hoành Hạo cũng chịu bỏ cuộc, gã rẽ trái, sau khi vượt qua đèn giao thông mới làm như lơ đãng hỏi: “Năm nay em bao nhiêu tuổi?”

Trác Khiêm trả lời đúng sự thật: “Mười bảy tuổi.”

“Khi thành niên?”

“Tháng tư năm sau ạ.”

Thạch Hoành Hạo ồ một tiếng, cười nói cũng sắp rồi.

Trác Khiêm mím môi, tự dưng cảm thấy đoạn đối thoại này có chơi quái lạ, nhưng chỉ mong bản thân đã nghĩ nhiều mà thôi.

Đến bệnh viện kiểm tra một loạt, quả nhiên không có vấn đề gì, còn chẳng cần kê đơn. Thạch Hoành Hạo nói đùa cũng không tính là trắng tay, coi như vừa làm một đợt kiểm tra sức khỏe.

Xong việc, Thạch Hoành Hạo còn muốn chở Trác Khiêm về trường, cậu vội vàng khước từ.

Cậu không muốn bị Thẩm Gia Lan bắt gặp cảnh mình được một người đàn ông xa lạ đưa về trường đâu. Thẩm Gia Lan còn ghen với cả Kiều Kiệt đấy.

Hơn nữa, trực giác mách bảo rằng tốt nhất nên giữ khoảng cách với Thạch Hoành Hạo.

Lần này Thạch Hoành Hạo bị từ chối cũng không làm khó cậu, chở cậu đến ga tàu điện ngầm rồi rời đi.

Qua tiết tự học buổi tối, lúc về phòng ngủ, Trác Khiêm kể chuyện này với Lạc Trạch, còn bảo sau khi khai giảng lại sẽ đãi cậu ta một bữa.

“Nói vài câu thôi mà, không cần đãi mời gì đâu.” Lạc Trạch nói, “À đúng rồi, cậu định làm thêm cả kỳ nghỉ đông ở đó sao?”

Trác Khiêm gật đầu nói: “Dù sao ở nhà cũng không có việc gì làm, thà đi kiếm tiền còn hơn.”

Lạc Trạch cười trêu chọc: “Vậy còn Thẩm Gia Lan thì tính sao? Cậu làm thêm cả kỳ nghỉ đông thì chắc chắn không có thời gian ở cùng Thẩm Gia Lan.”

Nhắc đến chuyện này, Trác Khiêm cũng thấy nhức đầu. Trên đường về cậu mới nhớ ra mùng một chính là sinh nhật của Thẩm Gia Lan. Cậu không thể bỏ Thẩm Gia Lan một mình vào hôm đó được, phải xin nghỉ với giám đốc trước.

Tạm thời Trác Khiêm không dám kể chuyện mình đã tìm việc làm thêm vào kỳ nghỉ đông với Thẩm Gia Lan, mãi đến khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc mới rón rén nói ra.

Sau đó

Thẩm Gia Lan nổi giận đúng như dự đoán.

Gửi tin nhắn WeChat không trả lời, gọi điện thoại không bắt máy, sau nhiều lần, thậm chí còn thẳng tay chặn số Trác Khiêm luôn.

Cô Trương còn đang đứng trên bục giảng dặn dò những việc cần chú ý trong kỳ nghỉ đông, Trác Khiêm phía dưới gác trán lên bàn học, bất lực gửi tin nhắn WeChat cho Thẩm Gia Lan.

Đến khi gửi đến tin thứ sáu, một chuỗi ký tự màu đen đột nhiên nhảy ra.

【Tin nhắn đã được gửi, nhưng đối phương từ chối nhận.】

Trác Khiêm: “…”

Cậu có nên mừng vì Thẩm Gia Lan chỉ mới chặn cậu chứ còn chưa hủy kết bạn hay không? Chưa hủy kết bạn tức là vẫn còn đường cứu vãn?

Trác Khiêm vuốt mặt, chọt khuỷu tay vào Lạc Trạch bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Cậu có kết bạn với Thẩm Gia Lan không?”

“Không có.” Lạc Trạch thầm nghĩ sao mà cậu ta kết bạn với Thẩm Gia Lan được, hỏi, “Sao vậy?”

Trác Khiêm giơ màn hình điện thoại cho Lạc Trạch xem, hơi mắc cỡ nói: “Cậu ấy chặn tôi rồi. Tôi muốn gửi tin nhắn cho cậu ấy.”

Lạc Trạch nhìn thoáng qua màn hình, thấy những lời Trác Khiêm đã gửi cho Thẩm Gia Lan.

【Ui chừi ưi, em rất muốn nói với anh sớm hơn, nhưng do không kịp nói mà QAQ】

【Em sai rồi, em thật sự biết sai rồi. Sau này em sẽ không bao giờ giấu anh nữa, dù là bất cứ chuyện bé tí tẹo nào cũng sẽ kể với anh trước.】

【Anh để ý đến em một chút thôi.】

【[vô cùng đáng thương.jpg]】

Lạc Trạch: “…”

Trong vài giây, cậu ta không biết nên đồng tình với Thẩm Gia Lan đã bị giấu giếm hay nên thương cảm cho Trác Khiêm bị chặn.

Cơ mà không ngờ trông mặt Trác Khiêm nghiêm túc mà cũng chịu khó tỏ vẻ đáng yêu làm nũng dữ, cậu ta phục thật đấy.

“Hay là cậu thử gửi tin nhắn xem?” Lạc Trạch nghĩ ra một cách, “Chỉ cần điện thoại cậu ấy có nhận tin nhắn lạ.”

“Ờ ha!” Trác Khiêm vỗ đầu, mình đúng là khờ quá, không nghĩ ra vụ này.

Nhưng sau khi dùng điện thoại Lạc Trạch gửi ba tin nhắn xong, chẳng có kết quả gì.

Trác Khiêm có linh cảm lạ, lén trốn dưới gầm bàn gọi cho Thẩm Gia Lan bằng điện thoại của Lạc Trạch——Mía, bị chặn luôn rồi!

Lạc Trạch nhìn Trác Khiêm ũ rũ cụp đuôi, buồn cười an ủi cậu: “Có lẽ cậu ấy đang giận quá, cậu để cậu ấy bình tĩnh rồi hẵng nói sau.”

Trác Khiêm đau khổ: “Tôi sợ cậu ấy còn tức giận hơn.”

Lạc Trạch nhớ đến với cái nết của Thẩm Gia Lan thì đúng là có khả năng này thật. Thẩm Gia Lan không phải kiểu dễ nguôi giận.

Không dễ gì mới đợi được đến khi cô Trương thuyết giáo xong, ban cán sự lớp lại bắt đầu phát bài tập về nhà và đề thi phải làm cho từng môn.

Đợi mọi việc kết thúc, đã qua nửa tiếng.

Lạc Trạch nhanh tay giúp Trác Khiêm tóm lấy Kiều Kiệt như chim nhỏ sổ lồng không chờ nổi chuẩn bị lao ra khỏi lớp, cậu ta chỉ vào Kiệu Kiệt nói: “Nó có nhiều bạn gái, kinh nghiệm đầy người, biết cách dỗ dành người khác.”

Kiều Kiệt hoảng sợ, hai tay ôm ngực: “Đậu mé, Lạc Trạch, đừng có nói choang choang ra chứ. Bạn gái tôi còn tưởng cô ấy là mối tình đầu của tôi đó. Cổ mà biết được thì chắc chắn sẽ đánh chết tôi!”

Lạc Trạch không rảnh lảm nhảm với cậu ta, vô đề: “Lúc bạn gái cậu giận thì cậu dỗ kiểu gì?”

Kiều Kiệt gãi đầu ngẫm nghĩ, sau đó mặt già đỏ lên: “Mua quà tặng cô ấy, sau đó mời cô ấy xuống sân thể dục, vào rừng cây nhỏ.”

Trác Khiêm sốc: “… Trẻ vị thành niên mấy người đều bạo dữ vậy sao?”

“Ê, nói cứ như cậu là người trưởng thành không bằng.” Kiều Kiệt phản bác theo bản năng, mới chợt nhận ra Trác Khiêm hiểu lầm, vội sửa lại cho đúng, “Cậu nghĩ đi đâu thế? Tôi nói vào rừng cây nhỏ là hai người ngồi xuống tâm sự, không phải để làm chuyện đó!”

Trác Khiêm tỏ vẻ suy tư, ngay sau đó xách ba lô, xoay người chạy ra khỏi lớp.

Kiều Kiệt hỏi: “Đi đâu vậy?”

Trác Khiêm đáp: “Mời Thẩm Gia Lan vào rừng cây nhỏ.”

Kiều Kiệt: “…”

Cậu ta rất muốn phát biểu, cậu ta và bạn gái vào rừng cây nhỏ là ngồi tâm sự thật. Nhưng Thẩm Gia Lan thì chưa chắc, có khi chỉ muốn làm chuyện đó với Trác Khiêm thôi.
— QUẢNG CÁO —