Sau khi Yến Thư Dương rời đi, Trác Khiêm vẫn trốn mãi trong phòng.
Trác Phi cẩn trọng gõ cửa vài lần, Trác Khiêm không chịu ra ngoài.
Cuối cùng, Trác Khiêm bị Trác Phi làm phiền liên tục mất kiên nhẫn, đột ngột mở cửa ra.
Trác Phi bên ngoài còn đang giữ tư thế gõ cửa, bất chợt đối diện với Trác Khiêm, nhỏ giật mình vội buông tay xuống.
“Anh không sao chứ?” Trác Phi nhỏ giọng nói.
“Không sao.” Trác Khiêm trả lời.
“Không sao thì tốt.” Trác Phi thở phào nhẹ nhõm rõ ràng, ngược lại còn nhỏ giọng hỏi, “Em ăn đồ bạn anh mang đến được không?”
Trác Khiêm: “…”
Cậu còn tưởng Trác Phi thật lòng quan tâm mình, không ngờ chuyện Trác Phi để ý chính là đồ ăn vặt do Yến Thư Dương mang đến.
“Nếu cô không ngại sau này bị tôi làm khó thì cứ ăn đi.” Trác Khiêm nói.
Nghe vậy, Trác Phi lập tức nhăn mặt như có tang: “Anh thật quá đáng! Mấy món đó mua tới là để ăn mà?”
Nhìn dáng vẻ Trác Phi tức muốn hộc máu nhưng chẳng làm gì được cậu, Trác Khiêm cảm thấy tâm trạng đỡ hơn nhiều. Cậu dựa vào khung cửa, nhướng mày: “Cũng có phải cho cô ăn đâu, là cho tôi ăn.”
“Chúng ta là người một nhà, cho anh ăn không phải cũng là cho em ăn sao?” Trác Phi cố đấm ăn xôi, “Ba mẹ em sắp về rồi, chẳng lẽ anh cũng không cho họ ăn luôn?”
Trác Khiêm đáp không cần nghĩ: “Bọn họ càng không được phép ăn.”
Trác Phi: “…”
À phải rồi, suýt nữa thì nhỏ quên mất ông anh họ này cực kỳ ghét ba mẹ nhỏ. Nói đi phải nói lại, nhỏ phải cảm ơn ba mẹ vì đã san sẻ bớt lửa đạn từ ông anh này với nhỏ.
Nhưng anh họ nhỏ quá đáng quá đi, nhỏ đã làm giúp bao nhiêu chuyện thế cơ mà. Nhất là đêm giao thừa đó, vì giám sát mấy bà dì kia cắm hoa mà suýt bị gió đông thổi thành đồ ngu luôn rồi, kết quả anh họ lại đối đãi với nhỏ như thế này!
Sao ác ôn quá vậy? Hu hu hu…
Trác Phi thấy vô cùng tủi thân, quấy rầy Trác Khiêm vừa gào vừa hét, lần này nhỏ không chỉ muốn ăn mấy món đồ ăn vặt kia mà còn muốn ăn cả bánh sinh nhật nữa!
Nhỏ đã cho đi nhiều như vậy, ăn có mỗi cái bánh kem thì có sao?!
“Anh còn nhớ hoa hồng anh tặng anh Gia Lan không? Nếu không nhờ em đứng canh mấy bà dì đó trong gió lạnh thì còn lâu mới cắm xong.” Trác Phi nắm cánh tay Trác Khiêm, không cam tâm la làng, “Trác Khiêm, anh đúng là kẻ không có lương tâm, vừa bắt được anh Gia Lan là trở mặt ngay. Nếu không có em giúp anh thì anh có thể thuận lợi bày tỏ với anh Gia Lan như thế được ư?”
“Ừ ừ ừ…” Trác Khiêm rút tay về, vội lùi ra sau hai bước, sợ Trác Phi lại bám tới, “Cô ăn đi, ăn xong đừng làm phiền tôi nữa.”
Nghe nói vậy, mới giây trước còn đang gân cổ lên rống chơi xấu Trác Phi lật mặt tại chỗ, bắt hai tay, mừng rỡ nói: “Thật hả? Oa! Anh tốt quà à. Anh chính là anh ruột của em. Em xin rút lại mấy lời vừa nói, anh là người tốt hàng thật giá thật.”
Trác Khiêm chọc cười vì Trác Phi diễn như phim, “Chỉ vầy thôi đã thành người tốt?”
Trác Phi cười he he, sau đó nghiêm túc nói: “Anh, mặc dù anh vẫn luôn ăn hiếp, chèn ép em, nhưng em rất vui vì quan hệ giữa chúng ta trở nên tốt đẹp hơn. Trước đây em vẫn luôn cho rằng đây là chuyện không thể nào xảy ra…”
Nhỏ gãi đầu, hơi ngại ngùng, cố nói nốt những lời kế tiếp, “Chúc anh và anh Gia Lan sẽ mãi hòa hợp. Tuy rằng nhà ta rất nghèo, không xứng với nhà anh Gia Lan, nhưng anh cũng không thua kém xíu nào hết. Anh Gia Lan thích anh chứng tỏ anh ấy rất có mắt nhìn người.”
Nói đến đoạn sau, ngay cả Trác Phi cũng không biết bản thân đang nói gì. Nhỏ sầu não nhận ra mình không giỏi nói mấy lời sến súa thế này.
“Dù sao đi nữa thì, chúc mừng sinh nhật, chúc anh và anh Gia Lan sẽ hạnh phúc dài lâu!” Trác Phi nói một mạch cho xong hết, còn chưa kịp hít vào thì chợt nhận ra có gì đó bất thường.
Trác Khiêm cúi đầu, biểu hiện quá đỗi bình tĩnh.
Trác Phi khó hiểu nghiêng đầu nhìn sang, trông thấy hai mắt Trác Khiêm đỏ ửng, nước mắt tràn khỏi bờ mi tựa như chuỗi hạt châu bị đứt, từng giọt to đua nhau rơi xuống.
“Anh? Anh sao vậy?!” Trác Phi không ngờ mấy lời chúc moi tim móc ruột của mình lại có hiệu quả cỡ này, vừa hoảng hốt vừa bối rối, “Sao anh lại khóc? Đừng khóc! Đừng khóc!”
Dứt lời, Trác Phi chạy nhanh ra phòng khách lấy hộp khăn giấy, rút hai tờ ra chùi lên mặt Trác Khiêm.
“Anh đừng khóc, em không ăn bánh sinh nhật của anh có được chưa?” Trác Phi xoắn xuýt như kiến bò trên chảo nóng, giơ ba ngón tay ra thề, “Em không ăn mấy món khác luôn, để lại cho anh hết!”
Tuy nhiên, lời đảm bảo của nhỏ không hề có tác dụng. Một lát sau, mặt Trác Khiêm đã đầm đìa nước mắt. Cậu phất phất tay như muốn nói gì đó, nhưng lời thốt ra chỉ có những tiếng nghẹn ngào.
Trác Phi lại chạy đi lấy quà sinh nhật mà nhỏ mua cùng Trác Duệ. Nhỏ đã giấu món quà này trong ngăn tủ, vốn định đợi ăn tối sẽ lấy ra tặng khiến Trác Khiêm bất ngờ một phen.
“Anh, anh nhìn nè. Đây là quà sinh nhật em và Trác Duệ đã mua cho anh.” Trác Phi không nói nhiều, nhét chiếc hộp được đóng gói tỉ mỉ vào lòng Trác Khiêm, trông đợi nhìn cậu, “Anh mở ra thử xem?”
Trác Khiêm chảy nước mắt mở hộp quà.
Trong hộp là một đôi giày thể thao màu sắc lòe loẹt.
Trác Khiêm biết đôi giày thể thao này. Đây là một trong những thứ muốn có nhất, giá cả không hề rẻ tí nào, trước kia đã cất rất nhiều ảnh chụp đôi giày này trong học bàn phòng ngủ.
Trác Phi quan sát phản ứng của Trác Khiêm, khẽ hỏi: “Anh thích không?”
Trong giây lát, Trác Khiêm càng khóc dữ hơn.
Cậu ghét nhất mấy thứ hoa hòe lòe loẹt mà!
–
Chu Văn Nhã và Trác Tuấn Quý bận mãi đến khuya mới về. Bọn họ chẳng có cảm tình gì với Trác Khiêm, nếu Trác Phi không nhắc thì bọn họ còn quên mất hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của cậu.
Song Chu Văn Nhã vẫn vì thể diện mà đi siêu thị mua nguyên liệu, chuẩn bị hẳn một bàn đồ ăn.
Trác Khiêm không có tâm trạng ăn uống, gắp vài đũa rồi về phòng nghỉ.
Cuối cùng, như Trác Phi mong muốn, toàn bộ chiếc bánh sinh nhật đều vào bụng nhỏ.
Tháng tư là thời điểm tiết trời ấm dần lên, mấy ngày liên tiếp đều nắng đẹp, nhưng không hiểu sao đêm nay lại nổi gió lớn.
Gió đập mạnh vào khung cửa kính vốn đã chẳng mấy chắc chắn, thổi đến mức cửa kính hơi rung lắc, phát ra tiếng lạch cạch không ngừng.
Trác Khiêm trốn trong ổ chăn, lăn qua lộn lại, trằn trọc mãi không vào giấc được.
Một lúc lâu sau, tiếng gió vẫn tiếp tục, không ngờ còn thổi đá đập vào cửa kính, từng viên từng viên một, tiếng đá cọ vào cửa kính cực kỳ chói tai.
Trác Khiêm bị làm phiền không sao ngủ nổi, dứt khoát ngồi dậy.
Rồi thì, cậu nhận ra có gì đó không đúng.
Cậu xuống giường, mang dép vào bước đến trước cửa sổ.
Xuyên qua lớp kính mỏng, cậu trông thấy một bóng người đang đứng trong bụi cỏ dưới chung cư.
Trác Khiêm chợt ngẩn ra, không màng đến từng trận cuồng phong đang quét đến bên ngoài, vươn tay mở tung cửa sổ. Gió lạnh ập thẳng mặt, suýt nữa thì không đứng vững.
Cậu vội đỡ khung cửa, thò đầu ra nhìn xuống.
Cậu cứ nghĩ mình đã nhìn lầm, tưởng bản thân quá nhớ nhung Thẩm Gia Lan nên mới sinh ra ảo giác. Nhưng sự thật là cậu không hề nhìn lầm, quả thực có một bóng người cao lớn đang đứng trong bụi cỏ dưới lầu.
Người đó ngẩng đầu lên trong gió, ngay khi bắt gặp ánh mắt nhau, phất tay với cậu.
Trác Khiêm chớp mắt, lại chớp mắt thật mạnh.
Cậu không nhìn lầm, người đứng dưới lầu chính là Thẩm Gia Lan, Thẩm Gia Lan đang ở ngay phía dưới!
Khoảnh khắc này, dường như cậu không thể nghe thấy tiếng gió thổi vù vù bên tai, thậm chí còn không cảm nhận được cơn đau rát do gió đập vào mặt. Cậu nhìn đăm đăm vào bóng người dưới lầu kia, lo sợ rằng chỉ cần chớp mắt một cái, bóng dáng ấy sẽ biến mất tăm.
Nỗi nhớ nhung bị đèn nén bấy lâu hóa thành một dòng cảm xúc mãnh liệt, tích tụ trong lòng ngực, dữ dội, sục sôi.
Cậu thở thật nhẹ, cứ như thể trọng lượng dưới chân cũng hóa hư không.
Trác Khiêm quên mất rằng bây giờ là nửa đêm, cậu không sao kiềm chế được bản thân, giọng nói run rẩy hét lên: “Thẩm Gia Lan!”
Tiếng cậu vang vọng truyền xuống dưới.
Vài giây sau, cậu thấy người bên dưới vẫy tay với mình: “Xuống đây.”
Trác Khiêm hận không thể trực tiếp hóa thành cơn gió thổi đến bên người Thẩm Gia Lan, may mà vẫn còn giữ lại được chút lý trí. Cậu đóng cửa sổ lại, nhỏ nhẹ mở cửa phòng, ra khỏi nhà.
Trong bóng tối mịt mờ, trái tim cậu dữ dội nhảy lên thình thịch thình thịch không ngừng. Lúc bước xuống cầu thang, cậu có cảm giác mình lâng lâng như đang bay.
Hối hả chạy ra khỏi tòa nhà, Thẩm Gia Lan đã đi tới trước cửa lớn.
Đầu óc Trác Khiêm trống rỗng, không nghĩ ngợi được gì. Cậu chỉ nghe theo bản năng, chạy như bay đến ôm chầm lấy Thẩm Gia Lan.
Thẩm Gia Lan giang tay, đón trọn cú nhào của cậu, ngay sau đó ôm chặt Trác Khiêm vào lòng.
Ngửi được hương thơm dễ chịu quen thuộc trên người Thẩm Gia Lan, hòn đá nặng trĩu trong lòng cậu cuối cùng cũng đợi xuống. Cậu ôm Thẩm Gia Lan, nhận ra Thẩm Gia Lan lại gầy đi rồi. Chẳng hiểu sao, sống mũi cậu cay cay, không thể ngăn được dòng nước mắt trào ra.
Dù cho Trác Khiếm cố dặn lòng hãy giữ bình tĩnh thế nào đi nữa, nhưng khi mở miệng vẫn lộ ngay, giọng nói cậu nghẹn ngào tiếng khóc: “Sao anh lại đến đây? Em cứ tưởng sẽ không bao giờ gặp được anh nữa.”
Thẩm Gia Lan sờ khóe mắt cậu, trên tay nhiễm đầy nước mắt.
“Anh còn nghĩ em sẽ nhớ anh đến mức không ngủ được.” Thẩm Gia Lan dùng lòng bàn tay lau đi nước mắt của Trác Khiêm, âm u nói, “Không ngờ là anh ném hơn hai mươi cục đá mới đánh thức được em.”
Trác Khiêm: “… Thật ra em không có ngủ.”
Thẩm Gia Lan: “Ồ.”
Trác Khiêm: “Em chỉ nằm trên giường nghỉ ngơi thôi.”
Thẩm Gia Lan: “Ồ.”
Thấy vẻ mặt Thẩm Gia Lan rõ ràng là không tin, Trác Khiêm còn định biện minh cho bản thân nghẹn họng, sau đó nản lòng nói: “Được rồi, em đã nhắm mắt nghỉ ngơi…”
Nói xong, cậu lại thấy hơi giận, “Nhưng anh mới là người kỳ lạ đó. Hơn nửa đêm còn chạy đến dưới lầu nhà em ném đá? Làm sao em biết được đêm nay anh sẽ đến? Chẳng lẽ lần nào về nhà em cũng phải thức trắng đêm canh cửa sổ à? Sao anh không gọi điện thoại cho em?”
Thẩm Gia Lan lúng túng: “Điện thoại anh bị ông nội tịch thu, lúc trốn ra không lấy được.”
Trác Khiêm hỏi: “Điện thoại dự phòng đâu?”
Thẩm Gia Lan nói: “Cũng bị tịch thu.”
Nghe Thẩm Gia Lan đáp mấy lượt, Trác Khiêm sực nhớ ra, cậu vội chạy ra ngoài nên cũng không đem theo điện thoại, thậm chí còn quên cả chìa khóa nhà.
Nghĩ đến đây, mặt Trác Khiêm tái mét: “Tiêu rồi, khỏi về luôn.”
Trác Khiêm không muốn đánh thức Trác Phi vào giờ này chỉ để mở cửa cho cậu, chung quy ra cũng không muốn giải thích với Chu Văn Nhã và Trác Tuấn Quý tại sao Thẩm Gia Lan lại đột nhiên tìm đến. Thế là cậu đành dẫn Thẩm Gia Lan đi tìm khách sạn bên ngoài——May là Thẩm Gia Lan có mang theo tiền mặt.
Hầu như gần khu dân cư không có khách sạn, toàn là nhà trọ giá rẻ, cách âm kém, mất vệ sinh.
Sau khi xem qua vài chỗ, bọn họ quyết định bắt taxi vào nội thành tìm khách sạn.
Thủ tục nhận phòng diễn ra cực kỳ thuận lợi, Thẩm Gia Lan nhanh chóng nhận được thẻ phòng, cùng Trác Khiêm vào thang máy.
Cả ngoài lẫn bên trong khách sạn này đều được trang hoàng cực kỳ sang trọng. Dưới sảnh rộng rãi sáng sủa, dưới sàn lát đá cẩm thạch, sạch sẽ không một hạt bụi, ngay cả trong thang máy cũng ngập tràn hương hoa thơm phức.
Nhưng Trác Khiêm cứ thấy có gì đó sai sai.
Mãi cho đến khi thang máy dừng lại, cửa thang máy từ từ mở ra, bên ngoài có hai người một nam một nữ ở độ tuổi trung niên đang định xuống lầu đang đứng đợi. Hai người họ dùng ánh mắt quái đản nhìn Trác Khiêm đang mặc đồ ngủ mang dép lê bị Thẩm Gia Lan kéo ra khỏi thang máy.
Lúc này, Trác Khiêm mới muộn màng nhận ra——Không đúng, thẻ căn cước công dân vừa mới nhận được của cậu còn đang yên vị trong ngăn bàn. Thẩm Gia Lan xử lý thủ tục thuê phòng cho cậu kiểu gì khi cậu không có giấy tờ tùy thân?
Thẩm Gia Lan không để ý Trác Khiêm đang suy nghĩ cái gì, đến khi bọn họ vào phòng thì mới thấy Trác Khiêm đứng yên tại chỗ không chịu bước vào trong.
“Anh nói thật đi.” Trác Khiêm híp mắt, “Có phải anh đã đặt khách sạn này từ trước rồi không?”