Lúc Mạc Thần Trạch quay lại tìm Huân Tiểu Khả, cô đang loay hoay ngồi trong bụi cỏ.
Mạc Thần Trạch đền gần xem, Huân Tiểu Khả đang rót mật hoa quế còn sót lại vào trong nửa đoạn ống trúc, vừa đổ còn vừa lẩm nhẩm: “Giàu mạnh, dân chủ, văn minh, hài hòa…. bảo vệ….”
Mạc Thần Trạch dựa lên thân trúc xanh biếc bên cạnh, nhịn rồi lại nhịn, nín cười nhẹ giọng hỏi: “Tiểu khả ái, em đang làm gì đó?”
Huân Tiểu Khả rót một giọt mật hoa quế cuối cùng sót lại vào trong ống trúc, ngẩng đầu, có chút xấu hổ.
“Dù sao cho vào túi rác cầm về cũng vứt, không bằng để ở đây, mời mấy động vật nhỏ trong núi đến nếm thử vị ngọt.”
Mạc Thần Trạch nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, giống như có người đang gãi nhẹ ở đầu trái tim.
Sao lại có thể đáng yêu đến mức này chứ, quả thực phạm quy.
Huân Tiểu Khả lau sạch hai tay, đứng lên, nhìn phía sau Mạc Thần Trạch: “Không mượn được xe à?”
“Anh cố hết sức rồi, nhưng nhà họ căn bản không có xe, anh còn có thể có cách gì được chứ?”
Huân Tiểu Khả: “…..”
Huân Tiểu Khả đánh giá Mạc Thần Trạch từ trên xuống dưới, thấy anh mặc áo sơ mi và quần tây, nổi bật lên đôi chân vừa dài vừa thẳng, đích xác là người tử tế, không giống người đáng nghi.
Mạc Thần Trạch giải thích: “Mới gặp lần đầu đã mượn xe, không mượn được cũng bình thường.”
Kết hợp với thái độ nhiệt tình thân thiết của những người trồng cây ăn quả trước đó, Huân Tiểu Khả không tin tưởng lắm: “Anh chắc chắn…. là vì nguyên nhân này?”
“Đương nhiên, đợi thân thuộc rồi.” Mạc Thần Trạch sửa sang lại cổ áo, lười biếng nói: “Sau khi mọi người biết thái độ làm người của anh, chắc chắn sẽ đồng ý.”
Huân Tiểu Khả cúi đầu: “Vậy em đi bộ về vậy, dù sao cũng không phải là vết thương lớn gì, không đau.”
Mạc Thần Trạch im lặng nhìn chắm chú Huân Tiểu Khả, không nói gì.
Vành tai Huân Tiểu Khả ngày càng đỏ, cuối cùng không thể không thỏa hiệp.
Khóe miệng Mạc Thần Trạch không chịu kiểm soát nhếch lên, cơ thể cao lớn ngồi xuống.
Cơ thể Huân Tiểu Khả cứng ngắc, nhưng không né tránh, sau mấy giây chần chừ, đỏ bừng mặt leo lên lưng anh.
Chỉ là một vết thương nhỏ, lại không nỡ để cô đi nhiều thêm một bước, ngoại trừ khi còn bé được mẹ cõng ra, chỉ có Mạc Thần Trạch.
Trong lòng Huân Tiểu Khả có phần ấm áp.
Mạc Thần Trạch trêu cô: “Ôm cổ anh cho chặt vào, ngã xuống là anh không chịu trách nhiệm đâu.”
Huân Tiểu Khả: “……”
Huân Tiểu Khả cúi đầu, đỏ hết cả cổ, mãi sau mới nói: “…Được….”
Miệng thì nói được, động tác trên tay lại chỉ là vịn nhẹ bả vai Mạc Thần Trạch.
Mạc Thần Trạch không nhịn được, bật cười.
Huân Tiểu Khả đặt trán lên lưng anh cầu xin tha thứ, nói sang chuyện khác: “Em nặng không?”
Mạc Thần Trạch cõng Huân Tiểu Khả vững vàng đi trên con đường nhỏ trong núi, nhịn cười chọc cô: “Nặng như Thanh Sơn ấy.”
Huân Tiểu Khả: “…..”
Cô bất mãn vỗ nhẹ lên vai Mạc Thần Trạch, nhỏ giọng kháng nghị: “Bình thường con gái mà hỏi như này là muốn nghe câu trả lời phủ định.”
“Hình như anh nhớ có một bài thơ.”
Mạc Thần Trạch nghiêm túc đọc:
“Thanh Sơn có đẹp hay không còn phải xem người ngắm là ai.
Nhưng ta lắc đầu.
Ta nhìn chúng sinh như cây cỏ, duy nhất mình nàng là Thanh Sơn.’”
“…….” Huân Tiểu Khả ngượng ngùng hận không thể chui luôn vào trong lưng Mạc Thần Trạch.
Nghe quen những lời cợt nhả gieo vần kỳ lạ anh nói rồi, nào ngờ lại đọc một câu tình thoại đứng đắn, không thích ứng được.
“Được rồi, không chọc em nữa.”
Mạc Thần Trạch cõng người thương tiếp tục đi về phía trước, mỗi bước chân đều rất quý trọng.
Mãi đến khi về tới thôn trang, Huân Tiểu Khả vẫn đỏ hết cả mặt, trong đầu toàn là tấm lưng rắn chắc của Mạc Thần Trạch, trong tai toàn là tiếng cười trầm thấp của anh, sớm đã quên sạch chuyện sợ ma rồi.
Buổi tối lúc đi ngủ, Hổ Nha theo thói quen kéo đệm ngủ của mình vào phòng cậu chủ.
Mạc Thần Trạch lười biếng nằm trên giường, luôn nhớ tới một màn Huân Tiểu Khả để lại mật hoa quế cho động vật nhỏ trong núi vào chập tối.
Cách làm đáng yêu này làm cho người ta thích thật sự.
Cô còn ngoan ngoãn nằm trên lưng mình vv….
Mạc Thần Trạch cảm thấy có phần không chịu nổi.
Anh rũ chân xuống đá đá Hổ Nha đang vùi mình ngủ ngon lành ở chân giường.
“Ngủ chưa?”
Đột nhiên Hổ Nha bị đánh thức, ánh mắt lim dim, mơ mơ màng màng ngáp một cái thật to.
[Làm sao vậy?]
Mạc Thần Trạch không nhịn được chia sẻ: “Nhóc có phát hiện cô giáo của các cậu thực sự rất đáng yêu không.”
“Lúc mời động vật nhỏ ăn mật ong đáng yêu lắm.”
“Lúc nhu thuận nằm trên lưng anh cũng thật đáng yêu.”
“Ngay cả lúc sợ ma cũng rất đáng yêu.”
“Tôi tổng kết được một nghìn không trăm linh một chỗ đáng yêu của em ấy, nào nào nào, tối nay đừng ngủ nữa, anh nói từng cái một cho nhóc nghe.”
Hổ Nha: [……..]
[Cậu chủ à, anh điên rồi hả! Hơn nửa đêm không ngủ kể cho tôi cái gì mà một nghìn không trăm linh một câu chuyện đáng yêu!!!]
Dù sao Mạc Thần Trạch cũng nghe không hiểu Hổ Nha đang nói gì, đã bắt đầu tự mình kể.
Hổ Nha lại ngáp một cái thật là to, bất đắc dĩ nhìn Mạc Thần Trạch phát bệnh.
[Lão đại…. xin anh đó, lúc anh yêu đương sáng suốt một chút được không, anh mà còn mê mẩn như vậy nữa, sẽ dọa cô giáo chạy mất đó!]
Đáng tiếc Mạc Thần Trạch nghe không hiểu, anh đã kể đến chỗ đáng yêu thứ mười ba của Huân Tiểu Khả rồi.
Hổ Nha trợn trắng mắt, xoay cái mông mập mạp, chổng mông về phía Mạc Thần Trạch tiếp tục lim dim, ngay cả lấy lệ cũng lười lấy lệ với anh.
Qua một đêm, Huân Tiểu Khả ngủ rất ngon, tỉnh dậy còn cảm thấy khóe miệng còn sót lại vị ngọt.
Sáng sớm hôm sau, Mạc Thần Trạch lái xe đi làm, để lại Hổ Nha sắp xếp thôn trang với Huân Tiểu Khả, ngày mai nhà trẻ sẽ bắt đầu đi học lại, một người một cún bận bở hơi hai.
Soạt soạt soạt ___
Chợt ngoài cửa lớn chuyền đến tiếng gõ cửa kỳ lạ, giống như móng tay đang gõ vào vật cứng.
Huân Tiểu Khả nhìn ra ngoài, phát hiện bên ngoài không có gì cả.
“Ai vậy?”
“Chiêm chiếp~ chiêm chiếp~”
Trên cành cây long não bên ngoài cửa truyền đến tiếng chim véo von.
Đáng tiếc Huân Tiểu Khả nghe không hiểu tiếng chim, cô thấy ngoài cửa không có ai, lập tức nhớ đến lời đồn có ma Mạc Thần Trạch nhắc đến chập tối qua, sau lưng chợt lạnh, bịch một tiếng đóng cửa lại.
Chú vẹt Cockatile trên cành cây thấy mình kêu một hồi lâu mà Huân Tiểu Khả cũng không phản ứng lại, nóng nảy xông lên, lao xuống bay về phía đỉnh đầu Huân Tiểu Khả.
Công kích còn chưa triển khai đã sớm tan rã, anh bạn nhỏ đã bị Huân Tiểu Khả vừa nhấc tay đã bắt được.
“Tôi còn tưởng là ai, thì ra là cậu.”
Huân Tiểu Khả tỉ mỉ quan sát vẹt Cockatile trong tay, chỉ thấy trên khuôn mặt nhỏ bé màu vàng của nó hai má hồng màu cam cực kỳ linh động đáng yêu.
Huân Tiểu Khả thở phào một hơi, đã nói là ban ngày ban mặt, làm sao có thể có ma chứ.
“Anh bạn, lúc nãy là cậu gõ cửa?”
Vẹt Cockatile vừa gật đầu vừa kích động nói: “Cục cục chiếp~ chiêm chiếp chiêm chiếp chiêm chiếp~”
Huân Tiểu Khả: “…..”
Cô nhìn ra được con vẹt Cockatile trong lòng bàn tay này rõ ràng nghe hiểu mình đang hỏi gì, thế nhưng cô nghe không hiểu trả lời của đối phương.
Vẹt Cockatile thấy mặt Huân Tiểu Khả đơ ra, gấp đến độ giậm chân, dưới tình thế cấp bách không cẩn thận cào ra một vết máu trong lòng bàn tay Huân Tiểu Khả.
Lập tức Huân Tiểu Khả cảm thấy trước mặt tối sầm, cả người đứng không vững ngã ngồi trên mặt đất, hoa mắt váng đầu.
Đợi đến lúc khó khăn lắm cô mới từ từ tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy cái đầu lớn của Hổ Nha có sự lo lắng trên mặt sáp đến chóp mũi mình, dọa cô giật bắn mình.
Cả người vẹt Cockatile cứng nhắc trông coi bên người Huân Tiểu Khả, một tấc cũng không rời, anh bạn cảm thấy mình đã phạm phải một lỗi lớn, áy náy không ngừng.
[Xin lỗi cô giáo, Ngọc Phân Nhi thật sự không phải cố ý cào cô đâu, cô không sao chứ? Sao cô còn chưa tỉnh, cô đừng dọa Ngọc Phân Nhi mà….]
[Đều do Pitt ‘đen’ không nói rõ, Ngọc Phân Nhi còn cho rằng cô nghe hiểu chúng tôi nói chuyện cơ, không ngờ, hu hu, tính sai rồi.]
[Nếu Ngọc Phân Nhi sớm biết cô nghe không hiểu tiếng chim, đã gọi Lai Phúc tới phiên dịch giúp rồi.]
[Ngọc Phân Nhi hối hận rồi, thật sự rất hối hận, đều trách tôi lúc học nói đã lười biếng không nghiêm túc học tập.]
[Bi giờ phải nàm thao đây, nàm thao đây, Ngọc Phân Nhi có thể lấy điện thoại của cô gọi điện thoại cho Lai Phúc đến giúp không?]
[Nhưng mà bây giờ Lai Phúc phiên dịch đều phải thu phí, rất đắt, một lần cần ba tệ lận đó, Ngọc Phân Nhi không chắc mời được, nhưng tiêu tiền còn có thể kiếm lại, vì cô chủ, món tiền khổng lồ này nhất định không tiếc dùng vào chỗ cần thiết nhất.]
[Không biết Lai Phúc nể mặt mũi bạn học, có thể giảm hai mươi phần trăm cho Ngọc Phân Nhi không, nó bủn xỉn như vậy, đoán chừng không được.]
[A, cô giáo cô tỉnh rồi, tốt quá rồi, lúc này có lẽ không cần phải kêu Ngọc Phân Nhi bồi thường tiền thuốc men cho cô nữa ha?]
Huân Tiểu Khả bị ồn ào đến nỗi đầu kêu ong ong, ngẩng đầu nhìn về phía chú vẹt Cockatile ngoan ngoãn đứng trên đỉnh đầu Hổ Nha, chỉ thấy anh bạn nghiêng cái đầu nhỏ, chớp chớp đôi mắt to sáng long lanh về phía cô, biểu cảm cực kỳ nịnh nọt.
Huân Tiểu Khả: “………”
“Không cần.”
[Hả? Không cần cái gì?]
“Tôi nói không cần bồi thường tiền thuốc men.”
[Vậy thì quả thực tốt quá rồi! Pitt ‘đen’ nói quả là không sai, cô giáo, cô đúng là người đẹp người đẹp nết, hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn, nghiêng nước nghiêng thành, dịu dàng nhã nhặn xinh đẹp ngút trời thập toàn thập mỹ, là người tốt nhất trên đời!]
Dù sao lời hay không cần tiền, vẹt Cockatile chăm lo việc nhà luôn luôn cần kiệm, ấy thế mà lúc này tặng hết những lời khen ngợi mình biết cho Huân Tiểu Khả như đổ đậu mà không tiếc vậy.
Huân Tiểu Khả: “……”
Haizzz đợi đã, Huân Tiểu Khả và Ngọc Phân Nhi cùng lúc nhìn đối phương.
Đồng tử chấn động.
Ơ ơ ơ ơ ơ, tại sao đột nhiên lại nghe hiểu được rồi!?
Đối với chuyện bản thân thỉnh thoảng lại có thêm một kỹ năng mới, Huân Tiểu Khả đã dần quen rồi.
Mà Ngọc Phân Nhi là một con vẹt Cockatile rất dễ nói chuyện khi mà không nói đến chuyện tiền bạc.
Nó phát hiện bỗng nhiên cô giáo có thể nghe hiểu mình nói, cũng không quan tâm là tại sao, mà vui vẻ không thôi vì lại có thể tiết kiệm thêm một khoản tiền phiên dịch.
[Cô giáo, cô không sao chứ?]
“Vẫn tốt, đã không sao rồi.”
Huân Tiểu Khả đứng lên, Ngọc Phân Nhi rất là tự giác bay đến đứng lên bờ vai cô.
Huân Tiểu Khả mang nó và Hổ Nha vào phòng: “Cậu tìm tôi có chuyện à?”
Vẹt Cockatile gật đầu, hai chân nhỏ thu xếp đến gần Huân Tiểu Khả hai bước, ra vẻ thần bí nhỏ giọng hỏi: [Ngọc Phân Nhi có một mối làm ăn, không biết cô giáo có hứng thú không?]