Thú Cưng Toàn Tiểu Khu Đều Là Cơ Sở Ngầm Của Tôi

Chương 31



Sau khi Mạc Thần Trạch có thông tin về biển số xe của tên buôn người, thì tiến hành điều tra liên tục không ngừng, cuối cùng hôm nay đã có tiến triển.

Anh cố tình chỉnh lí lại toàn bộ tư liệu, vội vàng đem đến, thì thấy cửa khép hờ không đóng, đám boss cũng đã tan học về nhà hết.

Một giọng nói trẻ con trong trẻo loáng thoáng từ trong phòng vọng ra.

Mạc Thần Trạch đẩy cửa đi vào, vô tình nhìn thấy một bộ mặt không muốn người khác biết của Cố Tiểu Khả.

Cô đang đeo tai nghe, nghiêm túc nhìn chăm chú vào màn hình tivi, trên màn hình là hình ảnh một bé gái đang chơi đùa với chú chó Labrador màu vàng nhạt.

Cố Tiểu Khả vuốt cổ họng, giơ thẳng ngón trỏ lên bên thân, phát ra giọng trẻ con lanh lảnh: “Em chỉ có thể nói chuyện ngày hôm nay thôi.”

Mạc Thần Trạch hơi sững sờ, dừng bước chân, nín thở im lặng, để không làm phiền đến màn trình diễn của ai kia.

“Em cũng thích Đa Đa, thích nhất trần đời!” Cố Tiểu Khả nắm chặt tay, cố gắng nhập vào vai “cậu em trai” dễ thương.

Giọng của cô trong trẻo tươi sáng, hồn nhiên vô tư, vô cùng đáng yêu, khiến Mạc Thần Trạch không kiềm được mà cười thầm trong lòng.

“Em muốn ăn sôcôla.”

….

“Hàng vạn hàng ngàn chủ nhân trên thế giới, Đa Đa là đẹp nhất!”

Cố Tiểu Khả một tay chống nạnh, một chân hung hăng giẫm lên bàn trà, ngón trỏ chỉ thẳng lên trời——

“Em rất thích nói có vần điệu, nếu không sẽ không ngầu!”

Lúc này, sau lưng cô dường như toả ra một luồng sáng.

Mạc Thần Trạch: “….”

Anh ngàn vạn lần cũng không ngờ tới, Cố Tiểu Khả giả tiếng nhập vai như thế, diễn vai chú chó rất tài tình.

Biểu cảm sống động như thế khiến từng câu cô nói tràn ngập tình cảm, như thể chú chó Labrador thực sự mở miệng nói.

Vô cùng chân thật!

Anh chưa từng thấy cô ấy thế này bao giờ.

Chính là, rất đáng yêu.

Cố Tiểu Khả xoay người, vừa khéo đối mặt với Mạc Thần Trạch, hai người cứ thế nhìn vào mắt nhau.

Một bầu không khí ngượng ngùng ngập tràn căn phòng.

Sau lưng Cố Tiểu Khả như có gai châm, cô chậm rãi thu tay về, bỏ chân xuống, nhẹ nhàng xoay người, chùi chùi mặt bàn trà, nở nụ cười hoa hậu thân thiện đầy ngượng ngùng với nam thần.

Mạc Thần Trạch khẽ cười, tránh cho ai kia thẹn quá mà hoá giận, anh đưa tập tài liệu trong tay, giả vờ như không có chuyện gì, đánh trống lảng:  “Đây là thông tin mới về tên buôn người.”

Cố Tiểu Khả vội vàng ngồi xuống, pha một tách trà kỷ tử, rồi ân cần đưa cho nam thần.

Mạc Thần Trạch mỉm cười, nhận tách trà, nhấp một ngụm, rồi trở lại câu chuyện: “Biển số xe em đưa, tôi đã cho người đi điều tra, đó là chiếc xe bị mất, hai tháng trước chủ chiếc xe đã báo án, rất tiếc vẫn chưa tìm được.”

Cố Tiểu Khả cau mày, không ngờ gã buôn người đó mà lại hành sự cẩn trọng đến thế, khó trách nhiều người thế mà vẫn chưa bắt được hắn.

Mạc Thần Trạch tiếp tục giải thích: “Tôi cho người giám sát và điều tra dọc theo các con đường, cuối cùng đã phát hiện ra chiếc xe đó ở bên ngoài một ngôi nhà gỗ ở ngoại ô.”

Chiếc xe bị bỏ ở đó, còn tung tích của gã buôn người thì không rõ.

Cố Tiểu Khả: “….”

Mạc Thần Trạch ngước mắt nhìn cô ấy, chần chừ một chút rồi nói tiếp.

“Cùng lúc phát hiện chiếc xe, thì còn tìm thấy thi thể của một bé gái sáu tuổi.”

Cố Tiểu Khả bưng tách trà bằng sứ trắng mà ngón tay khẽ run run, cô đặt tách trà xuống, giấu ngón tay vào trong thân, nắm chặt thành nắm đấm.

“Tôi có thể biết chi tiết cụ thể không?”

Mạc Thần Trạch gật đầu, dùng giọng nói bình tĩnh giúp Cố Tiểu Khả ổn định lại tâm lý.

“Trước đó chỉ là truy tìm tung tích chiếc xe bị mất tích, tôi có thể tự mình điều tra, nhưng bây giờ đã liên quan đến mạng người, không thể nào không báo cảnh sát.”

“Tôi nhờ vào quan hệ đã đưa vụ án này cho một cảnh sát hình sự mà tôi quen biết.”

“Anh ấy tên là Hạ Hầu Nghị, làm việc kỹ lưỡng, có trách nhiệm, cũng là cao thủ phá án nhất nhì của cục.”

“Vụ án này do anh ấy tiếp nhận, thì xác suất bắt được hung thủ rất cao.”

“Sau khi anh ấy điều tra hiện trường, lúc quay về đã tổng hợp số người mất tích hai mươi năm trước, phát hiện ra…”

“Hai mươi năm trước từng xảy ra vụ án một đứa bé mất tích, trên hồ sơ có ghi rõ trong lòng bàn tay phải của nghi phạm có một vết bớt lớn.”

“Người bị hại cuối cùng được cứu về, mà cô bé đó tên Cố Tiểu Khả.”

Nói đến đây Mạc Thần Trạch dừng lại một giây, liếc nhìn Cố Tiểu Khả, thấy cô yên lặng ngồi đối diện anh, tư thế đoan chính, lưng thẳng, khuôn mặt bình tĩnh, dường như người bị hại vừa nhắc đến không phải là cô vậy.

Mạc Thần Trạch nhớ tới lời bác sĩ tâm lý từng dặn đi dặn lại là phải chú ý chuyện này, nhắc anh tuyệt đối không được hành động nóng vội, càng không thể từng bước bức ép, mà phải để đối phương chủ động tới gần, chủ động mở lòng, chủ động nhận sự giúp đỡ, mới có thể giúp ích cho việc trị liệu.

Nếu không có thể sẽ làm cho tình trạng bệnh càng thêm nghiêm trọng.

Mạc Thần Trạch thấy Cố Tiểu Khả dường như không muốn nhắc lại vụ án mất tích của bản thân cô, cũng không hỏi nhiều, tiếp tục nói: “Vốn dĩ không thể tiết lộ chi tiết vụ án, nhưng do nghĩ đến việc hai người chúng ta là người cung cấp thông tin quan trọng, lại đều không đồng ý tiết lộ nguồn tin, cho nên cảnh sát Hạ Hầu đồng ý chia sẻ thông tin điều tra cho chúng ta biết.”

“Điều kiện tiên quyết là, tất cả thông tin mật điều tra ra được, đều phải chia sẻ với anh ấy.”

Cố Tiểu Khả gật đầu, “Được thôi.”

“Vậy tôi sẽ nói chi tiết cụ thể ở hiện trường cho em nghe.”

“Được.”

“Căn nhà gỗ nằm ở vị trí vắng vẻ, lúc tìm thấy chiếc xe mất tích, người bị hại nằm trên mặt đất, được xác nhận đã tử vong, nguyên nhân cái chết không rõ.”

“Căn phòng cách nhiệt không tốt, cho nên hiện trường rất nóng, trong phòng không hề có dấu vết đánh nhau.”

“Trên thân người bị hại cũng không có dấu vết bị trói, khoé miệng và ngực còn dính nước canh, trên tay đang cầm nĩa nhựa, mà trên bàn bên cạnh còn tô mì gói đang ăn dở.”

“Sau đó không lâu, đã tìm ra được thân phận người bị hại, là một cô bé được báo đã mất tích cách đây một tuần.”

“Theo phán đoán sơ bộ của phía cảnh sát, có lẽ bọn buôn người dẫn theo người bị hại trốn vào căn nhà gỗ nhỏ, rồi xảy ra tình huống bất ngờ gì đó, làm cho người bị hại không may qua đời, bọn buôn người đành vứt xác bỏ trốn, dù sao người bị hại cũng là một món hời lớn, không lý nào gã ta lại tự tay hành hung, nhưng…”

“Nhưng thế nào?”

“Nhưng sau khi cảnh sát Hạ Hầu đến hiện trường, anh ấy lại đưa ra một suy đoán khác.”

“Anh ấy cho rằng rất có thể bọn buôn người chính là hung thủ sát hại nạn nhân, có lẽ là do nạn nhân biết được bí mật quan trọng nào đó của bọn chúng, cho nên gã ta mới giết, người, diệt, khẩu, hoặc có thể lợi ích phân chia không đều, thậm chí căn nhà gỗ nhỏ đó không phải là hiện trường đầu tiên của vụ án, chỉ cần có một nghi điểm, thì sẽ có thể tiếp tục khai thác điều tra.”

“Quả nhiên, sau khi pháp y giám định, đã tìm ra được nguyên nhân cái chết của nạn nhân, cũng chứng thực được suy đoán của cảnh sát Hạ Hầu…”

“Cô bé bị chết cóng.”

Cố Tiểu Khả có chút kinh ngạc, quả thực không thể tin được——

Trong môi trường oi bức như thế, mà lại là chết cóng!

Mạc Thần Trạch gật đầu: “Ai có thể ngờ được nguyên nhân thực sự dẫn đến cái chết của nạn nhân lại như thế…”

Thật may cảnh sát Hạ Hầu cẩn thận, không để hung thủ lợi dụng điểm này, Cố Tiểu Khả khẽ thở phào nhẹ nhõm: “Sau đó thế nào?”

Mạc Thần Trạch nói: “Vẫn đang kiểm tra thành phần thuốc ngủ trong thi thể nạn nhân, hơn nữa thức ăn còn lại trong dạ dày cô bé có chút kỳ lạ.”

“Hàm lượng vitamin và đường rất cao, qua kết quả giám định cuối cùng suy đoán,  trước khi nạn nhân chết, mỗi ngày ba bữa hầu như đều dùng một loại trái cây ít phổ biến.”

“Loại gì thế?”

“Quả hồng đen.”

“Ngoài ra, kết quả giám định máu cho thấy máu trong toàn thân nạn nhân đã đông cứng.”

“Bây giờ là cuối mùa hè, cho nên cô bé có thể đã bị đông lạnh trong một thiết bị làm lạnh, chẳn hạn như kho nước đá.”

Hiện tại vụ án đang được triển khai theo hướng là điều tra chủ nhân của căn nhà gỗ nhỏ đó, nghề nghiệp chính là nhân viên của một công ty đông lạnh thực phẩm, có cơ hội tiếp xúc với hầm đá nơi cất trữ thịt đông lạnh.”

Cảnh sát Hạ Hầu suy đoán, có khả năng kho lạnh là hiện trường đầu tiên của vụ án, trước mắt, anh ấy sẽ điều tra chuyện này.

Mạc Thần Trạch không hề đề cập đến đóng góp của mình, chỉ là ba bốn ngày, mà có thể điều tra được nhiều thông tin đến như vậy. Nếu như không có Mạc Thần Trạch gấp rút để mắt đến toàn bộ quá trình, không có anh vận dụng các mối quan hệ để điều tra theo các hướng khác nhau, thì với tốc độ phá án bình thường, thì sao có thể đạt được hiệu suất cao như thế.

Thế nhưng những điều nhỏ nhặt này không nhất thiết phải để Cố Tiểu Khả biết.

“Tạm thời tin tình báo chỉ có nhiêu đây thôi.” Mạc Thần Trạch an ủi Cố Tiểu Khả: “Em đừng lo lắng, bên phía cảnh sát đã lập án, tôi tin chắc, tên hung thủ sẽ sớm sẽ bị bắt thôi.”

Cố Tiểu Khả không nói năng gì, chỉ gật gật đầu, mỉm cười với Mạc Thần Trạch, chân thành nói: “Tiền bối, cám ơn anh nhiều.”

“Không cần cảm ơn.” Mạc Thần Trạch im lặng một chút, rồi cất lời: “Cho dù là chuyện gì, em đều có thể chia sẻ với tôi.”

Cố Tiểu Khả gật gật đầu, miệng thì đồng ý, thật ra sâu trong lòng vẫn là cô gái kiên cường độc lập, bất luận xảy ra chuyện gì cũng vẫn là cô gái quật cường chỉ dựa vào chính mình.

Từ sau khi mẹ cô mất tích, không còn ai đứng phía sau, vì cô mà chống đỡ thế giới này.

Mạnh mẽ là năng lực do cuộc sống này bức ép mà tạo ra, chỉ còn một mình bạn trên thế giới này, không có ai để có thể dựa vào, tự nhiên sẽ trở nên mạnh mẽ độc lập thế thôi.

Bởi vì nếu không dựa vào chính mình, thì biết phải làm sao nữa?

Cho nên sau khi Cố Tiểu Khả tiễn nam thần về, đã tự nhốt mình vào phòng sách, đọc kỹ càng lần nữa tài liệu mà Mạc Thần Trạch đưa, rồi không ngừng tra tài liệu trên mạng, cuối cùng đã tìm ra được manh mối không được coi là manh mối.

Quả hồng đen.

Loại quả không phổ biến này đã thu hút sự chú ý của Cố Tiểu Khả.

Hiện trường còn mì gói và lạp xưởng hun khói đang ăn dở, tại sao trong dạ dày chỉ có quả hồng đen?

Làm gì có chuyện bọn buôn người đặc biệt đi mua hoa quả cho người bị hại ăn, bởi giá của hồng đen không hề thấp, nếu có dư tiền thì mua mấy cái bánh mì hay mì gói kém chất lượng là được, miễn không chết là bọn chúng có thể bán sang tay rồi.

Cớ gì mà ngày ba bữa đều cho ăn hồng đen.

Trừ khi…

Hoặc nơi giam giữ cô bé có rất nhiều hồng đen, hoặc là không cần bỏ tiền mua mà vẫn dễ dàng có được hồng đen.

Nghĩ đến đây, mắt Cố Tiểu Khả sáng lên, lập tức lên mạng tìm kiếm, quả nhiên cô đã tìm ra được, mảnh đất giao nhau giữa thành phố Vân Đài và thành phố Hồng Tân là nơi trồng quả hồng đen.

Nơi đó có nhiều ngọn núi trồng quả hồng.

Trùng hợp ngày mai là cuối tuần, vì cô không chắc thông tin này có ích hay không, lại thêm hai mươi mấy năm nay cô đã quen một thân một mình, nên cũng không báo cho Mạc Thần Trạch, tự mình lấy xe đi đến nơi sản xuất ra quả hồng đen.

Cố Tiểu Khả muốn trước khi cảnh sát bắt được tên buôn người, muốn tìm ông ta hỏi vài chuyện riêng, mà chuyện này, đương nhiên không thể để người khác biết.

Khi đến chân núi quả, Cố Tiểu Khả bắt đầu đạp xe đạp công cộng, bắt đầu dạo quanh núi.

Từng lớp từng lớp hồng đen treo trên đầu cành, do số lượng quá nhiều, việc trông coi cũng không nghiêm ngặt, cho nên việc người dân ở đây tiện tay hái vài trái là chuyện rất bình thường.

Cố Tiểu Khả thầm nghĩ, nếu như nạn nhân bị nhốt ở đây, mỗi ngày tiện tay vứt cho cô bé hai quả, vừa có thể đảm bảo cô bé không bị chết đói, lại còn có thể giảm khả năng hoạt động, tránh việc chạy lung tung nói năng bậy bạ khiến người sinh nghi, lại không tốn tiền, quả là một mũi tên trúng ba con nhạn, vô cùng có lợi.

Chỉ là…

Ở đây không có kho lạnh.

Cố Tiểu Khả đạp xe xung quanh quan sát, cuối cùng đã nghe ngóng được một thông tin hữu dụng từ một siêu thị tư nhân nhỏ.

“Kho lạnh?” Bà chủ vừa cắn hạt dưa vừa nói: “Ở cái nơi nhỏ như thế này làm gì có thứ đồ cao cấp như thế.”

Bà ta vừa nói xong, đột nhiên khựng lại, nghiêng đầu nghĩ ngợi, đưa hạt dưa lên nói: “Có điều có một nơi này có khả năng có.”

Ánh mắt Cố Tiểu Khả như loé sáng, vội hỏi: “Là nơi nào?”

“Nhà ăn, là nhà ăn.” Bà chủ rất đắc ý với suy luận của mình, “Chỗ này của chúng tôi có một công xưởng chế biến quả hồng đen, công nhân của họ nhiều, tiền lương mặc dù không cao, nhưng có bao ăn trưa.”

“Nhiều người như thế mỗi ngày đều cần phải ăn, số lượng trứng, thịt, v.v… cần phải tiêu tốn nhiều, cho nên nhà ăn của bọn họ chắc chắn phải có kho lạnh.”

Phân tích này khá hợp lí, quả nhiên cao thủ đều xuất thân từ dân gian.

Cố Tiểu Khả mua một chai nước suối và hai gói bánh quy trong cửa hàng, sau khi ăn xong lại đạp xe đi, dự định đến công xưởng chế biến quả hồng đen để thử vận may.

Cô hỏi bà chủ địa chỉ của công xưởng chế biến, rồi hì hục đạp thẳng theo đường núi.

Cô cảm thấy mình đang chạy đua với thời gian, cô hy vọng có thể tìm thấy tên buôn người trước cảnh sát dù chỉ vài phút cũng được, đến lúc đó thì đánh nhanh rút gọn, hỏi xong đi ngay, thần không biết quỷ không hay, nếu không những câu hỏi trong lòng cô sẽ mãi mãi không có câu giải đáp.

Cố Tiểu Khả nhanh chóng đến xưởng chế biến quả hồng đen, giả vờ mình là khách hàng muốn đặt một trăm ngàn bánh quả hồng đen.

Người phụ trách công xưởng đích thân đón tiếp cô, Cố Tiểu Khả nhân cơ hội yêu cầu tham quan công xưởng, muốn tham quan thực địa quá trình làm ra bánh hồng một chút.

Sau đó, cô đề nghị tham quan nhà ăn, muốn xem thử điều kiện vệ sinh có đảm bảo không.

Nhà ăn của xưởng chế biến quả hồng đen đích thực có một kho lạnh, Cố Tiểu Khả tỉ mỉ quan sát một vòng, không thể không thừa nhận, nhân viên trong nhà ăn rất đông, vả lại rất chú ý vệ sinh an toàn thực phẩm.

Việc vận chuyển thực phẩm, nhập và xuất kho đều phải qua kiểm tra và phải được người phụ trách ký tên, cho nên muốn đưa một người sau khi bị đông cứng ra khỏi chỗ này, gần như là điều không thể.

Sau khi Cố Tiểu Khả rời công xưởng chế biến quả hồng đen, đạp xe dọc theo quốc lộ trở về.

Khi đi ngang qua một ngôi nhà trệt nhỏ, thì nhìn thấy một chiếc xe tải nhỏ đang đậu trong sân.

Sau chiếc xe hàng đó, là thùng hàng cỡ nhỏ, bên ngoài có dán hình anime màu sắc sặc sỡ, tất cả đều có chút ngộ nghĩnh.

Cố Tiểu Khả mỉm cười, sau này mình sẽ mua một chiếc xe giống như vậy, sau khi sửa lại sẽ dẫn đám boss ở nhà trẻ ra ngoài dã ngoại.

Nhìn chiếc xe anime nhà người ta, màu sắc tươi vui, dán đầy các nhân vật anime, chắc chắc được bọn nhỏ yêu thích….

Vừa nghĩ đến đây, đột nhiên Cố Tiểu Khả thắng gấp.

Cô chợt quay đầu, tim bỗng đập điên cuồng, nhìn thẳng về ngôi nhà trệt nhỏ đằng xa.

Cô lặng lẽ xuống xe,  quay đầu lại, từ từ tiến về phía chiếc xe anime đó.

Từng bước từng bước, như giẫm lên từng nhịp trống của sự thật.

Cố Tiểu Khả nhẹ nhàng đặt xe tựa vào bên đường, rón rén đi tới quan sát, phát hiện bên trong căn nhà nhỏ đó không có ai.

Cô xích lại gần chiếc xe anime, sau khi quan sát kỹ càng, đây chính là chiếc xe được cải tạo lại từ xe đông lạnh.

Cố Tiểu Khả trong lòng căng thẳng, đi ra phía sau thùng xe đông lạnh, nhẹ nhàng mở cửa xe, cơ thể bỗng như nhẹ nhàng vô cùng, xoay người có thể nhảy ngay lên.

Trong xe đông lạnh, có bày vài cái kệ và thùng giấy, trong đó có một thùng giấy còn đặt một quả hồng đen đã bị cắn dở một miếng.

Nhìn vết cắn, có lẽ là đã bị một đứa bé cắn.

Cố Tiểu Khả lấy túi bảo quản tươi, gói quả hồng đen lại, rồi đứng dậy tiếp tục quan sát bên trong toa xe.

Do cô quá tập trung quan sát, mà không để ý thấy có bóng đen đang dần dần tiến lại gần.

Ngay một giây sau đó, đột nhiên vang lên hai tiếng “sầm sầm”, cửa xe đột nhiên bị đóng lại, khoá trái.

Cố Tiểu Khả biết chuyện không hay rồi, lò mò đứng dậy, dùng sức hét lớn bên trong có người.

Đáng tiếc người bên ngoài giả điếc, thay vào đó là khởi động xe và bắt đầu mở máy lạnh.

Nhiệt độ trong xe đột ngột hạ xuống, Cố Tiểu Khả ngây người, hiểu được, người bên ngoài là cố ý làm vậy.

Ông ta hơn 50% chính là tên buôn người năm xưa đã bắt cóc cô, đến hôm nay, thấy cô lần theo dấu vết mà tìm đến đây, chắc chắn sẽ không buông tha cô dễ dàng, ông ta chính là muốn giết người diệt khẩu!

Tên buôn người nâng xe đạp của Cố Tiểu Khả lên, ra sức quăng xuống chân núi.

Sau đó ông ta xoay người, cười lạnh lùng, đi về phía xe đông lạnh, mở cửa buồng lái, ngồi lên, khởi động xe rồi lái xe đi.

Cố Tiểu Khả lạnh đến toàn thân run rẩy, đưa tay vỗ vào cửa thùng xe, cửa không hề nhúc nhích, chỉ đơn thuần dùng sức người, căn bản không thể nào mở được cánh cửa sắt.

Trừ phi….

Cố Tiểu Khả hà hơi vào móng của mình, rồi từ lộ ra bộ móng sắc bén hình răng cưa.

Nhưng khi cô định vung tay lên cắt lá sắt của toa xe, thì lại chần chừ một chút.

Nếu cô tự cứu mình theo cách này, hiển nhiên không thể che giấu bí mật cơ thể cô, đến lúc đó người đàn ông ngoài kia sẽ trở thành nhân chứng sống, còn chiếc xe bị móng vuốt của cô xé toạc lại là vật chứng.

Cho nên chưa đến lúc cấp bách, thì vẫn không nên sử dụng cách này để tự cứu mình.

Cô thu lại bộ móng vuốt răng cưa sắc bén, xoay người lấy balo, mò tìm di động, ngay lúc định gọi điện thoại cầu cứu, cô ngập ngừng một chút.

Rồi không chút do dự mà gọi cho nam thần Mạc Thần Trạch.

Tút—tút—tút—tút—tút—

Điện thoại reo năm tiếng mới có người bắt máy.

“Thật ngại quá, vừa rồi tôi đang bận họp.”

Giọng Mạc Thần Trạch đầy vui vẻ, dường như nhận được cuộc gọi của Cố Tiểu Khả là một chuyện khiến anh vô cùng vui vẻ.

Đang họp mà lén ra ngoài để nghe điện thoại, từ trước đến giờ Mạc tổng cao ngạo lạnh lùng chưa từng làm, chỉ là Cố Tiểu Khả hiếm khi gọi điện cho anh trong giờ làm việc, cho nên, chắc chắn là đã xảy ra chuyện.

“Có chuyện gì sao?”

Chiếc xe đông lạnh được hoá trang thành chú heo Peppa lao nhanh trên đường núi, đường vô cùng thông thoáng, ven đường không thấy một chiếc xe nào.

Cố Tiểu Khả lạnh đến nỗi không thể cầm chắc di động, lại thêm cú cua ngoặt thiệt mạnh của chiếc xe đông lạnh, Cố Tiểu Khả gắng sức nhưng vẫn bị tông vào mặt bên của thùng xe, chiếc điện thoại trong tay bị văng ra ngoài.

Sau khi cửa lớn thùng xe bị đóng lại, trong xe tối đen như mực.

Lần mò trong bóng tối một lúc lâu mà Cố Tiểu Khả vẫn không nhặt được điện thoại, cô chỉ đành lớn tiếng kêu cứu, rồi miêu tả lại vị trí của mình cùng bề ngoài của chiếc xe.

Đợi đến lúc vất vả lắm mới mò được điện thoại, thì khi cầm lên vừa nhìn, u là trời, điện thoại vậy mà lại bị sập nguồn rồi.

Trong điều kiện nhiệt độ thấp, di động rất dễ bị sập nguồn.

Hoặc có lẽ do cú rớt mạnh vừa rồi đã khiến nó bị hư.

“Chết tiệt.” Cố Tiểu Khả nổi điên mà chửi thề.

Cô mở máy lại lần nữa, bất luận làm đi làm lại thao tác đó bao nhiêu lần thì cái điện thoại vẫn trơ trơ ra, giống như có chết cũng không tiếp tục làm việc.

Mạc Thần Trạch cảm thấy bất thường, vội hỏi: “Tiểu Khả? Alo?”

Từ sau khi cuộc gọi được kết nối, Mạc Thần Trạch chỉ nghe được loáng thoáng âm thanh ồn ào, rồi đầu bên kia truyền tới âm thanh tút tút báo đường dây bận.

Ánh mắt anh trầm tư, lập tức gọi lại.

[Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang khoá máy.]

Một nỗi hoảng sợ không thể giải thích được dâng lên trong lòng Mạc Thần Trạch, anh lập tức cho dừng buổi họp, vội vàng thông báo với Hạ Hầu Nghị nhờ giúp tìm Cố Tiểu Khả qua định vị điện thoại của cô.

Sau khi sắp xếp xong các phương án tìm kiếm Cố Tiểu Khả, anh tự mình quay trở lại văn phòng, khoá cửa lớn, kéo rèm, tới phòng nghỉ sát vách nằm xuống, cố ép bản thân đi ngủ.

Tuy nhiên, tâm không yên thì làm sao ngủ được.

Mạc Thần Trạch đứng dậy, bảo thư ký đi mua thuốc ngủ, rồi dùng điện thoại đặt báo thức, mười phút sau, cứ hai hai giây thì reo một lần.

Cuối cùng vẫn chưa thấy yên tâm, anh gọi cho Chu Xuyên,  ra lệnh mười lăm phút sau phải gọi mình tỉnh dậy.

Rồi Mạc Thần Trạch uống thuốc, nằm ngủ.

Tác dụng của thuốc ngủ rất mạnh, chưa đầy một phút là anh đã chìm vào giấc ngủ.

Sau khi chìm vào giấc ngủ, lại lần nữa thấy được kịch bản đang lơ lửng trong không trung, chỉ thấy được hiển thị phía trên chính là——

[Dịch dinh dưỡng: 0 bình]

[Nguyệt Thạch: 6 cái]

[Tiền JJ: 6 xu]

Mạc Thần Trạch không để phí thời gian, lập tức hỏi: “Cố Tiểu Khả đang ở đâu? Có phải đang gặp nguy hiểm không?”

Kịch bản rất mau chóng đã hiển thị——

[Xác nhận tiêu hết tiền JJ để mua kịch bản có nội dung liên quan?]

[Xin trả lời: Có/Không ]

Mạc Thần Trạch không chút do dự trả lời: “Có.”

[Dịch dinh dưỡng: 0 bình]

[Nguyệt Thạch: 3 cái]

[Tiền JJ: 0 điểm]

Giây sau, Mạc Thần Trạch đã thấy những sự kiện liên quan đến tình trạng hiện tại của Cố Tiểu Khả.

[Tên buôn người nâng xe đạp của Cố Tiểu Khả lên, ra sức quăng xuống chân núi.]

[Sau đó ông ta xoay người, cười lạnh lùng, đi về phía xe đông lạnh, mở cửa buồng lái, ngồi lên, khởi động xe rồi lái xe đi.]

[Cố Tiểu Khả lạnh đến toàn thân run rẩy, đưa tay vỗ vào cửa thùng xe, cửa không hề nhúc nhích, chỉ đơn thuần dùng sức người, căn bản không thể nào mở được cánh cửa sắt.]

[Chiếc xe đông lạnh được hoá trang thành chú heo Peppa lao nhanh trên đường núi, đường vô cùng thông thoáng, ven đường không thấy một chiếc xe nào.]

[Cố Tiểu Khả lạnh đến nỗi không thể cầm chắc di động, lại thêm cú cua ngoặt thiệt mạnh của chiếc xe đông lạnh, Cố Tiểu Khả bị va vào mặt bên của thùng xe, chiếc điện thoại trong tay bị văng ra ngoài.]

[Sau khi cửa lớn thùng xe bị đóng lại, trong xe tối đen như mực.]

[Lần mò trong bóng tối một lúc lâu mà Cố Tiểu Khả vẫn không nhặt được điện thoại, cô chỉ đành lớn tiếng kêu cứu, rồi miêu tả lại vị trí của mình cùng bề ngoài của chiếc xe.]

Quả nhiên là gặp nguy hiểm rồi.

Mạc Thần Trạch kiềm nổi cơn giận, mặt tối sầm: “Vậy vị trí mà cô ấy cứ miêu tả đi miêu tả lại cụ thể là nằm ở đâu?”

Kịch bản không chút hàm hồ trả lời: [Bạn đã hết tiền JJ, để biết kết thúc như thế nào, mời xem phần sau.]

Mạc Thần Trạch: ….

Được, được lắm! Cái kịch bản chết tiệt này thật biết cách hết chương! Sau này đừng để tôi bắt được!!

Mạc Thần Trạch được Chu Xuyên đánh thức, mặc dù đầu óc còn hơi choáng váng vì tác dụng phụ của thuốc, nhưng dù sao anh đã có được vài manh mối quan trọng.

Chỉ là…

Tên buôn người lái xe lao đi khủng khiếp, đường núi mười tám khúc cua, Cố Tiểu Khả bên trong thùng xe lạnh khủng khiếp té ngã sóng soài điên cuồng.

Cô quyết định không thể nhẫn nhịn được nữa——

Nhịn một lần giống như u nang buồng trứng, lùi một bước thì như ung thư vú.

Nếu không phát tiết, thì thật sự sẽ chết.

Cho nên, chịu đựng cái gì mà chịu, không chịu đựng nữa!