Thủ Đô Sương Mù

Chương 23: Karin



Lương Tập ngủ nửa tỉnh, nửa mơ cho đến rạng sáng, đầu vẫn còn đau, nhưng đã tỉnh hơn rất nhiều. Anh tìm thấy một viên aspirin trong tủ giày. Baker không có khái niệm đồ vật phải đặt chỗ cố định nào đó. Đối với Baker, một người thường xuyên uống rượu, aspirin nhất định phải ở chỗ dễ thấy, dễ lấy, dễ tìm.

Sau khi uống aspirin, Lương Tập đã thành công tìm thấy điện thoại di động. Gọi cho Baker. Baker đang ngủ, chỉ ừ một tiếng rồi tắt máy. Lương Tập đi xuống lầu, vừa muốn tìm xem Baker đang ở đâu thì nhận được điện thoại: "Lương Tập, chín giờ giúp tôi đón một người ở sân bay."

Lương Tập: "Tại sao lại là tôi?"

Baker: "Bởi vì tất cả chúng tôi đều uống say."

Lương Tập một tay ấn vào trán trái để giảm đau, một tay cầm điện thoại di động: "Tôi cũng uống."

Baker: "Cậu hôm qua uống tới một giờ chiều liền ngất, uống những năm chai bia."

Lương Tập nhắm mắt lại, tính toán rằng một người bình thường chuyển hóa một chai bia trong ba giờ, năm chai mất mười lăm giờ. Khoảng bốn giờ sáng, quá trình chuyển hóa rượu của anh về cơ bản đã cạn kiệt. Nhưng sao đầu vẫn đau thế này?

Baker: "Em gái tôi, bác sĩ phẫu thuật."

Lương Tập: "Tên."



Baker: "Hừm.. Xem nào, tôi đã không gặp em ấy hai năm rồi. Tên là Coffee.."

Lương Tập thật ngưỡng mộ cha mẹ của Baker, lặng lẽ dành cho anh ta một ngón tay cái.

"Không." Không giống như Lương Tập nửa chừng bỏ mình, Baker và những người khác uống rượu cho đến hai giờ sáng hôm nay. Baker nhất thời nhớ không ra tên em gái, nhỏ giọng nói: "Em ấy cùng cà phê có quan hệ họ hàng, tôi hay gọi em ấy là Coffee."

Họ hàng của cà phê? Lương Tập thăm dò hỏi: "Có thể là Cocoa (*) không?"

(*) Cocoa bean: Hạt ca cao.

"Đúng vậy, không uổng là thám tử. Tên em ấy là Karin."

Vậy là đúng đó hả? Lẽ ra anh nên bắn vào đùi anh ta.

Sau khi cúp điện thoại, Lương Tập trước tiên xác định vị trí của mình, bắt xe buýt trở về nơi ở, tắm rửa thay quần áo, uống một viên paracetamol lập tức hết đau đầu. Đi xuống cầu thang, lái chiếc Beetle đến sân bay.

Đây coi như là kết giao bằng hữu, đạt tín nhiệm từ nhóm Lưu Chân, được một số tài nguyên nhất định. Hiện tại không giúp ích gì cho việc tìm ra sự thật về cái chết của John, nhưng sau này có thể sẽ có ích gì đó. Dù như thế nào chăng nữa, Baker và những người khác không phải là người xấu, thêm bạn thì bớt thù thôi.

* * *

Một người phụ nữ tóc đen ra khỏi sân bay kéo theo chiếc vali nhẹ, cô ấy không ngừng tìm kiếm trong đám đông, ánh mắt chợt dừng lại khi nhìn thấy Lương Tập, nhìn hồi lâu bảng tên trên tay anh. Lương Tập cũng phát hiện ra điều này, có lẽ đây là sự quyến rũ.. hoặc có thể tự mình đa tình, con người thường coi trọng mặt mũi mà.

Cô gái cao một mét bảy hai, dù mặc một chiếc áo len rộng rãi thoải mái nhưng có thể thấy cô sở hữu đang người chuẩn và đôi chân dài miên man. Không giống như Baker, Baker tóc vàng, còn cô gái này tóc đen. Baker có đôi mắt đen, cô gái có đôi mắt xanh. Baker là người da trắng thuần túy, cô gái lại là con lai. Cô có dáng người, ngoại hình rõ ràng là người da trắng, nhưng giữa lông mày và mắt cũng có chút nét thanh tú của người châu Á. Điều rõ ràng nhất là làn da của cô ấy tương đối mỏng manh, điều này rất khác với làn da thô ráp của chủng tộc da trắng.

Lương Tập chỉ có thể nghĩ do anh đẹp trai và hấp dẫn. Bởi vì theo phán đoán của thám tử, người đẹp tóc đen này tuyệt đối không thể là em gái của Baker, vì khả năng cao Baker không phải con lai.

Cô gái đi về phía Lương Tập, Lương Tập liền do dự, có nên cho cô ấy số điện thoại không? Hiện tại anh còn không nuôi nổi chính mình. Có vẻ quá tàn nhẫn khi không cho cô ấy số điện thoại. Giải pháp tốt nhất là đại mỹ nhân tóc đen này cho anh một trăm triệu trước, sau đó anh sẽ tuyệt vọng, cố gắng làm bạn trai của cô ấy, nếu bị tình cảm chân thật của cô ấy cảm động, anh chỉ còn cách cam chịu.



Đầu óc của thám tử nhảy rất nhanh, anh suy nghĩ rất nhiều, mới đi được vài bước, Lương Tập đã bắt đầu tính toán đến xác suất ly hôn. Cô ấy đên gần cất tiếng nói: "Anh trai tôi đâu?"

Giọng nói thanh trong, thường ngày ít uống rượu, hút thuốc và ít ăn cay.

"..."

Lương Tập hoàn hồn: "Karin?"

"Hừm." Karin nhìn Lương Tập thật sâu.

Lương Tập vội vàng nói: "Baker uống nhiều quá nên say rồi, xe đến rồi, tôi xách hành lý giúp cô."

Karin: "Không cần, cảm ơn."

Lương Tập mỉm cười để giảm bớt sự xấu hổ, cùng Karin đi về phía chiếc Beetle: "Karin, chúng ta đã từng gặp nhau chưa? Tôi cảm thấy cô có chút quen thuộc."

Karin hỏi ngược lại: "Anh đã từng phẫu thuật thần kinh ở Pháp bao giờ chưa?"

Lương Tập: "Không có."

Karin: "Vậy thì không."

Không giống tính tình phóng khoáng, dễ bắt chuyện của Baker. Karin là người kín tiếng, nhưng cô ấy vẫn trả lời mọi câu hỏi, thái độ của cô ấy ở mức độ trung bình, không thể phân biệt rõ tốt hay xấu. Lương Tập cảm thấy Karin và Baker hẳn là hai loại người. Karin rất lý trí trong cách nói cũng như các khía cạnh khác, rất khó để đoán cô ấy đang nghĩ gì qua biểu hiện, cử chỉ. Thường có một số kiểu người có tính cách như vậy.

Kiểu thứ nhất: Được đào tạo đặc công chuyên nghiệp. Baker đã phủ nhận điều này.

Kiểu thứ hai: Thiếu thốn tình thương từ nhỏ, thiếu sự chăm sóc của cha mẹ, tính tình lãnh đạm.



Kiểu thứ ba: Bác sĩ điển hình. Đã quen với việc nhìn thấy sự sống và cái chết mỗi ngày tại nơi làm việc. Lúc đầu, việc chữa khỏi bệnh nhân có thể mang lại niềm vui, cái chết của bệnh nhân mang lại nỗi buồn. Lâu dần, khi đã nhìn thấy rất nhiều niềm vui, nỗi buồn từ sự sống và cái chết, nhìn thấy đủ loại tình huống, hoàn cảnh từ bệnh nhân và gia đình của họ, dần dần khép chặt trái tim mình. Tuy nhiên, phán đoán độ tuổi của cô ấy, chắc chưa đến hai mươi lăm, chỉ mới sau thời gian thực tập và mới bắt đầu thực hiện phẫu thuật, vì vậy chưa đủ khiến tính cách cô ấy thay đổi như vậy.

Kiểu thứ tư: Những người chơi poker chuyên nghiệp.

Kiểu thứ năm: Những người chưa hồi phục sau những cú sốc lớn về tinh thần như tình yêu tan vỡ, góa bụa, con chết..

Kiểu thứ sáu: Thiếu cảm xúc bẩm sinh, cái này hiếm gặp.

Kiểu thứ bảy: Lạnh lùng, kiêu ngạo. Họ thường là những phụ nữ xinh đẹp với nhiều người theo đuổi, không có bạn nữ thân thiết và coi thường những người như Lương Tập, vì vậy họ chỉ đáp lại lịch sự với Lương Tập.

Qua cuộc trò chuyện với Karin, Lương Tập đã đoán đúng một trong những ý trên, Baker không phải là con lai, nhưng Karin thì đúng. Họ là anh em cùng cha khác mẹ. Nhưng Lương Tập không thể tìm ra điểm thứ hai, đó là nguồn gốc khiến thái độ của Karin hơi khác người thường. Khi giao tiếp với Karin, Karin đã thể hiện thái độ không quá thích trò chuyện vấn đề liên quan đến gia đình.

Lương Tập nghĩ Karin hẳn là kiểu người hỗn hợp. Thiếu tình yêu, bác sĩ điển hình và một cú shock về tinh thần.

Vừa trò chuyện, vừa lái xe, vừa động não, Lương Tập không tìm ra câu trả lời thỏa đáng.

Không phải vì yêu Karin từ cái nhìn đầu tiên mà suy đoán về Karin, đây là thói quen nghề nghiệp của Lương Tập. Chà, mặc dù nghề này chưa kiếm ra tiền, nhưng thói quen đã được John trau dồi. Sự khác biệt lớn nhất giữa con người và động vật là khả năng suy nghĩ phức tạp. Đừng để tâm trí của bạn dừng lại. Từ những đám mây, đến thời tiết sẽ thay đổi trong vài giờ tới. Đánh giá nghề nghiệp của người khác từ quần áo của họ, ngay cả khi bạn là một người qua đường, miễn là đầu óc bạn tự do, bạn nên quan sát, phán đoán, suy đoán và suy nghĩ.