Sau khi tan lớp học chính cô đến nhà thầy Mạnh, bịa lời nói dối, nói trong nhà có việc, buổi tối không có ai đón, nên cần về nhà trước, không thể học bù.
Sự việc trong viện dưỡng lão truyền ra khá ồn ào, thầy giáo Mạnh nghe được một ít, không nghi ngờ gì, cũng không gọi điện thoại về nhà Cửu Lộ, lập tức gật đầu đồng ý.
Lúc cô đến nhà hàng Hắc Long đã chậm mười lăm phút, không đi vào ngay, trước tiên đến phòng vệ sinh thay quần áo, cởi dây buộc tóc, dùng tay rũ tán loạn, lại dùng ít nước cào cào.
Bình thường cô không có thói quen trang điểm, thỏi son trên tay là vừa rồi đi ngang qua một cửa hàng tiện tay mua, soi gương bôi nhẹ hai cái, mím môi một chút, màu son dần dần lan ra. Môi căng mọng tự nhiên, mặt trắng nõn như sứ, mắt đen nhánh.
Cô sờ khuôn mặt của mình, ánh mắt thẳng tắp. Người trong gương hoàn toàn xa lạ, mặc một cái váy co dãn màu đen, vị trí ở rốn nối tiếp với váy, phần eo hai bên sườn thiết kế một hình thoi trống không, lộ một mảng da lớn ra bên ngoài, bàn tay đặt lên cũng không thể che kín hoàn toàn, váy xếp lớp, chỉ dài đến bắp đùi —— thật ra bộ trang phục này rất phù hợp với phong cách của Mạc Khả Diễm.
Cửu Lộ kéo phần vai đang hở quá rộng, hôm nay ăn mặc hơi thiếu vải so với ngày thường, cho dù ở trong phòng, cũng không nhịn được run rẩy vài cái.
Cô nhìn gương lần nữa, mới mặc áo lông vào, cầm cặp sách đi ra ngoài.
Đồ ăn trong phòng đã mang lên khá đầy đủ, biết cô muốn đến, Mã Tiểu Dã và Lương Húc cũng không cho mọi người động đũa trước, Lương Húc còn để lại vị trí trống bên cạnh mình.
Bảy tám người đang ngồi, có nam có nữ, ngày thường Cửu Lộ không hay chơi với bọn họ, cho nên phần lớn chỉ trông thấy quen mắt mà thôi.
Cô đi vào, ban đầu phòng khá ồn ào giờ lại đột nhiên yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều dồn về đây, sau đó lại như không có việc gì dời chú ý đi chỗ khác, tiếp tục ồn ào.
Cô ngồi bên cạnh Lương Húc, cách Mã Tiểu Dã một người, Mạc Khả Diễm ngồi đối diện, hai bạn gái bên trái và phải là bạn của cô ấy, quan hệ dường như khá tốt.
Mấy người nhìn Lý Cửu Lộ, sau đó ghé đầu nói thầm cái gì đó.
Lương Húc trộm ngắm cô vài lần, sau đó ghé sát hỏi: "Cậu thả tóc ra à?"
"...... Đúng vậy."
Lương Húc gãi đầu, cười đến đần cả người: "Thật là xinh đẹp."
Cửu Lộ mỉm cười, không nói tiếp.
Bữa cơm diễn ra khá thuận lợi, mọi người tán gẫu vui vẻ, ba người bọn họ mỗi người ngồi một nơi, cho nên cũng không có quá nhiều cơ hội giao lưu.
Ăn xong đều hò hét đi ca hát, Lương Húc tích cực nhất, đi xe đạp đến KTV trước để đặt phòng, mấy người còn lại trao đổi trước cửa nhà hàng, định đi bộ đến.
Mã Tiểu Dã hỏi cô: "Cậu có đi hát không? Nếu không tớ đưa cậu về trước nhé?"
Cửu Lộ bất ngờ nắm lấy ngón tay cậu, nhẹ nhàng lay lay: "Dù sao hôm nay cũng không học bù, đi chơi một lát đi."
Mã Tiểu Dã ngơ ngẩn, hôm nay cô rất khác thường, cử chỉ thân mật như vậy trước mặt người khác trước kia cô chưa từng làm, mấy người chen chúc trước cửa, có ánh mắt đã nhìn lại đây.
Cậu thấp giọng hỏi: "Nếu về muộn, thế thì phải nói với mẹ cậu như thế nào?"
"Tớ ngồi một lát rồi đi."
Mã Tiểu Dã do dự: "Vậy nếu không......"
"Các cậu rốt cuộc có đi hay không?" Mạc Khả Diễm từ phía sau xông đến, tàn nhẫn đâm cậu một cái.
Cô ấy lớn tiếng, một cước đá bay cái lon trên bậc thang ra xa mấy mét, ánh mắt nhìn bọn họ cất giấu tức giận, kiềm chế lửa nóng đang bốc lên.
Mấy bạn nam khác mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, dáng vẻ đứng ngoài cuộc, chỉ có hai bạn gái kia đi lên khuyên bảo Mạc Khả Diễm, dỗ dành cô bước xuống cầu thang.
Không khí giương cung bạt kiếm, Lý Cửu Lộ đứng ở trên cao nhàn nhạt nhìn cô.
Mã Tiểu Dã ho nhẹ một tiếng, nhân cơ hội rút ngón tay ra, chống lên môi, nói một tiếng với người bên cạnh, dẫn đầu đi xuống cầu thang.
Lương Húc ở KTV chờ nửa ngày, thấy bọn họ chậm chạp đi đến, oán giận vài câu.
Phòng hát ở trấn Tiểu Tuyền rất ít, nhà này không tính là rộng rãi, ở bên trong một con ngõ nhỏ, Cửu Lộ ngạc nhiên phát hiện, nơi này chỉ cách "Văn nhân thiên hạ" hai ba cửa hàng, hơn nữa phong cách trang trí khá giống nhau.
Nhà ở mặt ngõ, trên tường bên ngoài vẽ một người phụ nữ gợi cảm, một cánh cửa hẹp, phòng trước chỉ dựa vào một bóng đèn chùm chiếu sáng, bên trong cũng không có nhiều phòng, phòng riêng ở hai sườn hành lang, cuối nhà là vệ sinh và cửa sau, cửa mở ra, có mấy người trẻ tuổi dựa vào bên cạnh hút thuốc. Bọn họ thấy một nhóm người đi vào, huýt sáo với mấy cô gái trong đó.
Mạc Khả Diễm tâm tình không tốt, giơ ngón giữa, kéo tới mấy tiếng cười không có ý tốt.
Mã Tiểu Dã kéo cô một cái, vội vàng lôi kéo mọi người chào hỏi rồi tiến vào bên trong phòng riêng.
Phòng cũng không lớn, miễn cưỡng chứa được tám người. Cửu Lộ đi sau Mã Tiểu Dã, theo sát cậu ngồi vào góc.
Không biết là ai chọn bài hát, tiếng hô vang vọng phòng, tiếng nhạc đập thình thình, ánh đèn thay đổi liên tục, có người hét to, cũng có người theo tiết tấu nhạc nhảy loạn xạ, không khí điên cuồng quên mình được tạo ra dễ dàng.
Mã Tiểu Dã hơi dán vào cô, lớn tiếng nói: "Cậu có hát không, muốn tớ giúp cậu chọn một bài không?"
Lý Cửu Lộ cũng ghé sát vào, nghe xong lắc lắc đầu.
"Cũng được, tớ đi hát một bài đây."
Cậu đứng dậy, khi hai chân bước qua Cửu Lộ, bị cô nhẹ nhàng túm lấy góc áo: "Đừng hát nữa, có thể ngồi với tớ một lát không?"
Xung quanh quá ồn, nhưng Mã Tiểu Dã vẫn nhìn ra được qua khẩu hình.
Mặt cô bị ánh đèn sặc sỡ phân cách thành các mảng màu sắc khác nhau, mắt lại đen bóng, im lặng nhìn cậu, dường như bây giờ cô đưa ra bất kể yêu cầu gì, cậu đều không thể từ chối.
Mã Tiểu Dã giương mắt, theo bản năng nhìn đến một góc khác, cảm xúc trong mắt Mạc Khả Diễm cậu xem hiểu, cậu lộ ra vẻ mặt khó xử với cô, đứng vài giây, lại ngồi về chỗ.
Thành phố phương bắc, mùa đông đủ máy sưởi, qua hai ba bài hát đã thấy nóng lên, gương mặt đông lạnh lát sau đã trở nên hồng hào.
Lý Cửu Lộ cởi áo lông ra, sửa sang lại làn váy, váy đen co dãn ôm chặt lấy cơ thể, càng lộ vẻ nhỏ gầy, ánh đèn ảm đạm, đầu vai và eo cô trắng mịn như tuyết.
Cảm giác có hai ánh mắt rơi trên người cô, Cửu Lộ nghiêng đầu nhìn qua.
Mã Tiểu Dã bị bắt tại trận, ánh mắt cậu dại ra, ngồi thất thần.
Cửu Lộ hỏi: "Váy tớ có đẹp không?"
Suy nghĩ bay bổng của cậu được kéo về, nhưng không nghe rõ cô vừa nói gì.
Lý Cửu Lộ cười cười, cũng không nói lại.
Ở một hướng khác có ánh mắt nhìn cô với lực sát thương như trước, trắng trợn thể hiện lòng thù địch nhìn cô chằm chằm, lực nhẫn nhịn đã bên bờ bùng nổ.
Cửu Lộ dựa vào lưng ghế phía sau, liếc nhìn cô ấy một cái, lại chuyển tầm mắt về màn hình.
Triệu Huy lớp A2 đang dùng giọng khàn khàn rống một bài tình ca kinh điển, cậu lấy bàn tay che ngực, cong lưng, hát đến tê tâm liệt phế.
Lương Húc đang nghe rất vui sướng, bị hai bạn nam khác đuổi đi mua rượu.
Không lâu sau, cậu xách vào sáu chai rượu với bốn bình hồng trà, mông ngồi chưa kịp nóng, lại bị sai đến cửa hàng bán lẻ đối diện mua đồ ăn vặt.
Mã Tiểu Dã mở bình hồng trà đưa cho Lý Cửu Lộ, lát sau tự mở cho mình một chai rượu, hai người đều nhìn chung về một hướng, ngồi im không tiếng động nhưng trong lòng mỗi người đều chất chứa tâm sự.
Triệu Huy hát xong, lại đổi đến người khác, tiếng hát mềm nhẹ của con gái giúp phòng được thanh tĩnh trong chốc lát.
Cửu Lộ đặt hồng trà xuống, khi ngồi về chỗ, bỗng nhiên quay đầu nhẹ hôn xuống khuôn mặt Mã Tiểu Dã, cơ thể cũng theo đó mà nhẹ nhàng dựa lên người cậu.
Sống lưng Mã Tiểu Dã cứng đờ, nghiêng đầu nhìn Mạc Khả Diễm, không ai biết cô đang cắn thuốc lá, hộp thuốc trên tay bị siết đến méo mó, không nháy mắt nhìn bọn họ chằm chằm.
Trùng hợp Lương Húc từ bên ngoài về, ném hai túi đồ ăn vặt qua, mọi người đồng loạt nhào lên.
Cậu cười mắng đẩy bọn họ ra, chọn ra hai gói khác nhau định ném cho Lý Cửu Lộ, nhưng khi ánh mắt nhìn đến, đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Mã Tiểu Dã cùng tầm mắt của cậu chạm vào nhau, trong lòng có cảm giác không ổn, cảm giác giấy không gói được lửa.
Nỗi lo lắng của cậu là không thừa, không chờ Lương Húc mở miệng hỏi, một bóng người lướt qua khóe mắt, Mạc Khả Diễm đột nhiên đứng lên, nhanh chóng tắt nhạc đi. Tiếng người ồn ào đột ngột lộ ra, sau đó vì nghe thấy tiếng nhạc biến mất mà đột nhiên im bặt.
Mọi người ngẩng đầu, hai mặt nhìn nhau.
Mạc Khả Diễm khoanh tay đi đến trước mặt hai người: "Các người thân mật đủ chưa?"
Lý Cửu Lộ ngồi thẳng.
Cô ấy từ trên cao nhìn xuống: "Thân mật đủ rồi thì nói rõ ràng cho tôi."
"Cậu mẹ nó câm miệng." Mạc Khả Diễm chọc nhanh vào mũi cậu, ngực phập phồng không ngừng: "Cậu là một thằng đàn ông, hôm nay nói rõ cho tôi nghe."
Người ngoài cuộc không hiểu gì, Triệu Huy đi lên trước, có ý muốn khuyên bảo vài câu nhằm xoa dịu không khí.
"Không phải chuyện của cậu, đứng ra bên cạnh đợi đi." Mạc Khả Diễm không chịu.
Bản thân Triệu Huy cũng rất kiêu ngạo, không nặng không nhẹ đặt chai rượu lên trên bàn, xoay người đi ra cửa.
Mã Tiểu Dã chưa kịp ngăn cản, không khí lâm vào căng thẳng.
Mấy người khác cũng tìm cớ rời đi trước, trước khi đi, hai bạn nữ thì thầm to nhỏ với Mạc Khả Diễm vài câu, còn không quên hung hăng liếc xéo Lý Cửu Lộ một cái.
Lương Húc đi lên trước: "Rốt cuộc tại sao lại thế này? Cậu với Lý Cửu Lộ......"
Mã Tiểu Dã vỗ vỗ vai cậu: "Trở về rồi nói cho cậu, cậu cũng đi về trước đi."
Khuyên can mãi, cuối cùng Lương Húc lạnh mặt rời đi, cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn lại ba người bọn họ.
Hai quả cầu nhấp nháy trên đầu yên lặng xoay tròn, phía dưới màn hình còn đang chạy lời bài hát, lại không phát ra một tiếng nhạc nào.
Mã Tiểu Dã hít sâu một hơi: "Khả Diễm đừng gây rắc rối nữa, để tớ đưa cậu về khách sạn trước......"
"Tôi với Mã Tiểu Dã cái gì cũng đều làm rồi." Cô ấy nói với cô.
Lý Cửu Lộ đang nghịch ngón tay thì dừng lại, sau đó tiếp tục nghịch.
Mã Tiểu Dã quát lớn: "Mạc Khả Diễm!"
Từ bây giờ đã xé rách da mặt, Mạc Khả Diễm cũng không sợ cái gì, cô ấy ngồi lên bàn, nằm sấp người xuống nhìn cô: "Ngày đó tôi với Mã Tiểu Dã hôn nhau trước cửa khách sạn, tôi đoán cậu đã nhìn thấy."
Mạc Khả Diễm khẳng định chắc nịch, sau đó dứt khoát hỏi: "Cậu với Mã Tiểu Dã chia tay, cần điều kiện gì?"
Cửu Lộ trước sau vẫn luôn cúi đầu, nhẹ nhàng phun ra một ngụm khí nhỏ, nhìn về phía cậu: "Muốn chia tay sao?"
Giờ phút này, nam sinh chói lóa như ánh mặt trời thích cười trước đây đã không còn, cậu chán nản ngã ngồi lên sô pha, ngón tay nắm chặt tóc.
Cửu Lộ yên lặng hỏi: "Đúng không?"
Cách thật lâu, cô nghe thấy một tiếng đáp mơ hồ.
Lý Cửu Lộ nhìn xuống mặt đất: "Trước đây đã từng nói, tớ tiếp nhận được việc chia tay, nhưng rất khó tha thứ phản bội. Cậu cùng cô ấy ở bên nhau, vì sao không nói gì?"
Mã Tiểu Dã bỗng dưng nhìn về phía cô, hai mắt đỏ hồng: "Cửu Lộ tớ...... Tớ sợ cậu......."
Cô nhẹ nhàng lắc đầu.
Mạc Khả Diễm cũng bình tĩnh lại: "Ba người chúng ta cũng nên chấm dứt việc này, tôi với Mã Tiểu Dã không thể luôn luôn lén lút." Cô ấy chống hai tay lên bàn: "Lý Cửu Lộ, coi như bọn tôi nợ cậu, nói một chút đi, làm thế nào mới có thể bỏ qua tất cả?"
Cửu Lộ nói: "Không cần đâu."
"Tôi không thích nợ người khác, bất kể xuất phát từ nguyên nhân gì, tôi với Mã Tiểu Dã vẫn sẽ ở cùng một chỗ, cũng không coi là vẻ vang, nên bồi thường như thế nào, tùy cậu định đoạt."
Cửu Lộ cúi đầu phát ngốc.
Mạc Khả Diễm chờ một lát, dần dần không còn kiên nhẫn: "Cậu nói chuyện đi chứ."
Cô trầm mặc.
Mạc Khả Diễm bị thái độ này của cô làm cho tâm phiền ý loạn, không nhịn được hét lớn: "Rốt cuộc muốn thế nào, cậu mau ra điều kiện đi."
Lần này, Lý Cửu Lộ khẽ nâng cằm: "Tôi ra điều kiện sao?"
"Cậu ra điều kiện." Cô ấy kiên định nói: "Bất kể là cái gì, tôi đảm bảo hoàn toàn tiếp nhận."
Lý Cửu Lộ gật đầu, ánh mắt dừng ở mấy chai rượu trên mặt bàn, nghĩ ngợi: "Vậy thì tung xúc xắc đoán lớn nhỏ đi, đoán sai uống rượu, mười hai chai rượu, uống xong sẽ bỏ qua tất cả."
Khi cô nhàn nhạt nói ra lời này, Mạc Khả Diễm lại không khỏi ngẩn ra. Lúc này bỗng nhiên hiểu được, hóa ra từ lúc bắt đầu Lý Cửu Lộ đã chơi đùa mình, chờ chính bản thân mình nhảy vào.
Mạc Khả Diễm nhìn cô nửa phút: "Cậu cho rằng tôi không dám sao?"
Cửu Lộ không nói chuyện, nhìn thẳng cô ấy.
Cô ấy cũng nhìn chằm chằm Lý Cửu Lộ, lắc đầu cười: "Xem ra cậu không đơn giản như tôi nghĩ."
Lý Cửu Lộ không tỏ vẻ gì.
"Cậu đã sớm biết tôi bị dị ứng với cồn." Cô ấy chắc chắn nói: "Được thôi, vậy cứ làm theo lời cậu nói đi."