“Đã ổn hơn rất nhiều, cậu yên tâm, cô ấy sẽ mau chóng hồi phục thôi” Lâm Nhuệ nói với hắn “ Tôi phải về rồi”
“Ừm, vất vả cho cô rồi”
Trương Miều Di “ ấy bác sĩ Lâm tôi vẫn chưa trả thù lao cho cô”
Lâm Nhuệ xua tay “không cần đâu, lần sau mời tôi một bữa là được”
“Vậy để tôi tiễn cô, lúc nảy cố đến bằng taxi đúng không, để tôi bảo người đưa cô về”
Lâm Nhuệ mỉm cười “cũng được, phiền cô rồi”
Lâm Nhuệ bước lên xe, Diệp Tử Khiêm đưa cô trở về
********
Cố Thừa Trạch ngồi ở ghế Sofa ra lệnh với Trương Miều Di “Ngồi xuống, chuyện vừa rồi rốt cục là thế nào”
Trương Miều Di cũng không giấu diếm kể tất tần tật chuyện năm đó và căn bệnh của Thanh Lam cho hắn nghe “Năm đó Thanh Lam là người chứng kiến nhưng bây giờ cậu ấy đã trở thành người bị hại rồi”
Trương Miều Di có phần canh cánh trong lòng, Thanh Lam làm sao biết được người gây tổn thương cho cô ấy lại là người mà cô ấy đã từng thầm thương trộm nhớ chứ. Trương Miều Di rất muốn nói chuyện này cho Cố Thừa Trạch biết nhưng vẫn là không nên nói. Dù gì năm ấy hai người họ cũng chỉ gặp được nhau một lần duy nhất thì hắn đã ra nước ngoài. Vậy mà Thanh Lam lại tương tư bóng dáng của hắn.
“Người bị hại, đúng cô ấy là người bị hại” Cố Thừa Trạch cười trừ “Thế em có nghĩ tới ai là người hại cô ấy không nhỉ”
“Anh họ, em…e cũng chỉ là muốn giúp dì….”
“Giúp bà ấy, em cùng bà ấy thông đồng hãm hại tôi, ấy thế còn liên lụy đến cả người ngoài” Cố Thừa Trạch mất hết kiên nhẫn mà quát lớn
Trương Miều Di lúc này cũng nhận ra được sai lầm của mình, lần này trở về vốn dĩ còn muốn hàn gắn lại tình bạn bè với cô, nhưng không ngờ lại gây ra nông nổi như vậy “Đúng vậy là em, em sai rồi. Là tôi hại cậu, Thanh Lam…. tôi xin lỗi, hức hức.” Trương Miều Di quỳ sụp xuống cạnh bàn khóc lớn
“Nhưng anh họ à, anh không thể nào bỏ mặc cậu ấy, anh nhất định phải chịu trách nhiệm, anh họ…”
Trương Miều Di gào thét với Cố Thừa Trạch
Toàn bộ cảnh này Cố Đình Cảnh và Diệp Tử Khiêm ở ngoài đã chứng kiến rõ, bọn họ đều ngao ngáng
“Chịu trách nhiệm? Chuyện cô hỗn xược ban nảy tôi vẫn chưa tính sổ, bây giờ lấy nguyên do gì lại dám ra lệnh cho Cố Thừa Trạch này hả?” Ánh mắt của hắn lúc này đã đỏ ngầu, mang theo sự tức giận giơ tay thanh nấm đấm đập mạnh xuống bàn mà quát lớn
Bên ngoài Diệp Tử Khiêm sợ Cố Thừa Trạch quá giận mà dùng gia pháp với Trương Miều Di nên muốn xong vào nhưng lại bị Cố Đình Cảnh can ngăn “Đây là chuyện của bọn họ”. Nếu thật sự Diệp Tử Khiêm đi vào thì lá gan của hắn cũng thật sự quá lớn rồi. Cố Đình Cảnh nhìn được trong mắt Diệp Tử Khiêm hiện lên sự lo lắng tột cùng cho Trương Miều Di nên hắn cũng đã hiểu được phần nào
Trương Miều Di bấu lấy chân Cố Thừa Trạch nước mắt tuông trào
“Anh họ, em sai rồi em bằng lòng quỳ ở đây chịu tội, em chỉ mong anh có thể đừng chối bỏ Thanh Lam, dù sao cậu ấy cũng là cháu gái của một gia đình danh giá, không thể bị hủy hoại như vậy được” Trương Miều Di đã sụt sùi nước mắt tới nơi.
Hắn biết chứ, hắn đương nhiên là biết rồi, dù gì thì cô cũng là cháu gái của bạn hắn, hắn phải làm sao để đối mắt với bạn hắn, đối mặt với cô thư ký của hắn đây