Thư Ký Của Tôi Biết Bắt Quỷ

Chương 6



Hàn Hướng Nhu không biết người khác đang bàn tán về mình, cô nghiêm túc phiên dịch tài liệu trong tay cho đến giữa trưa thấy phòng thư lý lục tục có người đứng lên chuẩn bị đi nhà ăn ở tầng hai ăn cơm thì mới khép lại tài liệu, đi đến cạnh một cô gái nhìn qua rất quen thuộc rồi mở lời: “Chúng ta cùng đi ăn cơm nhé?”

Thư ký Khương Manh Manh nhìn khuôn mặt biểu đạt đầy sự mong đợi của Hàn Hướng Nhu bèn nhịn không được gật đầu.

Hàn Hướng Nhu vẫn luôn tôn thờ việc trên bàn cơm có thể bồi dưỡng tình cảm, trên đường đi, tổng cộng cô hẹn bảy tám thư ký cùng nhau đi ăn cơm, vẻ quen thuộc đó khiến người ta không đành lòng từ chối.

Nhóm thư ký ở tập đoàn Thần Huy này mỗi ngày tiếp xúc đều là người phụ trách quản lý, nhân vật cấp cao và những người phụ trách khác của công ty; thường xuyên tiếp xúc với những người này cũng làm cho các cô luyện được một đôi ‘hỏa nhãn kim tinh’. Sau khi ăn một bữa cơm với Hàn Hướng Nhu thì các cô cũng phát hiện ra thư ký mới tới này có tâm tư đơn thuần, làm người cũng đơn giản; không hề phù hợp chút nào với vẻ bề ngoài đẹp đẽ và phong thái ngự tỷ đi đôi giày cao gót 10cm, người còn rất đáng yêu.

***Hỏa nhãn kim tinh: Có thể nhìn thấu bản chất của sự vật sự việc. Là một trong 5 loại Thần nhãn trong Tây Du Ký. Tây Du Ký có 5 loại Thần nhãn, đó là: Thứ nhất là Âm Dương Nhãn, nó thuộc sở hữu của Nhị Lang Thần Dương Tiễn. Thứ hai là Pháp Nhãn, người tu luyện được nó là Bồ Đề Tổ Sư. Thứ ba là Tuệ nhãn, thuộc về Như Lai Phật Tổ. Thứ tư là Phật Nhãn, thuộc về Như Lai Phật Tổ. Thứ năm là Hỏa Nhãn Kim Tinh, nó thuộc về Tôn Ngộ Không. (Sưu tầm)

Các thư ký lén lút nhẹ nhàng thở một hơi, một đồng nghiệp dễ ở chung bao giờ cũng tốt hơn một đại tiểu thư chẳng biết làm gì, các cô không muốn làm xong việc của mình rồi lại còn phải giúp người khác thu dọn cục diện rối rắm.

Hàn Hướng Nhu cũng rất thích các nhân viên cũ trong phòng thư ký này, từ ngoại hình mà nói thì không có một ai xấu cả, đều có thể kết giao làm bạn bè. Đối với Hàn Hướng Như mà nói, kết bạn là mục tiêu thứ hai chỉ sau việc kiếm được hai trăm triệu tệ.

***Tệ: Bản convert là “Nguyên’. Người Việt Nam gọi nguyên là tệ. Nhân dân tệ (chữ Hán giản thể: 人民币, bính âm: rénmínbì, viết tắt theo quy ước quốc tế là RMB) là tên gọi chính thức của đơn vị tiền tệ nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa (nhưng không sử dụng chính thức ở Hong Kong và Macau). Đơn vị đếm của đồng tiền này là nguyên (sử dụng hàng ngày: tiếng Trung: 元; bính âm: Yuán) (tiền giấy), giác (角, jiao) hoặc phân (分, fen) (tiền kim loại). (Nguồn wikipedia)

Thật sự là cô không nghĩ hàng ngày so chiêu với quỷ coi như bạn chơi cùng, cô muốn kết bạn với con người!

*****

Buổi sáng Hàn Thịnh Vĩ ra khỏi công ty để bàn công việc, khi trở lại công ty đã đến giữa trưa. Cửa kính được mở ra sau khi mở khóa bằng dấu vân tay, đại sảnh trống trải, một bóng người cũng không có.

Hàn Thịnh Vĩ nới lỏng cà vạt rồi hướng về phía văn phòng của mình đi tới, vừa mới mở cửa văn phòng liền thấy một cô gái lẳng lơ đang ngồi trên ghế sô pha, vai ngọc hơi hở lộ ra cần cổ sáng trong.

Đây là Tiết Yến Yến, nhưng lại không hề giống với Tiết Yến Yến trước đây.



Gần một tháng này, không biết vì sao Tiết Yến Yến lại đột nhiên thích trang điểm, hơn nữa trang điểm càng ngày càng đẹp, giống như thay đổi một người vậy. Cùng sự thay đổi còn có dáng người của cô ta, dáng người ban đầu hơi béo giờ biến thành quyến rũ có lồi có lõm, giơ tay nhấc chân đều lơ đãng mang theo vẻ say đắm, thoạt nhìn cực kỳ khêu gợi.

Hàn Thịnh Vĩ biết Tiết Yến Yến có tình cảm với mình nhưng anh không nghĩ tới việc Tiết Yến Yến thế mà dám thừa dịp công ty không có ai liền chui vào văn phòng của mình.

Hàn Thịnh Vũ nhíu mày, tay đặt ở chốt cửa không động đậy: “Tiết Yến Yến, cô ở trong văn phòng của tôi làm cái gì?”

“Em đang đợi anh mà.” Tiết Yến Yến đứng dậy khỏi ghế sô pha, từ từ đi đến chỗ của Hàn Thịnh Vĩ rồi duỗi tay kéo Hàn Thịnh Vĩ vào và tiện tay đóng lại cửa văn phòng.

Hàn Thịnh Vĩ bị Tiết Yến Yến đè lên trên cửa văn phòng, ngửi thấy trên người cô ta có mùi hương hoa đào, chợt nét mặt không tự chủ được hơi hoảng hốt.

Tiết Yến Yến vươn ngón tay sơn màu đỏ ra nhẹ nhàng vuốt ve cần cổ của Hàn Thịnh Vĩ, cánh môi màu đỏ tươi thở ra mùi hương nhàn nhạt, giọng nói mê hoặc vang lên bên tai của Hàn Thịnh Vĩ: “Đàn anh, em vẫn luôn rất thích anh, anh có thích em không?”

Cảm giác hình như có chỗ nào không đúng lắm, Hàn Thịnh Vĩ nỗ lực kéo ý thức của mình tránh thoát khỏi sự hấp dẫn này, mà khi anh chưa nói được lời từ chối thì đôi môi đẹp đẽ đầy đặn đó đã tiến lại gần rồi nhẹ nhàng hôn lên môi của anh ta.

***Hấp dẫn: Bản convert là ‘Ôn nhu hương’ (溫 柔 鄉): Cổ nhân xưa, khi nói đến việc trai gái ngủ với nhau, thường tránh những từ ngữ thô tục, mà dùng những từ ngữ văn hoa để thế vào. Ôn nhu (溫柔) có nghĩa là mềm mại. Hương (鄉) là nơi chốn, chỗ. Ôn nhu hương là chỗ mềm mại của nữ sắc làm mê đắm lòng người. (nguồn erct.com)

Trong phút chốc Hàn Thịnh Vĩ đã quên đi tất cả, theo bản năng ôm bờ eo thon nhỏ của Tiết Yến Yến rồi hôn lên đôi môi đỏ mọng đẹp tuyệt vời đó.

Bỗng nhiên có tiếng cười nói vui vẻ từ bên ngoài cửa truyền vào, các đồng nghiệp ăn cơm trưa xong xuôi đang lục tục trở lại, Hàn Thịnh Vĩ đang mơ mơ màng màng thì tỉnh táo lại ngay, lập tức đẩy cô gái trong ngực ra.

Anh dùng mu bàn tay xoa xoa môi, trong miệng còn dư lại mùi hương hoa đào nhàn nhạt, Hàn Thịnh Vĩ không biết bản thân mình vừa rồi bị làm sao, không ngờ mình lại có thể làm ra chuyện hôn nhau với nhân viên của mình ở trong văn phòng, đây là việc anh luôn nhắc nhở mình rằng tuyệt đối không thể làm.

“Làm sao vậy? Anh không thích hôn môi với em sao?” Tiết Yến Yến đặt bàn tay trắng nõn lên trên lồng ngực rắn chắc của Hàn Thịnh Vĩ, trên khuôn mặt xinh đẹp biểu hiện ra vẻ ấm ức: “Rõ ràng là vừa rồi anh ôm người ta rất chặt mà.”



Nét mặt của Hàn Thịnh Vĩ hiện lên vẻ xấu hổ, anh ho nhẹ hai tiếng rồi đẩy tay của Tiết Yến Yến ra: “Yến Yến, cô nên đi ra ngoài làm việc đi.”

Có vẻ như biết tốt quá hóa lốp nên Tiết Yến Yến cũng không dây dưa nữa mà liếc mắt đưa tình với Hàn Thịnh Vĩ: “Vậy thì buổi tối anh đến nhà em ăn cơm được không? Để em làm cho anh bát canh hoa đào.”

Giọng nói này giống như có ma lực khiến thần trí của Hàn Thịnh Vĩ nhộn nhạo lên, mở miệng theo bản năng muốn nói “được”. Nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng thì đột nhiên Hàn Thịnh Vĩ tỉnh táo lại, nhận ra được có chỗ không đúng bèn lập tức kiên định lắc đầu: “Thật ngại quá, đêm nay tôi có việc rồi.”

Trong mắt của Tiết Yến Yến lộ ra ý không cam lòng nhưng nghe thấy tiếng nói bên ngoài càng ngày càng ồn ào nên cũng chỉ có thể từ bỏ, mím môi lại rồi hướng về Hàn Thịnh Vĩ nở nụ cười: “Thế thì ngày mai chúng ta lại hẹn sau.”

Tiết Yến Yến lắc mông đi tới bàn làm việc của Hàn Thịnh Vĩ cầm lấy tài liệu cần ký tên mà trước đó bản thân cô ta mới đặt ở nơi này, vẫy tay với Hàn Thịnh Vĩ rồi nói lời ám muội: “Yên tâm, sẽ không có người biết chúng ta ở trong này làm gì đâu.”

Hàn Thịnh Vĩ xấu hổ xoay đầu đi, Tiết Yến Yến cười khẽ một tiếng, nhẹ nhàng lắc mông đụng vào anh ta một cái rồi cầm tài liệu từ văn phòng đi ra ngoài.

Hương hoa đào trong phòng theo Tiết Yến Yến rời đi cũng nhạt dần, Hàn Thịnh Vĩ trở về ngồi trước bàn làm việc nhưng làm thế nào cũng không bình tĩnh được, cả đầu óc đều nhớ tới nụ hôn cực kỳ mê hoặc đó, có vẻ như muốn lôi kéo trái tim anh trầm luân theo.

Đây không phải là trạng thái mà chính mình nên có.

Hàn Thịnh Vĩ dùng sức lắc lắc đầu, tuy rằng anh vẫn luôn lét lút có bạn gái không ngừng nhưng ở trong công ty chưa từng có ý nghĩ ám muội gì với bất kỳ nhân viên nữ nào, thậm chí anh vẫn luôn nhắc nhở mình tuyệt đối không thể có mối quan hệ yêu đương với nhân viên nữ cùng công ty.

Vậy sao hôm nay tự phóng túng mình đi hôn môi với một nhân viên nữ chứ?

“Gần đây hoa đào nát của anh trai em hơi nhiều.”

Không biết vì sao ma xui quỷ khiến gì mà Hàn Thịnh Vĩ lại nhớ tới lời nói của Hàn Hướng Nhu đã từng nói, nhớ không nhầm cô đưa cho anh một lá bùa.

Lập tức Hàn Thịnh Vĩ sờ sờ túi quần, phát hiện túi trống trơn thì mới nhớ tới ngày đó lúc mình thay quần áo hình như lại để lá bùa trên tủ đầu giường.