Hứa Minh Đường ôm anh ở trong lòng, anh quay lưng với hắn. Cảnh Thư mông lung nhìn vào khoảng không trước mắt, trong đầu anh chẳng nghĩ được gì cả.
Vì vừa bị tẩn cho mấy hiệp nên còn mệt quá, chẳng còn sức nghĩ đến chuyện gì. Dẫu vậy thì bản thân đã thấy dễ chịu hơn một chút, chắc xuân dược tan hết rồi.
Hắn hơi ấn người anh nằm ngửa ra, chạm môi rồi truyền cho anh dòng nước mát. Ờ, bây giờ anh cũng thấy hơi khát.
“Nữa không?”
Gật đầu, anh muốn ngồi dậy nhưng thân tàn, vả lại hắn cũng nhất quyết ấn anh xuống nên không ngồi lên được.
“Đưa tôi tự uống”
Không! Mình là mình thích uống truyền miệng như này cơ. Lại cho anh thêm một ngụm nước nữa.
Lúc nhả môi anh ra hắn đã được ban cho quả lườm cháy khét lẹt. Tao đang mệt thôi, không thì không bao giờ có cái chuyện tao để yên cho mày thích làm gì là làm.
Anh lại nằm ghé quay lưng với hắn. Hắn xích lại gần, ôm anh trong lòng, da thịt hai người vẫn chạm nhau.
“Sao lại theo lão già đó đến những cuộc hẹn riêng?”
“Tôi không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy.”
“Ha, anh cũng ngây thơ quá nhỉ?! Hẹn riêng thì chỉ có những chuyện không đàng hoàng, đứng đắn thôi.”
Cảnh Thư thở dài thườn thượt. Nghĩ lại, đúng là bản thân đã ngây thơ hết sức.
“Ông ta nói sẽ giới thiệu tôi đến nơi làm việc mới tốt hơn. Tôi bán mặt ở cái văn phòng đó hơn 4 năm mà vẫn chỉ là một nhân viên bình thường. Ông ta dụ dỗ ngon ngọt như vậy, cũng có chút động lòng.”
“Vả lại, tôi không đi không được.”
Nói đến đây giọng anh hơi trầm xuống, cảm thấy hơi nghèn nghẹn ở cổ.
“Ông ta sẽ không để tôi yên đâu.”
“Ghê vậy sao???”
Hứa Minh Đường cố nói bằng một giọng trêu đùa, khiêu khích, thành công đánh thức nỗi bất mãn của anh. Hắn rất muốn biết rốt cuộc anh đã gặp phải chuyện gì.
“Cậu làm sao mà hiểu được chứ.”
“Ông ta mỗi ngày đều sẽ tìm cách gọi riêng tôi ra, đụng chạm người tôi”
“Ban đầu chỉ là vai, lưng, sau này còn cả mông, thậm chí là ngực…”
Nói đến đây Cảnh Thư không thể nói được nữa.
Anh đã bị quấy rối suốt hơn 4 năm. Nếu không phải vì công việc, anh không bao giờ muốn ở lại nơi đó chịu tủi nhục, sàm sỡ như vậy. Bọn nhân viên nhiều chuyện như cơm bữa vẫn bàn ra tán vào, nói anh hồ ly chỉ biết câu dẫn người khác.
Thật sự rất mệt mỏi, nhục nhã.
Sự việc hôm nay đã lên đỉnh điểm, ông ta xem anh như một con cờ để lợi dụng, không có ích liền muốn làm nhục anh, giết anh.
Hứa Minh Đường nghe anh nói mà vô cùng tức giận, hận không thể quay lại lúc đó đấm cho lão kia đăng xuất. Cái loại dê già biến thái.
Hắn nắm lấy bàn tay anh, đan ngón vào. An ủi hôn lên sau gáy anh, lại lần theo những dấu hôn trên cổ, nhìn góc nghiêng vô cùng u uất mà xót xa.
“Vậy người yêu của anh có biết không?”
‘Người yêu’. Hai chữ này lại làm tim anh nhói lên.
Những chuyện tủi nhục Cảnh Thư phải chịu ở công ty Diệp Thái không hề hay biết. Anh cũng muốn tâm sự, trải lòng nhưng cậu ấy có mấy ngày ở bên cạnh anh đâu, anh lại chẳng muốn cậu ta lo lắng nên nỗi đau càng thêm tích tụ.
Thêm cả chuyện hôm nay nữa. Từ lúc thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, Cảnh Thư đã thấy trong người nóng ran, đầu óc mơ màng, chỉ muốn mau mau làm gì đó để thỏa mãn cơn khát tình. Và đương nhiên là làm tình với người yêu của mình.
Nhưng Diệp Thái đã hoàn toàn khiến anh thất vọng khi không chỉ không nghe cuộc gọi mà còn tắt nguồn luôn vì không muốn bị làm phiền.
“Tôi thấy anh gọi mãi mà hắn ta không hề nghe máy, đến bây giờ vẫn chưa gọi lại.”
Lòng đã phiền rồi, được thêm quả ly gián này nữa khiến anh càng tủi lòng, lại khóc.
Hứa Minh Đường chính là muốn như vậy đó. Làm một người kịp thời xuất hiện lúc anh đang cần an ủi, quan tâm, yêu thương nhất.
Hắn xoay người anh để hai người đối diện, rất dịu dàng ôm lấy gương mặt xinh đẹp đang u uất, bất lực, hôn anh.
Hắn lại ghé vào tai anh tránh để tiếng khóc át đi tiếng mình: