Thư Ký Hà, Ngoan Một Tý Không Được À?

Chương 18: Là ngoại lệ của Hứa tổng ấy chứ.



Cảnh Thư còn chóng chóng cái mặt vì cái tốc độ phóng xe của hắn, bây giờ lại chóng chóng cái mặt lần nữa khi hắn nhấn thang máy lên tận tầng 48, thang máy ngoài trời.

“Để chào mừng anh ngày đầu đến đây nên tôi đặc biệt cho anh đi thang ngoài trời.”

“Nhìn đi nào Thư Thư, hoàng hôn rất đẹp đúng không? Ban đêm còn đẹp hơn nữa.”

Hứa Minh Đường rất tự hào, rất hưởng thụ cảnh thành phố đang được bao trùm bởi màu cam rực rỡ của hoàng hôn.

Nhìn sang bảo bối đang ở trong cái khoác tay của mình, thấy anh nắm chặt hai tay, mắt nhắm chặt, môi cũng mím cả vào.

“Anh sợ độ cao à?”

“Ờ…ờ…”

Cảnh Thư ấp úng không dám nói gì nữa.

Lần đầu tiên anh đứng trong cái lồng mà 5 phía đều là kính, lại còn lao nhanh lên độ cao hơn mấy trăm mét như vậy, hoảng đến không sợ độ cao cũng phải sợ đến bủn rủn tay chân.

Hứa Minh Đường vội xoay người anh vào trong, tránh cho anh vô tình mở mắt mà thấy độ cao quá xa, lại chắn ngay phía sau, rất che chở bảo vệ.

Thang máy vừa kêu tinh một cái, Cảnh Thư cứ vậy lao vào trong nhà, mắt không dám mở nên tý nữa đập đầu vào tường, may có hắn kịp kéo anh lại.

“Cẩn thận!”

Cảnh Thư lảo đảo đứng cho vững trong cái giữ chặt của Hứa Minh Đường, mặt anh tái mét luôn, từ từ mở mắt ra.

Anh thư ký thấy vừa tội vừa mắc cười lắm, như mình lần đầu được vào trong đó vậy. Anh chạy đi lấy cho Cảnh Thư chai nước.

“Uống đi đã!”

Hứa Minh Đường dìu anh ngồi xuống ghế, mở chai nước rồi từ từ giúp anh uống. Hắn vuốt vuốt tấm lưng anh:



“Bình tĩnh lại chưa?”

“Uống nước nữa không?”

Cảnh Thư đẩy chai nước ra, chẳng còn tâm tình nói gì cả.

Anh thật ra không sợ độ cao. Chỉ là lần đầu trải nghiệm cảm giác này nên có hơi sốc.

Nếu hắn nói trước sẽ đi thang ngoài trời thì anh sẽ chuẩn bị tâm lý, chỉ là cái tên này cái gì cũng phải bất ngờ.

Cảnh Thư không khỏi cảm thán, “một bước lên mây” là như này sao? Biết vậy không nhận lời với hắn, tý nữa là thành “một bước lên trời”!

Hứa Minh Đường dìu anh vào trong văn phòng.

Căn phòng lớn với hai khoảng không gian, bên ngoài là khu làm việc của thư ký, bên trong lớn hơn là khu làm việc của hắn.

Bên trong này, từ máy tính, máy in, đến cả tờ giấy, cái bút, cái gì cũng xịn.

Mà xịn hơn chắc là cái sofa lớn này, êm ơi là êm luôn, ngủ trên này thích hơn ngủ trên giường.

Mà xịn nhất phải là bộ sưu tập đồng hồ được hắn xếp gọn gàng trong tủ. Mỗi cái trong này tính ra tiền Việt thì không có cái nào dưới 1 tỏi đâu.

Cảnh Thư nhìn đến hai mắt lấp lánh, lần đầu anh nhìn thấy nhiều đồng hồ xịn như vậy.

“Ở nhà tôi còn nhiều lắm! Anh thích cái nào thì lấy đi.”

Cảnh Thư vui vẻ đưa tay định chỉ vào một chiếc nhưng đã vội buông tay xuống. Anh đến đây làm việc chứ không phải đến ăn xin hắn.

Hứa Minh Đường khó chịu vì sự thay đổi đột ngột của anh. Hắn biết anh đang nghĩ gì.

Sau khi điều chỉnh lại dáng vẻ thành lạnh lùng, Cảnh Thư hỏi:



“Tôi phải làm gì nào? Trong cái văn phòng rất to này?”

Anh thư ký rất tận tình dẫn Cảnh Thư trở ra phòng làm việc bên ngoài, dặn dò cẩn thận từng chi tiết một, cả việc sếp của họ thích gì, ghét gì, sợ gì.

Sau khi chắc chắn không còn gì để truyền thụ nữa, anh mới ghé lại gần nói nhỏ với Cảnh Thư:

“Và có một điều cuối cùng là, chỉ khi sếp nói tan làm thì cậu mới được phép tan làm.”

Anh thư ký gật gật đầu tỏ vẻ đồng cảm vì ngày đầu đi làm nghe cái tin này anh cũng hoang mang lắm.

Cảnh Thư dời tầm mắt sang nhìn hắn, có rất nhiều cái tôi khó hiểu ấy Hứa tổng ạ.

Hứa Minh Đường từ nãy đến giờ vẫn tựa vào bàn nhìn hai người họ bàn bạc to nhỏ. Thấy anh nhìn mình, hắn liền đưa tay vẫy vẫy:

“Xong rồi hả?”

“Đã xong, sếp!” Anh thư ký nhanh nhẹn đáp.

Hứa Minh Đường mỉm cười hài lòng, nắm tay Cảnh Thư dắt ra ngoài.

“Nghỉ phép vui vẻ! Bao giờ vợ anh sinh nhớ báo để em đến chúc mừng nha!”

Nhìn theo bóng dáng hai người dần xa rồi biến mất khỏi tầm mắt, anh thư ký vẫn cảm thấy chuyện này vi diệu hết sức.

Có rất nhiều người ngủ với Hứa Minh Đường nhưng lần đầu anh thấy hắn dẫn tình nhân của mình về tận nơi làm việc.

Chắc Hà Cảnh Thư phải là một nhân vật đặc biệt lắm đây.

Nhìn cái cách sếp của anh bảo vệ người kia trong lòng lúc trong thang máy; nhìn cái cách sếp của anh sốt sắng lo lắng khi người kia sợ hãi; nhìn cái cách sếp của anh ân cần hỏi han quan tâm, ánh mắt nhìn người kia rất dịu dàng là biết.

Khéo khi người này lại là ngoại lệ của Hứa tổng ấy chứ.