Hôm đó về đến nhà, Quý Minh Luân nằm trên giường một lúc lâu cũng không ngủ được, hắn vẫn luôn suy nghĩ về ý nghĩa câu nói của Giang Lẫm.
Giang Lẫm sẽ đột nhiên muốn đi thành phố mà trước kia không muốn đi là một chuyện rất kì lạ, hơn nữa hắn luôn cảm thấy Giang Lẫm đang mượn chuyện này để ám chỉ điều gì đó, nhưng không biết điều mà Giang Lẫm muốn ám chỉ có phải là điều mà hắn đang nghĩ hay không, hắn không dám kết luận.
Hắn sợ mình sẽ mất khống chế một lần nữa, sẽ mắc kẹt trong nỗi thất vọng không thể nào tự giải thoát được.
Mấy ngày tiếp theo, thời gian hắn đến tiệm cũng giảm đi, nhưng mỗi lần đi đều không thể tránh khỏi việc mình nhìn thấy Giang Lẫm. Giống như Đặng Phong nói, Giang Lẫm vốn là nhân viên bán thời gian, nhưng giống cậu làm việc như một nhân viên toàn thời gian. Mà sau ngày đó, mỗi lần Giang Lẫm nhìn thấy hắn cũng không nói gì nữa, ngược lại Đặng Phong nhiều lần hỏi nhiều chuyện về Giang Lẫm và hắn, hỏi sở thích của hai người để lập kế hoạch cho chuyến đi.
Mấy ngày nay Đặng Di cũng rất ít xuất hiện ở trong tiệm, càng không chủ động tìm hắn nữa, nhưng đến ngày xuất phát, sau khi hắn đến sân bay thì Đặng Di đi đến chào hỏi hắn, muốn hắn đánh giá bộ Hán phục màu xanh lá mà mình đang mặc.
Đây là lần đầu tiên Đặng Di mặc Hán phục, với kiểu tóc hai chùm và có băng đô ở hai bên, trông thật tươi sáng. Quý Minh Luân khen "trông đẹp đấy", cô cười vui vẻ, nói còn mang theo hai bộ đẹp hơn nữa, đến Tây An sẽ thay quần áo để chụp ảnh.
Quý Minh Luân lơ đãng lắng nghe, cách đó không xa là Giang Lẫm, cậu mặc chiếc áo sơ mi bông sọc trắng mà hắn tặng, phía dưới mặc một chiếc quần dài màu đen, tựa vào ghế xem máy tính bảng. Nhận ra ánh mắt chăm chú của hắn, Giang Lẫm ngẩng đầu lên nhìn lại, ánh mắt cậu dừng ở trên cổ tay hắn - nơi đang bị Đặng Di nắm chặt.
"Còn thiếu hai người, " Đặng Phong nhìn đồng hồ đeo tay, "Thân Nhiên và Thi Hiểu Mân vẫn chưa tới. "
Thi Hiểu Mân là bạn thân của Đặng Di, cũng là cô gái đi cùng với Đặng Di lần này. Quý Minh Luân mở nắp chai nước khoáng uống hai ngụm, nghe thấy Đặng Di kêu lên: "Cậu ấy tới rồi. "
Quý Minh Luân không quay đầu lại, Đặng Phong bên cạnh hỏi: "Người đàn ông kế bênh là ai vậy, sao lại kéo hai cái vali? "
"Đó là bạn trai của cậu ấy, chắc là đến để tiễn cậu ấy." Đặng Di giải thích.
Lấy tai nghe Bluetooth đeo vào, Quý Minh Luân kéo vali đi về phía Giang Lẫm đang ngồi. Bên chân Giang Lẫm đặt một chiếc vali hợp kim nhôm màu bạc của Tumi*, cùng mẫu với chiếc vali màu đen của Quý Minh Luân, đây cũng là thứ mà trước đây hai người mua chung.
*Tumi là thương hiệu chuyên sản xuất vali, balo cùng các phụ kiện du lịch cao cấp. Chính thức ra mắt giới mộ điệu vào năm 1975 tại New Jersey, Mỹ, các dòng balo Tumi đã luôn là lựa chọn hàng đầu trong mắt người dùng trong suốt hơn 45 năm qua
Quý Minh Luân ngồi xuống bên cạnh cậu, liếc nhìn bề ngoài của chiếc vali, Giang Lẫm bảo vệ vali rất tốt, gần ba năm mà không có một vết trầy xước nào.
Giang Lẫm cũng đang nhìn vali của hắn, hai người không ai nói gì, nhưng có giọng nói của Đặng Phong từ phía xa vọng lại. Giang Lẫm tháo tai nghe, Quý Minh Luân cũng nhấn nút tạm dừng nhạc, sau đó liền nhìn thấy Đặng Phong không mấy vui vẻ đi về phía bọn họ.
"Sao vậy?" Quý Minh Luân hỏi.
"Thi Hiểu Mân nói bạn trai cô ấy tạm thời đổi ý, cậu ta cũng muốn đi."
Khi Thân Nhiên đến mọi người cùng nhau lên máy bay, sắc mặt của Quý Minh Luân vẫn rất khó coi.
Bạn trai của Thi Hiểu Mân tối hôm qua có mua vé máy bay để bay riêng, Thi Hiểu Mân cũng không thông báo trước cho Đặng Di, Đặng Di tức giận đến mức không muốn nói chuyện với nàng, lúc xếp hàng nàng ôm Đặng Di dỗ dành một hồi.
Đặng Phong cũng không nói nên lời, nhưng người đã đến rồi nên cũng không còn cách nào khác, anh đành phải giúp đỡ đi thuyết phục Quý Minh Luân, chỉ có Giang Lẫm là không biểu hiện ra biểu cảm gì, cậu vẫn đeo tai nghe và xem bài giảng online, chờ máy bay cất cánh cậu mới cất máy tính bảng đi, nhìn về phía trước.
Chuyến bay họ mua bị lỗi hệ thống khi làm thủ tục, nên khi làm thủ tục lên máy bay bọn họ bị tách ra. Đặng Di và Thân Nhiên ngồi ở phía trước Quý Minh Luân, Giang Lẫm và Quý Minh Luân cách nhau một lối đi và 4 hàng ghế, từ góc độ của Giang Lẫm, cậu chỉ có thể nhìn thấy mũ bóng chày trên gáy của Quý Minh Luân.
Bất đắc dĩ nhìn đi chỗ khác, Giang Lẫm cảm giác được bả vai mình bị người khác vỗ, Đặng Phong từ khe hở ghế đưa ra một thứ: "Chờ một chút, cậu đeo vào rồi nghỉ ngơi đi, quầng thâm của cậu rất nặng. "
Đặng Phong đưa cho cậu đồ bịt mắt, trên bao bì có ghi [Hương dâu tây], mặc dù mùi hương này là gì nhưng Giang Lẫm vẫn nhận lấy: "Cảm ơn."
Trong lòng anh biết rằng cậu rất khó có thể thay đổi thói quen nói lời cảm ơn, Đặng Phong cũng không ép cậu, đưa xong liền dựa lưng vào ghế. Giang Lẫm lại liếc nhìn về phía chỗ của Quý Minh Luân, lần này Quý Minh Luân cũng quay đầu lại, không biết có phải hắn quay lại để nhìn cậu hay không, ánh mắt của hai người tình cờ chạm nhau.
Sau khi máy bay bay xuyên qua làn mây, Giang Lẫm lấy đồ bịt mắt Đặng Phong đưa đeo vào, đeo thêm đồ bịt tai để đi ngủ. Mấy đêm nay cậu đều thức để viết luận văn, chưa ngửi thấy mùi dâu tây thì cậu đã ngủ thiếp đi, cậu thậm khi còn không ăn cơm trên máy bay, cho đến khi bay đến sân bay Hàm Dương* cậu mới thức dậy.
*Sân bay quốc tế Hàm Dương Tây An. Sân bay nằm trên một khu vực có diện tích 5 km2, là sân bay lớn nhất ở Tây Bắc Trung Quốc.
Sau khi ngủ bù, tinh thần cậu tốt lên rất nhiều, khi thức dậy thì cậu thấy Đặng Di đang nói chuyện với Quý Minh Luân, Quý Minh Luân nghiêng đầu trả lời cô, lâu lâu ánh mắt lại đảo về phía cậu.
Chờ lấy hành lý xong, Đặng Phong liền dẫn mọi người ra khỏi sân bay, gọi một chiếc xe bảy chỗ đi đến trung tâm thành phố Tây An.
Lúc lên xe, Giang Lẫm nhìn thấy Quý Minh Luân ngồi ở hàng cuối cùng bên trong, liền muốn đi qua ngồi bên cạnh hắn, ai ngờ Đặng Di phía sau vỗ vai cậu một cái: "Giang Lẫm, anh ngồi với Thân Nhiên đi, tôi muốn ngồi bên cạnh Minh Luân. "
Quý Minh Luân liếc mắt nhìn hai người bọn họ một cái, sau đó lại nhìn ra ngoài cửa sổ xe, Giang Lẫm đành phải ngồi ở hàng ghế trước, Thân Nhiên cười cười với cậu, cậu cũng gật đầu.
Đặng Phong là người rất chu đáo, anh là người lớn tuổi nhất trong chuyến đi này nên đã chủ động gánh vác trọng trách làm trưởng nhóm, là người cuối cùng lên xe, anh nhìn thấy Giang Lẫm đã ngồi bên cạnh Thân Nhiên, anh liền ngồi vào vị trí ghế phụ.
Trên đường thỉnh thoảng có thể nghe thấy giọng nói đùa giỡn của Thi Hiểu Mân và bạn trai, Giang Lẫm ngắm nhìn phong cảnh dọc đường, nghe Đặng Di và Quý Minh Luân trò chuyện ở hàng ghế cuối, ngoài cửa sổ ánh mặt trời sáng sủa, nhưng tâm trạng của cậu lại dần dần trở nên u ám, khi đi được nửa đường, người bên cạnh đưa cho cậu bịch bánh khoai tây chiên Lay vị nguyên bản.
"Tôi không ăn." Cậu từ chối nói, Thân Nhiên tới gần cậu thì thầm: "Ăn một chút để giảm bớt sự chú ý đi, nếu trên đường đi cứ nghe như vậy thì anh sẽ nghẹn đến chết đó. "
Cậu nhìn Thân Nhiên, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị nhét bịch bánh vào trong ngực, Thân Nhiên lại ném một gói về phía sau: "Đàn anh, hai người cũng ăn đi. "
Đặng Di nhận lấy bánh, nói: "Tôi không thích ăn vị nguyên bản, có vị khác không?"
Thân Nhiên xòe hai tay ra: "Tôi chỉ ăn vị nguyên vị. "
Đặng Di muốn trả lại nhưng Quý Minh Luân lại đưa tay lây, mở bao bì ra ăn.
Trong xe vang lên tiếng nhai khoai tây chiên rất nhỏ, Giang Lẫm nghe một lát, cúi đầu xé bịch bánh khoai tây chiên của mình ra, bỏ một miếng vào miệng.
Sau khi đến trung tâm thành phố Tây An, đồng hồ trên xe cho thấy đã qua bốn giờ chiều, tài xế đưa họ đến trước một khách sạn kiểu Pháp ở đại lộ phía Nam, mọi người xuống xe cùng nhau bước vào trong.
Nhân viên khách sạn dẫn mọi người đến khu vực chờ dành cho khách để nghỉ ngơi trong lúc chờ nhận phòng, Đặng Phong lấy chứng minh thư của mọi người rồi đi đến quầy lễ tân với nhân viên.
Khi nhận phòng, Đặng Phong hỏi nhân viên lễ tân còn phòng trống hay không, anh nhận được câu trả lời là bây giờ đang là mùa cao điểm nên khách sạn đã không còn phòng trống.
Trở lại khu vực dành cho khách, Đặng Phong giải thích tình hình, Đặng Di nói có thể tìm khách sạn khác cho Thi Hiểu Mân và bạn trai của nàng ở, Thi Hiểu Mân liền kéo bạn trai đi qua hai khách sạn bên cạnh nhưng điều nhận được câu trả lời là không còn phòng trống.
Chỗ ở của hai người vẫn chưa được giải quyết, Đặng Di không thể trực tiếp đi lên phòng được, liền nói với Đặng Phong: "Anh, vậy thì phải có hai người ở chung một phòng. Trước mắt thì cứ ngủ chung một đêm trước đi."
Phòng bọn họ đặt đều là giường đơn, chỉ có phòng của Đặng Di và Thi Hiểu Mân là giường đôi, nếu thật sự muốn ở chung thì phải có hai người ngủ chung một giường, Đặng Phong nhìn Quý Minh Luân một chút, sau đó nhíu mày, anh lại nhìn Giang Lẫm: "Nếu không thì để tôi và Giang Lẫm ngủ chung một phòng đi, cậu ấy ngủ trên giường tôi ngủ trên sô pha. "
Giang Lẫm không thể tưởng tượng được sẽ phát sinh ra loại chuyện này, đang muốn từ chối thì nghe Quý Minh Luân nói: "Không biết bao lâu nữa mới có phòng, cậu không thể cứ ngủ trên sofa được. "
Thật ra Đặng Phong cũng không muốn ngủ trên sô pha, nhưng hiện tại ngoại trừ cách này thì không còn cách nào khác, nếu cứ mặc kệ Thi Hiểu Mân và Vương Thích thì Đặng Di cũng sẽ rất khó xử.
Thi Hiểu Mân và Vương Thích là hai nhân vật trung tâm nên bọn họ im lặng không lên tiếng, nhìn mọi người và chờ đợi kết quả, ngay khi Quý Minh Luân đang nghĩ mình có nên ra ngoài tìm khách sạn khác không, Thân Nhiên mở miệng.
"Để Giang Lẫm ngủ với em đi, cơ thể của em và anh ấy cũng không khác nhau lắm, ngủ chung một giường chắc cũng không có vấn đề gì đâu."
Quý Minh Luân nhìn Thân Nhiên một cái, lần này không đợi Giang Lẫm từ chối liền đồng ý nói: "Được rồi, cứ làm như vậy đi. "
Đặng Phong nhìn Giang Lẫm: "Cậu ok không? "
Bị mọi người nhìn chằm chằm, Giang Lẫm cho dù muốn nói không cũng không được, đành phải gật đầu.
Đặng Di thở phào nhẹ nhõm, nói với Thân Nhiên: "Cảm ơn." Sau đó cô chắp tay với Giang Lẫm: "Giang Lẫm, thật ngại quá, làm phiền anh rồi. "
Giang Lẫm nói không có gì, làm xong thủ tục nhận phòng, cậu đứng dậy đi theo mọi người vào thang máy.
Phòng của bọn họ ở các tầng khác nhau, Đặng Phong, Đặng Di và Thi Hiểu Mân ra thang máy trước, hẹn nhau nghỉ ngơi nửa tiếng rồi mới ra ngoài ăn cơm. Thang máy được thiết kế theo phong cách retro* tiếp tục đi lên, dừng lại ở tầng bảy, nhân viên mời Quý Minh Luân ngồi ghế sa lon ngoài hành lang một lát, sau đó dẫn Thân Nhiên và Giang Lẫm đi vào phòng.
*phong cách cổ điển
Giang Lẫm đứng bên cạnh Quý Minh Luân không nhúc nhích, nói với Thân Nhiên: "Để tôi nói vài câu với cậu ấy. " ---Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
Thân Nhiên ra hiệu OK, đi theo nhân viên đi về phía phòng. Giang Lẫm chờ bọn họ đi xa mới quay mặt nhìn Quý Minh Luân: "Tối nay tôi muốn ngủ chung với cậu, được không? "
Quý Minh Luân đút một tay vào túi quần, một tay cầm tay kéo vali, thản nhiên nhìn Giang Lẫm một cái.
Giang Lẫm đang chờ hắn trả lời, kết quả hắn lại không lên tiếng, cũng nhìn không ra là hắn đồng ý hay không đồng ý, Giang Lẫm đành phải nói: "Nếu không được thì coi như tôi chưa nói gì đi. "
Xoay người kéo vali của mình, Giang Lẫm đi về phía Thân Nhiên, vừa bước một bước đã nghe Quý Minh Luân nói: "Tôi không ngủ trên sô pha. "
Giang Lẫm quay đầu lại nhìn hắn, năm ngón tay đang cầm tay kéo vali siết chặt lại: "Tôi cũng không muốn ngủ trên sô pha, vậy có thể cùng nhau ngủ trên giường không? "
Thân Nhiên đã đi tới trước cửa phòng, trước khi mở cửa Thân Nhiên quay đầu lại nhìn hai người bọn họ một cái, chờ Thân Nhiên đóng cửa lại, Quý Minh Luân sờ sờ thẻ phòng, xoay người nói: "Vậy thì đi thôi. "
Mở cửa phòng 7019, Quý Minh Luân đặt vali sát tường, đi vào toilet nhìn phòng tắm.
Khách sạn mà Đặng Phong đặt là do hắn đề xuất, bất kể là kiến trúc bên ngoài hay chi tiết trang trí của khách sạn đều mang một bầu không khí hoàng gia. Nhất là bồn tắm trong phòng khách sạn, lúc đó hắn rất thích loại bồn tắm có độ cong nhất định này. Nhưng lúc ấy hắn không ngờ Giang Lẫm cũng đi chung, không những thế mà bọn họ lại ngủ chung giường.
Ý thức được mình đang suy nghĩ chuyện dư thừa, Quý Minh Luân đi tới trước bồn rửa tay rửa tay, thuận tiện hất nước lên mặt, chờ hắn đi ra, Giang Lẫm đang nhìn chằm chằm vào cái giường trong phòng.
Quý Minh Luân nói: "Tôi đi nói chuyện với Thân Nhiên một chút. "
Không đợi Giang Lẫm quay đầu lại, Quý Minh Luân xoay người đi ra ngoài.
Cửa phòng đóng lại, Giang Lẫm đi đến bên giường, cầm một giỏ hoa tường vi được đặt ở giữa giường lên ngửi ngửi.
Trước khi vào phòng, cậu cũng không ngờ khách sạn lại lãng mạn như vậy, mặc dù là phòng đơn, nhưng giường cũng rộng 1m5, hơn nữa giống như là được thiết kế dành riêng cho các đôi tình nhân, ngoại trừ rèm cửa sổ kiểu Pháp màu hồng cam và những chiếc đèn bên tường ra, trên bàn tròn nhỏ có những ngọn nến thơm, đặc biệt là bức tranh được treo ở đầu giường.
Thiếu nữ trong tranh đang dựa vào trong ngực một con sư tử, thân thể trắng trẻo, đầy đặn và yêu kiều, chỉ dùng một lớp lụa mỏng để che đi nơi cần che, biểu cảm của thiếu nữ và con sư tử kia mập mờ nói không nên lời, người sáng suốt vừa nhìn đã có thể cảm giác được ý nghĩa mà người vẽ tranh muốn thể hiện.
Để Quý Minh Luân ở cùng với cậu trong một căn phòng như vậy, Giang Lẫm không dám nghĩ đến cảm giác buổi tối sau khi tắt đèn lên giường.
Đi tới phòng 7003 gõ cửa, Quý Minh Luân nhìn Thân Nhiên mở cửa, ôm lấy cánh tay cười nói: "Sao vậy, đổi thành đàn anh muốn đến ngủ với em à? "
Không để ý tới lời châm chọc của người nọ, Quý Minh Luân thấp giọng nói: "Cậu ấy ngủ ở chỗ tôi, cậu đừng nói với ai cả. "
Thân Nhiên thò đầu ra ngoài hành lang: "Hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Các anh đã ở bên nhau rồi sao? "
"Không có." Quý Minh Luân không muốn tiết lộ chuyện quá khứ của mình với Giang Lẫm, Thân Nhiên là người duy nhất biết chuyện, liền bảo Thân Nhiên vào phòng, đóng cửa lại mới nói, "Trước đây tôi từng tỏ tình với cậu ấy, nhưng cậu ấy kì thị đồng tính, từ chối tôi. "
"Kì thị đồng tính?" Thân Nhiên có vẻ giật mình, "Nhìn không ra luôn đấy, anh ấy đối xử với anh như vậy mà lại là người kì thị đồng tính? "
"Bởi vì tôi và cậu ấy cùng nhau lớn lên, cậu ấy đã quen với việc dựa dẫm vào tôi." Quý Minh Luân không muốn giải thích quá nhiều, "Cậu là người biết trước biết sau, xin đừng nói chuyện này ra ngoài. "
"Yên tâm đi đàn anh." Ánh mắt Thân Nhiên dùng ánh mắt có chút không đành lòng nhìn hắn, "Nhưng bây giờ anh như vậy là vẫn còn thích anh ấy? "
Xoay người vặn tay nắm cửa, Quý Minh Luân lạnh nhạt nói: "Không có, tôi đã sớm từ bỏ rồi. "
Thân Nhiên nói thầm: "Anh như vậy ai mà tin anh đã từ bỏ. "
Đóng cửa lại, Quý Minh Luân nhìn về phía căn phòng của mình, nhớ tới lời nói của Thân Nhiên vừa rồi, không khỏi cười nhạo mình.
Đúng là đang tự lừa mình dối người, lấy điếu thuốc trong túi ra, hắn đi về phía lối thoát hiểm, cũng may sau khi kì nghỉ hè kết thúc Giang Lẫm sẽ quay về Los Angeles, hắn chỉ cần kiên trì thêm một chút nữa là được rồi.