Khi Giang Lẫm ra khỏi phòng tắm, trên ghế sofa trong phòng khách đã không còn ai.
Phô Mai ngồi xổm ở cửa, thấy cậu đi ra liền cọ cọ vào chân cậu, cậu trở về phòng đeo găng tay, ôm Phô Mai đi ra, đôi giày thể thao ở trước cửa đã không còn nữa.
Quý Minh Luân đang làm nước sốt cho món sườn xào chua ngọt, trong nồi áp suất điện tỏa ra mùi thơm của vịt hầm khoai môn, cậu đi tới hỏi: "Thân Nhiên đi rồi? "
"Ừm, " Quý Minh Luân gắp một miếng thịt sườn đưa tới bên miệng Giang Lẫm, chờ Giang Lẫm há miệng ăn mới nói, "Cậu ấy có chút việc nên đi rồi, mùi vị thế nào? "
Quý Minh Luân nở nụ cười, dùng đầu lưỡi liếm lấy hành là dính trên khóe miệng cậu, cậu cảm giác được khóe môi mình nóng lên, còn chưa kịp phản ứng lại thì Quý Minh Luân đã hôn lên môi cậu một cái.
Cậu còn ôm Phô Mai, cảm giác bị Phô Mai ngẩng đầu trợn tròn mắt nhìn thật sự không được tự nhiên, liền quay đầu muốn đi ra phòng khách, vừa bước được một bước đã bị người phía sau kéo trở về, sau đó lồng ngực cậu bỗng nhiên trống rỗng, Quý Minh Luân ôm Phô Mai đặt xuống mặt đất, áp cậu lên vách tường rồi hôn cậu.
Hai người ở trong phòng bếp tràn ngập mùi thơm hôn nhau say đắm, khi kết thúc nụ hôn, Giang Lẫm dựa vào ngực Quý Minh Luân để điều hòa hơi thở, bụng cậu bắt đầu kêu lên vì đói.
Quý Minh Luân không nhịn được, hai tay nâng gò má đỏ bừng của cậu lên, mút lấy đôi môi sưng đỏ của cậu thêm vài lần nữa mới chịu buông tha cho cậu.
Lúc ăn cơm, điện thoại di động của Quý Minh Luân vang lên, là tin nhắn của Thân Nhiên.
【Đàn anh, chuyện vừa rồi phiền anh giữ bí mật cho em】
Quý Minh Luân trả lời: [Không thành vấn đề]
Tên Thân Nhiên trên màn hình chuyển thành "Đối phương đang nhập", Quý Minh Luân đặt điện thoại sang một bên, tiếp tục cho lóc xương cá cho Giang Lẫm, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn màn hình điện thoại di động, phát hiện Thân Nhiên vẫn đang nhập tin nhắn. Hắn nghĩ Thân Nhiên đang nhắn gì đó thật dài, nhưng sau khi hắn ăn cơm xong và đã rửa bát thì Thân Nhiên mới trả lời, câu trả lời dài tận hai chữ.
1
[Cảm ơn]
Buổi chiều bắt đầu mưa, những cái cây ở dưới lầu di chuyển trong cơn gió ngày càng dữ dội. Giang Lẫm dùng bàn làm việc của Quý Minh Luân để viết luận văn, Quý Minh Luân thì dựa vào sofa trong phòng khách xem nhóm lớp nói chuyện về lịch thi hùng biện sắp tổ chức, thuận tiện trả lời câu hỏi của Đặng Phong về việc trang trí cửa hàng.
Đến khoảng ba giờ, Tạ Mẫn gọi điện thoại cho hắn.
Là vợ hiện tại của Quý Trác Thăng, Tạ Mẫn lịch sự với Quý Minh Luân đến mức không ai có thể bắt lỗi. Lần này cũng không ngoại lệ, sau khi chào hỏi, bà hỏi Quý Minh Luân nghĩ sao về việc định cư.
Ngay từ khi nhìn thấy cuộc gọi của bà, Quý Minh Luân đã đoán được bà muốn nói chuyện gì. Quả nhiên, Quý Trác Thăng biết mình không thể thuyết phục hắn nên nhờ Tạ Mẫn khuyên nhủ hắn.
Nhìn chằm chằm màn hình TV một lát, Quý Minh Luân cũng lười nói nhiều, hắn nói thẳng: "Bà chuyển lời cho ông ấy rằng, Trình Dục đã biết chuyện này rồi, lần trước bà ấy có đến tìm tôi nói chuyện, nếu ông ấy vẫn muốn tôi đi định cư với ông ấy thì phiền ông ấy đi tìm mẹ tôi nói chuyện. "
Nói xong, Quý Minh Luân cũng không cho Tạ Mẫn cơ hội nói chuyện, trực tiếp cúp điện thoại.
Giang Lẫm trong phòng ngủ nghe được tiếng động, đi ra thì thấy Quý Minh Luân đã ném điện thoại di động lên sofa, đang cầm điều khiển TV chuyển kênh.
"Tạ Mẫn gọi cho cậu?" Giang Lẫm hỏi.
Quý Minh Luân vừa cầm điều khiển TV vừa vẫy vẫy tay với cậu, chờ cậu đi tới liền kéo cậu ngồi xuống để cậu ngồi lên đùi mình, ôm eo cậu nói: "Cậu nói xem, tớ cảm thấy đầu óc của ba tớ có vấn đề rồi, nhưng sao ông ấy vẫn có thể kiếm tiền vậy*? "
*Câu này đại khái là Quý Trác Thăng biết rõ Quý Minh Luân không ưa Tạ Mẫn mà còn kêu Tạ Mẫn đi thuyết phục Quý Minh Luân. Quý Minh Luân thấy ba mình không được thông minh cho lắm
"Đúng là khả năng kiếm tiền không liên quan gì đến IQ." Không cần Giang Lẫm trả lời, Quý Minh Luân liền tổng kết một câu.
Giang Lẫm cười ra tiếng, xoa mặt hắn an ủi: "Quên đi, ba cậu cũng không biết cậu ghét Tạ Mẫn đến như vậy, Chỉ có thể trách cậu từ nhỏ đã quá giỏi giả vờ. "
Quý Minh Luân nói: "Tớ biết giả vờ còn không phải do bọn họ ép buộc hay sao. "
Giang Lẫm lớn lên cùng Quý Minh Luân, cả hai đều biết rõ chuyện gia đình của nhau, cho nên cậu biết Quý Minh Luân không rộng lượng như vẻ bề ngoài, dù sao Quý Trác Thăng và Trình Dục đã ly hôn khi Quý Minh Luân học cấp 2, cậu đã nhìu lần nhìn thấy Quý Minh Luân đau khổ.
Ôm Quý Minh Luân vỗ vỗ lưng hắn, Giang Lẫm khuyên nhủ: "Sau này sẽ tốt lên thôi, tớ sẽ luôn ở bên cậu. "
Quý Minh Luân siết chặt eo Giang Lẫm, vùi mặt vào cổ cậu hít lấy hương thơm, một lát sau hắn dứt khoát ôm cậu lên, đặt cậu lên giường rồi làm một lần.
Cơn bão này nhẹ hơn so với cơn bão lần trước, mưa chưa đến hai ngày đã tạnh, ngày thứ ba bầu trời sáng sủa hẵn, trong lúc ăn sáng Giang Lẫm nói muốn đi thăm mẹ mình.
Mẹ của Giang Lẫm là Thang Dĩnh qua đời trong một đêm giông bão, từ sau khi bà rời đi, mỗi khi xuất hiện giông bão Quý Minh Luân đều ngủ cùng với Giang Lẫm, lần này cũng vậy, nhưng lần này cậu an tâm hơn bao giờ hết, Giang Lẫm nằm trong ngực Quý Minh Luân, cậu ngủ rất ngon, không bị tiếng sấm làm cho tỉnh giấc.
Quý Minh Luân cũng đã lâu không đi thăm Thang Dĩnh, sau khi ăn sáng xong, hai người thay quần áo rồi cùng nhau đi xuống lầu, sau khi cơn bão tan đi, khắp nơi đều rất hỗn loạn, ở bên dưới có những người lao công đang quét lá và dọn rác. Quý Minh Luân lái xe ra, đầu tiên là đi mua một bó hoa cúc trắng với Giang Lẫm ở cửa hàng hoa gần nhà, sau đó đi qua con đường nhộn nhịp của trung tâm thành phố đi vào đường cao tốc, lái xe đến ngoại ô thành phố.
Thang Dĩnh được chôn cất tại một nghĩa trang ở ngoại ô thành phố, trước đây mỗi khi đến tiết thanh minh*, Quý Minh Luân đều cùng Giang Lẫm đến đây cúng kiến, bởi vậy hắn biết rất rõ việc sẽ đi đến đó như thế nào và đặt giấy hẹn ra làm sao. Đến nghĩa trang, hắn xuất trình giấy hẹn rồi ký tên, sau đó chạy xe vào gara, cùng Giang Lẫm đi bộ đến sườn núi phía tây.
*Dịp lễ này bắt đầu kể từ 4-5/4 (sau khi tiết Xuân Phân kết thúc) và kéo dài tới khoảng ngày 20-21/4 Dương lịch (khi tới tiết). Đây là dịp để con cháu về thăm mộ của tổ tiên, dọn dẹp, vệ sinh lại mộ, cúng kiến đầy đủ để ông bà phù hộ cho gia đình được bình an và phát đạt
Hôm nay là ngày làm việc, hơn nữa cơn bão vừa mới đi qua nên ngoại trừ hai người họ chỉ có ba gia đình khác đến quét dọn bia mộ.
Quý Minh Luân đi trước, Giang Lẫm cầm hoa đi phía sau, khi đi đến hàng bia mộ của Thang Dĩnh, Quý Minh Luân dừng bước, quay đầu đưa tay về phía Giang Lẫm.
Từ lúc đi vào nghĩa trang sắc mặt của Giang Lẫm đã không tốt, cậu không nghĩ nhiều về hành động của Quý Minh Luân, cậu cho rằng Quý Minh Luân muốn kéo cậu đi nhanh một chút, cậu vừa nói "Không cần" liền thấy người phía trước nghiêng người, lòng bàn tay khô khốc phủ lên tay cậu, nắm chặt tay cậu.
Xung quanh không có người, Giang Lẫm ngạc nhiên nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau, Quý Minh Luân tiếp tục đi về phía trước rồi dừng lại trước một bia mộ, cậu mới rút lại những suy nghĩ của mình, nhìn vào di ảnh của Thang Dĩnh.
Bức ảnh này là do chính tay cậu chọn, trong ảnh có Thang Dĩnh và một đứa bé 8 tuổi. Mặc dù Giang Kiến Thần phản đối gay gắt, nhưng cũng vô dụng, khi đó cậu mới 14 tuổi nhưng đã có thể tự quyết định những chuyện này. Giang Kiến Thần không thể dùng tiền để ép buộc cậu, lại không thể uy hiếp từ mặt cậu, cuối cùng chỉ có thể không tình nguyện để cho họ hàng của Giang gia nhìn thấy di ảnh hoang đường này.
Quý Minh Luân lấy một gói khăn giấy ướt từ trong túi quần ra, ngồi xổm xuống bắt đầu cẩn thận lau bụi bám trên bia mộ.
Giang Lẫm tay cầm bó hoa cúc, đứng yên nhìn động tác của Quý Minh Luân, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn di ảnh trên bia mộ.
Khuôn mặt của cậu đều có nét của ba và mẹ, nhưng có nét của Thang Dĩnh nhiều nhất. Lúc trước Giang Kiến Thần yêu Thang Dĩnh từ cái nhìn đầu tiên, Thang Dĩnh là một người phụ nữ tài năng, xinh đẹp, các phương diện khác cũng rất tốt, nhưng bà là người hướng nội và lúc nào cũng mang cho mình một nỗi buồn, không muốn giao du kết bạn với ai. Nhưng tính cách u sầu này lại là thứ thu hút Giang Kiến Thần, sau khi theo đuổi Thang Dĩnh thành công, Giang Kiến Thần nhanh chóng cầu hôn Thang Dĩnh, nhưng sau khi kết hôn chưa đầy hai năm đã bắt đầu lấy cớ là do vấn đề tính cách của Thang Dĩnh mà ngoại tình.
Bệnh ung thư của Thang Dĩnh cũng có liên quan đến những áp lực mà Giang Kiến Thần đè lên người bà trong một khoảng thời gian dài. Điều này cũng là khi Giang Lẫm gặp bác sĩ của Thang Dĩnh mới biết được, đáng tiếc khi đó cậu còn quá nhỏ, ngoại trừ hận Giang Kiến Thần, cậu không thể làm bất cứ thứ gì cho Thang Dĩnh, cậu cũng tự trách bản thân mình nhưng vẫn chẳng thể là gì, chỉ có thể hận người đàn ông đó đến tận xương tủy.
Cậu vừa sinh ra đã không có ông bà ngoại, ngoại trừ mẹ ra, cậu chỉ có một người thân duy nhất đó chính là Giang Kiến Thần, bởi vậy sau khi mẹ qua đời, cậu một mực căm hận Giang Kiến Thần nhưng vẫn không thể nào thoát khỏi sự quan tâm của người đàn ông đó.
Từ năm 14 tuổi đến khi trường thành người thực sự ủng hộ cậu và cho cậu sự ấm áp đó chính là người đang ở trước mắt cậu.
Nhìn Quý Minh Luân cẩn thận lau bia mộ, cậu cúi người đặt hoa ở giữa bia mộ, chờ Quý Minh Luân đứng lên, cậu nắm lấy bàn tay trái của người nọ.
Quý Minh Luân quay đầu nhìn cậu một cái, cậu nói với Thang Dĩnh: "Mẹ, con và Minh Luân đến thăm mẹ đây. "
"Bọn con hiện tại chính là quan hệ đó." Giơ mười ngón tay đang nắm lấy nhau lên, Giang Lẫm nhìn Thang Dĩnh một chút.
Quý Minh Luân cũng nhìn di ảnh của người phụ nữ với nụ cười rạng rỡ đang ôm con trai trên bia mộ, nghiêm túc nói: "Dì Thang, con và Giang Lẫm đang ở bên nhau, dì yên tâm, con sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt. "
Một luồn gió thổi qua, cánh hoa cúc trắng mềm mại khẽ run rẩy vài cái, Giang Lẫm nhìn bé trai 8 tuổi trong di ảnh sau đó nhìn Thang Dĩnh.
Bức ảnh này được chụp khi Thang Dĩnh vừa giành được giải thưởng quan trọng nhất trong cuộc đời. Khi ấy, bà đưa Giang Lẫm đến Vân Nam chơi, những ngày ở Vân Nam nụ cười của bà chưa bao giờ ngừng, bà đi dạo trong gió núi mùa xuân, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập ánh sáng khúc xạ của hồ Nhĩ Hải*, về sau, bà vì bệnh tật mà khuôn mặt bị hủy hoại, đôi mắt không còn giống như trước nữa.
*Hồ Nhĩ Hải trông giống như một cái tai. Nó là một hồ trên núi cao ở miền tây nam Trung Quốc, trong địa phận tỉnh Vân Nam
Cảm nhận được đầu ngón tay trong lòng bàn tay khẽ động, Quý Minh Luân quay đầu nhìn Giang Lẫm.
Vừa rồi sau khi nói xong câu đó, Giang Lẫm liền im lặng. Trước đây, mỗi lần đến thăm Thang Dĩnh, Giang Lẫm đều im lặng như vậy, Quý Minh Luân biết trong lòng cậu đang nói chuyện với Thang Dĩnh, liền không làm phiền cậu, chỉ nắm chặt tay cậu, truyền nhiệt độ của mình sang cho cậu.
Trên đường trở về, Giang Lẫm ngây người dựa vào cửa sổ xe.
Mặt trời phía tây chiếu sáng khuôn mặt trắng nõn của cậu, nhưng đôi mắt của cậu lại có vẻ tâm tối, Quý Minh Luân dừng xe ở cây đèn giao thông phía trước, đưa tay vuốt ve sườn mặt cậu, hỏi: "Buổi tối cậu muốn ăn gì? "
Giang Lẫm không muốn ăn, nói: "Gì cũng được. "
Mỗi lần đi thăm Thang Dĩnh xong, cậu đều rất chán nản, Quý Minh Luân muốn dỗ cậu vui vẻ, lấy điện thoại di động ra định tìm một quán mà cậu thích ăn, kết quả vừa mở app đã bị người khác gọi đến, là thầy giáo của trường.
Quý Minh Luân ấn nút nghe, nghe thầy nói hiện tại thầy cần một bản sao tài liệu nhưng có một số tài liệu tải lên bị sai, thầy hi vọng hắn có thể giúp đỡ xử lí.
Cúp điện thoại, Quý Minh Luân còn chưa mở miệng đã nghe Giang Lẫm nói: "Cậu đi trước đi, tớ tự mình về là được rồi. "
Vừa rồi thăm mộ xong Giang Lẫm muốn nộp phí quản lý, nghe nhân viên công tác nói Thang Dĩnh sắp tới phải làm một số giấy tờ, bảo Giang Lẫm mau chóng lấy giấy chứng tử đến để làm giấy tờ.
Giang Lẫm nhớ tới chuyện này, trước khi rời đi liền nói với Quý Minh Luân mình về nhà lấy giấy tờ để sáng mai tới đây làm.
Con đường này rất thuận tiện để đến trường và đến nhà Giang Lẫm, Quý Minh Luân nói: "Tớ đưa cậu về nhà rồi sẽ lên trường, bên thầy giáo cũng không vội thời gian. "
Giang Lẫm không từ chối, tiếp tục dựa vào cửa sổ xe, trên đường đi Quý Minh Luân muốn dừng xe mua chút đồ ăn cho cậu nhưng cậu nói mình không muốn ăn, khi đến chung cư nhà Giang Lẫm, cậu muốn mở cửa xe đi xuống thì bị Quý Minh Luân kéo tay lại.
Còn chưa kịp quay đầu lại, hơi thở của cậu đã bị người khác chặn lại.
Hơi thở của Quý Minh Luân dồn dập, không dịu dàng như trước, nhưng cũng không thô lỗ, người nọ giống như là muốn đem hơi thở của mình phủ khắp người cậu, đẩy cậu dựa vào ghế, hắn khóa nửa người trên của cậu lại, điên cuồng gặm cắn môi cậu.
Nụ hôn này quá bất ngờ, nhưng không ngờ đây lại là thứ cậu mong muốn suốt chặn đường.
Không gian trong xe không đủ để Quý Minh Luân thực hiện những hành động lớn, nhưng phạm vi hạn chế như vậy cũng làm cho tiếp xúc của họ trở nên thân mật hơn. Giang Lẫm bị người phía trên bao lấy, chịu sự vuốt vẻ của hắn, cảm xúc bi thương trong lòng dần dần bị sự đụng chạm của người này xóa bỏ.
Nâng hai tay lên, cậu ôm lấy lưng Quý Minh Luân, nụ hôn ngày càng sâu hơn, đôi mắt ướt át đến mức không mở ra được, lúc này bên tai phát ra một tiếng "Cạch", sau đó có gió từ bên phải thổi vào.
Một người đàn ông trung niên dáng người cao thẳng nhìn hai người ôm ấp nhau trong xe, khi thấy đứa con trai duy nhất của mình bị đè ở trên ghế, gương mặt đỏ bừng, thở dốc không ngừng, sự tức giận của ông giống như núi lửa sắp phun trào, ông tức giận nói: