Tạ Bình Qua chưa từng nghĩ mình sẽ nhận được câu trả lời như vậy.
Một câu trả lời không chỉ về hiện tại, mà còn về quá khứ.
"Điện hạ, đến cuối cùng ngài... không lập hậu sao?"
Cuối cùng Tạ Minh Duệ cũng đợi được câu hỏi này, đưa tay ra hiệu cho cậu.
Tạ Bình Qua do dự một lúc, sau đó đi qua ghế sô pha, ngồi xuống bên cạnh anh, chỉ cần anh giơ tay là có thể chạm vào cậu.
Tạ Minh Duệ cuối cùng cũng hài lòng, không có vòng tay ôm lấy cậu, mà chỉ nhìn cậu một lúc lâu, sau đó cười khẽ: "Anh vốn không muốn nói chuyện này cho em."
Những lời của Tạ Minh Duệ là thật.
Nếu cuối cùng mối quan hệ giữa hai người họ không thay đổi, nếu Bình Qua nhà anh cuối cùng cũng có người yêu, thì vấn đề này sẽ lại bị anh đưa xuống mồ.
Bình Qua nhà anh không cần biết chuyện này, bởi vì như vậy là đủ rồi, anh có thể gặp lại cậu, có thể lần nữa nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của cậu là đủ rồi, anh không muốn trở thành gánh nặng cho cậu.
Nhưng đó là trước đây, không phải bây giờ.
Anh vốn đã nghĩ đến chuyện Tạ Bình Qua sẽ hỏi vấn đề này, cũng nghĩ đến bản thân nên trả lời thế nào, chỉ là anh không nghĩ tới, vấn đề này lại xuất hiện sớm như vậy.
Nhưng cũng không tệ. Tạ Minh Duệ thầm nghĩ.
Anh nhìn Tạ Bình Qua không để đối phương tránh ánh mắt mình, sau đó chậm rãi tới gần, ghé vào tai cậu nói nhỏ: "Anh tha mạng cho những huynh đệ ngu xuẩn kia, bọn họ cũng phải có chút cống hiến cho anh mới được. Dù sao đều là họ Tạ, nhận con trai của bọn họ làm con nuôi để thừa kế giang sơn, ta cũng không có lỗi với tổ tiên."
Khi Tạ Minh Duệ nói chuyện, giọng anh khác với bình thường.
Giọng anh bình thường bất kể là dịu dàng hay nghiêm túc cũng đều như trời quang trăng sáng giống trong ký ức của Tạ Bình Qua, chứ không xen lẫn một tia nguy hiểm như bây giờ, khiến người ta không thể đoán giây sau tâm tình anh sẽ là cuồng phong hay mưa to.
Tuy vậy, Tạ Bình Qua vẫn không hề sợ hãi, ngược lại, sở dĩ cậu vì lời của Lộ Tiểu Phong mà khi Tạ Minh Duệ đến gần, cậu theo bản năng muốn lùi lại, nhưng khi nghe giọng nói này, mọi động tác của cậu đều dừng lại.
Tạ Minh Duệ nhìn Tạ Bình Qua đột nhiên ngừng di chuyển, thấp giọng cười: "Bình Qua không sợ? Trong mười năm sau đó, bọn họ vẫn luôn sợ anh, mặc dù anh không quét sạch Cửu gia, nhưng họ luôn cho rằng một giây sau anh sẽ làm như vậy."
Mặc dù giọng của Tạ Minh Duệ, thậm chí là biểu cảm của anh hoàn toàn khác với những gì cậu nhớ, nhưng Tạ Bình Qua không cảm thấy xa lạ hay sợ hãi, chỉ là... trong đầu dần mường tượng ra dáng vẻ của Tạ Minh Duệ trong mười năm kia.
Cậu đã từng nghĩ tại sao Tạ Minh Duệ lại kết thúc cuộc đời sau mười năm cậu rời đi, lúc ấy cậu tưởng là do minh quân thánh chủ làm việc quá sức sinh bệnh, nhưng bây giờ nghĩ lại... Có lẽ là vì đi một mình quá lâu, khi không thể đi tiếp được nữa thì lại buông bỏ không muốn tìm cách khác để đi, cứ mặc nhiên để thời gian đưa anh đến tận cùng của số mệnh.
Nhận ra điều này, Tạ Bình Qua ngước mắt lên, âm thanh cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: "Nếu anh không thành thân... anh cũng sẽ không cô đơn."
Đáp án này làm Tạ Minh Duệ hơi tiếc nuối.
Tuy nhiên, con cá đã bị thu hút về phía anh, so với việc bắt nó, anh hy vọng con cá sẽ chủ động nhảy vào vòng tay anh, vì vậy Tạ Minh Duệ không nói toẹt ra hết, mà chỉ thu hồi dáng vẻ nguy hiểm lại, đáp lại với vẻ mặt dịu dàng: "Ừm, không thành thân cũng không cô đơn, bởi vì có em ở đây rồi."
Vì cuộc tâm sự bất thình lình này, lúc trời gần tối, hai người mới ra ngoài.
Tạ Minh Duệ rất muốn lái xe thể thao mui trần chở người đi dạo quanh bãi biển, nhưng Tạ Bình Qua không thích hợp đi dạo cùng anh khắp nơi một cách phô trương như vậy, vì vậy anh chỉ còn cách đổi sang một chiếc xe địa hình, đưa cậu đến ngắm hoàng hôn dưới biển.
Cả hai đều đeo khẩu trang và kính râm, xe dừng lại, khi mở cửa sổ xe, Tạ Minh Duệ nhìn lại dáng vẻ của bọn họ, đột nhiên cười bất đắc dĩ: "Bình Qua, em có thấy chúng ta giống như đang bỏ trốn vì tình không?"
Tạ Bình Qua nhìn anh, sau đó nhìn lại mình, suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Em thấy giống hai kẻ đào tẩu hơn."
Tạ Minh Duệ cười ha ha.
Bình Qua nhà anh đúng là biết phá vỡ bầu không khí, chẳng phải nên thuận theo lời anh, tỏ ra ngại ngùng chút sao? Nhưng... nếu cậu biết ngại ngùng, cậu đã không mở miệng ngậm miệng đều gọi điện hạ như vậy, phản ứng cũng sẽ không đến mức không theo kịp suy nghĩ của anh.
Tạ Bình Qua đúng thật là không nhận ra những lời Tạ Minh Duệ nói vài giờ trước là một lời thổ lộ, nhưng cậu cũng không còn đơn giản coi Tạ Minh Duệ là điện hạ của mình nữa.
Lúc nãy cậu một mình trốn trong góc mà Tạ Minh Duệ không nhìn thấy khoảng nửa tiếng đã nhận ra, cậu mong người thân cận nhất với điện hạ mãi mãi là cậu, bất kể là người yêu hay con cái, cậu đều không muốn bất luận kẻ nào lấy đi vị trí của mình.
Chỉ là, Lộ Tiểu Phong có nhắc đến vấn đề có ngủ hay không... hmm... Hình như cậu chưa từng nghĩ tới, chưa nghĩ tới vậy có là yêu không? Cậu không chắc lắm.
Nếu Lộ Tiểu Phong biết lời của mình sẽ khiến Tạ Bình Qua hiểu lầm, hắn nhất định sẽ bóp chết lời này trước khi nó được nói ra.
Dù sao trước khi nói những lời này, hắn không có suy nghĩ nhiều, nếu Tạ Bình Qua và kẻ thần bí kia yêu đương, hai người cuối cùng ai sẽ ở vị trí kia, đúng không?
Ngoài ra, câu "Anh phải trở nên mạnh mẽ hơn mới có thể bảo vệ người kia" của Lộ Tiểu Phong cũng đã thành công tẩy não Tạ Bình Qua.
Cậu thấy trước hết cậu nên lập nghiệp trước, sau đó mới nói đến những chuyện khác, đương nhiên trước đó cậu sẽ từng chút một khiến mình trở thành người được đối phương tin cậy hơn, tới khi ngày đó đến, dù Tạ Minh Duệ không đồng ý thì chắc cũng sẽ không phản cảm đâu nhỉ?
Mặc dù cả hai đều có tâm tư riêng, nhưng sau khi buông bỏ những cảm xúc cố kìm nén và những phép xã giao được cố tình duy trì kia, cả hai đã thân thiết với nhau hơn trước.
Hai người cùng ngắm hoàng hôn bên bờ biển, đi chợ đêm mua đồ nướng BBQ và nước trái cây, sau đó quay trở lại xe rồi lái về nơi mà bọn họ đã ngắm hoàng hôn trước đó, hai người vừa ăn những món mà mình chưa ăn bao giờ vừa ngắm bầu trời sao.
Thành phố này rất nhỏ, không khí rất trong lành, lúc ngẩng đầu ngắm sao, cảm giác rất giống với khi ngắm sao ở làng du lịch.
Tạ Minh Duệ ngắm một hồi rồi cầm ly nước trái cây lên, chạm vào ly của Tạ Bình Qua: "Cheers!"
Cảm ơn thế giới này, đã cho anh được gặp em lần nữa.
Tạ Bình Qua chớp chớp mắt. Cậu nghe không hiểu, nhưng cậu có thể nhìn thấy ý cười hạnh phúc trong mắt Tạ Minh Duệ.
Vì vậy, suy nghĩ của cậu đồng bộ với Tạ Minh Duệ một cách kỳ lạ, một ý nghĩ cũng nảy ra trong đầu cậu - cảm ơn thế giới này đã cho anh tiếp tục làm điện hạ của em, nhưng cũng không chỉ là điện hạ của em.
Sau khi kết thúc hành trình biến "bia với BBQ" thành "nước trái cây với BBQ", Tạ Minh Duệ dẫn cậu rời bãi biển, đi tham quan thành phố.
Đêm ở thành phố này không náo nhiệt nhưng cũng không quá yên tĩnh, có tốp ba tốp năm đi bộ trên phố, có thiếu niên thiếu nữ kề vai sát cánh cùng bạn bè.
Tạ Bình Qua thỉnh thoảng nhìn bọn họ đùa giỡn nhau, thỉnh thoảng... lặng lẽ ngắm Tạ Minh Duệ, rõ ràng không uống rượu, nhưng lại có chút say.
Thật tốt quá, cậu không cần phải nấp trong bóng tối nữa, cậu có thể quang minh chính đại đi bên cạnh Tạ Minh Duệ.
Trong lúc chờ đèn đỏ, Tạ Minh Duệ liếc mắt nhìn cậu, phát hiện cậu đã ngủ, anh vừa cười vừa cảm thấy vô cùng mềm lòng.
Lại nói, Bình Qua nhà anh chưa bao giờ thụ động ngủ gật trước mặt bất kỳ ai, tinh thần trách nhiệm và sự bất an khiến cậu luôn trong trạng thái cảnh giác cao nhất.
Bây giờ như thế này... Thật sự khiến người ta được sủng mà sợ, không biết phải làm gì mới tốt.
Bởi vì đoạn nhạc đệm này, lúc hai người về đến nơi đã là hai giờ sáng.
Khi Tạ Bình Qua tỉnh lại còn có chút mơ màng, trước khi cậu xấu hổ đến mức muốn tìm một vết nứt trên mặt đất để chui vào, Tạ Minh Duệ đã nói: "Đợi sau này em học lái xe, anh lái xe, anh ngủ."
Những lời này thành công cắt đứt dòng suy nghĩ của Tạ Bình Qua, hơn nữa cậu còn nghiêm túc đáp lại.
Được, quyết định vậy đi.
Giống như khi đến đây, lúc hai người quay về cũng ngồi máy bay tư nhân của Tạ Minh Duệ, khiến các paparazzi ngồi xổm khắp nơi bắt hụt.
Bọn họ mơ hồ cảm thấy tin đồn Tạ Bình Qua có hậu trường không phải là lời vô căn cứ, nhưng không quá tin tưởng, chỉ có thể chờ xem.
Cũng ngay lúc này, Liên Ngũ gọi cho Tạ Bình Qua, hỏi cậu có phải định quay phim võ thuật không.
Tạ Bình Qua thừa nhận: "Ừm, hợp đồng trước đó đã bị chấm dứt."
Bên kia im lặng một lúc lâu, sau đó nói với cậu: "Tôi sẽ gửi kịch bản cho cậu", Tạ Bình Qua nhìn WeChat, sau đó chuyển tiếp cho Tạ Minh Duệ, chờ in kịch bản xong, hai người cùng ngồi xem.
Đây là một bộ phim truyền hình mang hơi hướng sắc thái văn nghệ, nói về bóng tối, về tuổi trẻ và về sự trưởng thành.
Thiếu niên này sinh ra trong một khu ổ chuột, mở đầu truyện vì đánh nhau mà bỏ học, đến quán bar làm côn đồ, sau đó hàng loạt chuyện xảy ra, hắn định thay đổi, triệt để bắt đầu lại một lần nữa, chưa từng nghĩ tới mới sống yên ổn được vài ngày, trúc mã nửa mặt dính đầy máu, khuôn mặt đẫm nước mắt, khóc lóc thảm thiết nói rằng mình đã vô ý giết người, thất hồn lạc phách chuẩn bị đi đầu thú, tới tìm hắn vì hy vọng hắn có thể giúp đỡ chăm sóc bà ngoại tuổi đã già của mình.
Thiếu niên sững sờ, hắn đưa trúc mã đến đồn cảnh sát, sau đó quay lại quán bar kiếm tiền nhằm giảm nhẹ tội cho đối phương...
Phần phác thảo kịch bản đến đây là tạm thời hạ màn, tiếp theo là phần tổng quan về nhân vật.
Hiện giờ có nữ một, nữ hai, nam hai đều đã chọn được người, chỉ thiếu mỗi nam một trầm mặc ít nói.
Tạ Bình Qua không hiểu được tình huống kịch bản, nhìn sang Tạ Minh Duệ, anh cũng đang nghĩ: "Nếu là phim điện ảnh, vậy chủ đề này khá tốt..."
Nếu là phim truyền hình thì chưa chắc, đây là lý do đạo diễn và biên kịch rất nổi tiếng nhưng diễn viên thì không có tên tuổi, nguyên nhân là vì vốn đầu tư chỉ kéo được một nửa.
"Em có hứng thú không? Anh đã điều tra Liên Ngũ, nhân phẩm rất tốt, đạo diễn này..." Tạ Minh Duệ nhập tên đạo diễn vào khung tìm kiếm, sau đó đọc sơ qua, "Hẳn là cũng rất đáng tin cậy, phim có nổi hay không thì khó mà nói, nhưng tác phẩm chắc sẽ không tồi."
So với bộ phim thần tượng trước đó, Tạ Bình Qua thực sự thích câu chuyện này hơn, hơn nữa thiếu niên côn đồ ít nói rõ ràng phù hợp với cậu hơn là công tử quý tộc hay cười, cộng với lời nhận xét trong ngoặc đơn của nam một là "mặt mày xám xịt lâu ngày, bị chiến tranh tàn phá"...
"Em rất thích, xem như là kịch bản thích nhất hiện giờ?"
Nghe cậu nói vậy, Tạ Minh Duệ đã hiểu.
Bởi vì Tạ Bình Qua, anh có tìm hiểu sơ sơ về ngành giải trí, cảm thấy việc tạo ra minh tinh cũng giống như tạo ra thương hiệu. Minh tinh chú trọng tác phẩm, thương hiệu chú trọng chất lượng sản phẩm, nhưng bên cạnh đó, định vị và nhân mạch cũng rất quan trọng.
Về lâu dài, cho dù bộ phim này không nổi, chỉ cần Tạ Bình Qua diễn xuất không tệ, lợi nhuận sẽ không nhỏ, khuyết điểm duy nhất có lẽ là không có cách nào giữ chân fana, mà khuyết điểm này...
"Anh sẽ phái người nghiên cứu tổ kịch bản, tiện thể hỏi thăm các nhà đầu tư khác, nếu như không có vấn đề lớn, chúng ta sẽ nhận bộ phim này."
Sự thật đã chứng minh, Liên Ngũ thực sự rất đáng tin cậy, vì độ tin cậy này, trước khi chủ đề "phim trường" của 《 Mạc hậu chi vương 》 chính thức lên sóng, bộ phim mới của Tạ Bình Qua đã chuẩn bị xong toàn bộ lưu trình, thậm chí còn trực tiếp tiến vào giai đoạn quảng cáo.
Nhìn thấy mục mới nhất trên official weibo có tiêu đề "phim truyền hình thành phố màu xám" có tên của Tạ Bình Qua, thậm chí trước tên cậu còn đề "diễn viên chính", tất cả fans của Tạ Bình Qua đều dại ra.
Chuyện gì thế này? Không phải Tạ Bình Qua đã chấm dứt hợp đồng với đoàn phim rồi sao? Bây giờ là gì? Phim mới hả?
Mà những người khác trong diễn đàn giải trí còn dại ra hơn cả fans. Các cô có kinh nghiệm hơn fans, điều đầu tiên bọn họ nhìn vào không phải là bóng đen trên thông báo chính thức, mà là tên của các thành viên đoàn bên phim dưới ảnh thông báo chính thức, rất nhanh, một bài đăng với tiêu đề 《 Tình huống gì đây? Đạo diễn Trương Nam đang chuẩn bị bộ phim mới là phim truyền hình phim văn học đúng không? Sao tự dưng quay sang phim thần tượng? Còn mời thần tượng nam làm diễn viên chính? 》 xuất hiện ở trang đầu.
【 Lầu 5: Tôi kiểm tra hồ sơ rồi, 《 Thành phố màu xám 》 chắc là bộ phim truyền hình văn học kia, không phải phim thần tượng. 】
【 Lầu 7:??? Nhất thời không biết là chuyện đạo diễn Trương Nam quay phim thần tượng kỳ quái hơn, hay là chuyện Tạ Bình Qua đóng phim văn học kỳ quái hơn... 】
【 Lầu 10: Cái nào cũng kỳ quái hết được chưa! Với lại phim này cũng không phải là phim văn học, xem hồ sơ cứ thấy giống phim võ thuật hơn? Mở đầu là đánh nhau thôi học, tiếp theo là côn đồ, sau đó dấu ba chấm, xét theo nội dung giới thiệu tiến độ thì chắc chắn là đánh nhau. Mời một thần tượng yếu đuối mong manh quay phim võ thuật, đạo diễn Trương điên rồi hả? 】
【 Lầu 12: Ờm, cho hỏi cái, thần tượng yếu đuối mong manh là đang nói Tạ Bình Qua hả? 】
【 Lầu 13: Không thì sao? Chẳng lẽ đang nói nam hai? Hình ảnh tìm kiếm cho thấy nam hai to gấp 1.5 lần nam một. 】
【 Lầu 15: Tay không đập đá cảnh cáo! 】
【 Lầu 16: Tay không bóp nát đá cảnh cáo! 】
【 Lầu 18: Nghe lầu 10 với 13 nhắc mới thấy chọn Tạ Bình Qua là chuyện rất bình thường, phim võ thuật mà. 】
【 Lầu 24: Không phải chứ? Chẳng lẽ đến giờ còn có người cảm thấy trận thi đấu tài nghệ ngày đó Tạ Bình Qua không có gian lận hả? Tay không đập đá? Sao hắn không tay không bóp gãy cổ người ta đi? 】
【 Lầu 26: Cảm ơn đã mời, nhưng tay không bóp gãy cổ người ta là phạm pháp. Mà tôi có lẽ đã hiểu vì sao cậu ta lại được đạo diễn Trương đạo nhìn trúng rồi, mấy người đi xem thông báo mới nhất của 《 Mạc hậu chi vương 》 hai phút trước đi, Tạ Bình Qua trực tiếp vào tổ võ thuật 《 Vân Gian Mộng 》, hơn nữa biểu hiện dường như rất tốt. 】