Thư Linh Ký

Chương 201: Q7 – BỔN THẢO - CHƯƠNG 199



Q7 – BỔN THẢO – CHƯƠNG 199: NGƯỢC THÁI

Editor: Luna Wong – là một dạng không quá hiểu rõ trò chơi nhưng lại rất dễ dàng thắng đối thủ, để đối thủ không có lực phản kích.

Chúc mọi người mùng 3 an khang, phúc lộc đầy nhà. Boom 3 ngày liên tục cho mỗi truyện, mọi người có vui không???

Mãn cấp thần trang, treo đánh thôn tân thủ. . .

Trong ánh trăng mờ nhạt, khi đám huyết bào ma tu kia ngự kiếm gào thét đuổi theo, cảm thụ trong lòng Nhạc Ngũ Âm, chỉ có thể dùng những lời này để hình dung.

Vấn đề là, đám huyết bào ma tu kia cũng không biết, vẫn đang đằng đằng sát khí thôi động kiếm quang, để khắp bầu trời lóng lánh điện quang huyết sắc, không chút kiêng kỵ thẳng đụng tới ——

“Phương Bất Phì, ngươi đây mắt không mở vô liêm sỉ, đắc tội Ngũ Hoang Ma thành ta, còn muốn chạy trối chết?”

“Sợ ngươi a!” Nếu như nói Phương Bất Phì Phương chân quân lúc trước là kinh sợ, lúc này lại thả lỏng trong lòng, ngự kiếm xuống đến phía sau Cố Thất Tuyệt, trực tiếp lệ nóng doanh tròng, “Quân thượng, người phải làm chủ cho ta a, những thứ hồn đạm này cũng dám khiêu khích. . . đại trù hành cung của người!”

Rất tốt, tất cả mọi người có chuy bàn bên hông, vì sao chỉ có Phương chân quân người xông ra như thế?

Nhạc Ngũ Âm thấy túc nhiên khởi kính, thế nhưng lúc này, trong hư không mười mấy tên huyết bào ma tu, cũng đã không chút kiêng kỵ thẳng đụng tới.

Thủ lĩnh ma tu dẫn đầu, trông thấy Phương Bất Phì chân quân núp sau lưng Cố Thất Tuyệt, không khỏi sắc mặt trầm xuống, phẫn nộ quát: “Người nào, ăn gan báo sao, dám can đảm khiêu khích Ngũ Hoang Ma thành ta?”


“Ngũ Hoang Ma thành?” Cố Thất Tuyệt quay đầu nhìn Nhạc Ngũ Âm, chờ phổ cập giáo dục.

“Cái này sao. . .” Nhạc Ngũ Âm vốn có muốn phổ cập giáo dục, ngẫm lại vẫn là đừng lãng phí thời gian, “Giải thích rất phiền phức, phản chính trong cái nhìn của quân thượng người, phỏng chừng tất cả đều là đống cặn bả.”

“Có phải hay không a?” Phương Bất Phì chân quân nhất thời túc nhiên khởi kính, thầm nghĩ một đoạn thời gian không gặp, công lực mắng chửi nói lời ác độc của Ngũ Âm cô nương thấy có tăng lên, là học Bác đại nhân sao?

“Nga. . .” Cố Thất Tuyệt nghiêm trang gật đầu, lại quay đầu nhìn đám ma tu trong hư không, “Các ngươi, đánh không lại ta.”

Rất tốt, Nhạc Ngũ Âm tới một đao trước, sau đó Cố Thất Tuyệt lại bổ một đao, nếu như nói những ma tu này còn miễn cưỡng bảo trì vài phần lý trí, như vậy một đao cuối cùng của Phương Bất Phì chân quân liền đủ ngoan ——

“Các ngươi những thứ ngu ngốc nà, hiện tại quỳ xuống cầu tha, lại giao Ngũ Hoang Ma thành của các ngươi ra làm hành cung, quân thượng còn có thể tha. . .”

Ầm!

Không đợi hắn kéo xong cừu hận, đám huyết bào ma tu đã hoàn toàn bị làm tức giận, đã đồng loạt gầm lên, thôi động kiếm quang như cuồng triều cuộn trào mãnh liệt mà đến, mấy trăm đạo điện quang huyết sắc lóng lánh gào thét, sẽ cùng hung cực ác đánh xuống.

“Cố Thất Tuyệt, chạy đi đâu!”

Nhưng ngay trong nháy mắt này, trên hoang dã phương xa, đột nhiên truyền đến một tiếng gầm lên, kiếm quang băng tuyết cuộn trào mãnh liệt, dọc theo hoang dã cuồng bạo cuốn tới!


“Cái gì?” Mười mấy tên huyết bào ma tu lấy làm kinh hãi, theo bản năng đồng loạt quay đầu.

Ở trong kiếm quang băng tuyết mênh mông cuộn trào mãnh liệt, Tống Hào Phóng huy vũ song kiếm băng tuyết, đằng đằng sát khí đuổi tới, mắt phượng trợn tròn, vẻ mặt tức giận hét lớn một tiếng: “Hồn đạm, ngươi dám gạt muội muội ta giặt quần áo, đi. . .”

Không giải thích, Cố Thất Tuyệt không chút do dự kéo Nhạc Ngũ Âm, rất sáng suốt lập tức chạy trốn.

Tống Hào Phóng làm sao có thể bỏ qua hắn, lập tức huy vũ song kiếm băng tuyết, đằng đằng sát khí chạy theo, trong khoảng thời gian ngắn, luồng không khí lạnh ngân bạch cuộn trào mãnh liệt dâng trào, chăm chú đuổi theo sau lưng Cố Thất Tuyệt.

“Ách?” Trong hư không huyết bào ma tu đều nhìn ngây người.

Vọng Thư Uyển.com
Chỉ bất quá một cái chớp mắt qua đi, vị ma tu thủ lĩnh kia đột nhiên phản ứng kịp, gầm lên thôi động điện quang: “Nhân hắn bệnh lấy mạng hắn, giết cho ta, chém tên vô liêm sỉ kia trước!”

Trong sát na, hơn mười vị huyết bào ma tu đồng loạt động thủ, ngự kiếm gào thét đuổi tới, kèm theo một tiếng gầm lên, vô số điện quang huyết sắc dày đặc đan xen, giống như một tấm lưới thật lớn, từ trong hư không hung hăng ầm ầm rơi xuống.

“Quân thượng, cẩn thận.” Nhạc Ngũ Âm nhịn không được nhắc nhở.

“Biết rồi.” Cố Thất Tuyệt rất mạo hiểm tránh thoát luồng không khí lạnh băng tuyết, mắt thấy lưới điện quang từ trên trời giáng xuống, chỉ có thể nhảy sang một bên.

Nhưng ngay cả như vậy, bị dư uy của lưới điện quang đánh trúng, Cố Thất Tuyệt vẫn hơi có chút lảo đảo, lui về phía sau ra mười mấy trượng, tạm thời giảm tốc độ.


Chính là chờ cái cơ hội này, ma tu thủ lĩnh dữ tợn cười lạnh một tiếng, mang theo hơn mười danh huyết bào ma tu đáp xuống!

Chỉ một cái chớp mắt, huyết vụ cuộn trào mãnh liệt sau lưng bọn họ bay lên, hội tụ thành một con huyết ma dữ tợn to như sơn nhạc, huy vũ lợi trảo hung tợn chém xuống: “Vô liêm sỉ không biết tự lượng sức mình, hôm nay sẽ là . . .”

Ầm!

Kiếm quang ngân bạch mênh mông cuộn trào mãnh liệt, đột nhiên đánh trúng ngực của ma tu thủ lĩnh, đánh cho hắn miệng phun đầy máu, trực tiếp rơi khỏi kiếm quang.

“Cái gì?” Hơn mười danh huyết bào ma tu lấy làm kinh hãi, hoảng sợ đồng loạt quay đầu.

Trong ánh mắt kinh ngạc của bọn họ, vị mỹ nhân váy xanh nguyên bản đuổi giết Cố Thất Tuyệt kia, đột nhiên thay đổi kiếm quang băng tuyết ngân bạch, mắt hạnh trợn tròn nổi giận giết qua ——

“Buồn cười, Cố Thất Tuyệt, chỉ có cô nãi nãi mới có thể giết, các ngươi dám cướp đầu người?”

Tiếng nộ quát chưa dứt, triều dâng băng tuyết ngân bạch, đã nhấc lên cao tới mười mấy trượng ngập trời, trực tiếp đánh trúng kiếm quang giữa không trung, hơn mười danh huyết bào ma tu đồng loạt kinh hô, dường như bánh chẻo rơi xuống, tất cả đều rơi choáng váng đầu hoa mắt!

Vấn đề là, không đợi bọn họ kịp chống lại, Tống Hào Phóng đã huy vũ song kiếm băng tuyết, thế như sấm sét đụng vào trong đám người, bá bá bá, bá bá bá, kiếm quang băng tuyết dường như nộ hải triều dâng, trực tiếp nuốt sống tất cả huyết bào ma tu!

Đây mới gọi là làm, chân chính mãn cấp thần trang, treo đánh thôn tân thủ. . .

Vọng Thư Uyển.com
Hơn mười danh huyết bào ma tu không còn chút sức đánh trả nào, trong nháy tất cả đều bị đánh nằm trên mặt đất, cũng may tuy rằng Tống Hào Phóng đằng đằng sát khí, thế nhưng hạ thủ còn có chừng mực, chỉ là đánh cho bọn họ mặt mũi bầm dập, trái lại không có nháo tai nạn chết người.


Vị ma tu thủ lĩnh kia đầu óc choáng váng đứng lên, thấy một màn như vậy vừa sợ vừa giận, lập tức không chút do dự bay lên trời, cưỡi kiếm quang cấp tốc thoát đi: “Vô liêm sỉ chết tiệt, cho các ngươi đắc ý thêm mấy ngày, đợi ta bẩm báo lão tổ. . .”

Không! Cần! Thiết!

Tống Hào Phóng chợt trợn tròn mắt hạnh, nhắc song kiếm băng tuyết trong tay, gào thét ném.

Trong cuồng phong, song kiếm băng tuyết dường như sấm sét lóng lánh, phảng phất đến không khí đều phải chém phá, chỉ trong nháy mắt đuổi theo ma tu thủ lĩnh, lần thứ hai đánh cho hắn bay rớt ra ngoài, trực tiếp rơi xuống ở cánh đồng hoang vu!

Giải quyết xong!

Ở trong vẻ mặt run lẩy bẩy của hơn mười danh ma tu, Tống Hào Phóng chậm rãi quay đầu, dùng cái loại biểu tình tàn bạo “Cô nãi nãi hiện tại muốn làm một món ớt xanh thịt thái sợi”, đằng đằng sát khí nhìn Cố Thất Tuyệt, sau đó. . .

“Khụ khụ!” Chẳng biết bụi từ chỗ nào thổi tới, để cho nàng không kiềm hãm được ho khan vài tiếng.

Mấy giây sau, vị tiểu tỷ tỷ vừa rồi còn rất hung tàn này, đột nhiên lại biến trở về Giang Nam nữ tử Uyển Ước, có chút ngượng ngùng che môi anh đào, má ngọc ửng đỏ nói: “Ca ca, tỷ tỷ nàng không phải cố ý. . . Ân ân ân, ta tiếp tục đi giặt quần áo.”

“Được, đợi lát nữa làm chút hoằng thắn.” Cố Thất Tuyệt bình tĩnh gật đầu, cứ như vậy đưa mắt nhìn Tống Uyển Ước chậm rãi ly khai.

“Ách. . .” Nhạc Ngũ Âm cũng không biết nên nói cái gì, “Quân thượng, các ngươi làm sao có thể xem như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh thế?”

“Thói quen.” Cố Thất Tuyệt nghiêm trang trả lời, nhìn đám huyết bào ma tu còn đang run lẩy bẩy ở đối diện một chút, sau đó lại nhìn Phương Bất Phì Phương chân quân ở bên cạnh hưng phấn đến phì nhục loạn chiến một chút ——

“Ân, lão Phương, đến thời gian ngươi kể chuyện rồi . . .”