Thư Linh Ký

Chương 218: Q7 – BỔN THẢO - CHƯƠNG 217



Q7 – BỔN THẢO – CHƯƠNG 217: BỆNH THỤ TIỀN ĐẦU VẠN MỘC XUÂN

Editor: Luna Wong – Ta đang bị bệnh dịch mấy chương bị bệnh này tâm trạng cũng nặng theo. Còn mấy ngày nữa là mùng một rồi, phải mau chóng kết thúc trước tết để đón năm mới.

Sau nửa canh giờ, trong hang đá nhỏ sâu trong sơn dã.

Theo sắc trời dần dần tối xuống, mưa phùn trong núi cũng biến thành mưa to, giọt mưa tích tích lịch lịch rơi trên cỏ dại ngoài hang đá , chậm rãi chảy xuôi xuống.

Trong hang đá, đốt lên một đoàn lửa trại sáng sủa, Cố Thất Tuyệt ngồi xếp bằng, buông ống tiêm vừa chích xong, tuy rằng vẫn là biểu tình như không có chuyện gì xảy ra, nhưng sắc mặt lại tái nhợt rất nhiều.

Ở trên bàn tay của hắn, vốn chỉ là vụ khí bệnh chướng lục sắc như ẩn như hiện, hiện tại tựa hồ càng tăng lên vài phần, mà đối lập, mực quang lại trở nên càng thêm ảm đạm.

“Khụ khụ. . .” Tựa ở trên vách đá bên đống lửa cả người Nhạc Ngũ Âm không còn chút sức lực nào ho khan, tuy rằng rất nỗ lực muốn mở mắt, nhưng nhìn Cố Thất Tuyệt, cũng đã suy yếu đến nói không ra lời.

“Ta không sao.” Giống như là biết nàng muốn hỏi cái gì, Cố Thất Tuyệt rất bình tĩnh trả lời, sau đó đứng dậy đi tới bên cạnh nàng, đưa tay sờ sờ cái trán của nàng.

Bình thường cũng sẽ vô ý thức tránh thoát, lúc này Nhạc Ngũ Âm lại có chút mặt đỏ hồng, cứ tiếp nhận động tác của hắn như vậy, trong lòng bang bang nhảy loạn, ngược lại cảm thấy ho khan không khó chịu như vậy.

“Cái trán hình như càng nóng?” Cố Thất Tuyệt đưa tay vuốt cái trán của nàng, “Có phải đặc biệt khó chịu hay không?”


Tuy rằng rất muốn nói mình không có việc gì, nhưng Nhạc Ngũ Âm đã suy yếu đến không còn khí lực gì, trên thực tế nàng cũng biết tình huống rất không tốt, không chỉ có là cả người đều suy yếu vô lực, hơn nữa nóng đến giống như lửa vậy, ngay cả đường nhìn cũng biến thành càng ngày càng không rõ.

“Ta nhớ kỹ, ngươi vừa ở trên đường tự chích cho mình?” Cố Thất Tuyệt như có điều suy nghĩ nhìn nàng, “Cho nên nói, không có khống chế xâm lấn của bệnh chướng?”

Đường nhìn không rõ, Nhạc Ngũ Âm hư nhược gật đầu, lại không có khí lực nói nữa.

“Là như thế này a.” Cố Thất Tuyệt rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, nhìn mực quang càng ngày càng hơi yếu trên tay, “Thoạt nhìn, chỉ có. . .”

Nói được phân nửa, hắn đột nhiên vung tay lên, trực tiếp dập tắt lửa trại.

Toàn bộ hang đá rơi vào hắc ám, Nhạc Ngũ Âm hơi kinh hãi, mở miệng muốn hỏi, lại rồi lập tức phục hồi tinh thần, ngừng thở.

Giờ khắc này, từ hang đá bóng tối nhìn ra ngoài, có thể trông thấy tùng lâm xa xa lay động rung động, mấy bệnh khôi bạch cốt thoáng hiện mà qua, như là đang tìm tòi bọn họ, lại rốt cục từ từ đi xa, không có chú ý đến tình cảnh nơi này.

Trong lòng Nhạc Ngũ Âm hơi nhảy lên, suy yếu ngẩng đầu nhìn Cố Thất Tuyệt, lại như là hạ quyết tâm, khẽ cắn môi anh đào, dùng khí lực sau cùng mở miệng nói: “Không cần, không cần phải xen vào. . .”

“Cởi y phục.” Cố Thất Tuyệt đột nhiên mở miệng.

Noveltown.asia

“Ai?” Cho dù là ở trong suy yếu, nhưng đột nhiên nghe nói như thế, Nhạc Ngũ Âm là rất kinh ngạc ngẩng đầu.

Có trong nháy mắt như vậy, nàng hoài nghi mình có nghe lầm hay không, thế nhưng Cố Thất Tuyệt rất nhanh lại lặp lại một lần: “Cởi.”

“Cởi, cởi cái gì?” Nhạc Ngũ Âm ở trong kinh ngạc, dĩ nhiên rất thần kỳ khôi phục vài phần khí lực.

“Cởi y phục.” Cố Thất Tuyệt nghiêm trang trả lời, chăm chú nhìn y sam đạm hoàng của nàng.

Mờ mịt, Nhạc Ngũ Âm mờ mịt mở to hai mắt, lại đột nhiên phản ứng kịp, che lồng ngực của mình: “Ai ai ai, ngươi, ngươi muốn làm cái gì?”

Không muốn giải thích, Cố Thất Tuyệt khe khẽ thở dài, trực tiếp ôm nàng, đặt ở trước mặt mình, lại duỗi tay đặt ở trên vòng eo yểu điệu của nàng, cởi đai lưng tinh tế của nàng.

Cho tới bây giờ chưa bao giờ gặp loại sự tình này, vẻ mặt Nhạc Ngũ Âm dại ra, thẳng đến đai lưng tinh tế đều sắp bị cởi ra hoàn toàn, mới phản ứng được, vội vã giãy dụa phản kháng: “Không, không nên, quân thượng. . .”

“Thời gian không đợi người, nghe lời.” Cố Thất Tuyệt hoàn toàn không thấy phản kháng suy yếu của nàng, tùy ý nàng đưa tay đẩy lồng ngực của mình, tùy ý ném đai lưng qua một bên, sau đó lại cưỡng bách nàng xoay người.

Căn bản không có khí lực phản kháng, Nhạc Ngũ Âm chỉ có thể mặc cho hắn xoay xoay, tuy rằng nhìn không thấy tình cảnh sau lưng, lại có thể cảm giác được hai cái tay đang đặt ở mình trên vai, đang muốn chậm rãi cởi y sam đạm hoàng ra.


Mang theo nhiệt khí hô hấp, mềm nhẹ đánh vào gáy ngọc trắng nõn của nàng, để mặt nàng tùy ý ửng đỏ, chỉ có thể cắn thật chặt môi anh đào, hươu trong lòng nhảy loạn, trong đầu trống rỗng mờ mịt ——

“Vì sao, vì sao quân thượng lại đột nhiên. . . Hơn nữa hiện tại, đều đến lúc này, sao hắn thế có thể có tâm tình tư tưởng cái này?”

“Chẳng lẽ nói, cũng là bởi vì sắp phải chết, nên hắn mới có thể muốn trước khi rời khỏi thế giới này, cùng ta, cùng ta. . .”

Noveltown.asia
“Không thể, ngân gia là một cây tỳ bà có tôn nghiêm, tại sao có thể cùng hắn. . . Thế nhưng, thế nhưng phản chính đều sắp. . . Không bằng, không bằng cứ. . .”

“A a a, không được, Ngũ Âm ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ gì, tại sao có thể tưởng sự tình ngượng ngùng như vậy?”

“Bất quá nhắc tới, ngân gia cũng không còn khí lực nữa, nếu hắn thực sự ép buộc, cũng chỉ có thể, cũng chỉ có thể. . .”

“Chuẩn bị xong chưa?” Thanh âm của Cố Thất Tuyệt, đột nhiên từ phía sau truyền đến.

Cũng không biết trả lời thế nào, Nhạc Ngũ Âm chỉ có thể khẩn trương nhắm mắt lại, lông mi thon dài khẽ run, cảm thụ được y sam đạm hoàng bị cởi ra từng chút từng chút, từ đầu vai trơn truột chậm rãi chảy xuống.

Da thịt xanh ngọc trắng noãn trơn truột, hoàn toàn bại lộ ở trong không khí, tựa hồ có chút hàn lãnh, nhưng rất nhanh, lòng bàn tay mang theo nhiệt độ, nhẹ nhàng xoa vào da thịt mềm nhẵn, để cho nàng không tự chủ được khẽ run lên.

Bóng đêm yên lặng, trong sơn động hôn ám một mảnh, nhưng chẳng biết lúc nào, ánh trăng mờ nhạt ngoài động chiếu vào, ánh sáng làm dáng người mạn diệu của nàng, vòng eo mềm mại yểu điệu, cùng nơi đẫy đà bởi vì khẩn trương mà run nhè nhẹ. . .

Hô hấp của Nhạc Ngũ Âm trở nên càng ngày càng gấp rút, cả người đều mềm nhũn, nếu không có Cố Thất Tuyệt ở phía sau đỡ, sớm đã xấu hổ suy yếu té trên mặt đất.


Giờ khắc này, sắc mặt của nàng ửng đỏ đắc nóng hổi, chỉ có thể xấu hổ nhắm mắt lại, cảm thụ được cái tay kia, nhẹ nhàng vuốt ve ở vòng eo sau lưng trơn truột của mình, sau đó dừng lại. . .

“Làm sao vậy?” Nhạc Ngũ Âm hơi ngạc nhiên, liền muốn miễn cưỡng quay đầu.

“Đừng nhúc nhích.” Cố Thất Tuyệt rất nghiêm túc ngăn cản, “Lúc này, ngươi phải tập trung lực chú ý.”

Không có biện pháp nhìn tình huống ở phía sau, Nhạc Ngũ Âm chỉ có thể nghe được thanh âm kỳ quái từ phía sau truyền đến, không khỏi vừa thẹn lại mê man: “Quân thượng, ngươi muốn, ngươi muốn. . . A!”

Còn chưa kịp hỏi, nàng đột nhiên thở nhẹ một tiếng, đột nhiên cảm thấy có cái gì mềm mại, nhẹ nhàng va chạm vào sau lưng trơn truột kiều nhu của bản thân, truyền đến cảm giác ngứa nhè nhẹ.

Rốt cục không nhịn được, Nhạc Ngũ Âm rất hư nhược quay đầu, nhưng chờ nàng dùng dư quang khóe mắt trông thấy tình cảnh sau lưng, lại không khỏi ngạc nhiên không nói gì: “Quân thượng, ngươi đây là đang. . .”

“Đừng nhúc nhích.” Cố Thất Tuyệt rất nghiêm túc lần thứ hai ngăn cản, sau đó nhấc bút lông dính đầy mực nước lên.

Giờ này khắc này, ở trên bàn tay của hắn, linh lực tàn dư này, tất cả đều chuyển hóa thành quang mang màu mực tràn ngập, từ trên bàn tay của hắn truyền lại đến trên bút lông.

Nhạc Ngũ Âm rất mờ mịt nhìn, đột nhiên phản ứng kịp: “Chờ một chút, quân thượng, linh lực của ngươi không nhiều lắm, nếu như vì ta mà sử dụng, vậy ngươi có thể. . .”

Không trả lời, Cố Thất Tuyệt thần tình nghiêm nghị nhắc bút lông, rồi lại nhẹ nhàng hít một hơi, trong ánh trăng mờ nhạt, bút lông màu mực nhẹ nhàng vung lên, ngay trên lưng trơn bóng của Nhạc Ngũ Âm, nhanh nhẹn bị bám câu thơ ——

“Trầm chu trắc bạn thiên phàm quá, bệnh thụ tiền đầu vạn mộc xuân, kim nhật thính quân ca nhất khúc, tạm bằng bôi tửu trường tinh thần. . .”