Thư Linh Ký

Chương 230: Tứ Quý Ca




Q7 – BỔN THẢO – CHƯƠNG 229: TỨ QUÝ CA


Editor: Luna Wong – Xin lỗi mọi người, tối qua mình về trễ lại bận kiểm hàng, soạn hàng nên chưa up chương được. Mình bán dụng cụ bàn ăn, mọi người vào https://shopee.vn/lunawong138 xem thử có thích gì không ủng hộ mình nghen. Cám ơn mọi người rất nhiều.


Rất nhiều năm trước, khi Thảo Thảo từ trong phong trang của Bản thảo cương mục, tìm được bài《 Tứ Quý Ca 》này, đến bản thân nàng đều lấy làm kinh hãi.


Chưa từng nghĩ tới, biến hóa của một bài thơ ca miêu tả tứ quý, lại có thể đưa hết tên của các loại thảo dược vào trong đó, hơn nữa không có bất kỳ cảm giác cứng ngắt nào, trái lại khá có vài phần phong cảnh dạt dào.


Tỷ như giờ này khắc này, chỉ là bốn câu dạo đầu miêu tả cảnh tượng ngày xuân, ngay cả dùng thược dược, thường sơn, viễn chí, trạch lan các loạt dược liệu, ý thơ dẫn động dược tương, nhất thời có mực quang hóa thành Hoàng hà hư không, khốn trụ ma vật bệnh chướng thật lớn.


Nhưng mà, chân chính để chướng ma kinh ngạc biến sắc, lại là câu nói kia của Cố Thất Tuyệt —— “Chuẩn xác mà nói, là mười sáu câu. . .”


Trong sát na, đầu tìm của chướng ma hoảng sợ, nhất thời phẫn nộ rít gào, ma vật bệnh chướng thật lớn như có cảm ứng, thôi động mấy trăm cái vòi điên cuồng nổ nát ma triều, từ trong Hoàng hà hư không chạy ra.


Nhưng mà, cũng chính là giờ khắc này, Cố Thất Tuyệt đã lần thứ hai đưa tay vỗ vỗ Thảo Thảo, người sau nhai bản lam căn, nghiêng đầu tiếp tục ngâm xướng nói ——


“Đoan dương bán hạ ngũ nguyệt thiên, xương bồ chế tửu nhạc bán niên, đình tiền kiều nữ hồng nương tử, tiếu dữ tân lang đồng thải liên. . .”


Khí cơ dẫn động, mực quang tràn ngập, dược tương ầm ầm rung động, nhất thời lại có các loại dược liệu bay lên trời, xương bồ, hồng nương tử, tân lang(cây cau), thêm vài loại Cố Thất Tuyệt đều gọi không ra tên.



Ngay sau đó, đợi các loại dược liệu vùi vào trong Hoàng hà hư không, dược triều vừa bị nổ nát lần thứ hai cuộn trào mãnh liệt, dĩ nhiên nhấc lên sóng dữ cao tới mấy trăm trượng, trực tiếp nuốt sống eo của ma vật bệnh chướng thật lớn.


Đây rốt cuộc là cái gì, vẻ mặt của chướng ma nữu khúc, nó đương nhiên biết lực của thơ từ, cũng biết tác dụng của dược liệu, nhưng hai cái này kết hợp sinh ra đạo pháp, là nó chưa từng biết.


Giờ khắc này, bị dược triều nuốt chửng phần eo ma vật bệnh chướng thật lớn lần thứ hai rơi vào trong Hoàng hà hư không, tuy rằng nó giơ mấy trăm cái vòi lên cao cuồng bạo đánh xuống, lại vẫn không cách nào nổ nát dược triều.


Càng làm cho chướng ma tâm thần kinh hãi là, bài《 Tứ Quý Ca 》này tựa hồ vừa đến trung đoạn, bởi vì ngay sau đó, mượn lực của Cố Thất Tuyệt, Thảo Thảo thản nhiên tự đắc ngâm xướng nói ——


“Thu cúc khai hoa biến địa hoàng, nhất hồi vũ lộ nhất hồi hương, phù đồng khứ thủ quốc công tửu, túy đảo thiên nam tinh đại quang. . .”


“Hồi hương?” Nhạc Ngũ Âm trợn mắt hốc mồm, đột nhiên trước mắt sáng ngời, “Ta biết cái này, nhưng cái này không phải dùng để nấu ăn sao?”


Không muốn giải thích, Cố Thất Tuyệt rất cảm khái nhìn nàng một cái, hầu như ở đồng thời, trong dược tương lần thứ hai nổ vang rung động, nhất thời lại có các loại dược liệu bay lên trời, hội tụ vào trong Hoàng hà hư không.


Ầm!


Lúc này đây, dược triều không có tăng vọt lần nữa, nhưng trong Hoàng hà hư không, lại chợt tuôn ra hơn mười sợi xiềng xích do dược triều ngưng tụ mà thành, đồng thời bắn về phía ma vật bệnh chướng thật lớn, xỏ xuyên qua tứ chi của nó, ngạnh sinh sinh vây nó ở tại chỗ.


“Đây rốt cuộc là cái gì?” Chướng ma vừa sợ vừa giận, nhảy khỏi ma vật bệnh chướng thật lớn, rời khỏi nơi này trước.


Chỉ là, nó vừa chạy đi, Thảo Thảo nhai rễ bản lam nơi đó, cũng đã nhìn Cố Thất Tuyệt bên cạnh một cái, thản nhiên tự đắc ngâm xướng nói ——



“Đông lai vô xử khả phòng phong, bạch chỉ hồ song nhất tằng tằng, đãi đáo tuyết tiêu dương khởi thạch, môn ngoại hộ huyền bạch đầu ông. . .”


Hô!


Thơ thành, cảnh hiện, gió lạnh chẳng biết từ chỗ nào thổi tới, dĩ nhiên mang theo băng tuyết đầy trời, cóng đến nó đứng ở tại chỗ, vẫn còn duy trì tư thái nhảy lên kỳ quái.


Mà trong điện quang hỏa thạch này, dược tương nổ vang rung động, càng nhiều dược liệu bay lên trời, tất cả đều dung nhập cào trong Hoàng hà hư không.


bookwaves.com

Nguyên bản Hoàng hà hư không mênh mông cuộn trào mãnh liệt, đột nhiên đình trệ, nhưng chỉ sau một cái chớp mắt, Hoàng hà trung đột nhiên có dược triều nổ vang nhấc lên, cao tới mấy trăm trượng, cuồng bạo dường như biển gầm vậy. . . Ân, cuồng bạo đình trệ ở trên hư không.


Vắng vẻ, vắng vẻ đến mê mệt.


Tất cả mọi người đồng loạt mở to hai mắt, ngừng thở, nhìn cảnh tượng đồ sộ trong hư không, vẫn nhìn, vẫn nhìn, vẫn nhìn. . .


Trong ngạc nhiên không nói gì, Nhạc Ngũ Âm chớp chớp ánh mắt có chút cay, rốt cục nhịn không được sỏa hồ hồ hỏi: “Cho nên?”


Hỏi hay, Cố Thất Tuyệt rất chăm chú nhìn Tôn Đóa, Tôn Đóa rất chăm chú nhìn Thảo Thảo, Thảo Thảo rất nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Ân, hình như, trong dược tương thiếu loại dược liệu bạch chỉ này.”



“Ai?” Nhạc Ngũ Âm rất mờ mịt mở to hai mắt.


“Chính là thiếu loại dược liệu bạch chỉ này.” Thảo Thảo rất kiên nhẫn giải thích cho nàng: “《 Tứ Quý Ca 》phải lấy các loại dược liệu làm thuốc dẫn, chúng ta góp nhặt đại bộ phận dược liệu, thế nhưng vừa vặn, chỉ thiếu bạch chỉ trong đoạn cuối cùng được đề cập, cho nên. . .”


“Cho nên, 《 Tứ Quý Ca 》không có biện pháp phát động hoàn toà.” Cố Thất Tuyệt rất kịp thời bồi thêm một câu.


Mờ mịt, Nhạc Ngũ Âm và Vô Tôn lão tổ bọn họ hai mặt nhìn nhau, ngay trong nháy mắt này, mấy ma tu đột nhiên kinh hô: “Con chướng ma kia, con chướng ma kia sẽ trốn ra được!”


Không sai, tuy rằng lúc đầu bị gió lạnh băng tuyết phong lại, lại có Hoàng hà hư không vây khốn, nhưng trong chốc lát này, chướng ma sẽ từ đó giãy ra, thế cho nên phong tỏa hàn băng nó đều răng rắc rung động, xuất hiện dày đặc khe hở.


“Lẽ nào không có những biện pháp khác?” Nhạc Ngũ Âm quay đầu nhìn Thảo Thảo.


“Không có, biện pháp duy nhất chính là tìm được bạch chỉ.” Thảo Thảo nhai rễ bản lam, rất nghiêm túc trả lời.


“Vậy bạch chỉ rốt cuộc có hình dáng ra sao?” Nhạc Ngũ Âm nhịn không được ngắm nhìn bốn phía, tuy nói tỷ lệ có chút hơi nhỏ, nhưng nói không chừng nhân phẩm bạo phát nữa.


bookwaves.com

“Bạch sắc, có chút giống như bồ công anh.” Thảo Thảo miêu tả cho nàng nghe, “Bất quá các ngươi tốt nhất có động tác nhanh lên một chút, bởi vì thần thông của《 Tứ Quý Ca 》sắp mất hiệu lực.”


Không cần nhắc nhở, mấy trăm danh ma tu đã vội vàng tản ra, mở to hai mắt ngắm nhìn bốn phía, muốn từ cái góc nào tìm được loại dược thảo bạch sắc có chút giống như bồ công anh này.


Vấn đề là, lúc này kinh qua đại chiến, phụ cận chiến trường sớm đã bị phá hủy đến không còn hình dáng, dưới tình huống như vậy, nếu như dược thảo nhu nhược còn có thể còn sống sót, vậy thật là rất thần kỳ.



Mà chính là thừa dịp bọn họ rơi vào mờ mịt, chướng ma bị nhốt ở trong hàn băng, đã sắp hoàn toàn giãy ra, chỉ trong nháy mắt, cánh tay của nó đã oanh phá hàn băng, sắp đánh cho khối băng vỡ vụn.


“Tìm không được, tìm không được.” Nhạc Ngũ Âm ngẩng đầu nhìn một mắt, lo lắng đắc đầu đầy mồ hôi, “Quân thượng, ngươi cũng tới hỗ trợ.”


“Ta cảm thấy, không có khả năng tìm được.” Cố Thất Tuyệt nghiêm trang trả lời, lại như có điều suy nghĩ ngẩng đầu, nhìn chướng ma sắp hoàn toàn giãy ra ngoài , “Ân, vốn có có thể giải quyết nó, bất quá cứ như vậy, chỉ có thể nhìn nó trốn.”


“Bổn tôn, có thể nói một câu không?” Bị thương Vô Tôn lão tổ có chút chột dạ giơ tay lên.


“Nói!” Cố Thất Tuyệt và Thảo Thảo rất chỉnh tề quay đầu.


“Ách. . .” Bị bọn họ nhìn càng chột dạ, Vô Tôn lão tổ nhịn không được lui về phía sau vài bước, rốt cục vẫn phải vẻ mặt cổ quái nói, “Là như vậy, năm đó lúc bổn tôn có được bức họa của tiên sư, đã từng dùng qua bột phấn trên bức họa.”


“Cho nên?”


“Bột phấn này dĩ nhiên có thể trị khỏi thương thế nghiêm trọng của bổn tôn, bởi vậy bổn tôn cực kỳ quý trọng. . .”


“Cho nên?”


“Cho nên. . .” Biểu tình của Vô Tôn lão tổ kỳ quái sờ tay vào ngực, đợi hắn lần thứ hai lấy tay ra, trong tay đột nhiên hơn mười mấy gói thuốc nhỏ——


“Ta không biết bạch chỉ các ngươi nói là cái gì, thế nhưng bột phấn còn thừa lại năm đó, toàn bộ đều ở đây, nếu như các ngươi dùng được. . .”



— QUẢNG CÁO —