Không biết tiếng Trung nên edit hoàn toàn dựa vào QT, độ chính xác chỉ khoảng 70%
Truyện edit chưa có sự đồng ý của tác giả, vui lòng không đem đi nơi khác
Các nền tảng MXH của mình:
Facebook/YouTube: Một Đám Mây
Wattpad: @Vincentriona
Ngày thứ ba huyện: Sơn Âm
"Tiểu nhị, mang cho ta một bình trà, thêm một bầu rượu."
"Vâng ạ, khách quan xin chờ một lát."
Bạch Ngọc Đường lười biếng duỗi eo, ngồi trên ghế hoạt động gân cốt.
Việc tối qua nói đến thật là kì quái. Từ trước đến nay Bạch Ngọc Đường chưa từng cảm thấy mệt nhọc như vậy, nhưng từ khi con mèo kia chạm vào cổ tay hắn thì hắn liền trở nên ủ rủ như trái cà tím héo, vừa về phòng là leo lên giường ngủ li bì, sét đánh cũng không động.
Nhưng quan trọng là tối hôm qua, khi hắn còn đang mơ mơ màng màng thì có cảm giác có người lẻn vào phòng hắn, chỉ là không biết đây là thật hay là mộng.
Lúc này, tiểu nhị mang trà và rượu lên, Triển Chiêu cũng vừa lúc từ trên lầu đi xuống. Bạch Ngọc Đường thấy thế liền muốn chơi xấu, tay chân lanh lẹ đổ ra nữa chén rượu.
"Miêu nhi, ngươi xuống thật đúng lúc, đây là trà Long Tĩnh vừa mới pha, ngươi mau uống."
Bạch Ngọc Đường cũng tự rót cho mình một chén nhưng là trà, hắn hướng ly trà về phía Triển Chiêu sau đó nhấp một ngụm
Bên này, Triển Chiêu cũng không hề nghĩ ngợi liền nhận chén rượu từ tay Bạch Ngọc Đường nhấp một ngụm, rượu còn chưa nuốt xuống, vị cay đã lan toả khắp miệng. Triển Chiêu nhăn mặt, phun hết rượu trong miệng ra. Bạch Ngọc Đường ngồi một bên thấy thế không khỏi ôm bụng cười, hắn giả vờ chậc lưỡi
"Ai nha, ta nói này Miêu nhi, dù cho lộ phí lần này có Bao đại nhân đứng ra chi trả nhưng ngươi cũng không được lãng phí như vậy."
Triển Chiêu hướng đôi mắt mèo liếc Bạch Ngọc Đường một cái, tức giận mà hừ một tiếng, cầm theo kiếm liền ra khỏi cửa khách điếm.
"Miêu nhi, ngươi giận à? Đừng nhỏ mọn như vậy a, ta chỉ đùa ngươi một chút thôi."
Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu tức giận rời đi liền xoay người cầm lấy Họa Ảnh đuổi theo.
Lúc hai người đến trước cổng nha môn, nha dịch liền báo tri huyện hiện giờ không có trong phủ, Triển Chiêu nói ý đồ đến, một nha dịch trẻ tuổi tên Thiết Tử liền dẫn hai người đi đến nhà Trương Thiên Hổ.
Bạch Ngọc Đường thuận tay kéo từ trong bụi cỏ ra một cây cỏ ngậm trong miệng, "Thiết Tử, ta nghe nói trong huyện này có người gặp hồn ma của Trương Thiên Hổ, việc này thật sao?"
"Việc này nói ra thì rất dài, Bạch đại ca. Từ ngày quan tài Trương Thiên Hổ được đưa tới huyện nha thì những việc hồ ma nháo quỷ này liền diễn ra. Có người nói thấy Trương Thiên Hổ treo lơ lửng trước cổng nha, có người nói thấy hắn đi lững thững trên đường, cũng có người nói hắn đã hóa thành ác linh chuyên đi giết người. Hiện tại dân cư ở gần cầu Kim Long nháo nhào, trong huyện cũng trở nên xôn xao."
Triển Chiêu nghe thế liền nổi lên lòng nghi ngờ, "Quan tài? Ngỗ tác khám nghiệm kết luận Trương Thiên Hổ chết như thế nào?."
"Việc này nói đến cũng rất kỳ quái, hắn chết là do trúng độc. Ai tới rồi, đây là nhà Trương Thiên Hổ."
Thiết Tử chỉ chỉ con đường đầy sỏi đá phía trước, cuối đường có một cái sân vuông vức.
Nhà Trương Thiên Hổ cũng không lớn, hai căn viện, ba cánh cửa, một minh một ám, bên trong đều là giường và ghế án, trong phòng lại có thêm một cửa nhỏ dẫn ra hậu viện, đi ra ngoài là hậu viện, ở viện này trừ bỏ vài quả phơi khô thì cái gì cũng không có. Nhưng mà phía đông viện này có một dàn cây dây leo nhỏ, dàn chống của nó dùng cây trúc vừa nhìn đã biết là một loại cây tốt.
Màu xanh xám cành của cành che kín màu xanh lục của lá cây, mà phía trước lá cây lại là một đóa hoa màu đỏ thẫm, hoa nở quả thật rất tươi tốt, cơ hồ mỗi cành đều có hai đến ba đóa hoa.
Tay Triển Chiêu mới vừa vươn đi định chạm vào đóa hoa, cổ lại nổi lên một trận đau nhẹ, bên tai lại vang lên âm thanh nam nhân kia, nhưng nghe lên lại cảm thấy hư nhược hơn rất nhiều.
"Đó là cây trúc đào, tùy tiện chạm vào một chút, ngươi cũng không biết ngươi chết như thế nào."
"Trương phu nhân, đây là hai vị đại nhân là đến từ Khai Phong Phủ, họ tới để tra vụ án của đương gia nhà ngươi." Thiết Tử ngồi xổm trên thềm đá dưới nền đất, mặt mày xám tro hướng người phụ nữ nói, nhưng người phụ nữ chỉ đứng dại mắt ra, tuy miệng nói năng hùng hồn nhưng gương mặt đã không còn tỉnh táo. Thiết Tử thở dài một hơi xoay người nhìn Bạch Ngọc Đường, "Đây là thê tử của Trương Thiên Hổ Trương thị, từ ba ngày trước ở nha môn nhìn thấy thi thể của trượng phu, nàng ấy liền trở nên như vậy, thật là đáng thương."
Bạch Ngọc Đường vén vạt áo ngồi xổm xuống nhìn Trương thị, tay hắn huơ huơ trước mặt nàng rất nhiều lần nhưng bất luận thế nào nàng cũng không thèm phản ứng, trong miệng vẫn luôn gọi "Thiên Hổ" một cách ngây ngốc. Xem ra nàng thật sự bị điên rồi, Bạch Ngọc Đường quay đầu lại thấy Triển Chiêu đang đúng đối diện với một đống hoa phát ngốc.
"Mèo ngốc, ngươi nhìn rồi hoa ngẩn người làm gì, chẳng lẽ con mèo muốn ăn chay?"
Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu thờ ơ giơ tay định chạm một đóa hoa, nhưng còn chưa có đụng tới hoa tay liền hạ xuống.
Triển Chiêu chớp chớp mắt phục hồi lại tinh thần, phát hiện mình đang bắt lấy tay Bạch Ngọc Đường, mà mặt hắn lại đang đầy mặt nghi hoặc như đang đợi mình giải thích, liền vội vàng buông tay hắn ra.
"Đây là cây trúc đào, có kịch độc. Ngỗ tác không phải cũng nói Trương Thiên Hổ chết vì trúng độc sao?"
Bạch Ngọc Đường vừa nghe này lý do thoái thác này liền biết con mèo lại nghi ngờ lung tung, tức khắc liền giận sôi máu.
"Chứng cứ đâu? Nơi này rừng núi bốn phía, thú dữ, độc vật nhiều vô số, ngươi sao lại dám khẳng định hắn chết là do cây trúc đào.?"
"Ta..." Triển Chiêu nhất thời nghẹn lời, tức giận vung mu bàn tay đối với Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường hừ một tiếng quay đầu, "Ta thấy có vẻ là ngươi thân ở công môn đã lâu, mấy thứ chí khí quan lại gì đó của ngươi đã biến ngươi thành mèo mù rồi."
"Bạch Ngọc Đường, ngươi tích chút khẩu đức đi, Triển mỗ trước nay việc nào ra việc đó, tuyệt không có nửa điểm ăn nói bừa bãi."
Thiết Tử nhìn hai người bắt đầu ngươi một câu ta một câu khắc khẩu liền không biết làm sao, lúc này một nha dịch huyện nha khác chạy tới, hắn nói cho Thiết Tử tri huyện đã trở lại, còn nói muốn gặp hai vị đại nhân Khai Phong Phủ.
"Triển đại ca, Bạch đại ca, tri huyện đã trở lại!"
Triển Chiêu lúc này không còn quan tâm đến việc mình đang cùng con chuột trắng này khắc khẩu, y nghiêng người vòng qua bên người Bạch Ngọc Đường, hướng đến chổ Thiết Tử mà đi, y lệnh một nha dịch ở lại trông chừng Trương phu nhân, lờ đi Bạch Ngọc Đường liền đi.
Hảo a, cái con mèo chết ngươi, xem Bạch gia ta làm cách nào chỉnh chết ngươi. Bạch Ngọc Đường căm giận mà bĩu môi. Lúc này một cơn gió nhẹ chợt thổi qua khiến rèm vải bay lên, tầm mắt Bạch Ngọc Đường dừng lại trên chiếc ly bên trong cửa, đó là chính ngọc lưu li ly, một gia đình bá tánh tầm thường làm sao lại có đồ vật trân quý như vậy.
Nhưng rèm vải rất nhanh lại hạ xuống, Bạch Ngọc Đường nhíu nhíu mày liền đứng dậy rời khỏi nhà Trương Thiên Hổ.
"Triển Chiêu bái kiến Lý đại nhân."
Lý Tri Huyện thấy Triển Chiêu đến liền mặt mày hớn hở, lập tức mời ngồi.
"Triển hộ vệ miễn lễ miễn lễ, mời ngồi mời ngồi. Ta nghe nha dịch nói ngươi đã qua xem nhà Trương Thiên Hổ, không biết Triển hộ vệ đối với việc này thấy thế nào?"
"Hồi bẩm đại nhân, Triển mỗ đã có chút phán đoán. Nhưng còn có chút vấn đề muốn thỉnh giáo đại nhân."
"Triển hộ vệ mời nói."
Bạch Ngọc Đường ngồi ở chổ con sư tử đá trước cổng huyện nha, trong lòng như có mèo cào. Hắn không muốn tiến vào huyện nha cùng người quan phủ lý luận, nhưng là hắn lại không bằng lòng ở đây chờ đến ngốc. Hắn nhìn Thiết Tử vừa từ huyện nha đi ra tới đi tới hỏi.
"Thiết Tử, mộ Trương Thiên Hổ chôn ở nơi nào?"
"Chôn ở hậu viện nhà hắn, dưới tàn cây khô."
Việc này khiến Bạch Ngọc Đường nổi lên lòng nghi ngờ, đáng chết, hắn bắt đầu đồng ý với cái nhìn của Triển Chiêu, việc này đúng là lửa cháy đổ thêm dầu, hắn ném xuống một câu rút kiếm liền bay đi ra ngoài.
"Nói cho kia con mèo kia biết, nói hắn Bạch gia gia ta đi trước một bước!"
Bạch Ngọc Đường chạy tới nhà Trương Thiên Hổ, lại phát hiện tên nha dịch vốn phải đang trông chừng thê tử của Trương Thiên Hổ kia nay lại đang nằm trên mặt đất, vội vàng tiến lên sờ cổ hắn, còn tốt, chỉ là ngất đi thôi. Nhưng Trương thị cũng đã không thấy bóng dáng.
Chẳng lẽ con mèo chết kia thật sự nói đúng, Trương thị này quả nhiên có vấn đề
Bạch Ngọc Đường chép miệng không cam lòng, hắn đi vào hậu viện, quan tài sớm đã bị đào lên, đặt kế bên cạnh cây khô kia.
Mở nắp quan tài ra, tìm tòi bên trong, cả quan tài đều trống rỗng, nhưng hắn vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.
Bên ngoài quan tài cao mười bảy mười tám tấc, nhưng bên trong dường như lại thấp hơn rất nhiều. Bạch Ngọc Đường duỗi tay sờ sờ đáy quan tài trống không, dùng tay gõ gõ, là rỗng ruột.
Xoay người đạp quan tài, dậm dậm chân, thật sự là rỗng ruột. Hắn đỡ hai sườn, đứng vững hai chân dùng sức đạp xuống phía dưới quan tài, vừa đạp xuống liền xuất hiện một lỗ hỏng. Hắn nhấc khối gỗ vụn lên, vừa lấy lên liền thấy tầng trong quan tài tràn đầy châu báu trang sức, ngay cả chiếc ly lưu ly trên bàn ban sáng cũng ở bên trong này.
Đây là hoàng cương tháng trước bị đánh cướp.
"Ta không nghĩ tới đường đường là Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường thế mà làm chó săn cho quan phủ. Nói ra không sợ bị người trong thiên hạ nhạo báng sao?"
Bạch Ngọc Đường nghe tiếng ngẩng đầu, trước mắt hắn là một nữ tử mặc y phục sẫm màu đang đứng, đây là kẻ điên điên khùng khùng Trương thị sao, rõ ràng là cực kì bình thường.
"Bạch mỗ ta luôn luôn làm việc lỗi lạc, chuyến này bất quá là vì còn nợ Bao đại nhân một ân tình. Không giống các hạ giả ngây giả dại lừa gạt kẻ khác."
"Hừ, Bạch Ngọc Đường, ngươi đúng là miệng lưỡi nhanh nhẹn. Hôm nay hoặc là ngươi giết ta chết hoặc là ta giết ngươi chết."
"Ngươi muốn đi e là không được, ta cũng không muốn chết, ra chiêu đi."
Bạch Ngọc Đường nhắc Họa Ảnh ra khỏi vỏ, nâng kiếm phong vào Trương thị, còn không chờ hắn chiêu, đã nghe bên ngoài loáng thoáng có vài tiếng bước chân.
Trương thị nghe kêu thảm thiết một tiếng, ngã về phía sau té xuống mặt đất, Triển Chiêu nghe tiếng mà đến, thấy cảnh Trương thị nằm trên mặt đất, bộ dáng thoi thóp hít thở trên mặt đất liền rút kiếm chỉ vào Bạch Ngọc Đường.
"Bạch Ngọc Đường, ngươi!"
"Miêu nhi, ta cái gì cũng chưa làm! Là nàng! Nàng là kẻ cướp hoàng cương!"
Không chờ hai người quay đầu lại, Trương thị nhanh chóng đứng dậy bắt lấy Triển Chiêu, ba cái ngân châm thon dài để trên cổ hắn.
"Xem ra hôm nay ta phải để mạng lại đây, nhưng trước khi chết có thể kéo một cái đệm lưng như ngươi thì rất đáng giá."
Ngón tay dùng sức cắm ngân châm thật sâu vào thân thể y, nhưng khi nàng thấy dấu ấn ngón tay trên cổ Triển Chiêu nàng liền hoảng hốt dừng động tác.
"Ấn ký này..."
Giọng nói còn chưa dứt Triển Chiêu liền phản công, tay y chuyển kiếm, nặng nề mà đánh về phía trên bụng Trương thị, y nhấc chân đá trúng đầu Trương thị, đem nàng đá bay ra ngoài. Trương thị lần này bị đá đến hộc máu, Triển Chiêu lại không buông tha nàng mà ngược lại nâng lên Cự Khuyết.
"Dừng tay, Miêu nhi, ngươi muốn giết nàng sao!"
Bạch Ngọc Đường đi trước một bước, nâng kiếm chắn trước nguòi Triển Chiêu, hắn đẩy Triển Chiêu ra ngoài, nghĩ thầm sao hôm nay con mèo lại xuống tay nặng như vậy, nhưng hắn có thể nhìn trong một khắc ánh mắt Triển Chiêu đối với mình nổi lên sát ý ngập trời sau đó lại biến mất vô tung vô ảnh.
"Triển đại ca, Bạch đại ca, các ngươi không có việc gì chứ?"
Thiết Tử vội vàng chạy tới nhìn thấy hai người giương cung bạt kiếm, bộ dáng lo lắng vạn phần.
"Không có việc gì, đây chính là kẻ tháng trước đánh cướp hoàng cương, chỉ sợ trượng phu nàng Trương Thiên Hổ cũng là chủ mưu, hai người chia chát không đều nên nàng liền nổi lên sát tâm."
Bạch Ngọc Đường không hề quản Triển Chiêu, giơ tay đem Trương thị giam giữ giao cho Thiết Tử cùng các nha dịch khác, mà Triển Chiêu liên tiếp lui ra sau ba thước đem Cự Khuyết hạ xuống, y thở hồng hộc, đầu óc nặng trĩu làm Triển Chiêu không dám ngẩng đầu, duỗi tay đem ngân châm trên cổ từ từ rút ra, mà ngân châm đã ẩn ẩn biến thành màu đen.
Không ổn, này châm có độc.
Xương cốt toàn thân đều ầm ầm vang lên, Triển Chiêu cắn răng nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường đang đứng ở nơi xa, tầm mắt mơ hồ khiến cho hắn chỉ có thể thấy một mạt trắng lóa lên trong mắt. Hai chữ "Giết hắn" giống như ma chú cứ quanh quẩn bên tai, Triển Chiêu che lỗ tai lại, nhưng thanh âm kia tựa như từ trong đầu y phát ra, dù làm gì cũng vô pháp ngăn trở, không nghĩ tới tay nắm Cự Khuyết lại bất tri bất giác nắm chặt.
"...Ta về khách điếm trước."
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi lướt qua nhau, mà tầm mắt Bạch Ngọc Đường vẫn luôn lưu dừng tại trên người Triển Chiêu, thẳng đến khi y hoàn toàn đi mất, cảm giác kì lạ lúc trước lại nổi lên trong lòng.
Ánh tà dương đã hiện nơi chân trời, tri huyện Lý đại nhân lệnh nha dịch trước đem Trương thị áp giải vào đại lao, phái người đi suốt đêm thông tri đến kinh thành. Hôm sau, quan binh từ kinh thành liền tới áp giải Trương thị nhập kinh.
Án tử ở huyện Sơn Âm hạ màn, nhưng Bạch Ngọc Đường lại vô cùng lo lắng sốt ruột. Con mèo này khẳng định là vấn đề rồi, hắn muốn đi hỏi y rõ ràng, nhưng đợi khi Bạch Ngọc Đường trở lại khách điếm, Triển Chiêu sớm đã không thấy bóng dáng.
Hỏng rồi. Bạch Ngọc Đường cảm giác không thích hợp, tức khắc cởi bỏ dây thừng, xoay người lên ngựa, đuổi theo Triển Chiêu.