Ánh Nguyệt lâu thông thường sau giờ dậu mới mở cửa kinh doanh, vì vậy, vào ban ngày, Ánh Nguyệt lâu như thường lệ đại môn đóng chặt, cự tuyệt không gặp khách.
Bất quá, luôn có vài người là ngoại lệ, mặc kệ là lúc nào, khi bọn họ đến, Ánh Nguyệt lâu đều sẽ mở cửa cho vào. Bạch Ngọc Đường chính là một người ngoại lệ như thế, bất quá, thật ra hắn không cần Ánh Nguyệt lâu mở cửa riêng cho hắn, Bạch Ngũ gia trước giờ đến đến đi đi không cần dùng cửa.
Bắt chéo chân nghiêng người ngồi trên tháp trúc của Y Nguyệt, Bạch Ngọc Đường ôm một vò nữ nhi hồng, vẫn còn đang tự thấy khó chịu. Sáng nay lúc hắn tỉnh dậy, mới nhớ tới lúc sáng khi Triển Chiêu rời giường tựa hồ đã đá hắn một phát ngã xuống giường. Hắn lúc đó còn đang mơ màng ngái ngủ, bỗng nhiên bị ngã tỉnh, nhưng đầu óc còn chưa kịp tỉnh hoàn toàn, chỉ một lòng muốn bò lên ngủ tiếp, không nghĩ đến chuyện tìm con mèo thối kia báo thù. Thẳng đến khi thật sự tỉnh rồi, mới nhớ tới chuyện này, nhưng con mèo thối đó đã sớm chạy mất dạng, làm hắn biết đi đâu tìm đây?
Bạch Ngọc Đường hắn cư nhiên cứ thế chịu lỗ lớn không rõ ràng như thế, lại là chịu lỗ dưới tay con mèo thối kia, cục tức này hắn làm sao nuốt trôi đây! Cứ thế hắn đợi trái rồi chờ phải, chờ lâu muốn chết cũng không thấy người quay lại, mắt thấy đã đến giữa trưa, sự kiên nhẫn cuối cùng tiêu hết, trong cơn tức giận, chạy thẳng đến chỗ Y Nguyệt.
“Bạch Ngũ gia –” Y Nguyệt đang chơi đùa cùng chú chim Trân Châu trong lồng trên hành lang, thong dong liếc xéo Bạch Ngọc Đường, kéo dài giọng hỏi: “Sáng sớm hôm qua chạy không thấy hình bóng, tối không trở lại cũng không nói một tiếng, Bạch Ngũ gia thật sự xem nơi này của ta là khách sạn sao?”
Bạch Ngọc Đường duỗi dài thắt lưng, cười nói: “Muội tử ngoan, đừng tức giận, tối qua thật sự là bận muốn chết, quên nói một tiếng với muội!” Lời hắn nói tuy là xin lỗi, nhưng ngữ khí cũng chả mang theo chút áy náy nào, trái lại còn mang vẻ cợt nhả khiến người ta hận không thể xông lên kẹp lấy cái miệng hắn để giải hận.
“Huynh tối qua ngủ ở đâu đó? Không phải là trên đường chứ? Hay là hương khuê của mỹ nhân nào vậy?” Y Nguyệt cũng lười tính toán với hắn, chỉ trừng một cái.
“Tối qua hả —” Bạch Ngọc Đường lại ngáp một cái, mới không chút hứng thú nói: “Ở đâu có hương khuê, là ổ mèo của một con mèo thối đó!”
“Ổ mèo?” Đôi mắt hạnh của Y Nguyệt xoay xoay, lần này phản ứng lại được, cười cười, nói: “Chuột ngủ trong ổ mèo, thật là đủ mới mẻ nha!”
Bị nàng nói như thế, trái tim Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên khẽ động, lần này gặp lại Triển Chiêu, ở cùng nhau tựa hồ không còn đùa giỡn không chút cố kỵ như lúc nhỏ. Vì sao? Chẳng lẽ vì bọn họ đều đã trưởng thành? Hay là, sau khi lăn lộn giang hồ một phen, cả hai đều đã thay đổi? Tuy rằng con mèo đó vẫn như trước đây, động một tí sẽ bị hắn làm cho tức giận không nói ra lời, nhưng sau khi cãi nhau xong, trong lòng hắn sẽ luôn mang theo chút hối hận mơ hồ. Trước đây nếu như thấy y gặp phiền phức, bản thân còn vui vẻ không kịp, thế nhưng hiện tại… trái lại sẽ không tự chủ được mà nhích người đi giúp y, tất cả đều là… tự nhiên như thế…
Cái này không giống phong cách của Cẩm Mao Thử mà?
Hai người bọn họ nên là oan gia đối đầu trời sinh chứ!
Tà môn rồi!
“Này!” Bỗng nhiên, giọng nói bất mãn của Y Nguyệt vang đến bên tai, đồng thời, nàng cũng tặng một cái cú thật mạnh không chút lưu tình lên thái dương Bạch Ngọc Đường: “Không phải ngủ ở ổ mèo cả đêm rồi sao? Ngủ đến đần người luôn rồi hả? Phát ngốc gì đó?”
“Đi đi đi” Bạch Ngọc Đường không kiên nhẫn vỗ bàn tay đang tác quái trên đầu mình ra, nha đầu này, càng ngày càng không biết lớn nhỏ, “Ngũ gia đang rất phiền đó!”
Y Nguyệt mím môi cười, “Phiền cái gì? Phiền đêm nay làm sao quay về ổ mèo ngủ? Có phải Triển đại nhân chê tướng ngủ của huynh xấu, xua huynh ra khỏi phòng hay không?” Biết người này với địch nhân thì cực kỳ ngoan lệ nhưng với mình kỳ thực lại hết cách, vì vậy, Y Nguyệt cũng không sợ chết hỏi ra miệng.
“Cái gì? Y xua ta?” Bạch Ngọc Đường tức giận đến mặt cũng tím ngắt, căm giận nói: “Là ta xua y ra ngoài mới đúng đó, Ngũ gia đêm nay lại chiếm ổ mèo, cho con mèo thối đó biết tay!”
Hoàng cung. Ngự thư phòng.
Trước ngự án, có ba người khoanh tay đứng đó, chính là phủ doãn phủ Khai Phong Bao Chửng, chủ bộ Công Tôn Sách, hộ vệ Triển Chiêu, vốn tiến cung bẩm báo vụ án với Triệu Trinh không cần Công Tôn Sách và Triển Chiêu tới, chỉ là, vụ án này không phải chuyện nhỏ, mấy thứ chứng cứ vẫn do Công Tôn Sách chỉnh lý bảo quản, Triển Chiêu lại mấy lần mật thám Trình phủ, là những người đóng vai trò rất quan trọng trong vụ án, vì vậy Bao Chửng mới dẫn theo hai người cùng tiến cung.
Triệu Trinh ngồi sau ngự án, nhìn ba người trong thư phòng, khẽ cười nói: “Bao khanh, vụ án ngân khố mất bạc, bên Trình Quan Thái cuối cùng cũng kết án rồi, bất quá hôm qua lúc Bao khanh tiến cung, nói vụ án này liên lụy rất rộng, không biết Bao khanh đã tra ra gì rồi?”
“Bẩm vạn tuế!” Bao Chửng hơi khom người, nói: “Theo chứng cứ vi thần nắm giữ, cùng tin tức Triển hộ vệ thám thính mang về, vụ án này có quan hệ đến hai vị tướng quân Mạnh Quảng và Lê Phủ Anh của cấm quân, cùng hai vị viên ngoại (*một chức quan) Lang Trương Uy và Vương Khác của Hộ bộ, và thị lang Thi Nghị của Lễ bộ. Tên mấy người này đều xuất hiện trên sổ sách thu được trong phủ của Trình Quan Thái, ngoài ra còn có mấy phong thư, là thư của mấy quan viên bên ngoài viết cho Trình Quan Thái, trên thư có thêm hai chữ ‘Chủ thượng’, thần hoài nghi đằng sau vụ án này sợ rằng có ẩn tình khác.”
“Hửm?” Triệu Trinh vốn đang nâng chung trà định uống, nghe vậy, lại buông chén trà bằng sứ xanh trong tay xuống, nhíu mày hỏi: “Ý của Bao khanh là Trình Quan Thái bị người khác sai sử? Vậy Bao khanh có tra ra người đứng sau sai sử là kẻ nào chưa?”
Bao Chửng chậm rãi lắc đầu, nói: “Đến tột cùng là kẻ nào sai sử Trình Quan Thái, vi thần chưa tra ra, nhưng vi thần nghĩ rằng…”
Nhìn thần sắc muốn nói lại thôi của Bao Chửng, Triệu Trinh liền biết việc này không phải chuyện nhỏ, nghĩ một chút, vẫn nói: “Nói đi!”
“Ba người Lê Phủ Anh, Trương Uy, Thi Nghị đều là trước khi Hoàng thượng tự mình chấp chính do Tương Dương Vương gia trực tiếp tiến cử vào triều, Mạnh Quảng và Vương Khác từng tại Tương Dương nhậm chức, mà cấm quân của hai người Mạnh Lê, chính do Tương Dương Vương gia chưởng quản, mấy tên quan viên bên ngoài có thư từ lui tới với Trình Quan Thái trùng hợp đều ở vùng gần Tương Dương, rất nhiều mũi thương đều chĩa vào Tương Dương Vương gia, vì vậy, thần hoài nghi…”
Triệu Trinh biến sắc, nói không rõ là kinh hoàng hay phẫn nộ, nhưng không lập tức mở miệng.
Triển Chiêu vừa thấy thần sắc Triệu Trinh, liền biết trong lòng Triệu Trinh có chút chống cự với suy đoán này, bước lên trước nói: “Hoàng thượng minh giám, Bao đại nhân chỉ là luận sự, không có ý bôi nhọ hoàng thân. Lúc vi thần âm thầm điều tra Trình phủ, từng ở bên nghe được cuộc nói chuyện giữa Trình Quan Thái và Mạnh tướng quân, hai người Trình Mạnh luôn gọi người đứng sau là ‘Chủ thượng’, cực kỳ cẩn thận, nhưng có một lần Mạnh tướng quân nhắc đến Tương Dương, Trình Quan Thái nghe xong, thần sắc đại biến, cực kỳ khẩn trương, Mạnh tướng quân cũng rất hối hận. Thần nghĩ, cho dù kẻ đứng sau có phải Tương Dương Vương gia hay không, cũng tất có quan hệ với Tương Dương, Hoàng thượng không thể bỏ qua.” Nói xong, lại đem chuyện mấy ngày nay bản thân âm thầm điều tra được kể lại tỉ mỉ cho Triệu Trinh nghe.
Được Triển Chiêu hoà hoãn như thế, sắc mặt Triệu Trinh cũng tốt hơn, Công Tôn Sách đứng cạnh nhìn thấy, âm thầm thở dài, Triển hộ vệ thật đúng là hộ vệ tài giỏi, không chỉ phải đề phòng thích khách, còn phải đề phòng Hoàng thượng trách tội, đại nhân nên tăng bổng lộc cho y.
Triệu Trinh khẽ thở một hơi, nói: “Tương Dương Vương thúc trước nay đối trẫm cực kỳ thân hậu (*thân thiết ân cần), sau khi trẫm đăng ngôi, người thay nhiếp chính, nhưng không hề có chuyện chuyên quyền độc đoán, sau khi trẫm tự mình chấp chính liền giao lại toàn bộ đại quyền, chỉ lưu lại cấm quân tự mình chưởng quản, muốn trẫm hoài nghi người làm ra chuyện nguy hại giang sơn thế này, trẫm thật không thể làm được!”
Bao Chửng nhưng âm thầm tự nói: hắn trao lại đại quyền sợ là muốn giấu tài, nắm trong tay cấm quân cũng nắm trong tay an nguy của Hoàng thượng người, chỉ cần nghĩ đến những điểm trọng yếu này, thật đúng là mối nguy của nước nhà. Bất quá, những lời này hắn cũng không tiện nói ra, thiên tử dù sao cũng chỉ là thiếu niên, có một số việc nhất thời không tiếp thu được, chi bằng đợi từ từ, hắn cũng không muốn Triển Chiêu lại đứng giữa vì hắn mà xoay mòng mòng.
“Thần cũng không hy vọng Tương Dương Vương gia là người làm chủ việc này, thần sẽ tỉ mỉ điều tra tìm chứng cứ…” Bao Chửng suy nghĩ một chút, vẫn là lựa chọn cách nói chuyện tương đối trung hoà nhất.
Triệu Trinh lại nâng chung trà lên, uống một chút hương trà trong chén, suy nghĩ một lát rồi nói: “Chuyện này vẫn nên âm thầm điều tra cho tốt, tránh để Tương Dương Vương thúc biết, trẫm sợ tổn thương người!”
“… Rõ!”
Triệu Trinh nắm chén trà, chậm rãi thở ra một hơi, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ một chút, nói với Bao Chửng: “Thời gian không còn sớm nữa, Bao khanh sớm quay về đi, vụ án này lại làm phiền Bao khanh rồi.”
Bao Chửng khom mình hành lễ, nói: “Vì hoàng thượng phân ưu, là trách nhiệm của vi thần, Hoàng thượng nói quá lời!”
Triệu Trinh mỉm cười gật đầu, nhìn Triển Chiêu nói: “Triển hộ vệ không cần về cùng Bao khanh, hôm nay là mùng mười, Triển hộ vệ phải ở trong cung trực, dù sao không đến một canh giờ nữa cũng đến giờ khanh phải nộp bài tử tiến cung, hà tất tới tới lui lui chi cho phiền phức!”
Triển Chiêu không ngờ Triệu Trinh sẽ nói một câu như thế, không khỏi ngẩn ra một hồi. Y hôm nay từ lúc sáng sớm bắt đầu mở mắt đã không được nhàn rỗi, đầu tiên là hộ tống Bao Chửng tiến cung tảo triều, sau khi hạ triều quay về phủ nha, lại cùng Công Tôn Sách điều tra mấy quyển hồ sơ của đám người Mạnh Quảng, nhưng phát hiện hồ sơ quan lại thiếu mất mấy phần, liền chạy một chuyến đến Lại bộ mới tìm thấy phần đó, lại trở về nha môn, đã qua giờ ăn trưa. Bị Công Tôn Sách ép buộc mới vội vã ăn mấy miếng, liền bắt tay vào chỉnh lý đống hồ sơ quan lại vừa cầm về, còn chưa làm xong, trong cung đã phái người đến tuyên mấy người bọn họ vào yết kiến. Bôn ba tới lui tròn một ngày như vậy, lại thêm công lực mới hồi phục, thật sự có chút mệt mỏi. Nếu thật đỡ được một chuyến, với y mà nói thì rất dễ dàng, chẳng qua để Bao Chửng và Công Tôn Sách quay về như thế, y làm sao cũng không an tâm được.
Triệu Trinh nhìn ra được lo lắng của Triển Chiêu, cười cười nói: “Triển hộ vệ lo lắng cho sự an toàn của Bao khanh sao? Thật đúng là tận trung chức thủ mà! Như vậy đi, đêm nay Lộ Tắc Phong không có phiên trực, để hắn xuất cung sớm một chút, đưa Bao khanh quay về rồi lại về nhà! Tiểu Ứng Tử, đi nói với Lộ Tắc Phong một tiếng!”
“Rõ!” Tiểu Ứng Tử đáp lời rời đi.
Ba người Bao Chửng thấy Triệu Trinh an bài như thế, đều có chút kinh ngạc, bất quá đều ăn ý không nói gì, chỉ cảm tạ ân điển.
An bài ổn thỏa rồi, Bao Chửng cùng Công Tôn Sách liền hành lễ thoái lui, Triển Chiêu tiễn hai người đi.
Ra khỏi ngự thư phòng, Công Tôn Sách mới mang vẻ mặt ưu tư nói: “Triển hộ vệ, bữa tối của ngươi làm sao bây giờ?”
Triển Chiêu không khỏi bật cười, than thở: “Tiên sinh, hoàng cung to như vậy, còn có thể bỏ đói Triển Chiêu sao?”
Công Tôn Sách liếc y một cái, lạnh lùng nói: “Hoàng cung không bỏ đói ngươi, học sinh sợ chính là ngươi tự bỏ đói mình!”
Triển Chiêu đỏ mặt, khẽ mỉm cười cúi đầu không nói.
Y… thật không biết chiếu cố bản thân đến thế sao?
Tiễn Bao Chửng và Công Tôn Sách, Triển Chiêu trở lại ngự thư phòng, vốn tưởng rằng Triệu Trinh đang phê tấu chương hoặc đọc sách, không ngờ vừa vào ngự thư phòng, đã thấy Triệu Trinh khoanh tay chậm rãi đi tới đi lui trong thư phòng, tựa hồ có điều suy nghĩ.
Thấy Triển Chiêu tiến vào, Triệu Trinh bỗng nhiên cười, nói: “Nếu trẫm nhớ không lầm, Triển hộ vệ là người Giang Nam!”
Suy nghĩ của Triển Chiêu xoay chuyển không nhanh như Triệu Trinh, ngẩn ra nhìn khuôn mặt tươi cười của Triệu Trinh một lúc, mới lấy lại tinh thần, hơi khom người nói: “Bẩm Hoàng thượng, Hoàng thượng nhớ không lầm, thần là người Thường Châu ở Giang Nam!”
“À!” Triệu Trinh như có như không gật đầu, nói với Triển Chiêu: “Nhiều chuyện phiền quá, đi dạo với trẫm đi!”
Triển Chiêu trong lòng dù cảm thấy những lời không đầu không đuôi này của Triệu Trinh rất kỳ quái, nhưng vẫn đáp: “Thần tuân chỉ!”
Triệu Trinh thoáng nhìn thần tình nghiêm túc của Triển Chiêu, khẽ lắc đầu, thở dài, quay đầu nhìn Tiểu Ứng Tử bên cạnh, nói: “Đi chuẩn bị bữa tối đi, dùng tại Sướng Phong các!”
“Rõ!” Tiểu Ứng Tử đáp lời lui ra.
Triển Chiêu chậm rãi theo Triệu Trinh đi dạo trong cung, Triệu Trinh không cho y đi theo sau như những hộ vệ khác, y đành đi bên cạnh sau Triệu Trinh nửa bước.
“Triển Chiêu, ngươi xuất thân giang hồ, có thể nói cho trẫm nghe, giang hồ rốt cuộc là nơi như thế nào không?” Triệu Trinh hỏi đầy hứng thú.
Triển Chiêu đột nhiên nghe hắn đổi cách xưng hô, gọi cả tên họ y, nhất thời có chút không quen, nhưng nhớ tới thần thái cùng ngữ khí của thiếu niên thiên tử trước mắt này vào ngày y được thụ phong ở Diệu Võ lâu, liền bình thường lại, khẽ cười nói: “Giang hồ không nơi nào là không phải, có tồn tại rồi lại vô hình, không biết Hoàng thượng muốn biết là mặt nào, vi thần tự nhiên sẽ giảng giải!”
Triệu Trinh nhướng mày, cười nói: “Triển Chiêu, ngươi cứ ‘Vi thần’ tới ‘Vi thần’ lui có thấy mệt không? Nơi này chỉ có hai người chúng ta, mấy thứ lễ tiết phiền phức, miễn hết đi!”
“… Rõ!”
Thấy Triển Chiêu cũng xem như đáp ứng nhanh gọn vui vẻ, tâm tình Triệu Trinh lập tức tốt hơn, “Về mặt nào hả…” Hắn với hai chữ “Giang hồ” gần như chỉ biết chút ít thông qua lời mấy hộ vệ, kêu hắn nói ra muốn biết mặt nào, chẳng khác nào ‘chó gặm nhím’ — không biết hỏi từ đâu. Nghĩ một chút, Triệu Trinh vẫn là lắc đầu bỏ cuộc, xoay mặt nhìn Triển Chiêu, cười nói: “Ngươi nói xem danh hào ‘Nam hiệp’ này của ngươi là làm sao mà có đi?”
“A?” Triển Chiêu quả thật không ngờ Triệu Trinh sẽ nói tới chuyện của chính y, thấy con mắt sáng trưng nhìn mình của Triệu Trinh, cùng vẻ mặt chuẩn bị thật tốt để nghe chuyện xưa, không khỏi có chút buồn cười, nói: “Vi…” Vừa nói ra một chữ, liền trông thấy nhãn thần tàn bạo của Triệu Trinh bắn qua, Triển Chiêu nhanh chóng sửa lời: “Triển Chiêu năm mười lăm tuổi xuất đạo giang hồ, chẳng qua cũng chỉ là ngao du tứ phương, có một ngày đi đến Mạc Bắc, nghe nói nơi này có bọn sơn tặc thiêu giết cướp bóc, không việc ác nào không làm, Triển Chiêu chỉ là thay trời hành đạo, giết mấy kẻ cầm đầu, giải tán trại của bọn chúng, không ngờ sau khi quay lại Trung Nguyên, giang hồ đều đã biết việc này…” Y nói đến đây bỗng có chút xấu hổ cười cười, mới nói tiếp: “Vì lúc đó đã có một Bắc hiệp, mà Triển Chiêu xuất thân Giang Nam, vì vậy bằng hữu giang hồ mới cho thần danh hào ‘Nam hiệp’, kỳ thực, ngay từ đầu, ngay cả thần cũng cảm thấy khó hiểu!”
“Cứ như vậy?” Thấy Triển Chiêu ngậm miệng, Triệu Trinh lại chờ một lát, thấy y xác thực không có ý định nói tiếp, không khỏi có chút bất mãn nói: “Ngươi vừa ra giang hồ, một vụ liền thành danh, ngươi cư nhiên chỉ kể có mấy câu như thế là xong hả? Triển Chiêu, ngươi lừa bịp trẫm!”
“Ta không có…” Đôi mắt như hắc ngọc của Triển Chiêu mở to một chút, tựa hồ lộ ra ủy khuất, gần như theo bản năng ba chữ này bật ra khỏi miệng.
Nhìn biểu tình vô tội của người này, Triệu Trinh xém chút tự cảm thấy lời của bản thân gần như là quá đáng, có chút buồn bực liếc Triển Chiêu, hỏi: “Cái trại kia có bao nhiêu người?”
Triển Chiêu nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói rất nghiêm túc: “Thủ lĩnh có hai mươi người, đám tiểu lâu la… đại khái có khoảng một hai nghìn gì ấy…” Y lại có chút xấu hổ cười cười: “Không nhớ rõ nữa!”
Triệu Trinh kinh ngạc tột độ, khó tin hỏi lại: “Một mình ngươi? Đối phó một hai nghìn người? Ngươi còn khó hiểu cái gì chứ?” Hắn dừng một chút, lại đột ngột nói: “Ngươi giết mấy người?”
Triển Chiêu do dự một chút, có chút hoài nghi không biết nếu y nói ra, có thể bị Hoàng thượng tự mình đưa đến phủ Khai Phong hay không, bất quá, y chỉ do dự trong chốc lát, liền vẫn là thành thật nói: “Bảy tên thủ lĩnh…”
Triệu Trinh có chút nản lòng, “Đại Tống nếu có thêm mấy người như ngươi, còn phải sợ Liêu binh sao?”
Triển Chiêu bật cười, “Tống biên quan của Đại Tống ta tập trung hai mươi ba vạn quân, lại có…” Y chần chờ một chút, vẫn nói ra: “Lại có Bách Lý Hầu gia tọa trấn, Liêu quốc tuy dã tâm bừng bừng, nhưng cũng không dám đơn giản xâm phạm ranh giới của ta!”
“Tuy nói như vậy, nhưng nếu có thêm mấy người võ công cao cường như ngươi, tùy tiện động động tay đã đánh đuổi được một hai nghìn người, vậy Đại Tống của ta mới thiên uy vĩnh thịnh!” Triệu Trinh cười, quay đầu nhìn Triển Chiêu mà nói.
Triển Chiêu khẽ cười khổ: “Hoàng thượng, đó cũng không phải tùy tiện động động tay…” Mà là, cửu tử nhất sinh… “Triển Chiêu cũng không phải thần nhân, mấy tên cướp này cũng không phải những kẻ không chịu nổi một đòn, Hoàng thượng nghĩ chuyện đánh đấm liều mạng của người giang hồ quá đơn giản rồi. Bất quá, so với chuyện này, hai quân giao chiến so với đánh đấm liều mạng của giang hồ lại càng phức tạp hơn nhiều, hai quân đối chọi đa số là đánh giáp lá cà, tuy trong đó có trộn lẫn binh pháp, kì thực dùng là liều mạng ngươi sống thì ta chết; mà giang hồ chém giết, phần lớn thời gian, dùng là khí thế, khéo léo, mà không phải vũ lực đơn thuần.”
Triệu Trinh vừa chậm rãi đi, vừa thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn người đang từ tốn trò chuyện bên cạnh, khuôn mặt ôn nhuận của Triển Chiêu, lúc này tựa như có thứ ánh sáng như ngọc đang lưu chuyển. Thiếu niên trước mắt, đến tột cùng là người thế nào? Y tựa hồ không giống người giang hồ thường ngày mấy hộ vệ hay nhắc đến, thế nhưng, cũng không giống thường dân hắn trước đây hay thấy mỗi khi trốn khỏi cung, trên người y tựa hồ có thứ gì đó rất đặc biệt, nó khiến y thoạt nhìn, thoáng như thu nguyệt, tựa như thanh liên! Người thế này, ngay đến Triệu Trinh hắn, kẻ đã gặp qua vô số người, cũng chưa từng gặp qua.
“Hoàng thượng, đến Sướng Phong các rồi!”
Bên tai truyền đến giọng nói trong trẻo của Triển Chiêu, Triệu Trinh hoàn hồn, thấy Triển Chiêu đang khẽ mỉm cười nhìn mình, không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ vì vừa nãy để tâm hồn bay lên chín tầng mây, khụ một tiếng, thẳng người bày ra vẻ Thiên tử, ngẩng đầu sải bước đi vào Sướng Phong các.
Sướng Phong các tuy gọi là các, nhưng kỳ thực chỉ là một toà kiến trúc to hơn đình một chút, ba mặt là cửa sổ, vì là đầu xuân, cửa sổ đều không được mở ra, chỉ mở một cánh cửa nhỏ trong góc dùng làm cửa thông gió. Trong các hình như cũng không có lò sưởi ngầm, vừa vào các, cảm giác ấm áp mát mẻ liền tràn đến, khiến người ta không khỏi ngay lập tức thả lỏng thân thể.
Thấy trên bàn trong các đã bày ra hơn mười loại món ăn tinh xảo, Triệu Trinh lập tức nở nụ cười đầy mặt, có lẽ do quá thoả mãn, liền kéo tay Triển Chiêu, nói: “Đến dùng bữa với trẫm!”