[Thử Miêu] Tâm Quy Hà Độ

Chương 24: Phó yến (*dự tiệc)



Triển Chiêu không hề phòng bị, bị hắn giãy cổ tay ra, một chưởng đánh vào trước ngực, lui lại hai bước, dưới chân trượt một cái, liền ngã ngồi trong mưa.

Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu trúng chưởng té ngã, trong lòng căng thẳng, chân không tự chủ được liền tiến lên một bước, ánh mắt quan tâm nhìn sắc mặt y.

Nhưng, không đợi hắn có động tác gì, một thanh âm chợt tiến đến: “Triển huynh đệ!”

Hai người đồng loạt quay đầu lại, đã thấy Vương Triều một tay cầm dù, kinh ngạc nhìn hai người, bước nhanh đến.

“Triển huynh đệ, Bạch thiếu hiệp, hai người ở đây làm gì vậy?” Vương Triều thấy hai người một đứng một ngồi, đều ướt đẫm trong màn mưa, không khỏi có chút khó hiểu.

“À, không có gì, đùa giỡn chút thôi!” Triển Chiêu miễn cưỡng cười cười, đỡ người đứng dậy.

Vương Triều nhíu nhíu hàng mày rậm, quan tâm hỏi: “Triển huynh đệ, thân thể của ngươi còn chưa khỏe, đừng chơi đùa trong mưa!”

Triển Chiêu chột dạ, cúi người nhặt lên dù trên đất, lại bung lên để trên đầu Bạch Ngọc Đường, thấy hắn không tránh, trong lòng thoáng yên tâm, quay đầu hỏi: “Vương Triều đại ca, có việc gì sao?”

“Thiếu hầu phủ của Sính Viễn hầu phủ đến, chỉ đích danh muốn gặp ngươi, không biết có chuyện gì nữa!”

Triển Chiêu khẩn trương, y và Bách Lý Kinh Nhiên chưa từng qua lại, hắn bỗng nhiên tự mình chạy đến đây muốn gặp y, không phải là… vì Bách Lý Tuyệt Diễm chứ!

Nghĩ tới đây, Triển Chiêu liền không còn kiềm chế được, nói với Vương Triều: “Ta lập tức quay về!” Xoay người nhét dù vào tay Bạch Ngọc Đường, thấp giọng nói một câu: “Đừng đứng trong mưa nữa, cẩn thận thân thể!” Liền vội vã ly khai.

Triển Chiêu vội vội vàng vàng quay về phòng thay ngoại bào, lúc chạy tới tiền thính, Bao Chửng và Công Tôn Sách đang cùng Bách Lý Kinh Nhiên trò chuyện, Triển Chiêu bình ổn lại tâm tình đang có chút hoảng loạn, khom mình hành lễ: “Thuộc hạ bái kiến đại nhân! Tham kiến Thiếu hầu gia!”

Bách Lý Kinh Nhiên vừa thấy Triển Chiêu, nụ cười nở đầy mặt: “Triển hộ vệ không cần đa lễ! Lần trước vô ý làm rách quan phục của Triển hộ vệ, Kinh Nhiên trong lòng vẫn luôn băn khoăn, nhưng việc trong sơn trang cứ quấn người, không thể bứt ra đến đây tạ lỗi Triển hộ vệ, mong Triển hộ vệ rộng lượng thông cảm!”

“Thiếu hầu gia nói quá lời, đao kiếm không mắt, luận võ so chiêu khó tránh khỏi ngộ thương, không có vấn đề gì rồi, Thiếu hầu gia không cần để trong lòng.” Triển Chiêu dù sao cũng lo lắng cho Bách Lý Tuyệt Diễm, liền đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Thiếu hầu gia tìm Triển Chiêu chẳng hay có việc gì quan trọng?”

Bách Lý Kinh Nhiên khẽ cười, giữa hàng mày nhạt đôi mắt hẹp chứa đầy vẻ phong lưu: “Nói ra thật xấu hổ, việc này vốn không nên đến tìm Triển hộ vệ, nhưng, Kinh Nhiên không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể đến mời Triển hộ vệ hỗ trợ.”

“Thiếu hầu gia gặp phải chuyện gì khó xử sao? Nếu có việc nào Triển Chiêu có thể giúp được, Thiếu hầu gia xin cứ mở lời!”

Đôi mắt hẹp của Bách Lý Kinh Nhiên khẽ cúi xuống, nhẹ nhàng thở dài, nói: “Kinh Nhiên lần này đi… là vì gia phụ…”

Lời này của hắn bất quá chỉ có chút đạm nhiên, nhưng rơi vào tai Triển Chiêu lại như sấm sét, Bách Lý Tuyệt Diễm dù đối y lãnh đạm, nhưng thiên tính giữa cha con không thể gạt bỏ, lúc này gần như là nhịn không được muốn hỏi cho rõ, vội vàng cắn chặt môi, thở sâu, ổn định lại tinh thần, Triển Chiêu hỏi: “Bách Lý Hầu gia có chuyện gì?”

Bách Lý Kinh Nhiên hơi cười khổ, nói: “Trong vụ án mất bạc, gia phụ tựa hồ có nảy sinh hiểu lầm với Triển hộ vệ, từ sau ngày bắt giam Trình Quan Thái, sau đó gia phụ hồi phủ, vẫn một mực phiền muộn không vui. Vết thương lần trước bị trên chiến trường của người chỉ vừa tốt lên, Kinh Nhiên hiện giờ sợ thân thể của người không chịu nổi, sẽ bị tái lại. Muốn cởi chuông cần tìm người buộc chuông, vừa lúc đêm nay Kinh Nhiên muốn mở tiệc chiêu đãi mấy vị đồng liêu trong triều, liền muốn mời Triển hộ vệ cùng đến Bách Lý sơn trang, mượn tiệc làm cơ hội, hóa giải hiểu lầm với gia phụ. Kinh Nhiên cũng biết việc này đi yêu cầu Triển hộ vệ thì thật bất công, nhưng xin Triển hộ vệ niệm tình Kinh Nhiên là do lo lắng gia phụ, miễn cưỡng nhận lời mời, Kinh Nhiên thật sự rất cảm kích!” Nói xong, Bách Lý Kinh Nhiên đứng thẳng người dậy, sau đó hướng Triển Chiêu quỳ xuống lạy.

Triển Chiêu cả kinh, vội vã nâng Bách Lý Kinh Nhiên dậy, nhưng còn chưa kịp nói, một thanh âm trong trẻo lạnh lùng lại hung hãn đã tiến vào: “Đã biết bất công với người ta, hà tất phải bắt người ta miễn cưỡng nhận?”

Triển Chiêu nhìn lại, thấy khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng cùng bạch y phất phới của Bạch Ngọc Đường đã hùng dũng tiến đến, Triển Chiêu thấy trên người hắn đã không còn y phục ẩm ướt vừa rồi, trong lòng cũng an tâm vài phần.

Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Bạch Ngọc Đường chậm rãi đảo qua khuôn mặt Bách Lý Kinh Nhiên và Triển Chiêu, lại lãnh đạm nói: “Việc ngày ấy, vốn đều không phải lỗi của Triển Chiêu, y bất quá cũng chỉ vì tận trung chức thủ mới hỏi thêm một câu mà thôi, vậy là đắc tội Bách Lý gia nhà các người sao? Lão tử không buông không tha, nhi tử lại tìm tới cửa, xin lỗi y cũng nói rồi, tội cũng đã bồi rồi, các người còn muốn thế nào nữa?”

Bách Lý Kinh Nhiên nhìn Bạch Ngọc Đường, trong thần sắc mang theo vài phần kinh ngạc, liếc nhìn Triển Chiêu, hỏi: “Vị công tử này là…”

“Là bằng hữu giang hồ của Triển Chiêu.” Triển Chiêu sau khi nghe mấy lời bất bình thay thiên hạ này của Bạch Ngọc Đường đã âm thầm kêu khổ, đáp lại Bách Lý Kinh Nhiên một câu, liền vội vội vàng vàng đi tới bên cạnh Bạch Ngọc Đường, thấp giọng nói: “Ngọc Đường, đừng nói vậy…”

“Đừng nói vậy?” Bạch Ngọc Đường cười lạnh một tiếng: “Vậy phải nói thế nào? Chẳng lẽ cha hắn vì mấy chuyện nhỏ nhặt này không tiêu giận mấy ngày, cuối cùng lại muốn tính hết sổ sách lên đầu ngươi? Triển Chiêu, lúc ngươi bỏ xuống những ngày tháng tiêu diêu tự tại khoái ý ân cừu của giang hồ mà tiến vào quan trường, chẳng lẽ ngay cả cốt khí cũng vứt hết rồi?”

“…” Triển Chiêu bị hắn chặn họng làm cho ngẩn ra, tuy biết hắn vẫn còn vì chuyện vừa nãy mà tức giận, nhưng nhất thời không biết nói gì cho phải. Y kỳ thực rất khó xử, có thể khiến Bách Lý Kinh Nhiên tốn công sức chạy thật xa tới đây tìm y, dù rằng đang rất bận rộn nào là yến tiệc nào là mời khách, sợ rằng tình huống của Bách Lý Tuyệt Diễm thật sự không được tốt lắm, chính điểm này khiến y rất lo lắng. Nhưng Bạch Ngọc Đường từng câu từng lời đều là vì y, lại là sau khi có hiểu lầm vừa nãy, tâm tình của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu quả thật không thể không cân nhắc.

“Vị công tử này chắc là hiểu lầm ý tứ của Kinh Nhiên rồi, Kinh Nhiên không hề có ý trách cứ Triển hộ vệ, hôm nay đến cũng không phải là vì muốn tính sổ gì cả, thật sự chỉ muốn mời Triển hộ vệ đến hỗ trợ mà thôi. Bất quá, nếu Triển hộ vệ bận rộn không tiện, Kinh Nhiên cũng sẽ không cưỡng cầu, vậy lúc này xin cáo từ!” Bách Lý Kinh Nhiên nói rất khẩn thiết, nói xong cúi đầu, khe khẽ thở dài.

“Thiếu hầu gia!” Triển Chiêu thấy thái độ như vậy của Bách Lý Kinh Nhiên, vội vã ngăn cản hắn, nói: “Bách Lý Hầu gia công trung thể quốc (*công tâm trung hiếu với đất nước), là Triển Chiêu không nên hoài nghi người lung tung, khiến người tức giận, Triển Chiêu nên tự mình đến cửa xin lỗi…” Y chuyển mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, cắn răng, nói: “Bạch huynh, việc này không có quan hệ đến huynh, không cần nhúng tay vào!”

Bạch Ngọc Đường nghe y ngay cả đến xưng hô cũng thay đổi, sắc mặt trong chớp mắt trắng bệch xanh mét, nhưng hai má lại đỏ bừng, cười cực kỳ giận dữ: “Hừ, Triển Chiêu, ngươi… Được, Bạch gia gia sau này nếu còn xen vào chuyện của ngươi, Bạch gia gia cùng họ với ngươi!” Nói xong, xoay người, như một cơn gió phóng ra ngoài, thoáng cái liền không còn thấy hình bóng.

Triển Chiêu nhìn thân ảnh quyết tuyệt của Bạch Ngọc Đường tiêu thất trước mắt mình, chỉ cảm thấy trái tim co rút đau đớn, hung hăng cắn chặt môi dưới, nhẫn lại chua xót trong lòng. Xoay người thi lễ với Bao Chửng nãy giờ vẫn nhìn đến ngây người, Triển Chiêu nói: “Đại nhân, thuộc hạ muốn xin nghỉ một ngày!”

Bao Chửng lấy lại tinh thần, liếc nhìn Công Tôn Sách bên cạnh, hai người đều là người hiểu rõ Triển Chiêu, nên cũng đều thở dài bất dắc dĩ.

“Triển hộ vệ, đi sớm về sớm!”

Bách Lý Kinh Nhiên không cưỡi ngựa, hắn giải thích một câu với Triển Chiêu “Thân thể Kinh Nhiên không khỏe, không tiện cưỡi ngựa”, liền kéo Triển Chiêu lên chiếc xe ngựa nhìn qua thì trông có vẻ mộc mạc nhưng Triển Chiêu chỉ cần liếc mắt cũng có thể thấy được bên trong rất thoải mái rộng rãi, Triển Chiêu khẽ cười, vị Thiếu hầu gia Kinh Nhiên này coi vậy cũng không quá ngông cuồng.

Bách Lý Tuyệt Diễm ngoại trừ một tòa phủ đệ do tiên đế ngự ban trong thành, ở ngoại thành còn có một sơn trang, đó là Bách Lý sơn trang mà triều dã đều biết tiếng, bình thường nếu Bách Lý Tuyệt Diễm xử lý công việc quá muộn, liền nghỉ tại hầu phủ, nhưng phần lớn thời gian sẽ trực tiếp quay về sơn trang nghỉ ngơi.

Tuy đường xá không tính quá xa, nhưng xe ngựa cũng khó mà đi nhanh được, vì vậy lúc đến được Bách Lý sơn trang, cũng đã qua giờ thân.

Triển Chiêu vừa xuống xe ngựa, liền thấy trước cửa Bách Lý sơn trang là một hàng hơn mười mấy chiếc xe ngựa được xếp chỉnh tề, không khỏi hoang mang quay đầu nhìn Bách Lý Kinh Nhiên, khó hiểu hỏi: “Thiếu hầu gia, đây là…”

Bách Lý Kinh Nhiên cong mắt cười: “Hôm nay là sinh nhật hai mươi hai tuổi của Kinh Nhiên, không muốn quá mức phô trương, chỉ mời mấy vị đồng liêu thường trò chuyện trong triều đến uống vài chén rượu là được rồi, Triển hộ vệ không cần câu thúc!”

Triển Chiêu nghe vậy không khỏi cả kinh, thở dài: “Thiếu hầu gia sao lại không nói trước, để Triển Chiêu chuẩn bị cho tốt một ít lễ mọn!”

Bách Lý Kinh Nhiên cười đến mắt mày cũng cong cong: “Chính vì sợ Triển hộ vệ chuẩn bị lễ vật nên Kinh Nhiên mới phải giấu đi đó! Vào đi thôi!”

Bách Lý Kinh Nhiên nói xong, gã người hầu đứng bên cạnh đã gấp gáp tiến lại bung dù cho hai người.

Triển Chiêu nhìn đại môn của Bách Lý sơn trang, trong lòng cảm thấy nặng nề, năm đó, từ sau khi được mẫu thân mang ra khỏi nơi này, y chưa từng một lần quay về đây, hôm nay về lại chốn cũ, cảnh còn người mất, không khỏi cảm thấy thật bùi ngùi.

Từng ngọn cỏ từng gốc cây trong Bách Lý sơn trang tựa hồ không có mấy thay đổi so với mười sáu năm trước, thế nhưng, Bách Lý sơn trang của ngày hôm nay, cũng đã không còn chút quan hệ nào với y. Kỳ thực, trong tim người đó, Bách Lý sơn trang từ đầu đến cuối chẳng phải vốn cũng không có quan hệ gì với y sao?

Không biết Viên Mộ Cầm mà mẫu thân nhắc đến hiện giờ có còn ở trong sơn trang không, nếu muốn phụ thân hiểu rõ sự tình từ đầu đến cuối, vẫn cần phải tìm được người này, tìm được chứng cứ mới tốt.

“Triển hộ vệ, sao vậy?” Bách Lý Kinh Nhiên đi phía trước mấy bước cảm giác được Triển Chiêu không cùng đi lên, xoay người hỏi, thấy vẻ mặt thất thần đứng tại chỗ của Triển Chiêu, trong đôi mắt hẹp rất nhanh lóe lên một tia tinh quang.

“A…” Triển Chiêu xoay người, cười ngại ngùng, nói một câu “Không có việc gì”, liền vội vã cùng Bách Lý Kinh Nhiên đi vào sơn trang.

“Triển hộ vệ đi xe ngựa một đường mệt nhọc, Kinh Nhiên đã chuẩn bị khách phòng, Triển hộ vệ trước tiên đi tắm rồi nghỉ ngơi một lát, đợi đến lúc khai yến lại đến đây là được.” Đôi mắt hàng mày Bách Lý Kinh Nhiên ẩn chứa ý cười, lộ ra thần sắc săn sóc.

Triển Chiêu vốn cũng không muốn đến chỗ có nhiều người hàn huyên xã giao, liền nói tiếng cám ơn, sau đó được một gã người hầu dẫn đường đi.

Bách Lý sơn trang chiếm một khoảng đất rất rộng, phía tây là vườn, phía đông là tiểu viện chiêu đãi khách khứa.

Triển Chiêu theo gã người hầu dẫn đường đi về phía trước, thấy gã người hầu dẫn y vào Phong Nhứ Hiên chuyên dùng để chiêu đãi khách quý, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc, Bách Lý Kinh Nhiên tựa hồ đối xử với y có chút không như với những người bình thường, chẳng lẽ, hắn đã biết thân phận của y? Có lẽ là không, thân phận thật sự của y cha giấu rất kỹ, đến cả ở Triển gia cũng không có nhiều người biết, trong kinh thành, đại khái cũng chỉ có Bát hiền vương biết, Bách Lý Kinh Nhiên không thể nào biết rõ ràng như vậy được!

Đi vào Phong Nhứ Hiên, nhìn cách trang trí nhã trí cổ phác (*lịch sự tao nhã phong cách cổ xưa), tâm tình Triển Chiêu không khỏi buồn bã, dù có tôn quý thế nào, y của ngày hôm nay bất quá cũng chỉ là khách nhân của Bách Lý gia mà thôi.

Đẩy cửa vào, cảm giác ấm áp tràn vào mặt, hàn ý trên người Triển Chiêu dần dần tan ra.

“Triển đại nhân, sau bình phong có bồn tắm, nước nóng đã chuẩn bị tốt, xin Triển đại nhân đi tắm trước!” Gã người hầu dẫn đường đã rời đi, người nói là gã người hầu hầu hạ trong phòng, nhìn thanh y trên người gã đều là tơ lụa, nghĩ rằng thân phận không thấp.

Triển Chiêu cho dù ngay trong nhà mình cũng không quen có người hầu hạ sát bên, huống hồ gì là ở đây, nên cho người hầu nọ ra ngoài, tự mình cởi áo, bước vào bồn tắm.

Nước hơi ấm, nhưng không đến mức tổn thương da thịt, cảm giác ấm áp bao quanh thân thể, cảm giác thư thái thấm vào từng lỗ chân lông, tựa hồ mang hết sự mệt mỏi rã rời mấy ngày nay kéo ra ngoài.

Triển Chiêu thả lỏng thân thể, tựa vào cạnh bồn, thở ra một hơi thật dài, mấy ngày nay vì để nhanh chóng giải quyết cho hết mấy vụ án trong tay, đành phải bôn ba khắp các nha môn, nếm trải đủ các chiêu số đưa đẩy lừa tới gạt lui trên quan trường, quả thật có chút tâm lực mệt mỏi quá độ. Đưa tay xoa xoa mi tâm có chút phát đau, tâm tư Triển Chiêu lại không tự chủ được bay đến chuyện vụ án, hôm ấy từ trong cung quay về, y liền tìm cách báo tin về nhà, hỏi về chuyện này, nhưng hiện thời vẫn chưa thu được hồi âm, cũng không biết đại ca nhị ca thấy chuyện này thế nào. Bất quá, y không tin Triển gia sẽ không có chút phản ứng nào, dù sao, quan hệ giữa Mạc Sinh Môn và Triển gia cũng không cạn, Triển gia dù sao cũng là giang hồ thế gia, sẽ không mặc người ta trèo lên đầu khi dễ mà không hỏi đến.

“Triển đại nhân, đã tắm xong chưa?”

Triển Chiêu ngâm mình thật thoải mái, bất tri bất giác đã suy nghĩ đến mức nhập thần, đợi đến khi nghe được có người ở ngoài phòng gọi mình, đã là chuyện nửa canh giờ sau.

Vội vã lên tiếng đáp lời, Triển Chiêu gấp gáp nâng người đi ra khỏi bồn, không ngờ chân mới vừa đặt xuống đất, liền cảm thấy xây xẩm mặt mày, vội vàng đưa tay đỡ lấy cây cột bên cạnh. Y cả buổi sáng ở hình bộ tra án, đến trưa mới quay lại phủ Khai Phong, rồi lại vì chọc giận khiến Bạch Ngọc Đường bỏ đi phải tìm kiếm một đường nên làm lỡ mất bữa trưa, sau liền theo Bách Lý Kinh Nhiên chạy về Bách Lý sơn trang, ngoại trừ một chén cháo ăn lúc sáng sớm, đến giờ chưa có miếng cơm nước nào vào bụng, ngâm mình trong nước ấm bị nhiệt khí hun nóng, không khỏi có chút mệt mỏi khó chịu đến mức thân thể không thể chống đỡ nổi.

“Triển đại nhân, thiếu gia lệnh tiểu nhân chuẩn bị y vật sạch sẽ cho đại nhân, tiểu nhân có thể đi vào không?”

Tựa vào cây cột chậm rãi thở mấy hơi, Triển Chiêu mới cảm thấy tốt hơn một chút, vội vàng lau khô người, tùy ý khoác y phục lên người, nói: “Vào đi!” Nghe tiếng đẩy cửa đi vào của gã người hầu đứng bên ngoài, Triển Chiêu liền nói: “Đặt y vật ở gian ngoài là được rồi!”

Gã người hầu nọ cung cung kính kính đáp lại, đặt y vật xuống liền đi ra ngoài.

Triển Chiêu đi ra gian ngoài, thậy y vật đặt trên bàn không chỉ mới tinh, mà vật liệu lẫn tay nghề đều là thượng thừa, trong lòng lại kinh ngạc thêm mấy phần, y quả thật không thể hiểu nổi, Bách Lý Kinh Nhiên vì sao lại đối với y tốt như vậy.

Thay y phục, buộc cao mái tóc đen nhánh, Triển Chiêu đứng trước gương, nhịn không được cười thầm, y trong gương, một thân bạch y, vừa nhìn, lại có mấy phần phong thái hào sảng của Bạch Ngọc Đường.

Nghĩ đến Bạch Ngọc Đường, thần sắc Triển Chiêu lại trầm xuống, người nọ tuy miệng lưỡi không tha người, nhưng trong lòng lại luôn nghĩ cho y. Chuyện khác y cũng mặc hắn, đáng tiếc, lần này lại… Chuyện thân thế của y hắn không hề biết, bị che kín trong sương mù nhưng vẫn một mực vì y mà thấy bất bình, hắn vì bằng hữu mà trượng nghĩa, nhưng y lại che giấu lấp liếm không nói rõ cho hắn, lại còn nói ra mấy lời quá phận, nói cho cùng, sự quan tâm thẳng thắn như thế, y nhận cũng thấy hổ thẹn.

Khẽ thở ra một hơi, Triển Chiêu thu lại tâm tình của mình, chỉnh lý y phục, liền mở cửa đi ra.

Gã người hầu ngoài phòng tuy đợi nửa ngày, nhưng trên mặt không có lấy một tia mất kiên nhẫn nào, thấy Triển Chiêu đi ra, vội vàng khom người đón: “Triển đại nhân, yến hội sắp bắt đầu rồi, thiếu gia sai tiểu nhân đến mời Triển đại nhân!”

Triển Chiêu khẽ cười nhàn nhạt, nói: “Làm phiền dẫn đường!”

Theo gã người hầu đó đi đến Hòa Ý Đường mà Bách Lý sơn trang dùng tổ chức yến tiệc đãi khách, bầu không khí bên trong đã rất náo nhiệt, tuy không đến mức tiếng người ồn ào, nhưng người đến dự tiệc tụm năm tụm ba nói cười, cũng tạo nên tiếng động khá lớn.

Bách Lý Kinh Nhiên vốn đang cùng một vị học sĩ Hàn Lâm Viện trò chuyện, thấy Triển Chiêu đi vào, vội vã chạy đến đón, nói: “Triển hộ vệ, nhanh đến nhanh đến, nãy giờ vẫn chờ ngươi đây!”

Triển Chiêu kinh ngạc, sau đó cười nói: “Thiếu hầu gia không cần phải chờ đợi Triển Chiêu!” Nhưng trong lòng thầm thấy kỳ quái, Bách Lý Kinh Nhiên nói là muốn y đến để hóa giải tâm sự mắc mưu trong lòng Bách Lý Tuyệt Diễm, nhưng tại sao trước tắm rửa sau dự tiệc, không hề thấy đề cập đến chính sự?

Bách Lý Kinh Nhiên nhìn tiếu ý trong sáng nhàn nhạt của y, lại nhìn một thân bạch y sạch sẽ nhẹ nhàng tựa bạch liên của y, nhịn không được thầm thở dài khe khẽ.

“Triển hộ vệ là khách nhân Kinh Nhiên mời tới, nào có đạo lý không đợi khách nhân đến đủ đã khai yến, nhanh ngồi!” Bách Lý Kinh Nhiên vừa nói cười, vừa an bài Triển Chiêu ngồi xuống cạnh một bàn thấp.

Bên này Triển Chiêu vừa ngồi xuống, liền nghe bên ngoài có người thông báo: “Hầu gia đến! Cầm phu nhân đến!”

Triển Chiêu khẽ chấn động, sau đó hiểu ra, ‘Cầm phu nhân’ này chắc là Viên Mộ Cầm mà mẫu thân đã nhắc đến.

Cầm phu nhân? Phụ thân hẳn là chưa cưới bà ấy? Bằng không, sẽ không có chuyện mẫu thân và cha không nói cho y biết! Hơn nữa, hạ nhân gọi là ‘Cầm phu nhân’, thêm một chữ, mang lại ý nghĩa khác biệt rất lớn.

Bất quá, nữ nhân này hại phụ mẫu hiểu lầm nhau, khiến đôi người đôi ngã, hại mẫu thân hơn mười năm cô đơn chiếc bóng, hại y trúng kịch độc, hại một nhà của y không thể đoàn tụ… Bà ấy làm nhiều việc như vậy, nhưng đến giờ vẫn chỉ là một ‘Cầm phu nhân’, Triển Chiêu âm thầm lắc đầu cười khổ, phụ thân đối mẫu thân đến tột cùng là tình thâm hay là…

Phụ mẫu của y, đều là những người thông minh, nhưng, tựa hồ là quá mức thông minh, vì vậy, trái lại không biết thứ bản thân muốn là gì. Tình yêu, kì thực có lúc chính là việc rất đơn giản.

Lại nói tiếp, thật sự thì y cũng không hẳn có thể lý giải được suy nghĩ của phụ mẫu, nếu năm đó hai người đều có thể giải thích thêm một câu, hẳn sẽ không thành tình trạng như hiện nay đi? Khí thế nhất thời, lại làm lỡ hơn mười năm, về sau hòa hảo rồi, sợ rằng sẽ thành hối hận!

Bách Lý Tuyệt Diễm một thân tử bào, bước nhanh vào, thấy mọi người đều đứng dậy nghênh đón, nâng tay cản lại, cười nói: “Sinh thần của tiểu khuyển, làm phiền các vị, quả thật là quấy rầy rồi…” Ánh mắt chuyển tới trên người Triển Chiêu đứng yên bên cạnh, thanh âm của Bách Lý Tuyệt Diễm không khỏi thoáng ngừng lại, trong lơ đãng ánh mắt chợt lóe ra một thứ gì đó, sau đó lại nói tiếp: “Các vị nhanh ngồi, nhanh mời ngồi, hôm nay đến đều là người quen thân của tiểu khuyển, mọi người không cần câu thúc!”

Đi sau hắn là một phụ nhân trung niên ăn mặc đoan trang hoa quý, phụ nhân nọ vừa vào cửa, ánh mắt liền rơi lên người Bách Lý Kinh Nhiên, phần quan tâm và từ ái đó, là không chút nào che giấu. Sau đó, ánh mắt của bà ta chuyển về phía mọi người, dịu dàng cười với mọi người, nhưng không nói lời nào, nhưng, khi ánh mắt của bà ta rơi lên người Triển Chiêu, sắc mặt trong chớp mắt trở nên trắng bệch, nụ cười vốn ôn hòa hữu lễ cũng cứng đờ trên mặt.

Triển Chiêu nhàn nhạt dời mắt, trong lòng càng thêm không rõ rốt cuộc Bách Lý Kinh Nhiên muốn điều gì.

Bách Lý Kinh Nhiên tựa hồ đã phát hiện ra sự thất thần của Viên Mộ Cầm, hơi lại gần, khẽ cười, nói: “Di nương, ngồi ghế đi!” Nói xong, cùng Bách Lý Tuyệt Diễm và Viên Mộ Cầm ngồi vào chỗ, sau đó cho người mang thức ăn lên.

Thừa dịp này, Bách Lý Tuyệt Diễm yên lặng nâng chung trà lên, đè thấp giọng hỏi Bách Lý Kinh Nhiên: “Y tới làm gì?”

Bách Lý Kinh Nhiên đương nhiên biết ‘y’ mà Bách Lý Tuyệt Diễm nói là ai, cười nhẹ, Bách Lý Kinh Nhiên nói: “Người ta là do nhi tử đặc biệt mời tới, cha, người đừng làm khó người ta!”

Bách Lý Tuyệt Diễm lạnh lùng ‘hừ’ một tiếng, trừng Bách Lý Kinh Nhiên, nhưng không nói thêm lời nào nữa.

Nhưng Bách Lý Kinh Nhiên cũng không để ý, mím môi cười, trên mặt là sự đắc ý khó mà nói hết.

Chỉ có một mình Viên Mộ Cầm, tâm thần không yên nhìn phụ tử hai người, miễn cưỡng duy trì vẻ bình thản trên mặt.