[Thử Miêu] Toái Hồn

Chương 4



Cảnh trí tao nhã, màn trắng nhẹ bay, khiến hai người như rơi vào tiên cảnh toát ra thần thái càng thêm thanh mát. Nữ tử đang ngồi nhẹ gảy cầm huyền, ánh mắt si mê lưu luyến hướng về nam tử áo trắng cũng đang ngồi gần đó.

Lại nhìn nam tử, quả đúng là một nhân vật tựa như thiên tiên: mắt phượng trong trẻo sáng rực, tỏa ra ngạo khí hàn lạnh chẳng khác thần tiên, ánh nhìn sắc sảo, đôi môi đỏ tươi, chính là Bạch ngũ gia phong lưu nhất tiếu. Thảo nào hoa khôi số một Khai Phong Mộng Bội Hoàn lại một lòng hướng về hắn như vậy, ngày đêm mong ngóng đến ngày Bạch ngũ gia thu liễm tính cách phong lưu, nếu có thể một lần trở thành tình nhân si ái trong mộng của hắn thì dù phải hoán đổi mười năm sinh mệnh, nàng cũng thấy đáng giá.

Chỉ là, dù số nữ nhân ôm ấp suy tưởng này cũng không ít, nhưng Bạch ngũ gia tính tình lại vẫn như cũ, ôn nhu đa tình, gió xuân dù thổi bao nhiêu lần vẫn là vô ích. Dù hiện giờ đêm khuya đến Bách Hoa Lâu của nàng, nhưng chỉ là ngồi uống rượu, cũng không phải vì nàng mà đến.

“Ngũ gia, nhìn ngài không được thoải mái, là có chuyện bận tâm trong lòng sao? Bội Hoàn vẫn nhớ Ngũ gia đã từng nói, “Rượu là để ẩm không phải để uống”, nhưng nhìn cách ngài uống rượu như bây giờ, chẳng phải đã làm loạn quy củ của chính ngài sao?”

“Ha ha.” Bạch Ngọc Đường cười nhẹ không nói, đợi một lát lại mở miệng, “Bội Hoàn, Ngũ gia có việc hỏi ngươi.”

“Ngũ gia đây là khách khí rồi, nếu là việc Bội Hoàn biết, nhất định sẽ trả lời ngài.”

“Tốt, ngươi có biết con mèo con của phủ Khai Phong không?”

Có lẽ là cảm giác sai, nhưng nàng cảm thấy khi Ngũ gia nhắc đến chữ “con mèo con”, lông mày hình như đã nhíu lại một cách mất tự nhiên.

“Ý Ngũ gia là Triển đại nhân của phủ Khai Phong sao? Triển đại nhân thì đương nhiên Bội Hoàn có biết. Nhưng ngài ấy giữ mình trong sạch, cho đến nay vẫn chưa từng đến Bách Hoa Lâu của chúng ta.”

Bạch Ngọc Đường mở miệng trêu đùa, “Bội Hoàn nói vậy, chẳng phải ý chỉ Ngũ gia không bằng hắn, là kẻ rảnh rỗi dính đầy thanh sắc tục trần rồi.”

Biết Bạch Ngọc Đường đang cùng nàng đùa giỡn, Bội Hoàn cũng không giận, chỉ thở dài “Ngũ gia nói quá rồi.” lại nói tiếp, “Tuy rằng gặp mặt rất ít, nhưng không ít dân chúng quanh đây đều bảo ngài ấy thiếu niên hiệp sĩ, là một vị quan tốt luôn vì dân chúng. Ngũ gia hỏi vậy, là vì danh hiệu của ngài ấy mà đến sao?”

Một Ngự miêu một Cẩm mao thử, không cần nghĩ nhiều cũng biết Ngũ gia là vì chuyện này mà nổi giận. Xem ra lần trước nghe đến việc Cẩm mao thử đạo tam bảo, tám chín phần là sự thật.

“Lúc đầu đúng là vì danh hiệu mà đến đây.” Hắn ghét y vốn là nhân sĩ võ lâm thế nhưng lại làm tay sai cho quan trường, lại nhận lấy danh hiệu Ngự miêu, rõ ràng là trào phúng huynh đệ năm người bọn họ, nhất thời không phục, đạo tam bảo của phủ Khai Phong, giam Ngự miêu tại Thông Thiên Quật, ý đồ đập tan nhuệ khí của y. Nhưng lần này, y vì mình mà nhận hình phạt năm mươi đại trượng, trong lòng nửa điểm thư thái cũng không có, trái lại còn cảm thấy dị thường phiền muộn.

“Vậy giờ thì sao?”

“Giờ thấy hắn cũng là một hán tử, không muốn tính toán với hắn nữa.”

Bội Hoàn nhìn khuôn mặt nhăn nhó gượng gạo của hắn, cười ra tiếng, “Chỉ sợ sự tình không chỉ có vậy, nếu không Ngũ gia cũng không đến đây uống rượu giải sầu.”

“Hừ, cũng chỉ là một con mèo bệnh, Ngũ gia lười tính toán với hắn.”

Bội Hoàn cười cười, xem ra Ngự miêu đại nhân rất hợp ý Ngũ gia, hai người tuấn tú xuất sắc này nếu có thể trở thành hảo hữu, sợ rằng sẽ thành câu chuyện đẹp a.

A, đau quá.

Đau đớn theo các dây thần kinh dần dần tiến đến tận xương, mang cái đau khắc cốt ghi tâm này lan khắp toàn thân.

Trong thời gian ngắn, kí ức trước khi hôn mê dần dần trở lại.

“Triển Chiêu.” Cư nhiên thốt ra tên của người kia.

Tỉnh rồi, tỉnh rồi, xung quanh nhất thời ồn ào hẳn lên.

Bạch Ngọc Đường mở mắt, đối diện là đôi mắt sưng đỏ của Bội Bội.

Nhất thời trong lòng thấy hổ thẹn, trước đây đã thề sẽ không để nữ nhân trước mắt phải lo lắng rồi. Nhưng lần này cũng không thể trách hắn, đều là do tên ôn thần Triển Chiêu mang đến.

Đúng rồi, Triển Chiêu đâu?

“Triển Chiêu đâu?”

“Anh hai không có việc gì, chỉ là thân thể suy yếu, bác sĩ Đường không cho anh ấy xuống giường, nhưng anh đó, tay xém chút nữa bị phế rồi có biết không?” Bội Bội dùng đôi mắt sưng đỏ nhìn Bạch Ngọc Đường chằm chằm khiến hắn thật đau lòng. Vội vã an ủi hai câu, “Không việc gì không việc gì.” Hơi nhích thân tựa lên gối đầu.

Lại nói tiếp, thụ thương thì thụ thương, sao lại mơ thấy giấc mộng không đầu không đuôi như vậy, hắn và Bội Bội cũng có lúc nói chuyện như vậy sao? Hơn nữa, tên Triển đại nhân của Khai Phong phủ đó, cũng là Miêu theo như lời hắn, có liên hệ gì với Triển Chiêu không?

Lắc lắc đầu bỏ những suy nghĩ lung tung này đi, đã thấy Triển Chiêu mặt tái nhợt được một người trông giống bác sĩ đỡ tiến đến.

“Anh, anh làm gì vậy? Bác sĩ chẳng phải đã nói anh không được xuống giường sao?” Bội Bội khẩn trương đi đến chỗ cậu, hai người này đúng thật là không làm cho người khác bớt lo được.

“Không có việc gì.” Vỗ vỗ đầu Bội Bội cho cô an tâm, thanh âm mang chút cưng chìu, “Em nhìn lại mình đi, mắt sưng thành cái dạng gì rồi, để bác biết được, Bạch Ngọc Đường lại phải gánh thêm tội danh chiếu cố em không tốt cho xem.”

Triển Chiêu cũng không tự mình ý thức được, cậu dần dần đã đứng về phía Bạch Ngọc Đường rồi.

“Này, Triển miêu nhi, xem ra cậu vẫn còn sống ha.”

Một câu Miêu nhi, khiến mọi người ở đây đều nhăn mày, những người quen Triển Chiêu đều biết, từ nhỏ sau khi bị mèo cào qua cậu vẫn đều sợ nhất là mèo, sao lại có tên Miêu nhi ở đây.

“Bạch Ngọc Đường, xem ra cậu không có việc gì rồi. Xém chút nữa tôi phải thay cậu báo tai nạn lao động rồi.” Tự nhiên vô duyên vô cớ nghe người khác gọi mình Triển miêu nhi, Triển Chiêu cảm thấy có chút#uất nghẹn, hắn từ lúc nào cho cậu cái tên này rồi.

“Hứ, lão tử thèm sống bằng tiền bảo hiểm tai nạn của mấy người sao.” Không phải Miêu nhi, vậy Triển đại nhân trong giấc mơ của hắn là ai?

Đang vừa lúc định xác nhận lại, thì ngoài cửa truyền đến tiếng người ồn ào.

“Ái chà, tôi nói chú năm à, sao lại không cẩn thận như vậy, vừa rời khỏi anh em không được bao lâu thì xém bị phế luôn một cánh tay rồi.”

Vừa vào là 5 người, 4 nam 1 nữ, đi đầu là một người xấu xí, cũng chính là người vừa nói, thấy Bội Bội bắt đầu trêu chọc, “Tôi nói em dâu à, sao chú năm nghe lời cô đi làm người tốt, cuối cùng là thành thảm như vậy, sớm biết vậy thì thà ở lại Thanh Long bang có hơn không, có tên tuổi chúng tôi che chắn, ai dám động đến nó.”

Tuy Bội Bội không nói gì, nhưng sắc mặt thật không dễ nhìn chút nào. Triển Chiêu biết hôn nhân của Bội Bội và Bạch Ngọc Đường, không chỉ có bác mà người nhà bên phía Bạch Ngọc Đường cũng không đồng ý. Cậu rất lo sẽ xảy ra chuyện nên vội vàng ra mặt hòa giải.

“Chuyện lần này không liên quan đến Bội Bội, nguyên nhân là do tôi.”

“Là do cậu sao?” nữ nhân duy nhất trong đám người lên tiếng, ngữ khí đầy trêu đùa, “Từ lúc nào chú năm nhà chúng tôi lại thành anh hùng cứu anh hùng rồi.”

Triển Chiêu da mặt mỏng, nghe xong lời này mặt đỏ lên, Bội Bội thấy thế phải xen vào, “Anh, chị, đây là anh em, Triển Chiêu.”

“A, ra là cậu em vợ.” Kẻ xấu xí đưa tay, “Tôi là anh tư của Ngọc Đường, Tương Bình, anh ấy là anh cả Lô Phương, anh hai Hàn Chương, anh ba Từ Khánh, còn có chị dâu cả của chúng tôi Mẫn Tú Tú. À, chị dâu của chúng tôi nói chuyện không biết rào đón, cậu đừng để bụng.”

“Này, mấy người là đến xem tôi hay là đến tán gẫu thế. Em trai thân yêu của mấy người còn đang nằm trên giường này.” Bạch Ngọc Đường bất mãn vì bị bỏ lơ, giọng điệu đầy giận dỗi.

Hắn không nói thì thôi, vừa nói thì chọc giận một người, Mẫn Tú Tú đưa tay nhéo lỗ tai hắn, “Tiểu tử đáng chết cậu, nói dọn ra ngoài là dọn ra ngoài thật, bao lâu rồi cũng không về nhà, thật không muốn gặp chị dâu đến thế sao, nếu không phải hôm nay bị thương, chắc phải lên lịch hẹn trước mới mong gặp được cậu phải không?”

“A a, chị dâu, chị làm gì vậy, ở đây có nhiều người vậy.” Bạch Ngọc Đường từ nhỏ không cha không mẹ, đều là bà chị dâu này một tay chăm sóc hắn đến lớn, ai hắn cũng không sợ, chỉ sợ chị dâu. Nhưng mà hiện tại có Triển Chiêu ở đây, không hiểu sao, lại có điểm ngại ngùng.

“Hừ, xem sau này cậu còn dám lộn xộn không.”

Mấy người làm ồn một hồi cuối cùng đều lục tục kéo nhau đi, Bội Bội vì thật sự quá mệt nên cũng bị Bạch Ngọc Đường bắt quay về. Cuối cùng chỉ còn lại Triển Bạch hai người.

“Không nghĩ người làm ăn như cậu cũng gặp phải loại chuyện truy sát thế này, cũng hỗn loạn không kém hồi tôi còn lăn lộn trong giới xã hội đen là bao.” Trong lòng yên tâm rồi, kết quả là bắt Triển Chiêu phải lột quýt cho hắn, ai kêu tay hắn giờ không thể động được chi.

“Là do cậu coi thường thương trường rồi.”

“Này, cậu thật sự không có việc gì đúng không, sao tôi nhớ trước khi hôn mê hình như thấy trước mắt là một mảnh máu đỏ.”

“Thật sự không có việc gì.” Kì thực lúc mới đầu là có việc, nghe Đường Ngọc nói xém chút nữa cậu đã chết vì nội tạng suy kiệt rồi, không biết sao cuối cùng cư nhiên lại thần kỳ vượt qua được, sau khi tỉnh lại thân thể trái lại còn cảm thấy không suy yếu như trước đây, không biết có được xem như tái ông thất mã* không nữa.

“Mà, cậu có nằm mơ thấy giấc mơ kỳ kỳ quái quái nào không?”

“Thế nào là kỳ kỳ quái quái?” Triển Chiêu ngẩng đầu, mặt tỏ vẻ không hiểu lắm.

“Bỏ đi, không có gì.”

Đang trong lúc thất thần, Bạch Ngọc Đường không chú ý thấy biểu tình thở phào của Triển Chiêu. Triển Chiêu không chỉ mơ thấy một giấc mơ kỳ kỳ quái quái, mà còn mơ thấy một người, trong mơ cậu mặc đồ đỏ cùng Bạch Ngọc Đường mặc đồ trắng uống rượu đấu võ, tuy không nói chuyện, nhưng bầu không khí thật sự là…

Ai, xem ra dạo gần đây bận rộn quá rồi, cần phải nghỉ ngơi thật tốt.

——————————————

*Tái ông thất mã: Câu này nằm trong 塞翁失马,焉知非福 (Tái ông thất mã, yên tri phi phúc – Tái ông mất ngựa, họa phúc khôn lường): một ông già ở vùng biên giới bị mất ngựa, mọi người đến an ủi ông, ông bảo rằng: “làm sao biết đó không phải là cái phúc?” Ít lâu sau, con ngựa của ông quay trở về kéo thêm một con ngựa nữa. Mọi người đến chúc mừng, ông bảo biết đâu đó lại là hoạ. Quả vậy, con trai ông vì cưỡi tuấn mã bị ngã què chân. Mọi người đến an ủi, ông bảo không chừng thế lại là phúc. Chẳng bao lâu, có giặc, trai tráng phải ra trận, riêng con ông vì tàn tật được ở nhà sống sót. Câu này ý muốn nói chuyện không hay trong một hoàn cảnh nào đó có thể biến thành chuyện tốt.