Thử Một Lần Bước Về Phía Anh

Chương 12: Mời đi chơi sau giờ học



Trước lời nhắn trên cuốn tập này của Hứa Chanh, Ái Hạnh ít nhiều có chút bất ngờ. Không tự chủ được mà ngây ngô một hồi. Vẫn không thể tin được vào mắt mình những gì cô đang thấy. Chưa dám tin sự thật, Ái Hạnh khẽ giơ ngón trỏ vào mình như muốn hỏi:" Mình sao?"

Thấy vậy bạn học Hứa Chanh cũng biểu lộ gương mặt nghiêm túc mà gật đầu một cái chắc nịch

Toàn bộ hành động này đều được Ái Hạnh thu vào tầm mắt, từ từ quay đầu lên phía bàn học. Cứ mấy chốc cô lại khẽ đánh mắt sang phía bạn học Chu. Thật sự phải là cô sao? Cuối cùng Ái Hạnh cũng hạ quyết tâm mà mở lời:

- Bạn học Chu, bạn học Hứa muốn mời cậu đi chơi sau giờ học.

Lời này của Hứa Chanh chính xác là đang nói thầm, cô gái nhỏ vừa nói vừa sợ bị thầy giáo phát hiện, nhất thời mặt cúi gằm, hai tay đan chặt vào nhau như đang làm chuyện xấu xa nào đó.

Bạn học Chu nghe xong cũng bất ngờ không kém, bàn tay đang cầm bút viết bài nghe xong cũng bất giác phải dừng lại mà quay sang nhìn về phía Ái Hạnh, sau đó rất nhanh cũng quay xuống nhìn về phía Hứa Chanh rồi quay lên hỏi lại:

- Hứa Chanh mời mình?

Ái Hạnh lúc này mới nhận ra mình mời có phần sai lệch liền nhanh chóng đáp:

- Còn có mời mình nữa

Nghe được câu trả lời này, Chu Hoàng cũng không thắc mắc thêm mà chỉ khẽ gật đầu thật nhẹ rồi tiếp tục học bài.

Bạn học Chu này nhìn thoáng qua cũng có thể thấy được là một người hiền lành. Từ kiểu tóc đến cách ăn mặc đều giống với kiểu thư sinh. Là thể loại học sinh ngoan trong trường. Ai trong lớp học của Ái Hạnh đều biết Hứa Chanh thầm thích cậu bạn này rất lâu rồi. Một cô gái hoạt bát như Hứa Chanh, nhất định chủ động rất nhiều. Tiếc rằng, chưa từng được cậu bạn này đáp lại. Đương nhiên, những điều này chỉ là do cô vô tình nghe được từ mấy bạn học hay tụm năm tụm bảy nói chuyện trong giờ ra chơi. Cô cũng không hứng thú với loại chuyện này, nhất thời cũng không muốn tò mò mà chất vấn Hứa Chanh.

Giờ học rất nhanh mà kết thúc. Chỉ đợi tiếng chuông báo tan học, rất nhiều bạn học cùng lớp đã đồng thanh thở hắt ra. Hứa Chanh bên này còn phải nói hào hứng giống như mấy tiết học vừa rồi không thể đánh gục được ý chí của bạn học này.

- Bạn học Lâm, bạn học Chu mau dọn sách vở thôi!

Vừa nói cô nàng vừa cười híp mắt trông rất đáng yêu. Ái Hạnh thấy thế cũng nhanh chóng thu gọn sách vở của mình vào cặp sách mà đứng dậy. Nhìn sang bên kia bạn học Chu cũng đã hoàn thành. Cả ba đồng loạt bước ra ngoài cửa lớp để đi đến quán ăn Hứa Chanh giới thiệu.

Quán ăn này cách trường học không xa, chỉ cần đi qua một ngã ba là tới. Có điều ngã ba này có nhiều con hẻm nổi tiếng nhiều côn đồ. Ái Hạnh nhớ rất rõ, kiếp trước vì nghe nhiều lời đồn xấu ở đây mà cô không thường xuyên lui tới, lúc nào cũng liệu bề mà tìm đường khác để đi.



Lần này đi cùng với bạn học, cô ít nhiều cũng thấy nhẹ lòng, cô không phải sợ chạm mặt với côn đồ, kiếp trước làm cảnh sát mật, loại người nào cũng từng chạm mặt qua, chỉ là cô cảm thấy mấy chuyện kiểu dạng này, thật quá phiền phức, nhất thời không muốn dính vào.

Nhưng dường như Ái Hạnh tính cũng không bằng trời tính, vừa bước chân vào một con hẻm, cô cùng hai bạn học đã chạm mặt phải một đám côn đồ. Nói một đám quả thật có chút không đúng, là ba người đàn ông to lớn, mặt mày nhìn thập phần đều mang nét dữ tợn khó tả. Trên mình còn có chi chít toàn là những hình xăm.

Cả ba người bị ba gã kia chặn đường, phải đến khi mấy gã kia đến gần ngay trước mặt họ, Ái Hạnh mới nhìn rõ chúng đang phì phèo khói thuốc. Gã to lớn nhất, có lẽ là tên cầm đầu lúc này mới tháo kính đen trên mặt mình mà bắt đầu nói:

- Có biết mấy ông đây là ai không?

Hắn ta ở quá gần, giọng nói có phần khàn đặc, có lẽ là vì thuốc lá còn vương mùi ra bên ngoài. Ái Hạnh đặc biệt ghét mùi khói thuốc, khuôn mặt của cô gái nhỏ không tự chủ được mà lập tức nhăn mặt.

Tên cầm đầu thấy đám người họ im lặng liền nói tiếp:

- Nếu không biết thì để tụi này chỉ giáo, vào đến con hẻm này là địa bàn của bọn tao, phải nộp phí bảo kê nghe chưa

Hứa Chanh nghe vậy lập tức không vừa ý mà đáp:

- Nhưng...

Lời này còn chưa được nói hết liền bị Ái Hạnh cướp mất:

- Không có tiền

Nghe đến đây không những cả ba tên kia nhìn chằm chằm vào cô, mà cả Chu Hoàng cùng Hứa Chanh cũng lập tức quay sang nhìn. Chắc chắn họ nghĩ rằng cô mới mọc thêm một lá gan lớn.

Đương nhiên,câu trả lời này làm mấy tên côn đồ này không vui mà cau mày nghiến răng dọa nạt:

- Con nhãi này, mày nói gì?

- Ồ không nghe rõ sao? Không - có - tiền



Ái Hạnh đáp lại lời này, giọng điệu có chút cợt nhả, cố tình nói chậm mà to cho mấy tên kia nghe rõ từng từ một.

Hứa Chanh và Chu Hoàng cũng hoảng hốt trước Ái Hạnh hiện tại, dường như không phải là Ái Hạnh mà mấy phút trước ở trường học họ quen nữa. Dường như trong lòng ai nấy đều sục sôi cảm giác khó tả, nhưng riêng Ái Hạnh lại không cho ra bất cứ biểu cảm sợ hãi nào? Liệu trong lòng cô gái này đang nghĩ gì

Lúc này mấy tên côn đồ dường như có chút mất thể diện, thẹn quá hóa giận, đám người kia nhất thời muốn ra tay động thủ. Điều này đều bị Ái Hạnh phát hiện mà nhếch môi cười khểy. Không nhanh không chậm cô lấy tay đẩy 2 người bạn học bên cạnh mình mà ra khẩu hình miệng

[ Chạy đi!!! ]

Hứa Chanh thấy vậy liền bất động không biết chuyện gì đang diễn ra thì một bàn tay chợt kéo lấy cô chạy khỏi đám côn đồ cùng Ái Hạnh

- Cậu làm gì vậy? Cậu không thấy bạn học Lâm đang gặp nguy hiểm sao?

Đáy mắt của Hứa Chanh toàn là lửa giận, giọng nói cũng không còn vui vẻ như trước mà lại trở nên cộc cằn như muốn đánh người.

Bên này Chu Hoàng cũng không phản ứng quá nhiều, bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay Hứa Chanh, vừa chạy vừa đáp:

- Bạn học Hứa nói chúng ta chạy đi, trước mắt đi tìm người cứu đã.

Trước lời nói này, Hứa Chanh cũng có vài phần dao động nên đành chạy về trường tìm người cứu giúp

- Sao hả con nhãi, bạn học của mày chạy đi bỏ mày lại rồi.

Vừa nói, tên cầm đầu vừa châm điếu thuốc mới mà cười một điệu cười cợt nhả. Dù vậy Ái Hạnh vẫn chẳng mảy may quan tâm mà im lặng.

- Không có tiền, vậy thì làm ấm giường cho tụi anh đi?

Ái Hạnh cũng không muốn chấp nhặt với loại người bẩn thỉu này mà tự giễu một câu:

- May mắn sinh ra có mồm miệng đầy đủ đừng nói mấy lời bốc mùi nữa