"Phụ hoàng, Lục đệ bây giờ vẫn còn hôn mê chưa tỉnh. Trừ nhi thần ra không ai có thể tìm thấy đệ ấy."
"Nhưng mà phụ hoàng này, chúng ta làm một cuộc giao dịch đi, nhi thần đề nghị lập tức sửa thánh chỉ, lập nhi thần làm thái tử."
"Nếu không phụ hoàng không thể gặp mặt Lục đệ yêu quý của người nữa đâu."
Hoàng thượng phun ra một ngụm máu, ngã xuống đất, chỉ vào Lý Cảnh, ánh mắt không thể tin nổi.
"Quả thực là ngươi! Ngươi dám xuống tay với cả huynh đệ mình, vì hoàng vị mà dám gi.ết Lục đệ của ngươi!"
"Ngươi... ngươi đúng là ác độc... Khụ khụ."
Tứ hoàng tử Lý Cảnh vỗ tay cười như điên:
"Hahaha. Phụ hoàng. Lời này của người không đúng."
"Vì hoàng vị, nhi thần không chỉ gi.ết Lục đệ mà còn có thể gi.ết phụ hoàng. Nếu không lập nhi thần làm thái tử, đao trong tay nhi thần không nhận ra phụ hoàng đâu!"
Nhìn hắn từ trong tay áo rút ra đao, chậm rãi đến gần hoàng thượng.
Ta nấp sau tấm bình phong, gật đầu với mấy tinh binh thị vệ.
Một chưởng nhanh như sét đánh rơi thanh đao trong tay Lý Cảnh.
Lôi Tứ hoàng tử Lý Cảnh xuống.
Ngay sau đó, trạng thái bệnh nặng nguy kịch của hoàng thượng cũng biến mất.
Tinh thần bỗng nhiên rạng rỡ, vô cùng khoẻ mạnh.
Còn ta đỡ lấy hoàng hậu, dẫn theo những thị vệ hoàng cung giỏi nhất, từ trong bình phong chậm rãi bước ra.
Lý Cảnh nhìn bọn ta rồi lại nhìn phụ hoàng, đột nhiên hiểu ra mọi chuyện.
Đây là vở kịch do mấy người bọn ta dựng nên.
Hắn ta cho rằng đã nắm được toàn cục nhưng hoá ra lại là tên hề ngang ngược.
Ta nhìn hoàng thượng hoàng hậu, quỳ xuống dập đầu:
"Thần nữ tạ ơn hoàng thượng hoàng hậu đại lượng. Nếu không phải thánh thượng anh minh, mạo hiểm tính mạng để dẫn dụ Lý Cảnh thì hôm nay đã không thể khiến Lý Cảnh bộc lộ chân tướng."
Hoàng thượng cười to, gật đầu với hoàng hậu, giọng nói vui vẻ:
"Hoàng hậu đúng là có mắt nhìn người, đã chọn cho trẫm một người con dâu tốt như vậy. Khen trẫm chi bằng khen hoàng hậu."
"Dù sao cũng là nàng ấy thuyết phục trẫm nửa ngày trẫm mới đồng ý diễn vở kịch này. Đúng là không vào hang cọp không bắt được cọp."
"Người đâu, lôi Lý Cảnh xuống! Chịu đủ hết 72 hình phạt, ta không tin không moi được ra từ miệng hắn."
Quả nhiên là không ai hiểu con bằng cha.
Mới được ba hình phạt thì Lý Cảnh đã chịu không nổi nữa.
Không lâu sau đã khai ra mọi chuyện.
Hoá ra Tứ hoàng tử Lý Cảnh sớm đã muốn trừ khử Lý Huyền.
Hắn đã từng thử kéo bè kết cánh, lộ kéo quần thần hắt nước bẩn lên đầu Lý Huyền.
Nhưng mà Lý Huyền là trữ quân tương lai, không chỉ có khí chất của người làm chuyện lớn mà còn làm việc cẩn thận kín kẽ.
Cho dù bọn họ có tìm mọi cách để gài bẫy Lý Huyền thì cũng tìm không ra sơ hở.
Cuối cùng Lý Cảnh quyết định loại bỏ thái tử Lý Huyền.
Mà vốn dĩ kế hoạch của hắn là ở lễ săn bắn.
Hoá ra nếu ta không uy hiếp hắn giao ra Khương Uyển Nhu, thả những bé gái kia đi thì Lý Huyền cũng không thoát khỏi thủ đoạn trong buổi săn bắn của hắn.
Lý Cảnh đã sớm ra tay nơi con ngựa mà Lý Huyền hay cưỡi.
Hắn sai người đặt kim châm có tẩm thuốc mê vào móng ngựa.
Lúc đầu ngựa sẽ không có gì khác thường.
Đến khi Lý Huyền cưỡi lên phi nước đại, ngựa sẽ chạy nhanh điên cuồng.
Về những thị vệ mai phục xung quanh, tuy là mang danh bảo vệ hoàng tử nhưng đã bị đổi thành ám vệ của Lý Cảnh từ lâu.
Khi ngựa có gì khác thường họ sẽ giả vờ tới cứu nhưng thực tế lại đánh ngất Lý Huyền trong rừng.
Sau đó âm thầm đổi quần áo Lý Huyền thành trang phục của thị vệ, nhân lúc tối trời đưa đến phủ riêng của Tứ hoàng tử.
Dù sao nếu để Lý Huyền ch.ết đi thì hoàng thượng sẽ không thích Lý Cảnh, có khi còn lập Cửu hoàng tử miệng còn hơi sữa lên ngai vàng không chừng.
Hắn biết hoàng thượng yêu quý Lý Huyền, vì thế mới giữ lại mạng cho Lý Huyền để mang ra uy hiếp hoàng thượng.
Nếu hoàng thượng muốn giữ mạng cho đứa con trai yêu quý thì phải lập Tứ hoàng tử làm thái tử.
Ngài ấy nhất định sẽ chọn cách giữ mạng cho Lý Huyền.
Hoàng thượng nghe xong lời của cung nhân thuật lại, nhìn thấy huyết thư của Lý Cảnh và chỗ giấu thái tử, hừ lạnh một tiếng.
"Dám uy hiếp trẫm? Mạng của hắn cũng chấm dứt được rồi."
"Nhanh đi tìm Huyền nhi! Tìm được Huyền nhi xong lập tức biếm Tứ hoàng tử thành thường dân, nhanh chóng xử trảm."