Thú Nam Và Tiểu Bạch

Chương 36: Chương 32



"Hả?" Tần Miểu nhăn mặt lại, "Lúc nãy mình vừa mới uống một ly nước chanh rồi kia mà."
"Vậy bây giờ cậu có cảm giác muốn chết hay sắp chết gì không?" Viên Lai Lai nhìn khắp người cô nhưng không phát hiện ra điều gì khác thường.
Pằng!
Bàn tay Tần Miểu không chút do dự đánh lên đầu Viên Lai Lai, "Còn chưa trở thành thanh niên tốt, chết cái gì mà chết?"
Viên Lai Lai hoài nghi, "Thật sự không có gì sao?" Chẳng lẽ Hình Diễn đã nói quá lên sao?

"Dĩ nhiên là không sao."
"Hình Diễn dặn bọn mình phải ở chỗ đông người, sao mình lại cảm thấy trong câu nói của thầy ám chỉ rằng cô sẽ gây bất lợi cho chúng ta ấy nhỉ." Nói xong lại bất an nhìn Tần Miểu, "Cậu thật sự không có cảm giác muốn chết?"
Tần Miểu sờ sờ ngực, mặt có vẻ khó chịu dáng vẻ, "Vừa nói như thế thật sự có chút. . . . . ."
Viên Lai Lai đơ người nhìn cô, "Cậu giả bộ ư."
"Giả bộ cái gì mà giả bộ! Lúc này chị đây thật sự không thoải mái!" Ngực nóng rừng rực, cảm giác như bị lửa thiêu đốt.
Viên Lai Lai trợn to hai mắt, "Có phải do ảnh hưởng của tâm lý không?"
"Đã từng bị người ta hại cho uống thứ thuốc X này, tớ bày tỏ một cách sâu sắc, mẹ nó tớ lại trúng thưởng rồi ! Tư Ninh cái đồ bỉ ổi đê tiện chết tiệt đó, vậy mà dám bỏ thuốc hại chết lão nương ta!" Ôi mẹ nó, ban đầu chỉ cảm thấy có chút không thoải mái, không phải do Viên Lai Lai nói, cô còn chưa biết được rốt cuộc là không thoải mái ở chổ nào, lúc này thuốc đã phát huy tác dụng của nó, bắt đầu lan ra từ ngực, càng ngày càng nóng nực bứt rứt.
"Thuốc X mà cậu nói có phải là thứ thuốc "kia" không?" Không phải chứ. . . . . . Tư Ninh cũng thật quá tàn nhẫn, khiến cô ấy phải đi tìm đàn ông ngay bây giờ?
"Đúng như cậu nghĩ. . . . . . Ở đây một lát nữa tớ lên cơn có thể sẽ nhảy múa thoát y, cậu có muốn nhảy cùng với tớ không?" Ánh mắt Tần Miểu đảo khắp mọi nơi, "Dìu tớ đến phòng vệ sinh."
Viên Lai Lai ngẩn người ngây ngốc ngay tại đó, một lúc lâu mới phản ứng lại đỡ lấy cô, "Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?"

"Thầy nói thế nào?" Tần Miểu duy trì tỉnh táo, nhưng mà bây giờ cô muốn đòi nước. . . . . . nước lạnh!
"Thầy nói chúng ta phải luôn ở chỗ đông người. . . . . ."
"Ở chỗ đông người nhảy nhót thoát y sao?" Tần Miểu phản bác.
"Vậy. . . . . . Vậy chúng ta phải làm thế nào?"
"Chết tiệt thầy sẽ không nói là không muốn tới cứu chúng ta chứ?" Tần Miểu nổi giận, trực tiếp trút giận lên người Viên Lai Lai.
Viên Lai Lai vô tội, cô cũng không biết sẽ xảy ra tình huống như thế này, vào phòng vệ sinh, cô với tay khóa cửa, " Hình như thầy ấy đã nói. . . . . . thầy nói sẽ đến đón chúng ta, như vậy có tính là đến giải cứu chúng ta. . . . . ."
Tần Miểu đang rửa mặt ngay cạnh bồn rửa mặt, "Khó trách thầy thường nói trong đầu cậu toàn là đậu hủ, xem ra là phân mới đúng, có người muốn hại cậu mà cậu cũng không nhận ra, nếu không phải lão nương ta thông minh. . . . . ."
"Vậy tại sao cậu lại bị hại. . . . . ."
"Ách. . . . . . Không được ngắt lời tớ!"
"Hử. . . . . ." Viên Lai Lai bĩu môi.
"Tớ vừa nói đến đâu rồi nhỉ?"
"Chúng ta phải ở đây chờ người đến cứu sao?" Đang ở trên biển, khó tìm lắm không?
"Gọi điện thoại, cậu là heo sao! Gọi 119!" Tần Miểu không kìm chế được lại đánh vào đầu cô một cái.
Viên Lai Lai càng vô tội hơn, "119 là chữa cháy, không thể gọi được!"
Cái gì? "Bây giờ là 110 rồi ! Mau gọi, mau gọi lẹ đi!"

"Ngoài vùng phủ sóng. . . . . ." Đây mới chính là vấn đề, cô chưa gặp qua chuyện mất sóng mất tín hiệu khi đang ở trên tàu, chắc chắn là có người cố ý.
Tần Miểu im lặng, lại rửa mặt lần nữa, nóng quá a a a a a a!
Hai người ngồi dưới đất giương mắt nhìn, Tần Miểu không biết moi từ đâu ra một hộp thuốc ngoảnh sang chỗ khác hút thuốc, Viên Lai Lai lén lén lút lút nhìn cô rất nhiều lần, Tần Miểu cũng giả vờ như không thấy.
"Cho tớ hút thử một hơi?" Viên Lai Lai đề nghị.
Tần Miểu liếc cô một cái, "Đồ con nít còn mơ ngủ."
". . . . . . Tớ đã 27." Cô ấy chế giễu người khác như vậy sao?
"Suy nghĩ của cậu có hơn đứa con nít bảy tuổi không?" Tần Miểu phả khói trước mặt cô, Viên Lai Lai bị sặc, quay mặt đi ho khan hai tiếng, kết quả lại bị Tần Miểu nhìn một cách khinh bỉ, "Ngửi còn ngửi không được, còn muốn hút nữa không?"
Ý định ban đầu của Viên Lai Lai chỉ muốn phản bác lời cô nhưng lại bị khinh thường, "Cậu có cảm thấy khá hơn một chút nào không?" Câu nói này của cô chính là thả con tép bắt con tôm!
"Cậu cứ nói tiếp đi." Tần Miểu tiếp tục khinh thường, đứng dậy đi rửa mặt thêm lần nữa, lần này rửa khoảng chừng năm phút đồng hồ.
"Uhm. . . . . . Cậu. . . . . ." Cô ậm ừ hồi lâu mới nói ra vấn đề chính!"Cậu nói cậu đã từng trúng thưởng, kể một chút đi! Tại sao tớ không biết? Cậu còn giấu tớ bao nhiêu chuyện?" Cô càng nói lại càng hùng hồn.
Tần Miểu ngồi xuống tựa đầu vào tường, đập đầu vô tường một cái, ánh mắt có chút tan rã mất mát, "Ở quán bar uống say bí tỉ không còn biết gì, bị người ta bỏ thuốc sau đó gặp nam chính làm cái chuyện 419 kia, trong tiểu thuyết không phải đều viết như vậy sao?"
"Vậy anh ta đẹp trai không? Dáng người đẹp không?" Viên Lai Lai vội hỏi.
Pằng! Lại một cái tát, "Cậu là heo sao! Chẳng lẽ lúc này cậu không lo lắng tớ có phải đã bị "ăn" rồi hay không?
"Ách. . . . . . Không phải cậu đã nói 419 đó sao, chẳng lẽ chuyện đó còn có thể giả?"
Cốc cốc cốc.

Giọng Tư Ninh dịu dàng tươi cười truyền từ ngoài vào, "Lai Lai, Tiểu Diệu? Hai em có ở trong đó không?"
Sau đó là tiếng vặn nắm cửa nhưng cửa đã bị khóa trái nên không mở ra được.
Tần Miểu cười nhạo một tiếng, "Tiểu Diệu? Tớ mà thèm vào, sao cô ta có thể nhẫn tâm gọi bằng giọng như vậy?"
"Diễn kịch nữa sao, việc này mà còn có tác dụng." Viên Lai Lai nhìn dáng vẻ khó chịu của Tần Miểu, trong lòng có chút lo lắng, "Nếu không thì đi ra ngoài tớ tìm trai đẹp cho cậu? Nghe nói bên trong quán rượu có rất nhiều trai đẹp phục vụ cho việc này ."
"Tớ muốn thầy, cho không?" Tần Miểu lần này dứt khoát đứng lên xả nước lên đầu.
Ngoài cửa vẫn vang lên giọng nói của Tư Ninh, "Có phải khóa cửa bị hư nên hai em không ra được? Cô gọi nhân viên phục vụ tới nhé."
Viên Lai Lai đứng lên nhìn Tần Miểu ở trong gương, "Làm sao bây giờ?"
"Hai giờ nữa tàu quay trở về, nếu đến lúc đó chúng ta vẫn không thể xuống tàu thì nguy hiểm rồi. . . . . . Chặn cửa lại đi! Bắt đầu xô cửa rồi!" ? Viên Lai Lai cũng luống cuống, có chút hoang mang lo sợ, sớm biết như vậy đã nghe lời Hình Diễn, thường ngày Tư Ninh thoạt nhìn dịu dàng ấm áp, sao lại làm ra chuyện quái đản như thế này? Hơn nữa giờ phút này Tần Miểu thoạt nhìn. . . . . . như muốn bắt đầu cởi quần áo rồi. . . . . .
"Này! Cậu đừng làm thế nhé! Dừng lại đi ngộ nhỡ thật sự có người xông vào thì cậu định trần truồng mà gặp người khác sao? Cậu cũng không phải là Venus cụt tay. . . . . ." Vừa nói vừa kéo lại quần áo cho Tần Miểu.
Đúng vào lúc này, thân tàu bắt đầu lắc lư, cảm giác giống như là. . . . . . Động đất.
Chóp đèn lắc lư qua lại, hai người nắm lấy tay nhau để không bị nghiêng hẳn về một phía, trong phòng vệ sinh không có tay vịn, hai người đành phải đi tớ đi lui không ngừng giống như lên xuống dốc núi.
Ngoài cửa truyền đến tiếng thét chói tai của mọi người cùng tiếng còi báo động, trong lúc đó còn nghe được loáng thoáng, "Khoang tàu bị nước tràn vào rồi." "Mau chạy đi thôi!", Viên Lai Lai kéo Tần Miểu như muốn xông ngay ra ngoài, kết quả bất kể cô có thử mở như thế nào cũng không mở ra, lần này cô thật sự nổi giận, tay vặn nắm cửa không ngừng, thậm chí còn đạp chốt cửa hai cái, Tần Miểu cũng đi lên giúp một tay, nước đã tràn lên chân hai người, thử mở khoảng chừng năm phút, vẫn không thể mở ra.
Hai người lấy tay đập vào cửa, "Có người ở đó không! Có người ở đó không, đến cứu chúng tôi đi!" ? Điều khiến hai người không nghĩ tới chính là từ ngoài cửa truyền đến giọng nói của Hình Diễn cùng với giọng của một người đàn ông xa lạ.
"Lai Lai, em không sao chứ?"
"Tần Miểu, cô không sao chứ?"
Viên Lai Lai nhìn Tần Miểu, "Có gian tình. . . . . ."
Pằng! Lại một cái tát, "Lúc nào rồi mà còn nghiên cứu cái chuyện nhảm nhí này?" Sau đó hướng ra ngoài cửa kêu, "Mau thả chúng tôi ra ngoài đi!"
"Hai người lui về phía sau, bọn anh phải phá cửa rồi." ? Tiếng nói vừa dứt, Viên Lai Lai kéo Tần Miểu nhanh chóng lùi về phía sau, sau đó cánh cửa bị một lực rất mạnh đạp vào khiến cửa mở ra, 2 khuôn mặt lo lắng của Hình Diễn với một người đàn ông đẹp trai nữa liền xuất hiện ngay trước mặt họ.

Hình Diễn đi tới bên cạnh Viên Lai Lai dùng ánh mắt lo lắng xem xét khắp người cô, "Có bị thương ở đâu không?"
Viên Lai Lai lắc đầu một cái, nhìn kỹ người đàn ông ôm Tần Miểu, "Cô ấy bị trúng thuốc rồi."
Hình Diễn sửng sốt một chút, "Chúng ta đi mau thôi."
Bốn người đi đến boong tàu, liền thấy chiếc du thuyền xa hoa lộng lẫy kia còn cao hơn chiếc tàu này một chút, nó đã tới đậu ngay bên cạnh tàu, thang cứu hộ đã được thả xuống, người đàn ông đẹp trai ôm Tần Miểu đi ở phía trước, Viên Lai Lai đi theo sau, Hình Diễn đi sau cùng, trong lúc Viên Lai Lai vì hồi hộp mà khẽ run chân, thiếu chút nữa trượt chân, Hình Diễn nhanh tay lẹ mắt lanh lẹ ôm lấy cô, cảm thấy cô rùng mình, anh cau mày nhưng giọng nói lại dịu dàng, "Không sao rồi, sau này sẽ không xảy ra chuyện như thế này nữa."
Khi đã qua con tàu khác, những người tham gia bữa tiệc đều ở trên boong thuyền nhìn chằm chằm tò mò về bốn người bọn họ, người đàn ông đẹp trai im lặng ôm Tần Miểu đi vào trong khoang thuyền, Viên Lai Lai theo sát phía sau, đến tận cửa của một gian phòng, người đàn ông đẹp trai đột nhiên ngừng lại nhìn cô, "Cô làm gì thế?"
Viên Lai Lai ưỡn ngực nhìn hắn, "Anh định làm gì?"
Người đàn ông đẹp trai cười gian một tiếng, "Cô ấy trúng thuốc, cô nói tôi có thể làm gì?" Lòng dạ kẻ tiểu nhân nóng nảy cảm thấy lo lắng, dường như không thể nhẫn nại được nữa.
Khóe mắt Viên Lai Lai rút gân, mặc dù hắn ta rất tuấn tú, nhưng mà chuyện này lại liên quan đến sự trong trắng của Tần Miểu, "Không được! Trở về đất liền rồi đưa cô ấy vào bệnh viện."
Người đàn ông đẹp trai hiển nhiên không để tâm đến, "Cô là ai, cô nói không được là không được sao?"
"Tôi dĩ nhiên không phải ai đó, tôi chỉ quen biết cô ấy và là bạn cùng phòng của cô ấy nhiều năm rồi, anh là ai? Anh biết cô ấy được bao lâu? Anh có biết cô ấy không ăn thịt heo không? Anh có biết ba mẹ cô ấy cùng họ Tần không? Anh mau buông cô ấy ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!" Giống như sợ không đủ khí thế, cô lui về phía sau một bước còn kéo kéo Hình Diễn.
Hình Diễn bất đắc dĩ nhìn Viên Lai Lai, "Bọn họ là bạn bè trai gái của nhau."
"Cái rắm!" Nói xong Viên Lai Lai chợt hiểu ra, "Anh chính là cái người cùng cô ấy 419 sao?"
Khuôn mặt của người đàn ông đẹp trai u ám nhưng lại im lặng gật đầu.
Viên Lai Lai bối rối, "Nói như vậy, ngủ lần thứ nhất cũng là ngủ, ngủ hai lần cũng là ngủ, tìm người đàn ông khác thì lại phải tốn tiền, vậy không bằng. . . . . ."
Phanh! Cửa đóng.
Mất lịch sự đến vậy sao? !