Tổ mẫu nói với ta rằng quân phương Bắc đã tấn công, An Vương đã hồi kinh đến Tây Bắc từ đêm qua.
Trước khi đi hắn có để lại cho ta một bức thư.
Ta nắm chặt bức thư, nhìn mấy chữ cuối cùng [Đợi ta, an tâm], không khỏi thấy lòng nặng trĩu.
Trực giác mách bảo, việc An Vương rời kinh nhất định có liên quan đến Thái tử.
Ta đem suy nghĩ này nói với tổ mẫu.
Tổ mẫu ngâm một lát, rồi quyết định đưa ta vào cung.
Tại điện Càn Thanh, Hoàng đế đang đứng chắp tay, dường như không hề bất ngờ trước sự xuất hiện của chúng ta.
Ngài nhìn về phía bệ cửa sổ, giọng nói đều đều: "Thái tử và Tây Man, đã cấu kết với nhau từ lâu rồi. Từ khi Hoàng hậu qua đời, hắn đã không còn như trước kia nữa, hành động càng ngày càng không có quy củ, thậm chí còn lấy Tây Man làm chỗ dựa, để đề phòng trẫm. Trẫm đã cho hắn rất nhiều cơ hội, hắn không những không biết trân trọng mà còn càng thêm ngông cuồng, trẫm rất thất vọng."
Nói xong, ngài quay đầu lại, chăm chú nhìn ta: "Thẩm thị Ngọc Thư, ngươi có bằng lòng cùng trẫm diễn một vở kịch không?"
...
Đợi đến khi ra khỏi điện Càn Thanh, trời đã sáng rõ.
Mặt nước trong ao ở ngự hoa viên gợn sóng lăn tăn.
Ta đưa tay lên, che đi ánh nắng chói chang.
Xem ra, gió nổi lên rồi.
Hơn một tháng sau, tin tức An Vương mất tích ở Tây Man được ngựa nhanh chóng đưa về kinh thành.
Trong lúc lòng người hoang mang, Thái tử càng thêm đắc ý.
Thậm chí có người đề nghị Thái tử tiếp quản binh quyền Tây Bắc, xuất binh đánh Tây Man, để củng cố lòng quân.
Ngay lúc Đông cung đang ở trên đỉnh cao của quyền lực, một đạo thánh chỉ khiến tất cả mọi người chấn động.
Thái tử Lý Cẩn Thần bị cáo buộc cấu kết với Tây Man, hãm hại huynh đệ, có ý đồ mưu phản, bị giam vào thiên lao suốt đêm.
Đạo thánh chỉ này giống như nước đổ vào chảo dầu sôi, khiến cả triều đình dậy sóng.
Đông cung chỉ sau một đêm đã trở thành tù nhân, ngay cả phủ của Phùng Thượng thư cũng bị cấm quân bao vây, chỉ được vào mà không được ra.
Những bức thư mật của Thái tử và hoàng tử Tây Man, cùng với sổ sách qua lại, đều được đưa đến điện Kim Loan.
Từng chữ từng chữ, chứng cứ rõ ràng, không thể nào có chuyện oan uổng cho hắn.
Có thể thấy chuyện này Hoàng thượng đã bí mật điều tra từ lâu, đến nay mới công bố với mọi người, ra tay trừng trị Đông cung.
Thế nhưng đúng lúc này, Cẩm y vệ lại truyền đến tin tức.
Thái tử bị giam trong thiên lao là giả, Thái tử thật sự đã rời khỏi Đông cung từ lâu.
Ngay cả vị trắc phi họ Thẩm kia, cũng chỉ là nha hoàn giả mạo.
Lúc ta biết được chuyện này, thì đã bị đưa lên một chiếc xe ngựa không biết đang đi về đâu.
Tay chân ta bị trói chặt.
Ngay đối diện, chính là Lý Cẩn Thần đã biến mất.
Hắn lạnh lùng nhìn ta, cùng thái độ cao cao tại thượng: "Thẩm Ngọc Thư, có phải nàng cho rằng ta cứ như vậy mà thất bại không?"
Ta kinh ngạc trong giây lát, sau đó tức giận trừng mắt nhìn hắn, dùng sức giãy giụa dây thừng, nhưng hắn lại ác ý giữ c.h.ặ.t t.a.y ta: "Không cần phí sức nữa, Thẩm Ngọc Thư, ta không những sẽ không thất bại, ta còn muốn nạp nàng làm thiếp, nếu nàng ngoan ngoãn, đợi ta đăng cơ rồi thì có thể ban cho nàng làm phi tần."
Ta cười lạnh một tiếng, dùng móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay hắn, căm hận nói: "Ngươi nằm mơ!"
Hắn không những không né tránh, ngược lại còn nắm chặt hơn, mặc kệ m.á.u chảy ra từ lòng bàn tay, nhìn ta với vẻ mặt kỳ quái, nụ cười méo mó dữ tợn: "Ta vậy mà không biết, còn từng cùng Thư Nhi làm phu thê một kiếp..."
Tim ta "lộp bộp" một tiếng, ta bỗng ngẩng phắt đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt âm u của hắn.
Trong đôi đồng tử đen láy, có phẫn hận, có thất vọng, còn có sự phức tạp không nói nên lời.
Xe ngựa đi suốt một ngày một đêm mới dừng lại.
Trên đường đi, trừ lúc ăn cơm và đi vệ sinh, Lý Cẩn Thần không cho phép ta xuống xe ngựa.
Thậm chí ta còn thử thăm dò, nhắc đến chuyện kiếp trước, hỏi hắn làm cách nào biết được chuyện này, hắn cũng chỉ nhìn ta với vẻ nửa cười nửa không, ngoài câu "phu thê một kiếp" đã nói hôm đó thì không hé răng thêm nửa lời.
Ta nhận ra, hắn không phải sống lại, chắc là Ngọc Khanh đã kể cho hắn nghe chuyện kiếp trước.