Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 2118: Bắc Minh thần công



Về phần Đoạn Chính Thuần tên này tốt rồi, tiếp tục lại đi gieo vạ không ít cô gái khác, hơn nữa làm người ta bụng lớn lại không muốn cưới người ta. Hơn nữa dựa vào điều kiện của hắn cũng đâu phải là không dàn xếp được..

Đối với Đoạn Chính Thuần việc làm Đế Thiên An chỉ đánh giá hắn là một tên khốn, đúng là một tên khốn không hơn không kém.

“ Cái tên tội đáng chết vạn lần gia hỏa kia là ai?”

Có cảm khái, có thất vọng, có hối hận.. nhưng lớn nhất chính là phẫn nộ, Vô Nhai Tử hiện giờ sát ý đả hiện lên muốn truy ra cái tên nam tử khốn kiếp từng làm hại nử nhi mình, một đôi mắt gắt gao nhìn Đế Thiên An khí thế bức người tỏa ra.

Đến giờ này những lời của Đế Thiên An hắn có thể tin tưởng, dù sau sống nhiều năm như vậy hắn lịch duyệt cũng không phải là không có. Lại thêm việc y tìm đến nơi này, biết bản thân mình tồn tại trên đời rất ít người có thể biết được.

Vô Nhai Tử lịch duyệt một đời có thể nhìn ra được thiếu niên phía trước tuyệt đối bất phàm, không phải là những kẻ bình phàm so sánh được, có những thứ rất khó mà che lấp được chẳng hạn như khí chất.

Thần thái tự tin, trong người ngạo cốt, như quân lâm thiên hạ ánh mắt, đối với việc cách biệc tuổi tác giữa nữ nhi cùng hắn đều nói rõ, thậm chí cả mâu thuẫn dẫn đến..

Không đối mặt với thế tục ánh mắt, lại dám làm dám nhận một kẻ thiếu niên tài tuấn như vậy, những lời y nói ra Vô Nhai Tử lựa chọn tin tưởng.

“Đại Lý quốc Trấn Nam vương Đoạn Chính Thuần”

Vô Nhai Tử nghe được, lạnh lung lớn tiếng cất lời : “ Đại Lý Đoàn thị, tốt lắm!! Lục Mạch Thần Kiếm tuy rằng độc bộ thiên hạ nhưng ta Tiêu Dao phái cũng…”

Đế Thiên An liền cắt ngang lời : “ chuyện của Thanh La ta sẽ tự tay giải quyết, Đoạn Chính Thuần ta tất tru giết không cần mượn phái Tiêu Dao của ông. Hơn nữa ông cho rằng A La muốn ư? Nếu nàng muốn làm sau nhiều năm như vậy không đi tìm ông?”

“ Ngươi...” Bị cắt ngang Vô Nhai Tử tâm tình cũng không dể chịu, nhưng nghe một hồi lại trở nên buồn bả hơn, thật sâu áy náy lẫn tự trách.

Làm một cái phụ thân hắn không thể nghi ngờ là thất bại, bởi nữ nhi của hắn chịu tủi nhục để cho cái kia phong lưu thành tánh nam tử độc hại, chỉ cần là phụ thân có nữ nhi người tất nhiên sẻ không bỏ qua cái kia bội tình bạc nghĩa gia hỏa.

Nhưng hắn đây, hắn không làm được như vậy, chìm sâu vào thổn thức lẫn tự trách, tâm tình một mảnh bi thương Vô Nhai Tử lại dò hỏi : “ Ngươi...tên gì?”

“ Đế Thiên An”

Vô Nhai Tử nhìn ngắm một hồi, lại nói : “Lão phu bày xuống Trân Lung kỳ cục chính là tìm kiếm truyền nhân cho mình, đã ngươi là Thanh La trượng phu, lão tặng cho ngươi một món quà.”

Vô Nhai Tử vốn là thân trúng kịch độc của nghịch đồ Đinh Xuân Thu, nửa chết nửa sống sinh tồn đả hơn hai mươi năm, cuộc sống như vậy hắn cũng không muốn tha thiết. Có thể chèo chống hắn chính là muốn tìm một truyền nhân thay mình đem nghịch đồ trừ diệt.

Mà hôm nay trẻ tuổi nam tử gân cốt kỳ giai, dung mạo tuấn lãng lại là con gái mình trượng phu, đối với nữ nhi tự trách nhiều năm không làm tròn trách nhiệm, đả như vậy, sao không đem tự thân công lực truyền cho người phía trước đâu?

Đế Thiên An dò hỏi : “ Món quà”

Vô Nhai Tử khẻ gật đầu, bàn tay vươn ra cách không điểm chỉ lên vách đá, một tiếng cách vang lên, vách đá nứt ra một cái hốc nhỏ, theo Vô Nhai Tử cách không hấp lực lăng không bay đến một tấm quyển trục.

Đây là một bức trường cuốn lụa, mặt trên cuồn cuộn đều là lỏa nam nhân bức họa, hoặc đứng hoặc nằm, hoặc hỉ hoặc sầu, hoặc ẩn tình ngưng mắt, hoặc khinh sân bạc nộ, biểu tình khác nhau.

Mỗi bức đều có nhan sắc dây nhỏ, ghi chú rõ huyệt đạo bộ vị cập luyện công pháp quyết.

Đế Thiên An nhìn tấm quyển trục mở ra, mặt trên viết văn tự mà đọc lấy: “(Trang Tử) ‘Tiêu Diêu Du’ có nói: Ở tận cùng phía bắc có ao tối, đó chính là ao trời. Trong ao có cá lớn, vài nghìn dặm không nhìn thấy cá bao giờ.

Nếu như nước tích không đủ thì không có sức mang nổi thuyền lớn. Đổ một chén nước vào chỗ trũng, lấy cái lá cỏ làm thuyền thì được, còn lấy cái chén làm thuyền thì không xong vì nước nông mà thuyền quá lớn.

Bản phái võ công cũng chẳng khác, yếu quyết đầu tiên là tích súc nội lực. Nội lực đầy đủ rồi, võ công trong Đế Thiên An hạ ta đều dùng được, khác gì biển bắc, thuyền lớn thuyền nhỏ đều chở được, cá lớn cá nhỏ đều dung được. Cho nên nội lực là gốc, chiêu số là ngọn”

Vô Nhai Tử đợi Đế Thiên An đọc xong khẻ gật đầu, rồi nói : “"Người đời luyện công đều đi từ Vân Môn đến Thiếu Thương, phái Tiêu Dao ta lại đi ngược lại, đi từ Thiếu Thương trở về Vân Môn, ngón tay cái vừa chạm vào người khác, nội lực của người liền chảy vào thân thể mình, tới tận các huyệt.

Nếu như nội lực kẻ địch mạnh hơn ta, tức là biển chảy ngược vào sông hồ, cực kỳ hung hiểm, phải hết sức cẩn thận. Đây là Bắc Minh Thần Công tuyệt học của bản phái.”

Đế Thiên An đối với Bắc Minh Thần Công chẳng một chút để tâm gì, bởi hắn cũng từng đem môn công pháp này khai phá ra, đem tay vươn ra tiếp lấy rồi nói : “ món quà này ta nhận.”

Vô Nhai Tử khẻ gật đầu, rồi nói : “ Đế Thiên An con lại gần đây”

Đế Thiên An gật đầu đi đến phía trước lại gần hắn hơn.

Đột nhiên Vô Nhai Tử vươn tay cầm cổ tay của hắn, trong người công lực thúc dục chuẩn bị xông vào người Đế Thiên An muốn đem công lực hắn sở tu hóa đi.

Tu luyện Bắc Minh Thần Công bắt buộc phải bỏ đi võ công trước đây tu luyện, bắt đầu lại từ đầu.

“Nội công của bản môn ngược với các môn phái khác, những ai từng tu tập nội công thì phải quên hết những gì đã học để chuyên tâm tu tập công phu mới, nếu như lẫn lộn với nhau thì 2 công phu chống trọi mà lập tức thổ huyết điên cuồng, các kinh mạch bị phế, cực kỳ hung hiểm.”

“ Đây...” Vô Nhai Tử bất giác kinh hô một tiếng.

Chỉ thấy, không biết khi nào hai mắt Đế Thiên An thay đổi, từ Rintensei chuyển xuống một đôi huyết hồng nhãn đồng.

Trong con ngươi đỏ như máu phân biệt có ba viên màu đen câu ngọc ở nhanh chóng xoay tròn, trực tiếp cùng Vô Nhai Tử bốn mắt nhìn nhau.

“Ong!!!”

Vô Nhai Tử chỉ cảm thấy chính mình đại não nháy mắt trời đất quay cuồng, phảng phất có vô tận hắc ảnh hướng tới hắn đánh úp lại, sở hữu thanh âm ở hắn trong đầu hết thảy biến mất không thấy.

Một ông trùm khi trở về quá khứ làm vua, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, đất nước nguy nan, sẽ phải làm sao? Mời đọc #Nhất Thống Thiên Hạ Nhất Thống Thiên Hạ