Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 2120: Vô Nhai Tử nhắn nhủ



Nội lực của Vô Nhai Tử dồn vào cơ thể hắn không phải là khí hải đan điền ở dưới bụng, mà là một nơi khác.

Trùng với huyệt Đản Trung (chính giữa đường nối 2 đầu ti, cắt ngang đường dọc theo xương ức) là nơi cất chứa nội lực, nơi này còn gọi là Đan Điền khí.

Việc này Đế Thiên An cũng không mấy làm lạ, bởi võ công của phái Tiêu Dao hoàn toàn đi ngược lại với các phái khác trên giang hồ.

Thông thường người đời luyện công đều đi từ Vân Môn đến Thiếu Thương, phái Tiêu Dao lại đi từ Thiếu Thương trở về Vân Môn.

Ngón tay cái vừa chạm vào người khác, nội lực của người liền chảy vào thân thể mình, tới tận các huyệt. Nếu như nội lực kẻ địch mạnh hơn, tức là biển chảy ngược vào sông hồ, cực kỳ hung hiểm.

Thủ Thái Âm Phế Kinh và Nhâm Mạch là cơ sở của Bắc Minh Thần Công tuyệt học của phái Tiêu Dao, trong đó huyệt "Thiếu Thương" ở ngón tay cái và huyệt "Đản Trung" ở giữa hai vú là nơi quan trọng nhất, một đằng thu vào, một đằng chứa lấy.

Cho nên nội lực của Vô Nhai Tử trử về nơi này mà không phải là hạ đan điền Đế Thiên An đã sớm lường trước được.

“Ba!!”

Lại như trứng gà đánh vỡ âm thanh, viên thứ năm hạt tròn toàn bộ thành công mở ra, toàn thân kình khí bên ngoài, xem ào ào sông lớn, không ngừng mà dâng trào.

Vô Nhai Tử nội lực suốt 70 mươi năm tích trử đâu phải là chuyện đùa, bất quá thức tỉnh phôi thai nội thiên địa cần đại lượng năng lượng, cái sau thức tỉnh so với cái trước càng nhiều, dù là 70 năm tinh khiết nội lực cũng không đủ sức mở ra vi hạt.

Mà có thể mở ra được, đó là Đế Thiên An thông qua bốn cái nội thiên địa đã mở, đem lực lượng trong đó rút ra, cùng với 70 năm nội lực tinh thuần của Vô Nhai Tử mà thức tỉnh.

Rất nhanh, khí kình cuồng bạo từ người Đế Thiên An tản ra đem không khí xung quanh hắn đẩy dạt ra ngoài, kèm theo hư ảnh hắn xuất hiện không gian xung quanh bắt đầu sụp đổ, thiên địa tinh khí trong Lôi Cổ Sơn ào ạt đổ vào nơi này.

“ Chuyện gì thế?” Hàm Cốc Bát Hữu bên ngoài chứng kiến thiên địa dị tượng, chưa từng thấy qua tình cảnh này mà kinh sợ.

“ Thiên địa linh khí sao lại đổ về nhiều nơi của sư đệ cùng sư phụ như vậy, ta lại cảm nhận được một luồng hơi thở cực kỳ mạnh mẽ, là của sư đệ ư?” Tô Tinh Hà ở ngoài vách đá, nhìn linh khí bốn phương tám hướng đổ về nhà đá, suy đoán nói.

“ Tốt lắm!” Đế Thiên An di chuyển vào trong nội thiên địa của mình, để mặt tinh khí chảy vào bên trong thiên địa, cũng giống như bốn cái nội thiên địa khác, nội thiên địa thứ 5 này cũng vừa khai sinh đã là một mảnh đất hai mươi mét vuông sinh cơ bừng bừng.

Đối với việc người tu luyện nội thiên địa mà nói, căn cơ đầu tiên đã được ổn định, chỉ cần không ngừng tế luyện nội thiên địa lớn mạnh là được.

“Ầm! Ầm!!” hỗn độn không gian không ngừng bạo động, theo thiên địa linh khí cùng tinh hoa cây cỏ đổ vào, đem vùng hỗn độn nổ tung lên, không gian nội thiên địa ngày được mở rộng ra.

“ Sau này mở ra nội thế giới ( nội thiên địa đầu tiên), để đám nữ chăm sóc các nội thiên địa khai mở này là được” Đế Thiên An quan sát không gian mở ra rồi nói : “ không thì đem các nội thiên địa này dung hợp cũng được”

Thần Đế Khai Thiên Địa do Đế Thiên An thôi diễn ra, mỗi một vi hạt thức tỉnh sẽ khai sinh ra một nội thiên địa. Nếu như mở ra hết vi hạt liền có 840 triệu nội thiên địa, đây là một con số không hề nhỏ chút nào.

Nhưng cũng chưa dừng lại, nếu như Đế Thiên An có thể đem nội thiên địa dưỡng dục trở thành thế giới hoàn chỉnh, hắn chẳng khác nào là một Thiên Đạo khác. Đáng sợ hơn hắn có thể nắm giữ 840 triệu cái thế giới.

Bất quá để đạt đến cảnh giới này, Đế Thiên An tin tưởng còn xa lắm mới làm được.

Thời gian trôi đi thêm nửa tiếng, Đế Thiên An quyết định đóng lại cổng nội thiên địa.

Ngoại giới bên ngoài, Vô Nhai Tử lúc này đã không còn như trước. Mái tóc dần trắng, trên khuôn mặt tuấn mỹ lại hiện đầy từng cái nếp nhăn, a, mà một lùm ánh sáng đen nhánh râu dài, cũng dần biến thành râu bạc trắng.

Đối mặc với cơ thể mình dị trạng Vô Nhai Tử không một chút quan tâm, ngược lại ánh mắt càng thêm hài lòng khi thấy nam tử phía trước khoanh chân tọa thiền, đôi mắt chậm rãi mở ra.

Vô Nhai Tử nhìn một hồi, nói : “Thời khắc không còn nhiều, chỉ nói những gì quan trọng. Đế Thiên An, thay ta làm một chuyện, hài tử con có bằng lòng không?”

Mặc dù đã tỉnh lại, song Vô Nhai Tử cũng chưa thoát khỏi Đế Thiên An điều khiển, hắn lợi dụng nhãn đồng của mình mà lừa dối y.

Khiến cho Vô Nhai Tử lầm tưởng mình sinh mệnh đả đến tận cùng, Đế Thiên An xuất hiện vừa khéo lại đáp ứng hắn tâm nguyện nhiều năm tìm kiếm.

Đế Thiên An gật đầu, đáp : “về tình về lý ta nên làm”

Vô Nhai Tử nói tiếp : “ Thanh La ta có lổi với nó, sau này giúp ta chăm sóc nó.”

Đế Thiên An đáp: “ Việc này không cần phải nói”

Vô Nhai Tử thở dài nói: “ Cả đời ta thu nhận hai đồ đệ, đại đồ đệ là Tô Tinh Hà cùng nghịch đồ Đinh Xuân Thu. Năm xưa tên nghịch đồ đó đột nhiên giở chứng, đánh ta rơi vào thâm cốc, tưởng ta đã táng mạng rồi.”

“Cũng may người học trò lớn của ta là Tô Tinh Hà giả câm giả điếc, có thế mới che dấu được tai mắt tên phản phúc kia, ta mới giữ được chút hơi tàn, sống thêm ba mươi năm.”

“Tư chất của Tinh Hà cũng không phải dở đâu, có điều bị ta dẫn vào ngã rẽ, phân tâm tập luyện bàng vụ, đi học cầm kỳ thư họa những trò vui chơi nhàn nhã nên võ công thượng thừa của ta y không sao học nổi.”

“Trong ba mươi năm nay ta ngong ngóng một đứa học trò thông minh mà lại chuyên tâm học hỏi để truyền lại võ học cả một đời, sai đi tru diệt Đinh Xuân Thu. Thế nhưng cơ duyên không dễ gặp, người thông minh mà bản tính chẳng ra gì, không chừng lại rơi vào vết xe đổ, dưỡng hổ di hoạn; còn người tính tình tốt thì ngộ tính lại chẳng đủ.”

“Đến lúc này ta xem chừng đã tận tuổi trời rồi, không còn chờ thêm được nữa, không quá bao lâu nữa đại hạn của ta sẽ đến. Không ngờ lại gặp được con xuất hiện, càng không ngờ con là Thanh La trượng phu.”

Đế Thiên An tiếp lời : “ Đinh Xuân Thu ta sẽ giúp ông diệt trừ”

Vô Nhai Tử gật đầu, ngừng một chút lấy hơi, nói tiếp : “Chuyện này đối với con là họa hay phúc, lúc này thật khó nói. Võ công cao cường chắc gì đã là phúc, trên thế gian những người không biết chút võ công nào, không lo không sầu, bớt tranh cạnh thì chẳng phải cũng bớt phiền não hay sao?”

“Nếu như năm xưa ta chỉ học cầm, học kỳ, học thư, học họa mà chẳng nghiên cứu những môn võ học thì đời ta ắt khoái hoạt hơn nhiều.”

Vô Nhai Tử nói tới đây thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn qua lỗ hổng mà Đế Thiên An đã đánh vỡ, dường như đang nhớ lại rất nhiều chuyện đã qua.

Một lúc sau mới nói: “ Đinh Xuân Thu vẫn tưởng ta đã chết dưới tay y rồi nên không kiêng nể gì ai nữa. Còn bức tranh đây, bên trên vẽ nơi ta ngày xưa hưởng thanh phúc ở núi Vô Lượng nước Đại Lý, là chỗ con tìm võ học điển tịch ta tàng trữ, theo đúng thế mà luyện tập thì võ công sẽ chẳng kém gì Đinh Xuân Thu.”

“Với tư chất của con tu luyện võ công bản môn không mấy khó khăn...khục... khục...”

Ông ta nói đến đây thì ho sù sụ, thở chẳng ra hơi, lấy trong người một quyển trục nho nhỏ nhét vào tay Đế Thiên An.

Vô Nhai Tử cảm nhận sinh mệnh của mình trôi đi, lại nhìn bàn tay Đế Thiên An vịn mình, cười nói : “Hơn bảy mươi năm tu luyện của ta truyền hết cho con rồi, hôm nay mệnh đã hết. Trước khi đi ta chúc con cùng với Thanh La phu thuê viên mãn mãi mãi khoái hoạt”

Cố sức tháo trên ngón tay bên trái ra một chiếc nhẫn bằng bảo thạch, muốn đeo vào tay cho Đế Thiên An, có điều lực khí hao kiệt, đến nắm cổ tay hắn cũng không xong.

Đế Thiên An ánh mắt nhìn về Thất Bảo Chỉ Hoàn, theo hắn biết, Tiêu Dao phái tổng cộng chia làm ba mạch, trừ Vô Nhai Tử một mạch còn có Phiêu Miểu Phong Linh Thứu Cung, Tây Hạ hoàng thái hậu Lý Thu Thủy thủ hạ phải có nhất mạch.

Bất quá bởi vì Vô Nhai Tử quan hệ, Lý Thu Thủy cùng Thiên Sơn Đồng Mỗ oán hận chất chứa sâu đậm, sớm đã không đem cái gì Tiêu Dao Phái để ở trong lòng.

Đâu còn nghe hắn hiệu lệnh, cả hai đều không quan tâm cộng thêm Vô Nhai Tử trong lòng hổ thẹn, nếu không chỉ cần phái tin đến thông tri Đinh Xuân Thu có thể còn sống đến giờ.

Đế Thiên An liền chủ động đem tay cho Vô Nhai Tử đeo vào.

Vô Nhai Tử phều phào: “Nếu gặp Tô Tinh Hà thì gọi y... gọi y là đại sư ca. Ta đem giao Tiêu Dao phái cho con. Cái này Thất Bảo Chỉ Hoàn, chính là Tiêu Dao Phái chưởng môn tín vật, kiềm giữ vật ấy, phàm là Tiêu Dao Phái đệ tử, đều phải nghe lệnh.”

Vô Nhai Tử càng nói thanh âm càng nhỏ, đến khi lời cuối cùng nói đến mong manh như tơ, nghe không rõ, đột nhiên cười ha ha mấy tiếng, người bổ nhào về trước, nghe bình một tiếng, trán đập xuống đất, rồi không động đậy gì nữa.

Đế Thiên An nhìn Vô Nhai Tử khí tuyệt bỏ mình liền nói : “ nhìn ở mặt ông truyền cho ta công lực, ta bỏ qua cho ông linh hồn vậy”

Truyện tu đạo, hệ thống cảnh giới khác biệt, main phải len qua khe hẹp tìm cách sống sót. NVP không não tàn. Mong được ủng hộ Nhất Kiếp Tiên Phàm