Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 607: Nhất cước bại Diêm Quân



Lý Tinh Vân tiếp tục nói : “ nói như vậy, nợ của bọn chúng, tìm ngươi đòi như nhau cả”

“ Ha ha ha ha” Tưởng Chiêu Nghĩa cười lên : “ vậy phải xem bản lĩnh của ngươi thế nào”

Ở bên trên đám người Huyễn Âm phường nghe được cái tên Dương Thúc Tử cũng biết sắc, phải biết bọn họ cũng tham dự vào việc truy tìm Long Tuyền thứ mà Lục Hữu Kiếp sở hữu.

Món đồ này có liên quan đến một món bảo tàng có giá trị khuynh thành cùa tiền triều Lý Đường để lại.

“ Bọn họ là đồ đệ của Dương Thúc Tử” Cơ Như Tuyết cả kinh lên, không ngờ thiếu niên thiếu nữ mà nàng gặp trước đây lại còn một tầng quan hệ như vậy.

Phạm Âm Thiên chau mày, nói : “ Dương Thúc Tử là người nắm giữ Long Tuyền, không ngờ lần này lại cho chúng ta thêm bất ngờ như vậy”

Một nóc nhà khác, đầu màu trắng tóc ngắn, thân xuyên màu trắng trang phục trên tay cầm một cây quạt xếp, quan sát bên dưới đám người Huyền Minh giáo, lẩm bẩm : “ Hỏa Linh Chi ngàn năm, Dương Thúc Tử, thú vị”

Thiếu niên này thân phận cũng không hề nhỏ, là Thông Văn quán thánh chủ nghĩa tử, Trương Tử Phàm, y lần này rời khỏi Thông Văn quán ra ngoài chơi lấy, lại nghe đến Hỏa Linh Chi ngàn năm tung tích, rồi phát hiện ra nhóm người Thiên An.

Đường triều những năm cuối, thiên hạ đại loạn, có người nói ở Hoàng Sào phản quân công hãm Trường An trước, Đại Đường tổ chức thần bí ' Bất Lương Nhân' trong một đêm, hình bóng hoàn toàn không có, phản quân tìm khắp Trường An, nhưng chỉ cướp đoạt chưa tới 10 vạn lạng kim ngân.

Phồn hoa như gấm Đại Đường làm sao có khả năng chỉ có chút tiền này? Thiên hạ loạn lạc Chu Ôn nhân cơ hội soán vị thành lập Đại Lương. Cục diện thiên hạ phân ba, Đại Lương, Kỳ quốc, Tần quốc cắt xẻ Đại Đường.

Sau đó không lâu trên giang hồ lan truyền một tin đồn, Đại Đường bảo tàng tất cả đều bị bí mật cất giấu, mà bí mật này, liền ẩn giấu ở Long Tuyền kiếm trong, vì lẽ đó bí mật này được gọi là "Long Tuyền bảo tàng".

Có người nói bên trong không chỉ có Đại Đường hết thảy tài bảo, còn có vô số đếm không hết bí tịch võ công, thậm chí còn có thuốc Trường Sinh Bất Lão, trong lúc nhất thời, Long Tuyền kiếm trở thành người giang hồ đổ xô tới thần binh .

Mãi đến tận có một ngày, một cái tên là Lý Tinh Vân cô nhi, do vận may run rủi bị ẩn sĩ Dương Thúc Tử cứu, cũng bái ở tại môn hạ học nghệ, tám năm sau đó, Lý Tinh Vân cùng sư muội Lục Lâm Hiên xuống núi lịch lãm, để rồi cuốn lên phong ba bảo táp.

“ Đại Tinh Vị lực lượng, nhưng mà chỉ bằng từng ấy cũng muốn từ trên tay ta lấy đồ” Đế Thiên An âm thầm quan sát thực lực của Tưởng Chiêu Nghĩa rồi nhẹ lay đầu, sau đó đem hai chiếc đũa trên tay ném đi.

“ Phốc” “ Phốc”

Hai thanh âm bén ngọt vang lên, chỉ thấy hai tên Quỷ Binh xui xẻo đứng trước sau nhau, bị chiếc đủa xuyên thủng đầu lâu rồi cắm phập vào vách gỗ, thân ảnh lung lay lảo đảo ngã xuống mất đi sinh mệnh.

Biến cố làm cho đám người ở đây ngưng trọng, nhất là Tưởng Chiêu Nghĩa, trên tay y còn bắt lấy một chiếc đủa khác. Nếu vừa rồi y không có một thân thủ tốt, cũng kịp lưu ý chỉ e đả bị mất mạng với một chiêu này.

“ Các hạ hảo thân thủ, không biết là người nào?” Tưởng Chiêu Nghĩa ngưng trọng nhìn lấy, chỉ tùy tiện ném ra hai chiếc đũa, lại như lợi tiễn rời cung, người này võ lực xem ra không phải là hạng tầm thường.

“ Chỉ muốn ăn một bửa cơm, lại bị đám ruồi nhặn quấy phá, thật là phiền” Thiên An đem bầu hồ lô của mình uống lấy, tâm thần khẽ động một bên chiếc Behace của hắn nơi cất chứa vũ khí lập tức mở ra.

“ Thật nhiều kiếm” Lục Lâm Hiên kinh hô lên, ánh mắt thấy được giống như nan quạt mở ra, cắm trên đó là những chuôi trường kiếm kích cở khác nhau, nhưng mỗi một thanh đều hoa lệ tinh xảo bắt mắt vô cùng, bất cứ thanh nào đều so với hai chuôi kiếm mà sư phụ đưa cho giá trị còn hơn nhiều.

Đế Thiên An vốn là một cái Đúc Kiếm Sư lại thêm Bách Việt chi chủ, đi qua các thế giới vơ vét tài bảo hắn sỡ hữu không ít chất lượng danh kiếm. Mà những thanh vũ khí lưu trữ trên Behace, mỗi một thanh đều là kiếm khách ước mơ sở hữu.

“ Cheng!” Một tiếng lanh lảnh kiếm reo vang lên, chỉ thấy Thối Hỏa kiếm nhổ vỏ mà ra, vẻ lên không trung phá không mà đến đám người Huyền Minh giáo.

Nhanh như chớp trường kiếm vẻ lên không trung từng đường vòng cung đem năm tên Quỷ Binh gần nhất giết chết, một kiếm đoạt hầu, rồi lao nhanh đến Tưởng Chiêu Nghĩa.

“ Cái gì” Hắc Bạch Vô Thường, Lý Tinh Vân, Cơ Như Tuyết, Phạm Âm Thiên.. đám người giật mình cả kinh lên, khi thấy được chuôi vũ khí kia lại đem Tưởng Chiêu Nghĩa bức lùi, trượt dài trên đường phố một đoạn.

“ Tuyên Linh cẩn thận” Thường Hạo Linh đồng tử co rút, đẩy đi sư muội mình khi thanh trường đao lao đến, đại não lập tức một cơn đao xót truyền lên khi một bên vai bị lưỡi kiếm sắc lạnh cắt qua.

“Keng” Một tên Quỷ Binh kịp đem đoản đao chặn lại được sắc bén Quỷ Sứ Chi Nhận, song y sinh mạng chấm dứt khi Thối Hỏa kiếm xoẹt qua đem hắn giết chết.

“ Được lắm, là Bổn Quân xem thường các hạ” Tưởng Chiêu Nghĩa lớn tiếng nói, trong giọng nói có phần kinh sợ khi nhìn đám thuộc hạ của mình lần lượt bị đôi vũ khí kia tượt đoạt sinh mạng, cách không ngự kiếm thủ đoạn này để hắn sợ hãi không thôi.

“ Hai tên phế vật” Tưởng Chiêu Nghĩa cắn răng nghiến lợi, khi thấy Hắc Bạch Vô Thường lâm trận bỏ chạy.

“ Đây là trong truyền thuyết Ngự Kiếm Thuật” Lý Tinh Vân khiếp sợ nhìn một màn phía trước, trong không trung hai thanh vũ khí sắc bén để lại từng đạo kiếm quang lượn lờ.

Tưởng Chiêu Nghĩa nhìn lao đến lần nữa hai chuôi vũ khí, biết lần này mình đá trúng tấm thiết bảng rồi, theo hắn vận khí hai bàn tay biến thành huyết hồng, liền tựa như dung nham giống nhau nhiệt khí lan tỏa, đây chính là tuyệt kỹ làm nên tên tuổi hắn- Viêm Long chưởng.

“ Đang!!” Vang dội thanh âm vang lên, Viêm Long chưởng đánh bật đi hai thanh vũ khí bắn đến, trong không khí để lại hừng hực nóng bức chi khí.

“ Thú vị đấy” Đế Thiên An nói xong như ảo ánh dời hình xuất hiện đến trước Tưởng Chiêu Nghĩa.

“ Phanh!”Tưởng Chiêu Nghĩa mồ hôi tuôn ra khi thấy người đột nhiên xuất hiện trước mắt mình, cả người nội lực bành trướng, Viêm Long chưởng hai tay đập đến, thanh âm vang dội phát ra.

“ Hả?” Lý Tinh Vân cùng đám người quan chiến cả kinh khi thấy song chưởng của Tưởng Chiêu Nghĩa không có hề hấn gì, nam tử bắt mắt kia như mọc rễ trên đất, hai bàn tay hắn vươn ra nhẹ nhàng cản lại song chưởng.

“Chuyện gì xảy ra?” Tưởng Chiêu Nghĩa thầm kinh khi thấy hỏa diễm trên tay tiêu thất, trong lòng tràn ngập nghi vấn không rõ.

Đế Thiên An nhích môi lên, chút ấy hỏa diễm trong mắt hắn chẳng là gì, đối với người khác uy hiếp Viêm Long Chưởng trong mắt hắn chỉ là lực lượng cung cấp cho Dị Hỏa.

“ Bành!!!”

Chỉ một cước, mặc cho Tưởng Chiêu Nghĩa nâng cước đón đở nhưng dưới trọng cước mà Đế Thiên An sử ra, hắn như diều đứt dây bị đá trượt trên đường phố, trong khi trượt miệng phun ra một ngụm máu.

“ Không được, ta không phải là đối thủ, đợi tứ vị ca ca đến hợp lực” Tưởng Chiêu Nghĩa cảm nhận đau đớn truyền từ chân, hắn biết cái chân phải mình dưới xương đã gãy rồi, nhưng bây giờ không có thời gian bận tâm, chuyện cần nhất giờ là rời đi và chờ cho bốn vị huynh trưởng đến tiếp ứng.

Chủ ý đã có, Tưởng Chiêu Nghĩa lớn giọng với quỷ binh : “ còn đứng đó làm gì, lên giết hắn cho ta”

Một ông trùm khi trở về quá khứ làm vua, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, đất nước nguy nan, sẽ phải làm sao? Mời đọc #Nhất Thống Thiên Hạ Nhất Thống Thiên Hạ