Thứ Nguyên Siêu Việt Giả

Chương 107: Raden Tidat Jihan




Ring! Ring! Ring!

Bỗng nhiên bộ đàm vang lên, Apachai cầm lấy mở miệng nói : "Ta đang giữ con tin của các ngươi đây."

"Apachai chính là Apachai, hôm nay chính là một ngày đẹp trời a."

Ryū ở một bên nghe không khỏi chảy mồ hôi lạnh, không biết sư phụ Apachai học nói câu đó từ đâu a, hắn sau đó đi tới lấy cái điện đàm: "Sư phụ Apachai, đưa cho con đi."

"Apa." Apachai đưa điện thoại cho Ryū, Ryū đặt ở bên tai, khóe môi hơi nhếch lên nói: "Khỏe không, Kanō Shō ?"

"Là ngươi ?!" Kanō Shō nghe thấy giọng nói quen thuộc liền biến sắc nói.

"Thế nào, muốn đến làm khách không, ngươi cứ yên tâm đến đi a, ta sẽ tiếp đãi nhiệt tình cho."

Kanō Shō nghe thấy âm thanh mỉa mai của Ryū, lại nhớ đến ngày hôm đó ở trên núi bị Ryū uy hiếp lấy, nấm đấm không khỏi siết chặt đập lên cái bàn kế bên võ nát.

"Hử ? Có gì đó bị đập để sao, thật là, thân là thủ lĩnh của Yomi mà lại chẳng biết khống chế tâm tình chút nào cả."

"Thanh âm của ngươi lúc nào cũng chán ghét như thế, Ryū!." Kanō Shō hít thở một hơi thật sau đè ép tức giận của mình.

Nhưng mà trước đó, động tác của hắn đã đem trước mặt mấy cái thành viên của Yomi làm hết hồn, xem như YOMI thủ lĩnh, bọn hắn chưa từng thấy Kanō Shō tức giận như thế.

Ryū ?

Chính là cái kia được xưng là đệ tử mạnh nhất trong lịch sử sao ?

Xem ra thật sự không tầm thường đâu, vậy mà có thể để cho thủ lĩnh thất thố như vậy, chẳng lẽ thủ lĩnh từng thua thiệt dưới tay hắn sao ?

Đây là suy nghĩ nội tâm của mấy thành viên Yomi, mỗi người bọn hắn tâm trí đều cực cao, có thể đi vào Yomi, không có tên nào là ngu ngốc .

"Ngươi đúng là vẫn không rút ra bài học a." Ryū cười cợt nói.

"Hừ!" Kanō Shō không muốn tại cùng tên khốn kiếp này nói chuyện, ngược lại hỏi: "Boris Ivanov hiện tại đang làm gì, để cho hắn nghe điện thoại, ta nghĩ ngươi cũng không muốn cùng chúng ta trực tiếp khai chiến đi ?"

Nghe được trong điện thoại nhẫn nhịn tức giận ngữ điệu, Ryū cười nhạt một tiếng, loại này cần phải trị cho chừa mới được, nếu không lại không biết trời cao đất dày là gì.

Ryū nhìn về phía Boris Ivanov: "Thủ lĩnh của ngươi tìm ngươi đây này."

Boris Ivanov ngồi dậy liếc mắt nhìn Ryū, thấy hắn giống như không có ý đồ gì liền chậm rãi đi đến cầm lấy bộ đàm.

"Cái gì ?!"

Boris Ivanov nghe xong mệnh lệnh trong bộ đàm liền tức giận quát to: "Cái gì ?! Rút lui ?!"

"Đúng, ngay lập tức trở về cho ta!"

"Thế nhưng ta đang ở ngay trong hang ổ của kẻ địch rồi."

"Không sao, ngươi có thể trở về." Akisame hướng về phía Boris Ivanov hô lớn, Kanō Shō âm thanh lần nữa vang lên: "Ta nghe rồi đấy, mau trở về cho ta!"

"..."

Trong lòng đè nén một cỗ tức giận, Boris Ivanov bóp nát điện thoại trong tay, từ trong ngực móc ra một cái huy chương ném về phía Ryū.

"Ngươi nhớ lấy Ryū, một ngày nào đó ta sẽ hạ ngươi rồi lấy lại tấm huy chương đó, đó là cách thách đấu của Yami." Boris Ivanov nhìn lấy Ryū nghiêm trọng nói, sau đó liền rời đi.

"Mấy tên này cũng rãnh rỗi thật, sau mấy lần trước lại trả thấy cái huy chương nào hết ?" Ryū nhìn trong tay huy chương, ánh mắt có chút bất đắc dĩ nói.

Trưởng lão ở trên nóc nhà nhìn xem Boris Ivanov rời đi, trên miệng lộ ra nụ cười lẩm bẩm: "Hắn là trùng hợp đi đến đây sao ? Cũng không biết là do ai chỉ thị."

Ryū tất nhiên biết là ai giở trò, đây là là mưu kế của Ogata Isshinsai muốn để cho Yami chính thức tuyên chiến với Lương Sơn Bạc.

"Đúng là còn bày đủ trò." Ryū không khỏi lắc đâu không quan tâm nói, nếu như mọi việc thật chỉ như trong nguyên tác thì Ryū chắc chắn có thể nhẹ nhỏm dùng thực lực của bản thân đánh tan mọi âm mưu quỷ kế.

Xem như hiện tại Ryū chỉ mới bước chân vào ngưỡng cửa của giai đoạn 3 - Chưởng Khống cũng đủ rồi, nếu như không khỏi trong người hắn có cái luồng khí kia quấy rối thì đã sớm đột phá, nhưng mà nhờ vậy mà năng lực chưởng không cơ thể, tinh thần cùng Sei Ki của hắn lại tăng lên đến mức độ khó tin, hơn nữa hắn còn có mấy con bài chưa lật đâu.

=========

Ban đêm.

Tại căn cứ của Yomi, bên trong một căn phòng rộng lớn.

Ầm! Ầm!

Tại đây Boris Ivanov đang không ngừng hướng một cái hình nộm tung ra công kích, có vẻ như là đang tập luyện đấy.

Bỗng nhiên có một người khoác áo choàng, làn da nâu sậm từ bên ngoài bước vào hướng Boris Ivanov chào hỏi: "Đã lâu không gặp a Boris Ivanov, nghe nói người đã lao thẳng vào căn cứ địch nhỉ ?"

"Nếu bỏ qua lệnh của thủ lĩnh thì ngươi đã bỏ mạng tại đó rồi."

"Mệnh lệnh là tuyệt đối!" Boris Ivanov gương mặt không đổi sắc nói.

"Với lại ta không nghĩ bản thân sẽ thắng được hắn."

"Ồ, ngươi đã đánh với tên đệ tử mạnh nhất đó rồi sao ?" Tên áo choàng đó nghe được lời của Boris Ivanov liền tỏ ra hứng thú nói.

"Không, chỉ là một cái nữ đệ tử khác thôi." Boris Ivanov lắc đầu nói.

"Hả ? Chỉ là nữ đệ tử mà ngươi lại dám chắc bản thân không thắng hắn ?" Tên áo choàng nghe thế không khỏi nghi vấn.

"Nữ đệ tử đó không hề bình thường, mặc dù cô ta yếu hơn Ryū." Boris Ivanov vừa nói vừa kéo lên ống quần, lúc này liền thấy ở cổ chân hắn xuất hiện một cái vết thương, dường như là vết bầm máu.

"Ngươi vẫn nghỉ bản thân có thể có thể đấu với hắn sao ?" Boris Ivanov liếc qua tên kia nói.

"Đương nhiên, ta không giống như đám chiến bình các người, bởi vì ta chính là ...Vua!"

===========

Thời gian rất nhanh trôi qua, mùa thu mát mẻ qua đi, cuối cùng liền là mùa đông lạnh cóng.

Hơi nhớ lại một chút, Ryū tới thế giới này đã gần một năm, trong khoảng thời gian này, Ryū ngoại trừ rèn luyện nhục thân, tinh luyện Ki, còn lại chính là học tập đủ các loại võ thuật.

Cho dù là võ thuật hay kĩ thuật gì đi nữa, chỉ cần Ryū muốn đề có thể học tập nhanh chóng nhờ tinh thần lực của hắn của cao khủng khiếp.

Dù vậy hắn vẫn khó đạt tới giai đoạn 3 - Chưởng Khống, chỉ có trực giác của bản thân là đã luyện được tới 《Khoảng Không》.

Hơn nữa trưởng lão cũng khuyên hắn thay vì cố gắng đột phá giai đoạn 3 - Chưởng Khống thì nên áp chế bản thân, coi trọng việc tinh luyện Ki của bản thân hơn, một khi Ki được tinh luyện đến mức độ tinh thuần hoàn toàn thì khi đột phá liền sẽ có bước chuyện biến lớn hơn so với bình thường.

Mà nói tới vị trí hiện tại của Ryū thì...

"Mau đuổi theo tớ đi Ryū." Miu hướng về phía Ryū vẩy tay hô lên.

"Tới ngay." Ryū hô lên đáp lại, lập tức liền điều khiển ván trượt tuyết dưới chân đuổi theo, vì sao lại bảo là trượt tuyết, đương nhiên là bởi vì hắn đang ở trên một cái núi tuyết đâu, hôm nay chính là ngày trường hắn đã mang cả đám người đi lên đây vui đùa.

"A, tớ không tin tớ có thể trải qua biết bao khó khăn để học tập võ thuật của mấy vị sư phụ mà lại không thể trượt tuyết." Honoka ở phía sau không khỏi bất lực kêu lên.

"Cần giúp sao ?" Shigure ngồi ở một bên nhìn xem Honoka, bản thân cũng mặc đồ trượt tuyết, Shigure ở đây là để trông chừng Ryū mấy người.

"Không, em bằng mọi giá phải làm cho bằng đường." Honoka tỏ ra huyết tâm nói.

"Các ngươi thế mà cũng tới đây sao ?" Bỗng nhiên Tanimoto Natsu từ đâu xuất hiện nói.

"A, cậu thế mà cũng đến đây ?" Honoka kinh nghi nhìn xem Tanimoto Natsu.

"Ta tới cùng với em gái của ta." Vừa nói xong, bên cạnh Tanimoto Natsu liền xuất hiện Kaede đang trượt tuyết từ đằng sau tới.

"A, em cũng ở đây a, Kaede." Honoka nhìn thấy Kaede liền vui vẻ cười nói, Ryū trước đó cũng đã giới hiệu Kaede với cô và Miu mấy lần nên mới quen biết.

"Ưm, đây là lần em được đi trượt tuyết...nha!" Kaede cao hứng xoay người nói, để cho bản thân bất cẩn ngã đặt mông lên đống tuyết.

Tanimoto Natsu thấy vậy vội vàng đỡ Kaede đứng lên.

"Hai người cũng tới đây." Bỗng nhưng Miu từ đâu đi tới nhìn thấy Tanimoto Natsu cùng Kaede liền cười nói.

"Chị Miu cũng ở đây, như vậy anh Ryū cũng ở đây sao ?" Kaede nghĩ đến một ai đó cười tươi nói.

"Có nha, bây giờ cũng không biết cậu ấy ở đâu nữa." Miu vén lấy mái tóc, ánh mắt nhìn lấy xung quanh tự hỏi.

"Không phải cậu ta vừa mới đi cùng cậu sao ?" Honoka nghe Miu hỏi như thế không khỏi khó hiểu.

"Đúng là thế, nhưng mà đột nhiên nữa đường liền không thấy hắn nữa."

"Cần chị đi tìm sao ?" Shigure đứng ở một bên hỏi.

"Chắc là lạc đường đi, nhưng mà cậu khỏi lo lắng, không phải cậu không biết thực lực của Ryū đi, cậu ấy sẽ ổn thôi." Honoka nghe thế liền khuyên bảo nói.

"Ừm, mong là cậu nói đúng." Miu nghe xong cũng gật gật đầu, mặc dù vẫn còn chút lo lắng.

"Được rồi, để ta đi tìm hắn đi, hai người giúp ta trông chừng Kaede một lát." Tanimoto Natsu nói xong liền đeo lên kính bảo hộ hướng về một phía trước đi.

"Như vậy chúng ta liền đi chơi tiếp." Miu, Honoka, Shigure cùng Kaede mấy người cười nói, cuối cùng liền trượt đi chỗ khác.

Từ phía sau lưng hai người, một cô bé bỗng nhưng xuất hiện gần đó, nếu Ryū ở đây liền sẽ nhận ra cô bé đó chính là Sham, gián điệp do Raden Tidat Jihan phái tới, hiện tại không tìm thấy Ryū thì cô bé đang suy nghĩ nên làm gì tiếp theo.

"Phải chuyển sang sử dụng kế hoạch B thôi." Sham lẩm bẩm nói một tiếng, tiếp đó liền biến mất.


Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc