Thứ Nguyên Siêu Việt Giả

Chương 109: Ngạo mạn.



Phù! Phù! Phù!

Một cơn bão tuyết xuất hiện, cuồng phong thổi tới vô cùng dữ dội, phạm vi bao phủ cả một vùng rộng lớn, khiến cho khắp nơi chỉ hiện một màu trắng xóa.

Thế nhưng trong cơn bão tuyết ấy lộ ra một cái thân ảnh màu đen rất rõ ràng trong màu tuyết trắng xóa.

Hiện tại giữ cơn bảo tuyết thế này mà lại có người ra ngoài thì ngoài Ryū còn có ai.

Ryū hiện tại liền theo bản đồ trong bức thư đi tìm tới cái trang viên kia, tất nhiên cũng không phải đi tìm tên Quyền Ma Tà Thần, dù sao Ryū cũng biết tự lượng sức mình, tên đó chính là người sống cùng thời với trưởng lão.

Nếu như trong nguyên tác không phải do plot armor dày thì hai người Sakaki Shio cùng Hongō Akira đã không có giết được hắn rồi.

Cho nên, hắn đây là đang đi tìm Raden Tidat Jihan, giải quyết hắn nhanh gọn rồi đi về.

Ryū nhìn xem trước mắt một tòa biệt thự xa hoa đến cực điểm, phía dưới phủ đầy hoa tươi, hai bên lối vào được ánh đèn chíu rọi sáng chói.

"Xem ra bữa nào phải xây thủ cái biệt thự cho đỡ ngứa tay a."

Ryū thầm nghĩ như vậy, hướng về biệt thự phía trước đi đến.

Bên trong căn biệt thự.

Raden Tidat Jihan ngồi ở trên đại điện nhìn ra ngoài, khóe miệng không khỏi nhếch lên mỉm cười, ngạc nhiên nói: "Hử, có người đang đi về phía này sao, chẳng lẽ là tên tên Lương Sơn Bạc đệ tử ? Có chút ý tứ!"

Raden Tidat Jihan cười cười hướng về phía thủ hạ nói: "Đi, tiếp đón khách quý của chúng ta, ta muốn nhìn xem tên đệ tử mạnh nhất lịch sử là cái bộ dáng gì ?"

Vù! Vù! Vù!

Gió tuyến càng lúc càng lớn, nhiệt độ hạ thấp không ngừng, tầm mắt phía trước Ryū càng lúc càng mờ ảo, tuyết cũng trở nên ngày càng nhiều.

"Trực Quan!"

Ngay lập tức toàn bộ phương viên mấy dặm xung quanh liền thu vào trong tâm thức của Ryū, phạm vi đã tăng lên tới 3000m, đây cũng là kết quả của việc Ryū không ngừng tôi luyện tâm trí.

Ánh mắt nhanh chóng lướt xuyên qua từng cơn gió tuyền, từng mảnh rừng cây rậm rạp, qua từng ngọn núi tuyết cao vút.

Ryū trong lòng cảm thấy yên tâm đi, hắn không có cảm nhận được bất kì khí tức quen thuộc nào của Miu, Honoka hay Shigure cả.

"Như vậy liền tới phiên ngươi đi, Raden Tidat Jihan."

Đột nhiên mấy cơn gió tuyết thổi vào người Ryū liền tự động rẽ sang hướng khác.

...

"Hân hạnh, hân hạnh, đây không phải Lương Sơn Bạc đệ tử, danh xưng đệ tử mạnh nhất trong lịch sử - Ryū sao?"

"Ta đây thật sự rất vinh hạnh."

Đi vào trong biết thự, thấy được từng cái thị nữ không ngừng khiêu vũ, Ryū hướng mắt nhìn về phía Raden Tidat Jihan đang ngôi tên bảo tạo, khóe miệng lộ ra một nụ cười: "Rất biết hưởng thụ đi, thái tử của vương quốc Tidat, Raden Tidat Jihan."

"A, ngươi biết ta sao, không nghĩ tới đại danh của ta đã truyền xa như vậy, ha ha ha ha." Raden Tidat Jihan cười lớn, để cho Ryū không nhịn được biểu lộ thần sắc quái dị.

"Hử ? Ngươi biểu lộ ánh mắt đó là có ý gì, Lương Sơn Bạc đệ tử." Raden Tidat Jihan phát hiện ra ánh mắt khác thưởng của Ryū liền biểu lộ âm trầm nói.

"Không có gì, chỉ thấy ngươi rất có khiếu hài hước thôi." Ryū móc móc lỗ tai, ngữ khí lạnh nhạt nói.

Raden Tidat Jihan nghe lời của Ryū, sắc mặt hắn trở nên âm trầm, đây là nói hắn trong như tên hề sao ?

"Xem ra ngươi không biết cách nói chuyện sao cho đúng khi nói với một vua, như vậy ta liền dạy ngươi!"

Raden Tidat Jihan vung tay lên, đám người hầu xung quanh hắn cùng mấy nữ vũ công đồng thời lấy ra vũ khí.

"Kế hoạch ban đầu của ta là dụ ngươi tới đây, thế nhưng hình như vận may đứng về phía ngươi, để cho người hầu của ta không hiện được. Vì vậy, một kế hoạch được lập ra, ta sau đó liền đã viết một bức thư để gửi cho ngươi, ban đầu còn tưởng rằng ngươi sẽ mang theo một số người đi, thế nhưng ngươi có vẻ như rất tự tin vào thực lực của nên mới dám đến đây một mình, thật cuồng vọng."

"Ta chỉ không muốn bon họ đến đây để lãng phí thời gian với một tên ngu vương như ngươi thôi." Ryū nhếch mép cười trong khi ánh mắt đảo quanh nhìn xem đám người hầu đang xung quanh nói tiếp.

"Hơn nữa, đó không phải cuồng vọng mà là kiêu ngạo, mà ngươi...thì chính là ngạo mạn."

"Hừ, ta liền để ngươi phải trả giá vì sự kiêu ngạo đó của người." Jihan lập tức ra hiệu.

Mấy tên người hầu lập tức cầm lên vũ khí xông về phía Ryū.

"Quần ẩu sao ? Ta tưởng một vị vua sẽ có trò gì mới mẻ hơn đi, thì ra người cũng không hơn gì cái này." Ryū đối với cái này lắc đầu, vẻ mặt tiếc nuối cười nói, sau đó Ryū chéo tay sang hai bên, từng dòng Sei Ki lưu chuyển xung quanh người hắn.

"Ryū thức - Long Quyển!"

Ryū nhanh chóng giang tay sang hai bên, lập tức không khí xung quanh Ryū bỗng nhiên điên cuồng xoay tròn quanh hắn, kế tiếp liền hình thành một cái lốc xoáy hướng bốn phía bạo phát mà ra.

"A!"

Ngay lập tức thổi bay tất cả đám người xung quanh, nhờ vào lực không chế của Ryū mà hắn có thể dễ dàng điều chỉnh lực đạo từng phía, nam thì đập mạnh vào tường, nữ thì văng ra xa cùng với quần áo trên người bị xé rách để cho bọn họ mất đi khả năng chiến đấu.

"Hừ, một đám phế vật." Raden Tidat Jihan nhìn thấy đám thuộc hạ thế mà lại dễ dàng bị Ryū dùng một chiêu hạ như liền thế liền không nhịn được tức giận nói.

"Xem ra Boris không hề phóng đại khi nói về ngươi."

Mặc dù nói như thế Raden Tidat Jihan cũng không khỏi cảm thán khả năng khống chế lực đạo của Ryū, thế mà cố thể cùng lúc điều khiển Sei Ki tạo ra sức gió phân biệt từng cái nam nữ mà công kích.

Raden Tidat Jihan không khỏi thầm than, kĩ năng chưởng khống cao siêu điêu luyện như vậy so với với tiểu quái vật trong tổ chức của hắn không kém bao nhiêu.

Tiếu quái vật hắn nói đến cũng chính là thành viên trong Yomi của hắn Kushinada Chikage, sở hữu tuyệt cường nhu thuật danh xưng "Kỹ năng 100%, sức mạnh 0%" - Kushinada nhu thuật, đệ tử của Kushinada Mikumo.

Mặc dù nói là "Kỹ năng 100%, sức mạnh 0%" nhưng cuối nguyên tác vẫn biến ra một con Susano cân cả team a.

"Thế nào Jihan, không phải muốn dạy dỗ ta sao? Ngươi sợ à ?" Ryū khinh miệt nhìn xem Raden Tidat Jihan, để cho người mang danh vua như hắn phẫn nộ phi thường.

"Rất tốt, ngươi thành công chọc giận ta, Ryū!" Raden Tidat Jihan bày ra tư thế trong nháy mắt liền xông tới Ryū.

"Mãnh Hổ Vồ Mồi!

Raden Tidat Jihan vọt tới Ryū trước mặt, hai hóa thành trảo hướng tới Ryū như một con hổ đang phóng tới con mồi của mình.

"Hổ sao ? Vậy ta liền chơi với ngươi." Ryū nhếch miệng cười nói, lập tức bàn tay của hắn cũng hóa thành trảo, hướng về phía Raden Tidat Jihan.

"Hùng Trảo Thương Thủ!"

Ầm!

Ngay lập tức của hai trảo kỹ va chạm vào nhau, Raden Tidat Jihan chỉ cầm cự được một chút liền bị đánh bay đi.

"Điện hạ!" Cả đám thuộc hạ không khỏi hoảng hốt kêu lên, bọn hắn liền muốn xông tới liền bị một cái liếc mắt của Ryū làm cho sợ hãi ngồi bẹp xuống.

"Chẳng có tý ý nghĩa nào cả, ngay cả thủ lĩnh của các ngươi Kanō Shō còn chưa có bản lĩnh đánh với ta mà ngươi lại đến nạp mạng, chẳng lẽ chỉ vì ngươi là vua của một đất nước nhỏ nhoi mà lại ảo tưởng như thế sao ?" Ryū đi tới gần hắn, ánh mắt nhìn từ trên xuống híp lại không chút xem trọng nhìn hắn.

"Khụ, khốn kiếp, ái cho phép một tên dân thường như ngươi nhìn xuống ta!" Raden Tidat Jihan từ dưới đất cố gắng gượng dậy ho khan, ánh mắt phẫn nộ nhìn về phía hắn Ryū quát, tiếp đó liền ra hiệu cho một tên thủ hạ ẩn núp gần đó.

Vèo!

Một tiếng xe gió vang lên, một con dao từ phía nào đó phóng tới người Ryū.

A!

Rất nhanh một tiếng hét đau đớn vang lên, chỉ tiết tiếng hét này không phải đến từ Ryū mà là đến từ phía Raden Tidat Jihan.

"Khốn kiếp, ngươi làm gì thế, ngươi muốn giết chết điện hạ sao ?!" Đám ngươi kinh hãi nhìn lấy con dao đâm trúng Raden Tidat Jihan, lập tức liền tức giận hướng tên thuộc hạ phóng con dao kia quát lấy.

"Không...không phải do ta!" Tên kia vội vàng lắc đầu biện minh.

"Tên dân đen chết tiệt!" Raden Tidat Jihan cố nén cơn đâu oán giận nhìn lấy Ryū, hắn rõ ràng nhìn thấy lúc con dao sắp chạm vào Ryū liền bị đổi hướng về phía hắn, rất rõ ràng là do Ryū dở trò quỷ.

"Giờ trò bỉ ổi như thế mà còn tự nhận mình là vua sao, thật đúng là nằm mơ giữa ban ngày."

"Ngươi nói cái gì ?! Chẳng lẽ ngươi lại thấy xứng đáng làm vua hơn hơn ta sao ?!"

"Vua ? Trên thế giới này liền không có cái gọi là vua, nếu như thực lực của ngươi trở nên tối cường, vua trước mặt ta chẳng là cái thá gì cả."

Ryū ánh mắt nghiêm lại, âm thanh như sét đánh nói lớn, còn tưởng rằng Raden Tidat Jihan sẽ phản bác mấy câu, thế nhưng hắn vậy là lại bắt đầu lâm vào suy nghĩ.


Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?