Thứ Nguyên Siêu Việt Giả

Chương 64: Ý nghĩ ngu ngốc.




Rimi len lén nhìn sang một bên Ryū, kết quả phát hiện Ryū biểu tình như cũ thoải mái tự nhiên, không hề có một chút biểu lộ kinh ngạc hay gì cả, trong lòng của Rimi không khỏi có chút thất vọng, mặc dù cô cũng không biết tại sao lại thất vọng a.

Quyền Thánh tự nhiên cũng nhìn thấy Ryū thờ ơ, trong lòng có chút bất đắc dĩ, bởi vì hắn muốn nhất chính là Ryū, dù hiện tại Ryū thực lực coi như được xếp vào top cao trong nhóm đệ tử, thì hắn vẫn muốn thu a.

Nếu có thể trước tiên dạy dỗ một cái đồ đệ đạt được cấp Master, đây thế nhưng là một chuyện vô cùng nở mặt nở mày a, cũng vô cùng để cho người khác kích động, hoàn toàn có thể thôi động võ thuật phát triển, không ngừng phát triển ra võ thuật mới.

Cho nên hắn không hề từ bỏ, Ogata Isshinsai nhìn xem Ryū cùng Honoka: “Ta sẽ dạy các ngươi võ thuật chân chính, để các ngươi trở thành trên thế giới này người mạnh nhất!”

'Võ thuật chân chính? Người mạnh nhất ?' Honoka ngơ ngác nhìn không giống lúc trước Ogata Isshinsai.

“Đúng vậy, võ thuật, chính là thứ được sinh ra trong chiến đấu, bỏ ra rất nhiều sự hi sinh mà lấy được kết tinh.”

Ogata Isshinsai đi phía sau hai người, tiếp đó quay đầu nhìn về phía hai người, trong mắt lộ ra tinh mang: “Bản chất của nó chính là sử dụng phương thức hiệu quả nhất để tiêu diệt đối phương, cũng chính là...Sát Quyền!”

Ogata Isshinsai gương mặt kích động nhìn hai người nói: “Ta sẽ đem tất cả nhưng chiêu thức mà ta biết toàn bộ dạy cho hai người, đương nhiên ngay cả sát chiêu cũng sẽ toàn bộ dạy cho các ngươi, như thế chỉ cần thời gian mấy năm, các ngươi liền sẽ trở thành trên thế thế này người mạnh nhất!”

“Người mạnh nhất ?”

Cuối cùng nghe được Ryū lời nói, Ogata Isshinsai mỉm cười, dù thế nào bình tĩnh trầm ổn, nghe được người mạnh nhất danh hiệu sau đều sẽ phản ứng a.

“Không sai, trên thế giới này người mạnh nhất.” Ogata Isshinsai ánh mắt lửa nóng cười.

Vốn cho là Ryū sẽ ngay lập tức đồng ý, nhưng tại lúc này nói: “Như vậy ta muốn hỏi Ogata tiền bối, ngươi bây giờ là người mạnh nhất sao ?”

Ogata Isshinsai ngây ra một lúc: “Cái gì ?”

Ryū lắc đầu, khóe miệng câu lên một vòng cười nói: “Nếu như tiền bồi ngươi còn chưa trở thành người mạnh nhất, làm sao có thể cam đoan chúng ta có trở thành tối cường đâu ?”

“Ta và các ngươi không giống nhau, ta đã đi qua giai đoạn xây dụng cơ sở, xem như muốn quay lại giai đoạn đó cũng không có biện pháp, mà kinh nghiệm do chính ta tổng kết ra vừa vặn thích hợp với các ngươi, chỉ cần các ngươi tiếp nhận ta bồi dưỡng, ta dám khẳng định, các ngươi nhất định sẽ biến thành tối cường!”

Ogata Isshinsai có chút kích động đi đến Ryū trước mặt, hai tay đặt ở trên bờ vai của Ryū , ánh mắt để lộ ra một loại cuồng nhiệt, đó là đối với võ thuật truy cầu, đó là khát vọng mãnh liệt đối với võ thuật.

Nhưng mà Ryū lại không hề để tâm cười: “Ngươi đừng nhìn ta như vậy, ngươi có thể hỏi một chút kiêm một, xem có thể hay không kéo hắn vào hố, khục, thu hắn làm đồ, ta mà nói, ngươi cũng không cần lại suy nghĩ.”

Nhưng mà Ryū lại không hề để tâm cười, “Ngươi thử thuyết phục xem Honoka có đồng ý hay không, còn với ta mà nói, ngươi cũng không cần lôi kéo.”

“Vì cái gì ?!”

Cái này là vì sao ?

Thiếu niên không phải đều đối với việc bản thân mình trở thành người mạnh nhất trên thế giới mà cảm thấy hưng phấn cùng nhiệt huyết sao ?

Có bao nhiêu người vì cái danh hiệu tối cường này chém giết đổ máu, có bao nhiêu người vì cái danh xưng này mà mất đi sinh mệnh, vì cái gì Ryū lại không hề để tâm đến ?

Ryū lộ ra một tia lười biếng ý cười.

Thế giới này tối cường, ăn ngon sao ?

Đến mấy cái thế giới khác cao cấp hơn còn không phải bị đánh trở về nguyên hình ?

Hơn nữa với hắn mà nói, trở thành thế giới này tối cường là một chuyện vô cùng đơn giản, nhìn lại xem mấy vị sư phụ của hắn là nhân vật nào ?

Đối với Ryū tới nói, mấy vị sư phự ở Lương Sơn Bạc liền đã đủ, hơn nữa cũng đều là thật lòng xem trọng hắn, vậy hắn cũng sẽ đồng dạng thực lọng đối xử tốt với mọi người, cũng sẽ cho bọn hắn hồi báo tốt.

Ogata Isshinsai mang theo biểu lộ hoài nghi, nhìn về phía Honoka hỏi: “Honoka, em là có nguyện ý trở thành đệ tử của ta hay không ?”

“Ách!”

Honoka ngượng ngùng gãi đầu, cô có thể cảm nhận được Ogata Isshinsai trong giọng nói mang theo trân thành cùng vẻ mong đợi, nhưng vẫn là rất xin lỗi: “Có lỗi với Ogata tiền bối, xin cho em cự tuyệt.”

Honoka lúc đầu học võ cũng là vì Ryū, hơn nữa hiện tại cũng là vì lời hứa lúc nhỏ, cùng với Miu và Ryū vui vẻ luyện tập, cô cũng không có mong ước trở thành cái gì người mạnh nhất a.

Nhìn xem hai người trước mắt, Ogata Isshinsai lúc đầu vô cùng tự tin có thể thu lấy hai cái vô cùng tốt hạt giống, nhất là Ryū, so với bất cứ người nào hắn từng thấy qua đều có thiên phú hơn.

Cái này khiến vốn là vô cùng tự tin có thể nhận lấy hai cái đồ đệ quyền thánh vô cùng không thể tin, thật vất vả nhìn thấy hai cái hạt giống tốt, nhất là Ryū, so với hắn thấy qua bất cứ người nào còn muốn có thiên phú, cho dù là thủ lĩnh của Yomi, tên đệ tử duy nhất được cả 10 người bên trong Yami đích thân dạy dỗ - Kano Shou, cũng không sánh bằng Ryū.

Ryū có thể tại vị trí xa mấy dặm liền có thể phát hiện ra hắn nhìn trộm, đồng thời còn tìm được hắn, đây không phải thứ mà bất cứ người nào có thể làm được.

“Hai người có thể nói cho ta biết nguyên nhân sao ?” Coi như thất bại, cũng muốn rõ ràng lí do vì cái gì.

Ryū nhìn hắn một chút liền hướng qua Honoka: "Honoka, cậu thủ nói xem."

"Tớ ?"

Honoka thấy Ryū kêu mình trả lời liền bất ngờ một chút, sau đó cô liền cúi đầu suy tư, một lát sau liền hướng lên xem Ogata Isshinsai nói: “Bản thân em học võ là để bảo vệ bản thân cùng người thân, đồng thời cũng để đuổi theo bước chân của một người, không đến mức để cho chính mình liền bóng lưng của người đó đều không nhìn thấy, cho nên sát chiêu đối với em mà nói không quan trọng.”

Trong giọng nói mang theo trân thành cùng thành khẩn, người mà cô muốn đuổi theo chính là Ryū cùng với Miu, cho dù có khó khắn thế nào đi nữa cô cũng sẽ cố gắng theo đuổi tới cùng.

Một bên Rimi nhìn xem Honoka, người mà cô ta đuổi theo là ai, Ryū sao ?

Rimi phát hiện Honoka trong nói lúc còn len lén liếc Ryū một cái, cái này khiến Rimi đối với Ryū càng thêm hiếu kì.

“Là vậy sao ? Vì bảo hộ người thân cùng với đuổi theo người trong lòng a.”

Vừa dứt lời, lập tức một cỗ kinh khủng, hung ác lệ khí từ trên thân Ogata Isshinsai nổi lên.

Ogata Isshinsai ngữ khí trở nên dần dần băng lãnh: “Lí do này gợi nhớ đến người mà ta câm hận nhất!”

Kinh khủng đè ép khí thế phóng thích ra ngoài, để cho Rimi cùng Honoka cảm thấy chính mình phảng một chiếc thuyền nhỏ trên đại dương rộng lớn đang trong một cơn bão tốt, lắc lư liên tục như có thể lật úp bất cứ lúc nào.

“Con nhỏ này nói cái gì mà lại để cho Quyền Thánh đại nhân tức giận như vậy a.” Chiếc váy Gothic màu đen bị cuồng bạo khí thế của Ogata Isshinsai thổi cho phiêu vũ, Rimi nâng lên cánh tay nhỏ nhắn ngăn tại trước mặt, thân thể hơi chật vật chống cự lại.

Nên biết Ogata Isshinsai thực lực cơ bản đạt đến cấp bậc Grand Master, sát khí kinh khủng của hắn thậm chí có thể khiến cho phổ thông vĩ nhân đều chống cự không được, huống chi chỉ đối phương chỉ mới ở đệ tử tầng thứ.

Rimi cùng Honoka cảm giác sắp không chống đỡ được nữa, thậm trí đại não sắp chịu ảnh hưởng mà ngất đi.

Ngay tại lúc đó, một bóng lưng không mấy to lớn, nhưng thân ảnh đó cứ như vậy tùy ý đứng ở Rimi cùng Honoka trước mặt, thật giống như một tòa kiên cố đại sơn, thay hai người chặn lấy cái khí tức hung ác đến cực điểm kia.

“Đây là cách ngươi đối xử với khách nhân cùng đệ tử của mình sao, Ogata tiền bối ?”

Cương trực, bất cần, tiêu sái, đây là khí chất mà bây giờ Rimi cùng Honoka có thể từ trên thân Ryū nhìn thấy, loại khí chất này khiến cho hai người cảm thấy thật an tâm, chỉ cần có hắn ở đây thì mọi thứ đều ổn.

Cái này để cho Rimi nhất thời vô cùng hâm mộ đối với Honoka, trong nội tâm bất tri bất giác, đối với Ryū sinh ra một tia phức tạp tâm tình, thậm chí là một loại cảm xúc kì lạ, sâu đậm khắc ở trong lòng của mình.

Nghe được Ryū lời nói, Ogata chậm rãi thu hồi tự thân khí thế cường đại, quay người nhìn về phía Ryū.

Nhìn thấy Ogata biểu lộ, Rimi cùng Honoka biểu lộ sững sờ, bởi hắn lúc này không còn giữ vẻ ôn hòa, hiền lành nữa, mà là tràn ngập âm u lạnh lẽo cùng sát khí, loại dáng vẻ này dù là Rimi luôn đi theo Ogata Isshinsai cũng chưa từng gặp qua.

“Nếu như chỉ có điểm ấy áp lực mà cũng không chịu nổi chứng tỏ rằng nó không xứng để tồn tại, đây chính là võ giả số mệnh, lúc nào cũng có thể đối mặt tử vong.”

Nói xong hắn nhìn về phía Ryū, biểu lộ vẫn như cũ lạnh lùng: “Vừa vặn thông qua lần này để các ngươi biết, giới võ thuật tàn khốc tàn khốc cỡ nào, cho nên ta hỏi lại các ngươi một lần nữa, đi theo ta đi chỉ cần nhận ta làm thầy, thế giới này cuối cùng cũng sẽ là của các ngươi.”

Xùy!

Ogata Isshinsai nhìn về phía Ryū, gương mặt vẫn như cũ bình thản, không có vì tiếng cười nhẹ của Ryū mà sinh khí, mà là rất lạnh nhạt hỏi: “Thế nào Ryū ? Lời ta nói có chỗ nào buồn cười hay sao ?”

Khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, Ryū nhìn thẳng Ogata Isshinsai ánh mắt hỏi: “Ogata tiền bối, đối với ngươi mà nói, võ thuật là cái gì ?”

“Hử! Ngươi hiện tại liền muốn giống mấy lão già kia cùng ta luận đạo sao ?” Ogata Isshinsai nhướng mày nhìn hắn.

“Không, ta chỉ hơi tò mò mà thôi.” Ryū lắc đầu.

Luận đạo ?

Hắn không có rảnh rỗi như vậy, nhưng mà hắn nhưng là rất muốn hỏi xem, đối Quyền Thánh mà nói, võ thuật đến tột cùng là thứ gì, đối với bồi dưỡng đệ tử, lại là thái độ gì, hắn nhưng là đang muốn đào góc tường, đem một cô gái ngốc manh nào đó mang đi đó a.

Ryū bất động thanh sắc liếc mắt nhìn bên cạnh hồn nhiên khả ái Kokorone Rimi.

Quyền Thánh lãnh khốc cười nói: “Võ thuật, chính là đùng cách hiệu quả nhất để tiêu diệt đối phương, là mục đích chân chính của nó, đây chính là võ nghệ tinh túy!”

“Ha, nếu như dùng cách hiệu quả nhất để tiêu diệt kẻ thù mà nói, một khẩu súng không phải đã đủ rồi sao, tại sao còn muốn khổ luyện võ thuật mấy năm, thậm chí mấy chục năm để làm được việc mà một khẩu súng có thể dễ dàng làm được kia ?” Ryū khinh thường nhìn xem Ogata, hắn không phải phủ nhận việc luyện võ để giết người, nhưng cái việc này lại cực kì vô nghĩa.

“Ra tay tất sát, võ thuật được tạo ra chính là để ở chiến trường có thể đánh giết địch nhân hiệu quả hơn, ngươi không phải không biết, Ryū ?!” Ogata Isshinsai trong mắt nổi lên vẻ hung quang, khóe miệng nụ cười lạnh như băng để cho Rimi cùng Honoka toàn thân run rẩy.

Ryū nhưng thật giống như không cảm thấy gì mà tiếp tục nói: “Ra tay tất sát ? Để có thể giết người dễ dàng hơn ? Loại suy nghĩ này, ta chỉ có thể nói mục đích học võ của đám Sát Nhân Quyền các ngươi đã sớm từ trở nên mạnh mẽ chuyển biến thành giết người! Các ngươi nhiều nhất chỉ là một đám sát thủ có thực lực cường đại mà thôi, cái gì mà võ giả kia chứ ?!”

Ogata Isshinsai trong miệng thở ra một đoàn nhiệt khí, sắc mặt biến đến vô cùng âm u: “Cứu Sinh Quyền, ha ha ha, cho dù ngươi chỉ mới là thiếu niên đi nữa, chuyện này ta cũng sẽ không dễ dàng như vậy coi như xong!”

Ryū lại lắc đầu nói tiếp: “Đừng nóng vội, còn có một việc cuối cùng ta muốn hỏi.”

Ogata Isshinsai trầm mặc một hồi rồi hỏi: “Chuyện gì ?”

Đối với Ryū, hắn còn ôm lấy một tia ý nghĩ muốn thu làm đệ tử ý nghĩ, dù sao một cái hạt giống tốt như vậy, bị hủy đi thì thật là đáng tiếc.

Ryū nhìn sang một bên đang biểu lộ thật thà Rimi nói: “Ngươi vừa mới nói, võ giả lúc nào cũng có thể đối mặt với cái chết, cho nên bất kể làm cái gì, đều phải làm tùy thời đối mặt cái chết ?”

“Không sai, chính là như vậy, chỉ có dạng này, võ thuật của bọn họ mới có thể trở nên mạnh hơn, chỉ có giết chóc, giết chết đối phương, đem hắn biến thành chính mình chất dinh dưỡng, cái này...mới thật sự là võ thuật!” Ogata Isshinsai lời nói chậm rãi trở nên kích động, đến cuối cùng thậm chí kích động rống to, trên thân bộc phát ra sát khí mãnh liệt dạo sợ chim chóc trong khu rừng.

“Ý nghĩ ngu ngốc.”

Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?