Ngày hôm sau.
Ryū lúc này đang ngồi bên bờ sông, quan sát lấy Honoka đang tiếp tục luyện tập Seikūken, cô ấy lúc này trên cơ bản đã làm chủ được giai đoạn đầu tiên của Seikūken rồi, hiện tại chỉ cần luyện tập thêm một khoảng thời gian để cho thuần thục là được.
Còn Ryū thì lúc này đã khôi phục lại toàn bộ thương thế ngày hôm qua a, nhiều lúc Ryū cũng tự cảm thán khả năng hồi phục quái vật của minh, vết thường này gặp ở đệ tử bình thường thì ít nhất cũng phải tịnh dưỡng 1 tuần mới có thể trở lại bình thường.
Hồng hộc! Hồng hộc!
"A, mệt quá!" Sau một lúc tập luyện thì Honoka cũng mệt mỏi đi trở lại lên bờ, tới kế bên Ryū nằm ngửa thở dốc.
"Cậu cũng mau mệt quá đi, sẽ không phải lười biếng đấy chứ ?" Ryū nhìn xem nằm một bên Honoka nghi ngờ hỏi.
"Cái gì a, có biết sáng giờ tớ bắt hơn cả trăm con cá rồi không hả ?! Còn cậu thì ngồi ngồi vẩy nước nãy giờ!" Vừa nghe Ryū nói xong Honoka liền trừng mắt nhìn hắn phản bác, cái tên này ngồi nhìn nãy giờ mà dám bảo cô lười biếng, thật tức chết kia mà.
"Ha ha, được rồi, cậu nằm yên đấy." Ryū cười nhẹ một tiếng, sau đó hắn đưa tay ra đặt lên bụng của Honoka, trong người bắt đầu điều động Ki truyền qua người cô.
"Nha~" Honoka không khỏi kêu một tiếng biểu thị vô cùng thoải mai, lúc này cô cảm giác được khắp người có một làn nước mát chảy ra, tất cả mệt mỏi từ việc luyện tập đều bị cuốn đi, dần dần tan biến cho đến khi không còn nữa.
"Ryū chiêu thức này của cậu..." Honoka mở mắt ra nhìn Ryū, trong lòng đã suy đoán được hắn sử dụng chiêu thức gì.
Nếu như lúc này có mặt trưởng lão thì hắn chắc chắn sẽ bị hành vi của Ryū hù dọa, đoán chừng liền sẽ trợn mắt hốc mồm.
Bởi vì lúc này bên trong lòng bàn tay của Ryū, một luồng quang mang lam sắc lóng lánh nhàn nhạt, phương thức vận hành Ki liền cùng trưởng lão khi sử dụng 《Cải Tử Hoàn Sinh》giống nhau vô cùng.
"Ha, quả là một chiêu thức tiện lợi a, mặc dù vẫn chưa có hiệu quả mạnh như của trưởng lão, nhưng mà về sau tất nhiên sẽ trở nên mạnh như trưởng lão a...Không, là mạnh hơn mới đúng." Ryū thu về bàn tay, khuôn mặt ánh tuấn lộ ra nụ cười tự tin.
"Cậu đúng là biến thái a, trưởng lão chỉ mới dùng một lần mà cậu đã học được rồi." Honoka ánh mắt bất khả tư nghị nhìn xem Ryū, chả buồn cho mình chỉ mới học Seikūken thôi vẫn chưa xong.
"À, cậu thế mà lại dám bảo tớ biến thái, xem ra luyện được chút võ thuật gan cũng lớn hơn rồi a." Ryū nhìn chăm chăm Honoka nở nụ cười gian ác nói.
"Cái gì chứ, tớ lúc nãy không có nói gì a!" Honoka nhìn thấy hắn cười như thế liền bật ngươi ngồi dậy xua tay biện hộ, sau đó cô từ từ đứng dậy muốn chạy trốn Ryū.
"Cậu tưởng muốn trốn là được à." Ryū lặp tức bắt lấy tay nhỏ của Honoka kéo người về phía hắn.
"A~!" Honoka vừa mới đứng dậy liền bị Ryū kéo ngã về phía sau, lập tức cô liền nằm gọn trong lòng của hắn.
Sau đó một loại khí tức dương cương đặc hữu của nam nhân bao khỏa lấy Honoka khiến cô không nhịn được gương mặt đỏ bừng như táo.
"Cậu muốn làm cái gì a ?" Honoka giọng nói ấp úng ngẩng đầu nhìn Ryū dò hỏi.
"Đương nhiên là phạt cậu a." Ryū vừa nói vừa đưa tay lên.
Honoka còn chưa kịp suy nghĩ Ryū muốn phạt cái gì thì cô liền cảm giác được từ bụng của mình truyền đến xúc cảm.
"Ha ha ha...dừng lại Ryū...nhột quá...ha ha ha..." Honoka bỗng nhiên cười lớn một cách không kiểm soát mở miệng cầu khẩn, thì ra là do Ryū đang cù lét cô.
Mặc kệ Honoka có van xin cỡ nào Ryū cũng không có dừng lại.
5 phút sau.
Hồng hộc! Hồng hộc! Hồng hộc!
Lúc này Honoka lần nữa trở lại trạng thái thở dốc, vô lực nằm nghỉ ngơi trong ngực của Ryū.
"Cái tên xấu xa này, vừa mới phục hồi sức lực xong lại bị cậu làm cho mệt mỏi tiếp." Honoka không khỏi trừng mắt nhìn hắn oán tránh nói.
"Ha ha ha, để xem lần sau còn dám bảo tớ biến thái hay không." Ryū cười ha hả nói.
"Hứ!" Honoka nhẹ hừ một tiếng nhắm mắt nghỉ mệt, không thèm nói chuyện với tên xấu xa này nữa.
"Hì hì." Ryū cười nhẹ một tiếng, điều chỉnh để Honoka thoải mái trong nằm lòng hắn.
Trong lúc đó thì hắn nhìn con sông nhỏ bên cạnh, ánh mắt theo dõi lấy mấy con cá nhỏ đang bơi lội tung tăng ở phía dưới, trong mắt hắn bỗng trở nên chuyên chú, giống như đang suy nghĩ lấy việc gì đó vậy.
"Không biết hai đứa kia đang làm gì nhỉ ?" Ở phía gần đó, trưởng lão bỗng nhiên từ trong khu rừng đi ra ở bên phía bờ sông đối diện với Ryū, trên tay còn cầm lấy vài loại hoa quả, trong miệng còn đang nhấm nháp lấy một trái táo.
Trưởng lão nhìn về phía Ryū cùng Honoka, ngay lập tức trưởng lão hai mắt trừng mắt, ánh mắt biểu lộ ý tứ không thể tin được, xem chút nữa liền phun ra miếng táo trong miệng.
Cũng không phải vì hắn thấy Honoka nằm trong người Ryū mà cảm thấy bất ngờ, mà là bởi vì hắn thấy Ryū đang đặt tay dưới nước làm một động tác mà hắn không ngờ tới.
Trước mắt hắn chính là cảnh mấy con cá nhỏ đang bơi lội theo bàn tay của Ryū, tay của Ryū đi đến nơi nào thì đàn cá liền bơi đến nơi đó giống như đuổi theo mồi câu, nhưng là trong tay Ryū chẳng có gì cả.
Mà trưởng lão có thể biết được lí do vô cùng rõ ràng bằng chính đôi mắt mình, lũ cá nhỏ đó bơi theo tay của Ryū là bởi vì chính Ryū đang điều khiển bọn nó.
Đúng thế, chính là đang điều khiển lũ cả, dưới con mắt của hắn có thể thấy được Ki của những con cá nhỏ đó đang bị Ki của Ryū dẫn dắt lấy, khống chế theo ý muốn của Ryū.
"Thật quá ngoài sức tưởng tượng của lão già ta rồi, xem ra cần phải đẩy nhanh quá trình thôi." Trưởng lão lộ ra ánh mắt như đang nhìn một con quái vật, đưa tay lên vuốt lấy chòm râu thì thầm nói.
...
Hồng hộc! Hồng hộc! Hồng hộc!
Lúc này trên một con đường nhỏ hoang vắng, Niijima bộ dáng trên người cũng chỉ có một cái áo thun cùng quần lột, hắn hiện đang vừa chạy vừa chạy vừa thở như bị chó đuổi, sau đó khi hắn chạy đến một con hẻm nhỏ liền rẽ quặt vô, phát hiện ra bên trong là đường cùng.
Niijima dựa lưng vào lưới sắt, mồ hôi trên mặt không ngừng tuôn ra như mưa.
Lúc này một tên nam nhân xuất hiện từ đầu con hẻm nhỏ, thân hình cường tráng, trên người mặt một bộ áo khoát màu đỏ.
“Tên dị hợm.” Hắn chậm rãi đi tới Niijima.
“Khoan đã, đừng tới đây, ta thế nhưng là...” Niijima như thường lời phát huy hắn miệng độn, cố gắng dẫn dụ tên nam nhân trước mắt rơi vào bẫy.
“Đáng ghét! Không ngờ mọi chuyện lại thế này!” Niijima trong lòng hung hăng tự trách.
“Thủ lĩnh, ngươi mau trở lại, tình hình hiện tại nguy hiểm lắm rồi!” Trong lòng lo lắng vạn phần, nhưng thân là một cái tốt mưu sĩ thì hắn không có để nội tâm suy nghĩ lộ ra ngoài.
“Kỳ thực ngươi đang rất lo lắng a, ta có thể cảm nhận rõ ràng nội tâm của ngươi không ngừng rung rẩy.” Tên nam nhân kia ánh mắt thản nhiên nói.
'WTF ? Đọc tâm thuật à ?' Niijima biểu tình kinh ngạc nhìn xem nam nhân trước mắt.
"Chắc là các ngươi cũng không ngờ tới Ragnarok bọn ta sẽ tổng tấn công bất ngờ như thế đi, trực tiếp đánh tổ chức của các ngươi, nếu không phải tên Hermit kia làm phản giúp các ngươi câu giờ, còn có tên Loki ngu ngốc kia muốn soán vị, các ngươi đã sớm bị bọn ta tiêu diệt rồi.
Niijima nghe được Berserker lời nói liền âm thầm cắn răng: "Nếu như không phải thủ lĩnh của bọn ta hiện không ở đâu, ngươi cho rằng bản thân có thể còn ở trước mặt ta huênh hoan sao!"
“Hừ, vẫn luôn nghe đồn rằng thủ lĩnh của các người lợi hại tới mức nào, liền tên Hermit kia cũng nói như thế, ta còn thật muốn xem xem tên Ryū này có thể ở trong tay ta chịu được bao lâu." Berserker nắm chặt quả đấm nói.
“Khà khà, ngươi nêu như gặp được thủ lĩnh của bọn ta, hắn chắc chắc sẽ cho ngươi biết thế nào là hối hận tư vị.” Niijima trên mặt lộ ra âm tà nụ cời, muốn chọc giận để cho Berserker bước vào bẫy của hắn.
Thế nhưng Berserker vẫn bất động thanh sắc nói: “Nghe ngươi nói thế ta quả thực muốn ném thử cảm giác hối hận a, bất quá...ngươi không thấy được.”
Nói xong, Berserker ngay lập tức tung người nhảy lên, đưa chân hướng về phía Niijima xông tới.
“Cái gì?!” Không nghĩ tới Berserker thế mà liền ra sát chiêu, chẳng lẽ hắn phát hiện bẫy rập của ta ?
“Thật có lỗi a thủ lĩnh, ta không bảo vệ được tổ chức của chúng ta.” Niijima nhắm chặt mắt, bị Berserker đá trúng một cái liền có khả năng quy tiên a.
“Không, ngươi làm đã rất khá a.”
Thanh âm này...
“Thủ lĩnh ?!” Niijima trong phút chốc mở mắt ra.
Đập vào mắt hắn vẫn là chân của Berserker, chỉ là chân hắn đang bị một cái cánh tay thon dài bắt lấy, dù làm thế nào cũng không tiến tới được.
Nhìn thấy dung mạo quên thuộc Niijima trong lòng tràn đầy kích động không khỏi hô lớn: “Thủ lĩnh!”
Ryū khoát tay để cho Niijima dừng nói: “Ta đem gia hỏa này giải quyết xông xuôi sau đó ngươi lại nói cho ta một chút chuyện gì đã xảy ra.”
Tại Ryū còn đang nói chuyện, Berserker một mực đang cố gắng đem chân rút trở về, thế nhưng đến hắn phát hiện hắn dùng sức cỡ nào cũng đều không rút ra được.
Thế là hắn quyết định thật nhanh, mượn nhờ lực từ bàn tay của Ryū bắt đầu xoay người trên không tung một đá về phía mặt của Ryū.
“Ngươi không phải có bản năng rất nhạy bén sao, không nhìn ra chênh lệch giữa ta và ngươi à ?” Ryū khóe miệng câu lên lạnh lùng cười, cầm lấy cái chân kia của Berserker ra đỡ hắn cái chân còn lại.
Ầm!
Hai chân va chạm để cho Berserker hướng phía sau xoay người lùi lại, khi đáp xuống liền đạp trúng cái hố do Niijima đào ra.
Bịch!
Ngay khi sắp rơi xuống, Berserker dùng một tay bắt lấy mép hố, dùng sức kéo cả người từ trong cạm bẫy đi ra.
“Chậc!” Niijima thấy cảnh này sau không khỏi chắc lưỡi một cái.
Berserker mặc dù trong lòng đối với thực lực của Ryū mà cả kinh, nhưng mà mặt ngoài vẫn biểu biện thản nhiên nói: "Ngươi là Ryū sao ?"
Nhưng Ryū lại không có trả lời hắn, mà là đối với Niijima hỏi: “Nói đi, những người như thế nào rồi ?”
“Ách! Không phải ngươi bảo giải quyết tên đó xong mới hỏi sao thủ lĩnh ?” Niijima ánh mắt kinh nghi nhìn hắn.
Ryū thản nhiên nói: “Bảo ngươi nói liền nói.”
“À vâng, mấy vị đội trường gồm Takeda, Ukita bị Berserker đánh bại, ta dẫn dụ Berserker ra đây sau đó, chắc là đã được mấy tên tiểu binh cứu đi, tiếp đó những vị đội trưởng khác đều bị Nhất Quyền Hào - Odin, một người đánh bại.”
Nói đến đây, Niijima nghiến răng nghiến lợi, bởi vì hắn thấy qua thực lực của Ryū cùng Lương Sơn Bạc mấy vị sư phụ, cho nên đối với Ryuto biểu hiện ra thực lực không lo lắng chút nào, bởi vì chỉ cần Ryū trở về, kết cục liền đã được định trước.
Nếu không phải Hermit không biết vì lí do gì trợ giúp bọn hắn, còn có cái kia Loki ngu xuẩn soán vị Odin, bọn hắn liền đã không cầm cự được.
"Bọn hắn chính là bị bọn ta đánh cho bỏ chạy toán loạn, không hề có chút sức lực nào để phản kháng." Berserker biểu lộ lạnh nhạt nói, nhưng trong lòng đối với việc Ryū không để ý tới hắn liền óc chút tức giận.
Tên Ryū này lúc hắn nhìn thấy liền đã biết Ryū là một cái cường địch, không phải cũng có thể dùng một tay đỡ lấy công kích của hắn,
Bất quá liền xem như cường địch, thái độ không ngó ngàng là có ý gì, xem thường hắn sao ?
Cho nên Berserker dùng ngôn ngữ khích tướng.
“Câm miệng đi.” Ryū liếc nhìn hắn lạnh lùng nói.
“Cái gì ?” Berserker lập tức thay đổi sắc mặt nhìn hắn.
“Berserker sao? Nghe nói ngươi là một thiên tài, nhưng mà thực lực của ta ngay cả tên Alien này còn nhìn ra được mà ngươi lại không, thế mà còn dám khích tướng ta, quả nhiên ngươi chỉ là một cái tên ngu ngốc tứ chi phát triển mà thôi.” Ryū chậm rãi đi thẳng về phía trước liền bị Berserker dùng tay ngăn lại.
“Ngươi nghĩ ngươi có thể rời khỏi đây sao?”
Niijima ở bên cạnh dùng ánh mắt ý nói không biết sống chết nhìn lấy Berserker.
Ryū thản nhiên nói: “Cho ngươi một cơ hội, ra tay đi.”
Lần này Berserker thật sự tức giận, lạnh lùng khuôn mặt không còn, thanh âm mang theo tức giận: “Kiêu ngạo gia hỏa, đi chết đi!”
Berserker đá một chân từ dưới lên trên, vẽ ra một đường cong hoàn hảo hướng xuống Ryū.
“Ta liền cho ngươi ném thử hối hận cảm giác.”
Niijima còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đã xảy ra liền thấy Berserker thế mà giống như đạn pháo bay ngược ra phía sau ngã xuống đất.
Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc
Ryū lúc này đang ngồi bên bờ sông, quan sát lấy Honoka đang tiếp tục luyện tập Seikūken, cô ấy lúc này trên cơ bản đã làm chủ được giai đoạn đầu tiên của Seikūken rồi, hiện tại chỉ cần luyện tập thêm một khoảng thời gian để cho thuần thục là được.
Còn Ryū thì lúc này đã khôi phục lại toàn bộ thương thế ngày hôm qua a, nhiều lúc Ryū cũng tự cảm thán khả năng hồi phục quái vật của minh, vết thường này gặp ở đệ tử bình thường thì ít nhất cũng phải tịnh dưỡng 1 tuần mới có thể trở lại bình thường.
Hồng hộc! Hồng hộc!
"A, mệt quá!" Sau một lúc tập luyện thì Honoka cũng mệt mỏi đi trở lại lên bờ, tới kế bên Ryū nằm ngửa thở dốc.
"Cậu cũng mau mệt quá đi, sẽ không phải lười biếng đấy chứ ?" Ryū nhìn xem nằm một bên Honoka nghi ngờ hỏi.
"Cái gì a, có biết sáng giờ tớ bắt hơn cả trăm con cá rồi không hả ?! Còn cậu thì ngồi ngồi vẩy nước nãy giờ!" Vừa nghe Ryū nói xong Honoka liền trừng mắt nhìn hắn phản bác, cái tên này ngồi nhìn nãy giờ mà dám bảo cô lười biếng, thật tức chết kia mà.
"Ha ha, được rồi, cậu nằm yên đấy." Ryū cười nhẹ một tiếng, sau đó hắn đưa tay ra đặt lên bụng của Honoka, trong người bắt đầu điều động Ki truyền qua người cô.
"Nha~" Honoka không khỏi kêu một tiếng biểu thị vô cùng thoải mai, lúc này cô cảm giác được khắp người có một làn nước mát chảy ra, tất cả mệt mỏi từ việc luyện tập đều bị cuốn đi, dần dần tan biến cho đến khi không còn nữa.
"Ryū chiêu thức này của cậu..." Honoka mở mắt ra nhìn Ryū, trong lòng đã suy đoán được hắn sử dụng chiêu thức gì.
Nếu như lúc này có mặt trưởng lão thì hắn chắc chắn sẽ bị hành vi của Ryū hù dọa, đoán chừng liền sẽ trợn mắt hốc mồm.
Bởi vì lúc này bên trong lòng bàn tay của Ryū, một luồng quang mang lam sắc lóng lánh nhàn nhạt, phương thức vận hành Ki liền cùng trưởng lão khi sử dụng 《Cải Tử Hoàn Sinh》giống nhau vô cùng.
"Ha, quả là một chiêu thức tiện lợi a, mặc dù vẫn chưa có hiệu quả mạnh như của trưởng lão, nhưng mà về sau tất nhiên sẽ trở nên mạnh như trưởng lão a...Không, là mạnh hơn mới đúng." Ryū thu về bàn tay, khuôn mặt ánh tuấn lộ ra nụ cười tự tin.
"Cậu đúng là biến thái a, trưởng lão chỉ mới dùng một lần mà cậu đã học được rồi." Honoka ánh mắt bất khả tư nghị nhìn xem Ryū, chả buồn cho mình chỉ mới học Seikūken thôi vẫn chưa xong.
"À, cậu thế mà lại dám bảo tớ biến thái, xem ra luyện được chút võ thuật gan cũng lớn hơn rồi a." Ryū nhìn chăm chăm Honoka nở nụ cười gian ác nói.
"Cái gì chứ, tớ lúc nãy không có nói gì a!" Honoka nhìn thấy hắn cười như thế liền bật ngươi ngồi dậy xua tay biện hộ, sau đó cô từ từ đứng dậy muốn chạy trốn Ryū.
"Cậu tưởng muốn trốn là được à." Ryū lặp tức bắt lấy tay nhỏ của Honoka kéo người về phía hắn.
"A~!" Honoka vừa mới đứng dậy liền bị Ryū kéo ngã về phía sau, lập tức cô liền nằm gọn trong lòng của hắn.
Sau đó một loại khí tức dương cương đặc hữu của nam nhân bao khỏa lấy Honoka khiến cô không nhịn được gương mặt đỏ bừng như táo.
"Cậu muốn làm cái gì a ?" Honoka giọng nói ấp úng ngẩng đầu nhìn Ryū dò hỏi.
"Đương nhiên là phạt cậu a." Ryū vừa nói vừa đưa tay lên.
Honoka còn chưa kịp suy nghĩ Ryū muốn phạt cái gì thì cô liền cảm giác được từ bụng của mình truyền đến xúc cảm.
"Ha ha ha...dừng lại Ryū...nhột quá...ha ha ha..." Honoka bỗng nhiên cười lớn một cách không kiểm soát mở miệng cầu khẩn, thì ra là do Ryū đang cù lét cô.
Mặc kệ Honoka có van xin cỡ nào Ryū cũng không có dừng lại.
5 phút sau.
Hồng hộc! Hồng hộc! Hồng hộc!
Lúc này Honoka lần nữa trở lại trạng thái thở dốc, vô lực nằm nghỉ ngơi trong ngực của Ryū.
"Cái tên xấu xa này, vừa mới phục hồi sức lực xong lại bị cậu làm cho mệt mỏi tiếp." Honoka không khỏi trừng mắt nhìn hắn oán tránh nói.
"Ha ha ha, để xem lần sau còn dám bảo tớ biến thái hay không." Ryū cười ha hả nói.
"Hứ!" Honoka nhẹ hừ một tiếng nhắm mắt nghỉ mệt, không thèm nói chuyện với tên xấu xa này nữa.
"Hì hì." Ryū cười nhẹ một tiếng, điều chỉnh để Honoka thoải mái trong nằm lòng hắn.
Trong lúc đó thì hắn nhìn con sông nhỏ bên cạnh, ánh mắt theo dõi lấy mấy con cá nhỏ đang bơi lội tung tăng ở phía dưới, trong mắt hắn bỗng trở nên chuyên chú, giống như đang suy nghĩ lấy việc gì đó vậy.
"Không biết hai đứa kia đang làm gì nhỉ ?" Ở phía gần đó, trưởng lão bỗng nhiên từ trong khu rừng đi ra ở bên phía bờ sông đối diện với Ryū, trên tay còn cầm lấy vài loại hoa quả, trong miệng còn đang nhấm nháp lấy một trái táo.
Trưởng lão nhìn về phía Ryū cùng Honoka, ngay lập tức trưởng lão hai mắt trừng mắt, ánh mắt biểu lộ ý tứ không thể tin được, xem chút nữa liền phun ra miếng táo trong miệng.
Cũng không phải vì hắn thấy Honoka nằm trong người Ryū mà cảm thấy bất ngờ, mà là bởi vì hắn thấy Ryū đang đặt tay dưới nước làm một động tác mà hắn không ngờ tới.
Trước mắt hắn chính là cảnh mấy con cá nhỏ đang bơi lội theo bàn tay của Ryū, tay của Ryū đi đến nơi nào thì đàn cá liền bơi đến nơi đó giống như đuổi theo mồi câu, nhưng là trong tay Ryū chẳng có gì cả.
Mà trưởng lão có thể biết được lí do vô cùng rõ ràng bằng chính đôi mắt mình, lũ cá nhỏ đó bơi theo tay của Ryū là bởi vì chính Ryū đang điều khiển bọn nó.
Đúng thế, chính là đang điều khiển lũ cả, dưới con mắt của hắn có thể thấy được Ki của những con cá nhỏ đó đang bị Ki của Ryū dẫn dắt lấy, khống chế theo ý muốn của Ryū.
"Thật quá ngoài sức tưởng tượng của lão già ta rồi, xem ra cần phải đẩy nhanh quá trình thôi." Trưởng lão lộ ra ánh mắt như đang nhìn một con quái vật, đưa tay lên vuốt lấy chòm râu thì thầm nói.
...
Hồng hộc! Hồng hộc! Hồng hộc!
Lúc này trên một con đường nhỏ hoang vắng, Niijima bộ dáng trên người cũng chỉ có một cái áo thun cùng quần lột, hắn hiện đang vừa chạy vừa chạy vừa thở như bị chó đuổi, sau đó khi hắn chạy đến một con hẻm nhỏ liền rẽ quặt vô, phát hiện ra bên trong là đường cùng.
Niijima dựa lưng vào lưới sắt, mồ hôi trên mặt không ngừng tuôn ra như mưa.
Lúc này một tên nam nhân xuất hiện từ đầu con hẻm nhỏ, thân hình cường tráng, trên người mặt một bộ áo khoát màu đỏ.
“Tên dị hợm.” Hắn chậm rãi đi tới Niijima.
“Khoan đã, đừng tới đây, ta thế nhưng là...” Niijima như thường lời phát huy hắn miệng độn, cố gắng dẫn dụ tên nam nhân trước mắt rơi vào bẫy.
“Đáng ghét! Không ngờ mọi chuyện lại thế này!” Niijima trong lòng hung hăng tự trách.
“Thủ lĩnh, ngươi mau trở lại, tình hình hiện tại nguy hiểm lắm rồi!” Trong lòng lo lắng vạn phần, nhưng thân là một cái tốt mưu sĩ thì hắn không có để nội tâm suy nghĩ lộ ra ngoài.
“Kỳ thực ngươi đang rất lo lắng a, ta có thể cảm nhận rõ ràng nội tâm của ngươi không ngừng rung rẩy.” Tên nam nhân kia ánh mắt thản nhiên nói.
'WTF ? Đọc tâm thuật à ?' Niijima biểu tình kinh ngạc nhìn xem nam nhân trước mắt.
"Chắc là các ngươi cũng không ngờ tới Ragnarok bọn ta sẽ tổng tấn công bất ngờ như thế đi, trực tiếp đánh tổ chức của các ngươi, nếu không phải tên Hermit kia làm phản giúp các ngươi câu giờ, còn có tên Loki ngu ngốc kia muốn soán vị, các ngươi đã sớm bị bọn ta tiêu diệt rồi.
Niijima nghe được Berserker lời nói liền âm thầm cắn răng: "Nếu như không phải thủ lĩnh của bọn ta hiện không ở đâu, ngươi cho rằng bản thân có thể còn ở trước mặt ta huênh hoan sao!"
“Hừ, vẫn luôn nghe đồn rằng thủ lĩnh của các người lợi hại tới mức nào, liền tên Hermit kia cũng nói như thế, ta còn thật muốn xem xem tên Ryū này có thể ở trong tay ta chịu được bao lâu." Berserker nắm chặt quả đấm nói.
“Khà khà, ngươi nêu như gặp được thủ lĩnh của bọn ta, hắn chắc chắc sẽ cho ngươi biết thế nào là hối hận tư vị.” Niijima trên mặt lộ ra âm tà nụ cời, muốn chọc giận để cho Berserker bước vào bẫy của hắn.
Thế nhưng Berserker vẫn bất động thanh sắc nói: “Nghe ngươi nói thế ta quả thực muốn ném thử cảm giác hối hận a, bất quá...ngươi không thấy được.”
Nói xong, Berserker ngay lập tức tung người nhảy lên, đưa chân hướng về phía Niijima xông tới.
“Cái gì?!” Không nghĩ tới Berserker thế mà liền ra sát chiêu, chẳng lẽ hắn phát hiện bẫy rập của ta ?
“Thật có lỗi a thủ lĩnh, ta không bảo vệ được tổ chức của chúng ta.” Niijima nhắm chặt mắt, bị Berserker đá trúng một cái liền có khả năng quy tiên a.
“Không, ngươi làm đã rất khá a.”
Thanh âm này...
“Thủ lĩnh ?!” Niijima trong phút chốc mở mắt ra.
Đập vào mắt hắn vẫn là chân của Berserker, chỉ là chân hắn đang bị một cái cánh tay thon dài bắt lấy, dù làm thế nào cũng không tiến tới được.
Nhìn thấy dung mạo quên thuộc Niijima trong lòng tràn đầy kích động không khỏi hô lớn: “Thủ lĩnh!”
Ryū khoát tay để cho Niijima dừng nói: “Ta đem gia hỏa này giải quyết xông xuôi sau đó ngươi lại nói cho ta một chút chuyện gì đã xảy ra.”
Tại Ryū còn đang nói chuyện, Berserker một mực đang cố gắng đem chân rút trở về, thế nhưng đến hắn phát hiện hắn dùng sức cỡ nào cũng đều không rút ra được.
Thế là hắn quyết định thật nhanh, mượn nhờ lực từ bàn tay của Ryū bắt đầu xoay người trên không tung một đá về phía mặt của Ryū.
“Ngươi không phải có bản năng rất nhạy bén sao, không nhìn ra chênh lệch giữa ta và ngươi à ?” Ryū khóe miệng câu lên lạnh lùng cười, cầm lấy cái chân kia của Berserker ra đỡ hắn cái chân còn lại.
Ầm!
Hai chân va chạm để cho Berserker hướng phía sau xoay người lùi lại, khi đáp xuống liền đạp trúng cái hố do Niijima đào ra.
Bịch!
Ngay khi sắp rơi xuống, Berserker dùng một tay bắt lấy mép hố, dùng sức kéo cả người từ trong cạm bẫy đi ra.
“Chậc!” Niijima thấy cảnh này sau không khỏi chắc lưỡi một cái.
Berserker mặc dù trong lòng đối với thực lực của Ryū mà cả kinh, nhưng mà mặt ngoài vẫn biểu biện thản nhiên nói: "Ngươi là Ryū sao ?"
Nhưng Ryū lại không có trả lời hắn, mà là đối với Niijima hỏi: “Nói đi, những người như thế nào rồi ?”
“Ách! Không phải ngươi bảo giải quyết tên đó xong mới hỏi sao thủ lĩnh ?” Niijima ánh mắt kinh nghi nhìn hắn.
Ryū thản nhiên nói: “Bảo ngươi nói liền nói.”
“À vâng, mấy vị đội trường gồm Takeda, Ukita bị Berserker đánh bại, ta dẫn dụ Berserker ra đây sau đó, chắc là đã được mấy tên tiểu binh cứu đi, tiếp đó những vị đội trưởng khác đều bị Nhất Quyền Hào - Odin, một người đánh bại.”
Nói đến đây, Niijima nghiến răng nghiến lợi, bởi vì hắn thấy qua thực lực của Ryū cùng Lương Sơn Bạc mấy vị sư phụ, cho nên đối với Ryuto biểu hiện ra thực lực không lo lắng chút nào, bởi vì chỉ cần Ryū trở về, kết cục liền đã được định trước.
Nếu không phải Hermit không biết vì lí do gì trợ giúp bọn hắn, còn có cái kia Loki ngu xuẩn soán vị Odin, bọn hắn liền đã không cầm cự được.
"Bọn hắn chính là bị bọn ta đánh cho bỏ chạy toán loạn, không hề có chút sức lực nào để phản kháng." Berserker biểu lộ lạnh nhạt nói, nhưng trong lòng đối với việc Ryū không để ý tới hắn liền óc chút tức giận.
Tên Ryū này lúc hắn nhìn thấy liền đã biết Ryū là một cái cường địch, không phải cũng có thể dùng một tay đỡ lấy công kích của hắn,
Bất quá liền xem như cường địch, thái độ không ngó ngàng là có ý gì, xem thường hắn sao ?
Cho nên Berserker dùng ngôn ngữ khích tướng.
“Câm miệng đi.” Ryū liếc nhìn hắn lạnh lùng nói.
“Cái gì ?” Berserker lập tức thay đổi sắc mặt nhìn hắn.
“Berserker sao? Nghe nói ngươi là một thiên tài, nhưng mà thực lực của ta ngay cả tên Alien này còn nhìn ra được mà ngươi lại không, thế mà còn dám khích tướng ta, quả nhiên ngươi chỉ là một cái tên ngu ngốc tứ chi phát triển mà thôi.” Ryū chậm rãi đi thẳng về phía trước liền bị Berserker dùng tay ngăn lại.
“Ngươi nghĩ ngươi có thể rời khỏi đây sao?”
Niijima ở bên cạnh dùng ánh mắt ý nói không biết sống chết nhìn lấy Berserker.
Ryū thản nhiên nói: “Cho ngươi một cơ hội, ra tay đi.”
Lần này Berserker thật sự tức giận, lạnh lùng khuôn mặt không còn, thanh âm mang theo tức giận: “Kiêu ngạo gia hỏa, đi chết đi!”
Berserker đá một chân từ dưới lên trên, vẽ ra một đường cong hoàn hảo hướng xuống Ryū.
“Ta liền cho ngươi ném thử hối hận cảm giác.”
Niijima còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đã xảy ra liền thấy Berserker thế mà giống như đạn pháo bay ngược ra phía sau ngã xuống đất.
Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc