Thú Nhân Chi Cổ Sát Thủ Xuyên Việt

Chương 11: 11




11.

Ngôi nhà
Edit: An Braginski
Beta: Nhung Nguyên
Sáng sớm ngày hôm sau, Utherus chọn lựa hành lý cần dùng đóng gói rồi mang theo bảo bối nhà mình tiếp tục hướng về bộ lạc.

Bát đá chậu đá gì đó, vốn là chuẩn bị dùng trên đường, hiện tại nếu đã sắp về đến nhà rồi, thật sự là không cần phải mang theo nữa.

Bất quá Utherus vẫn mang theo bộ đồ ăn gỗ, nghĩ đến những vật dụng giản đơn trong nhà mình...!
Bay không bao lâu, Vô Tình nhìn thấy những ngôi nhà san sát trên mặt đất.

Những ngôi nhà này phần lớn làm bằng đá, nhưng công nghệ rõ ràng đã rất thành thục.

Mỗi một ngôi nhà hầu như đều có một cái sân rất lớn, sân chỉ dùng tường đá vây lên.

"Utherus, phía dưới nhà nào là nhà ngươi?" Vô Tình ngồi ở trên lưng đại hắc báo hỏi.

"Phía trước, trước nhà có hai cây đại thụ đó, mùa xuân nở hoa rất đẹp." Utherus đáp.

Hai cây này là y trồng lúc xây nhà, lúc mới trồng thì cũng lắm cao ba bốn mét, hiện tại khoảng bốn - năm mươi mét rồi, mình cũng đã đi nhiều năm như vậy rồi.

Vô Tình nhìn về phía trước, quả nhiên có một nhà trong viện có hai cây hoa gạo rất lớn đứng song song.

Đúng vậy, nếu như là cây hoa gạo, sẽ nở ra từng cốc hoa đỏ như máu tuyệt đẹp.

Cây hoa gạo cao lớn, hùng tráng vạm vỡ, cành cây vươn ra, cao hơn mái nhà Utherus.

(nguyên văn viết hoa gạo là cốc hoa.

Nếu search hoa gạo sẽ thấy đài hoa hơi dài khum khum như cái cốc đó.)
Utherus mang theo bảo bối nhà mình đáp xuống hậu viện.

Hậu viện nhà thú nhân thường khá lớn, như thế khá tiện cho thú nhân khi dùng hình thú đáp xuống cần khoảng không để biến thân.

Thấy Utherus đáp xuống, Vô Tình cũng nhẹ nhàng nhảy đến trên mặt đất.

Đây là hậu viện nhà Utherus, ở trên trời nhìn xuống đã cảm thấy sân rất lớn rồi, hạ xuống mặt đất lại càng cảm thấy cực kỳ lớn.


Bất quá ngẫm lại kích thước nguyên hình của thú nhân, rất nhanh sẽ hiểu sự tồn tại cần thiết của đại viện này.

Hậu viện này chỉ là đơn giản dùng tường đá vây quanh một chút, trong viện cũng chỉ đầy cỏ dại.

Bất quá điểm tốt chính là đầu sân hướng ra một con sông, như vậy mang nước tiện hơn rất nhiều.

Utherus nhặt lên hành lý đã tinh giản chỉ còn lại có hai cá túi lớn, mang theo bảo bối nhà mình đi vào nhà.

Thú nhân thường đều là sau khi thành niên tự mình xây nhà.

Mỗi một thú nhân đều mong muốn giống cái của mình ăn đồ ăn mình kiếm, ở nhà mình xây, dùng đồ mình đưa.

Giống cái của mình đương nhiên cần tự mình chiếu cố.

Vì thế cho dù Utherus còn độc thân, ngôi nhà cũng là xây rất lớn, gian phòng cũng tương đối nhiều.

Bất quá nhìn bố cục của ngôi nhà mà nói, đồ dùng trong phòng ít ỏi đến đến đáng thương.

Làm một thú nhân độc thân mà nói, những thứ cần dùng không nhiều, mà trước khi gặp bảo bối nhà mình Utherus vẫn còn không có dự định tìm kiếm bầu bạn, cho nên trong phòng cũng sẽ không có gì nhiều.

Vô Tình nhìn căn phòng lớn hầu như toàn bộ dùng đá kiến thành, không chỉ không thô ráp như trong tưởng tượng, trái lại giống như tỉ mỉ chế tạo, giản dị mà tinh tế.

Thấy ngôi nhà, đối lập với mười mấy ngày nay sinh hoạt dã ngoại, Vô Tình nghĩ sống dã ngoại thật đúng là không phải sở trường của hắn.

Tên Utherus này sao lại không sớm dẫn hắn về? Đây mới là địa phương người nên ở.

Bất quá đi vào gian nhà, Vô Tình đã biết cái gì là hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều.

Phòng khách rất lớn, bất quá trống trải đến không thể trống trải hơn; gian phòng rất lớn, bất quá ngoại trừ một cái giường một cái tủ thì cái gì cũng không có...!
"A Tình, đến tiền viện chơi một chút đi, ta dọn dẹp gian nhà một chút." Nhìn bảo bối nhà mình sắc mặt không ngừng biến hóa, Utherus có điểm chột dạ.

Vô Tình gật đầu, đại khái là do lâu lắm không ai ở, trong phòng bụi đã tích không ít; hắn nếu không có hứng thú hỗ trợ quét tước, sẽ không ngốc ở nơi này vướng bận nữa.

Ngôi nhà trống rỗng có phải bởi vì đồ đạc đều đã cất đi hết? Hy vọng Utherus dọn dẹp xong sẽ tốt hơn một chút...!
Vô Tình đi tới tiền viện, tiền viện so với hậu viện nhỏ hơn rất nhiều, cây cỏ cũng thấp hơn nhiều, như là cố ý trồng; duy nhất chỉ có tường vây của tiền viện cao hơn hậu viện, tiền viện tường vây đại khái cao bốn năm thước, xây cẩn thận hơn hậu viện một ít.

Kỳ thực tiền viện cũng không có gì cả, ngoại trừ hai cây hoa gạo cao lớn, dưới tán cây có một bàn đá.

Bất quá lúc này chính là mùa quả gạo chín.


Vỏ quả rạn nứt, bông cầu trắng muốt bao lấy một hạt giống nhỏ màu đen bên trong từ trên cây bay bay rơi xuống, thật đáng yêu.

Hơn nữa bởi không ai quản lý, những bông cầu nhỏ này đã sắp đầy toàn bộ tiền viện.

Thảm cỏ xanh như được bao phủ bằng một cái chăn bông mỏng.

Vô Tình cúi người nhặt lên một quả cầu bông, để ở trong tay bóp nhẹ một chút, sợi bông rất mềm, rất thoải mái.

Hơn nữa hắn nhàn rỗi vô sự, vì vậy bắt đầu ở trong sân thu thập quả bông.

Nghĩ sau đó có thể dùng những sợi bông này làm một cái gối đầu, cái đệm và vân vân, có thể thoải mái hơn dùng da thú.

Utherus xuyên qua cửa sổ, thấy tiểu bảo bối nhà mình đang sung sướng ở trong sân thu thập sợi bông.

Sợi bông cầu dưới tàng cây đã xếp thành một đống lớn, thân thể nho nhỏ của bảo bối nhà mình vùi trong đống bông, rất là khả ái.

Ngực thấy ấm áp, trên tay cũng nhanh vài phần, thời gian cơm trưa sắp đến rồi, vội vàng dọn nhà; sau đó còn phải qua chợ trong bộ lạc đặt mua một vài thứ.

Vô Tình nhìn sợi bông trên cỏ đã thu thập sạch sẽ, đem mục tiêu rời tới trên cây.

Dễ dàng nhảy lên một cành cây thấp nhất.

Ở đây cách mặt đất đại khái 8-9 mét, đã có thể thấy rõ ràng tình huống bên ngoài sân.

Sân bên ngoài có một con đường rất rộng, dùng đá phiến lát.

Cách đó không xa là một cái sân khác có phong cách kiến trúc cùng loại.

Vô Tình ở trên cây thu thập những quả bông gạo đã nứt nhưng còn chưa rụng.

Lúc này, hắn thấy một người có vóc người so với Utherus không sai biệt lắm, nam nhân cao tráng, da cũng là màu đồng cổ đang hướng nhà Utherus đi tới.

Bất quá nam nhân này tóc màu nâu nhạt, mặc áo ngắn, không giống Utherus chỉ vây da thú.

Này đại khái cũng là một thú nhân đi, nguyên lai thú nhân cũng mặc quần áo.

Y đến gặp Utherus sao? Vô Tình đứng ở trên cây nhìn hướng đi của nam nhân bên ngoài.


Kiệt Tư ngày hôm nay vừa mới trực ban tuần tra, trùng hợp thấy Utherus đã trở về.

Liền đến xem tình huống, hơn nữa tối hôm qua nghe Mễ Tạp Kiệt đi săn trở về nói, lần này Utherus dẫn theo một giống cái trở về, Utherus tiểu tử này cuối cùng cũng thông suốt rồi.

Bất quá có nói đó còn là một ấu tể, giống cái ấu tể bình thường cũng không dễ nuôi.

Nghĩ cũng sắp đến rồi, Kiệt Tư tập quán tính ngẩng đầu tìm kiếm đại thụ, cũng chính là đặc điểm nhận dạng nhà của Utherus.

Này vừa nhìn đã thấy nguy rồi: trên cây một giống cái mỹ lệ đang đứng, một thân hồng y, tóc dài đen mượt tung bay, trong lòng ôm một ít bông cầu nhỏ, dáng dấp miễn bàn có bao nhiêu khả ái.

Thế nhưng, gặp quỷ sao, y thấy một giống cái ấu tể đang một mình đứng ở trên cành cây cao gần mười thước.

Ai tới cho y, giống cái đó làm thế nào trèo lên được, là ai để hắn trèo? Nếu như không cẩn thận ngã xuống thì làm sao bây giờ!
Vô Tình thấy nam nhân bên ngoài sau khi thấy mình trên mặt biểu tình thay đổi mấy lần, cuối cùng dừng lại ở biểu tình kinh sợ.

Chính mình kỳ quái lắm sao? Utherus cùng mình một chỗ thì hình như không biểu hiện ra cái gì dị thường, Vô Tình nghi hoặc, lại nghĩ thấy một đại nam nhân lộ ra biểu tình như vậy rất thú vị, có lẽ nên trêu y một chút?
"Utherus, ngươi có bằng hữu đến thăm ngươi kìa." Vô Tình hướng phía trong phòng kêu một tiếng, rồi phi thân từ trên cây nhảy xuống, đi tới cửa viện, phất tay mở cửa.

Kiệt Tư chỉ cảm thấy hoa mắt, bởi vì y thấy một giống cái ấu tể từ cành cây cao gần mười thước nhảy xuống, còn trong chớp mắt xuất hiện tại cửa viện mở rộng.

Ai tới nói cho y thế giới này có đúng hay không huyền huyễn rồi, thú nhân có thể sinh hài tử rồi phải không?
"Kiệt Tư." Nghe được tiếng bảo bối nhà mình, Utherus rất nhanh đi tới cửa, chỉ thấy Kiệt Tư vẻ mặt ngốc lăng nhìn chằm chằm bảo bối nhà mình.

Utherus lẳng lặng đem bảo bối nhà mình chắn phía sau.

"Utherus, ngươi đã trở về, đó là giống cái ngươi mang về sao?" Nghe được tiếng của Utherus, Kiệt Tư trong nháy mắt trở về thế giới hiện thực.

Utherus vô biểu tình gật đầu.

"Hắn vừa..." Kiệt Tư chỉ vào giống cái mỹ lệ phía sau Utherus muốn nói lại thôi, nói thật là, điều mình vừa thấy nói cho y nghe y cũng không tin tưởng.

"Hắn vừa rồi đang nhặt sợi bông." Utherus giúp Kiệt Tư nói cho hết lời.

Đúng vậy, đúng vậy, cái kia tiểu giống cái vừa rồi là đang nhặt sợi bông, bất quá vấn đề là hắn không phải nhặt trên mặt đất, mà là ở trên cây có được hay không, Utherus ngươi rốt cuộc có biết hay không.

Kiệt Tư vẻ mặt rối rắm, nghẹn ở trong lòng cuối cùng một câu cũng không nói ra.

"Ngươi có chuyện gì?" Không để ý đến Kiệt Tư đang rối rắm, Utherus mở miệng hỏi.

Các thú nhân thường đều đọc lập sinh hoạt, trừ phi có việc, rất ít tới chỗ nhau.

"Không có chuyện gì, thấy ngươi đã trở về, đến xem, có cái gì cần hỗ trợ không?" Cảm giác được ngữ khí của Utherus có chút băng lãnh, Kiệt Tư xoa xoa đầu, y thực sự chỉ là đến xem Utherus, sau đó thuận tiện nhìn giống cái Utherus mang về tới mà thôi.

"Không có, ngươi không phải còn cần tuần tra sao?" Utherus rõ ràng đang đuổi người.

Kỳ thực ngày hôm qua gặp gỡ Mễ Tạp Kiệt xong, y có một loại dự cảm bất hảo.


Trong bộ lạc không thể so với bên ngoài, không thiếu nhất chính là thú nhân.

Utherus trong nháy mắt nghĩ bảo bối nhà mình bị người khác mơ ước đến.

Vốn là chuẩn bị lặng lẽ đem bảo bối nhà mình mang về trong nhà giấu kỹ, nhưng y thế nào lại đã quên Mễ Tạp Kiệt tên miệng rộng ba hoa kia.

Úc, bây giờ còn thêm một Kiệt Tư...!
"vậy -- ta đi tuần tra đây." Kiệt Tư ngượng ngùng nói, lúc đi còn không quên nhìn giống cái mỹ lệ bị Utherus che ở sau người.

Cái này xong, Vô Tình nghĩ những người này gặp gỡ có chút kỳ quái.

Bằng hữu tới không phải nên mời đến trong nhà ngồi xuống, uống ngụm trà, trò chuyện một chút và vân vân, lẽ nào bọn họ không phải bằng hữu?
"Utherus, ta rất kỳ quái sao?" Vứt bỏ vấn đề khác, Vô Tình trực tiếp hỏi ra điểm bản thân quan tâm nhất.

Hắn ở chỗ này rốt cuộc là ngoại tộc sao? Hắn xem người khác như yêu quái, người khác có đúng hay không cũng xem hắn như yêu quái?
"Không kỳ quái, ngươi như vậy rất tốt." Không rõ bảo bối nhà mình vì sao lại hỏi cái này, Utherus hồi đáp.

Muốn nói kỳ quái thì là ngươi thật sự rất đẹp, bảo bối của ta, Utherus ở trong lòng nói.

Bất quá Utherus ngươi có phải đã quên năng lực và lực lượng của bảo bối nhà ngươi không phải giống cái bình thường có thể so sánh -- thói quen quả nhiên là đáng sợ!
Cho dù trong đầu hai người bọn họ đang suy nghĩ rất nhiều, bọn họ cuối cùng đều đi vào trong nhà.

Gian nhà thu thập rất sạch sẽ, có thêm vài thứ, nhưng cũng chẳng đáng kể, cũng may cái gì cần có đều có.

Vô Tình ngồi ở nhà ăn, nhìn Utherus bưng lên cái bàn lớn, chén lớn, cảm thấy Utherus mang theo bộ đồ ăn nhỏ mình hay dùng trên đường là quyết định không thể sáng suốt hơn.

Nguyên lai cái "chậu" tại sơn động mình lần đầu tiên nhìn thấy kỳ thực đã coi như là nhỏ rồi a...!Bất quá không giống bát đá chính là, những bộ đồ ăn này rõ ràng là bằng...!sứ.

"Trước dùng tạm cái này, rồi ta sẽ đi mua một ít bát đũa." Utherus dùng chén gỗ đựng thức ăn, đưa tới trước mặt bảo bối nhà mình.

Bộ đồ ăn thú nhân dùng đều khá lớn, y ở đây chưa từng có giống cái ở lại, không có bộ đồ ăn giống cái thường dùng.

Vô Tình ưu nhã ăn xong cơm trưa, phát hiện trong căn phòng lúc trước đi qua, trên giường đã trải thảm và đệm lông mềm mình thích nhất, liền không chút do dự đi tới nằm, hắn đã vài ngày không ngủ trên giường rồi.

Utherus nói y cần đi ra ngoài mua đồ, hắn liền nhân lúc này nghỉ ngơi một chút.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: trước đây chỗ Kẹo ở có nhiều cây hoa gạo, bông cầu bay khắp nơi, rất khả ái O(∩_∩)O!
Chú ý thăm dò một chút ý nghĩa tượng trưng của loài cây này:
Cây hoa gạo cao lớn, hùng tráng vạm vỡ, cành nhánh vươn rộng, hoa đỏ như máu, to bằng cái chén, vì chồi hoa mọc trước chồi lá, lúc hoa nở rộ thì lá mùa đông đã rụng hết chưa mọc lá mới, nhìn xa giống như một ngọn đuốc thiêu đốt, cháy rừng rực, cực kỳ khí thế.

Bởi vậy, từ trước được người đương thời coi là tượng trưng cho người anh hùng.

End - chương 11..