Thú Nhân Chi Lưu Manh Công

Chương 100: Bảo bảo ra đời



Sáng sớm hôm sau, sau khi mặt trời lên, không khí dường như trở lên ấm hơn, Lôi Tấn cùng Minh Nhã chuẩn bị xuất phát.

Vốn cũng không phải là chuyện đại sự gì, huống hồ Hi Nhã cùng Mặc Nhã còn có việc, nên Lôi Tấn cũng không cho họ đi tiễn hắn, bọc toàn thân trong lớp da ấm áp, vừa ra đến trước cửa, La Kiệt đưa cho hắn bình nước nóng tròn tròn tròn dẹp dẹp như hộp bánh quy, miệng bình nhỏ, dùng một cái nút gỗ chặn lại, dù vậy cũng không hề rỉ nước dù chỉ là một chút, Lôi Tấn thầm nghĩ sao phải chiều chuộng như vậy, nhưng sợ cùng La Kiệt tranh chấp thì sẽ trễ giờ, nên tự động nhận lấy bỏ vào trong ngực

Hai người ra khỏi nhà thì đi về phía đông, sau khi bộ tộc vào mùa lá rụng, những con đường sạch sẽ, thoạt nhìn như vừa mới dọn không bao lâu, sau đó lại bị một tầng lá vàng mỏng manh phủ lên, giẫm lên tạo ra những tiếng sàn sạt, người trên đường không có nhiều lắm, chỉ có mấy tiểu hài tử đang chơi đuổi bắt, Minh Nhã rõ ràng là đã được dặn dò qua, hai mắt mở to có chút khẩn trương đề phòng, sợ có người đụng phải Lôi Tấn.

Lôi Tấn buồn cười nghĩ muốn xoa đầu y, thế nhưng lại phát hiện sự tình vốn làm rất thuận tay giờ lại có chút không ổn, tiểu tử kia hiện tại đã lớn lên rất nhiều.

Minh Nhã biến sang hình thú, trái tim Lôi Tấn không tự chủ thắt chặt lại, cước bộ bước đi hơi trì hoãn. Thế nhưng nói thực, hình thú của Minh Nhã rất đẹp, đây là lần đầu tiên Lôi Tấn nhìn thấy hình dạng này dưới ánh sáng mà đánh giá, bộ lông trắng như tuyết dưới ánh nắng cuối thu toả ra một tầng hào quang màu bạc, đường cong thân hình lưu loát, rất có lực đạo, còn có đôi cánh thon dài mà rộng lớn không thua gì Hi Nhã cùng Mặc Nhã. Lúc này vì sợ Lôi Tấn không thuận tiện leo lên, Minh Nhã thực biết điều mà quỳ rạp xuống đất chờ đợi

Thấy Lôi Tấn vẫn không đi lên, Minh Nhã quay đầu khó hiểu nhìn hắn

“Đi thôi.” Lôi Tấn rất nhanh sải bước lên ngồi xuống

Cái đuôi của Minh Nhã cẩn thận quấn vòng lên bụng Lôi Tấn, vui vẻ chạy hai bước trên đất, mới vươn cánh bay vào không trung, vui vẻ nói “Lôi Tấn, Minh Nhã mang ngươi bay bay.”

Lôi Tấn cảm nhận được tâm tình vui vẻ của y, vươn tay hít sâu bầu không khí mát lạnh của buổi sớm, trong lòng cũng tạm thời thả lỏng

Bờ biển cách Báo tộc bộ tộc cũng khá xa, bọn họ ăn đều là muối biển, ở cạnh bờ biển đào một cái hồ chứa nước làm muối, dùng để phơi muối. Lấy nước mặn làm đậu hũ, Lôi Tấn thật lâu trước đã nghĩ tới, thế nhưng lúc ấy cây đậu còn chưa lớn, hơn nữa bản thân lại bị thương, bận rộn lên đã đem chuyện này ném lên trời, nếu không phải ngày đó hắn nhìn thấy cây đậu, phỏng chừng đến giờ còn chưa nhớ ra

Nói Lôi Tấn biết làm đậu hũ, chuyện này phóng tới hiện tại sẽ không có ai tin, mà cũng không dám tin, ai lại không có chuyện gì mà lại đem Lão đại Thanh Diễm bang liên hệ với đậu hũ chứ, nhưng bản thân hắn sinh ra cũng không phải đã làm Lão đại, trước khi làm Lão đại, đương nhiên hắn cũng phải sống

Lúc Lôi Tấn bảy tám tuổi từng được một đôi lão phu thê nhận nuôi, hai vợ chồng cũng đã hơn sáu mươi tuổi, ở ven đường mở một quán đậu khiêm tốn, đậu hũ, dầu nành, nước mắm, dấm chua đều làm, mua bán cũng không kiếm được nhiều tiền gì, cũng chỉ là một chút tay nghề tổ truyền, nhưng mùi vị rất ngon, khách hàng của lão nhân cũng có rất nhiều, cuộc sống gia đình trôi qua cũng coi là tạm ổn, chỉ là những người thân của họ đều chướng mắt công việc này, nên mỗi người ở bên ngoài đều dốc sức tự lực.

Lôi Tấn là do đôi lão phu thê này nhặt về từ ven đường, đem hắn coi như tôn tử (cháu), còn cho hắn đi học, Lôi Tấn khó lắm mới được ít ngày an ổn, nên hắn đi học không ngồi yên, đầu óc lúc nào cũng ra ngoài, thành tích thì nửa vời, nhưng cũng hỗn qua được, sau khi tan học ra quán đậu hỗ trợ, mỗi ngày mưa dầm thấm đất, lâu dần hắn xem như cũng học được bảy tám phần. Gia gia(ông) còn nói sau này sẽ lưu lại quán đậu cho hắn, nếu như sau đó không có quá nhiều chuyện xảy ra, hắn có lẽ chỉ là một tiểu lão bản của quán đậu bình dân, nói không chừng còn có cả con nữa, chính là rất nhiều chuyện không thể theo ý người, an ổn qua hai ba năm, cặp lão phu thê kia trong một buổi sáng đi chợ nông sản mua đậu, trên đường đi gặp tai nạn xe cộ, đều dong song qua đời, sau khi tang sự làm xong, người thân của họ đem quán đậu bán đi, đem một ít tiền đưa cho Lôi Tấn, Lôi Tấn cũng hiểu được, người ta vốn cũng không hề có nghĩ vụ nuôi nấng một người xa lạ không có liên quan gì như hắn, nên vào lúc ban đêm hắn thu dọn một ít đồ rồi ly khai

Chuyện cũ đã trôi qua rất lâu, Lôi Tấn cũng từng có lần kể cho Liễu Tư nghe, khi kết thúc câu chuyện Liễu Tư chỉ thở dài, sau đó nói, đây đều là số mệnh.

Nhưng Lôi Tấn hắn không tin số mệnh, nếu tin số mệnh, năm tuổi bị mẹ đẻ vứt bỏ, mười tuổi bị đuổi ra cửa, hắn đã sớm đông chết chỗ ven đường, cho nên nói số mệnh gì gì đó đều là lấy cớ, có tin cũng chỉ có thể tin vào chính mình, bởi vì không có người nào có thể vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi, có khác nhau thì chính là rời đi sớm hay muộn mà thôi. Nhiều năm qua đều là như vậy, hẳn lần này cũng có thể, chờ ly khai, hắn có thể cũng sẽ rất nhanh quên mất nơi này, hẳn là vậy đi.

Gió lạnh thổi đến trước mặt làm Lôi Tấn từ trong kí ức hoàn hồn lại

“Lôi Tấn, ngươi lạnh không? Ngươi lạnh thì cứ cúi xuống người Minh Nhã.” Minh Nhã thấy Lôi Tấn dọc theo đường đi cứ im lặng không nhúc nhích, lo lắng hỏi

“KHông lạnh, ngươi cứ tiếp tục bay đi.” Lôi Tấn đè chặt vành nón, hai tay vùi vào trong bộ lông dầy ấm áp trên gáy Minh Nhã.

Đại thảo nguyên vào cuối thu, nơi nơi đều óng ánh sắc vàng, chỉ có vành ngoài thung lũng mới nhìn thấy một chút màu xanh, phần lớn động vật đã di chuyển về phương nam, những con sông nhỏ đã khô cạn, lộ ra lòng sông nứt nẻ, tràn đầy cảm giác hưu quạnh của mùa thu, rất xa, đường ven biển màu xanh lam mơ hồ có thể thấy được, Lôi Tấn ngẩng đầu nhìn mặt trời, đánh giá hẳn mới có hơn hai giờ, hoàn hảo thú nhân có thể bay, nếu hắn dùng hai cái đùi này, như thế nào cũng phải mất từ tám đến mười ngày.

Tới chỗ Báo tộc phơi muối, Minh Nhã liền chọn dừng lại sau lưng một cái nham thạch để tránh gió

Lôi Tấn lôi bình nước vẫn còn ấm từ trong ngực ra, uống một ngụm, rồi đưa cho Minh Nhã

“Gió ở bờ biển ghê gớm thật.” Lôi Tấn chà xát hai tay, lấy cái gói to đã chuẩn bị sẵn ra.

Muối phơi trải dài trắng xoá một mảng. Nếu đã đến, thuận tiện mang theo chút muối về, hạt muối phơi nắng thực sự rất thô, còn có chút ẩm ướt, Minh Nhã giúp đỡ cầm lấy cái túi to, Lôi Tấn luồn tay xuống hồ nước chứa muối đào ra hai khối nước mặn không nhỏ. (cái này chắc nói muối chưa phơi khô đóng thành khối còn tong tong nước)

Nghĩ đến cặp phụ tử Nhân ngư trong nhà, Lôi Tấn tìm tìm cạnh bờ biển, đúng là tìm được chút sò hến tươi mới

“Minh Nhã, ngươi nói xem Bọt thích ăn thứ nào?” Lôi Tấn hiện tại không có tiện cúi người, lên tiện chân đá từ trong cát ra, để Minh Nhã đi sau cúi nhặt.

“Minh Nhã?” Lôi Tấn không nghe thấy tiếng trả lời của Minh Nhã, liền quay đầu thì thấy vẻ mặt đầy đề phòng của Minh Nhã đang chăm chăm nhìn vào một thân ảnh ở phía xa xa

Ban đầu Lôi Tấn còn không nhận ra là ai, thế nhưng khi người đó tới gần, đôi mắt màu lam sẫm không khác gì Bọt làm cho hắn nhanh chóng biết người đến là ai.

“đã lâu không gặp, thực trùng hợp.” Nam nhân có con ngươi lam sẫm, không, hiện tại Lôi Tấn đã biết người này tên gọi là Lam Tề

“Đúng là trùng hợp.” Lôi Tấn cười cười có lệ, tin ngươi mới là lạ, phỏng chừng là do ngươi hỏi thăm ra Bối Cách đang ở Báo tộc, nhưng lại không biết phương hướng xác thực, dù sao Nhân ngư cũng là chủng tộc sinh sống dưới biển, hành tẩu trên đất liền, cũng có chút không tiện, cho nên mới ở chỗ Báo tộc phơi muối mà ôm cây đợi thỏ.

“Ngươi đây là có?” Lam Tề quét một vòng trên bụng Lôi Tấn, lại nhìn Minh Nhã cười nói “Ta nhớ rõ người ta thấy lần trước không phải người này a, ngươi đổi người?”

Lôi Tấn đem Minh Nhã đang chắn trước mặt hắn kéo ra sau, sắc mặt trầm xuống nói “ngươi người này nói chuyện thực buồn cười, ta đổi người hay không hình như không phải việc của ngươi. Minh Nhã, chúng ta đi.”

Lam Tề sau khi sửng sốt, phản ứng cực nhanh, vươn tay chắn phái trước Lôi Tấn, gã vốn đã cảm thấy Lôi Tấn không giống như các giống cái khác, tính tình thẳng thắn, sẽ không để ý chút trêu chọc như vậy, nhưng thấy thế nào ý tứ lúc này đúng là trực tiếp trở mặt.

“ta hay nói giỡn thôi.” Lam Tề ý đồ muốn giải thích

“Lôi Tấn không thích ngươi, tránh ra.” Minh Nhã vươn cao móng vuốt chém xuống, Lam Tề thấy tình hình không tốt, lui sau từng bước, cũng không phải gã sợ, chính là có việc cầu người, thái độ cũng rất trọng yếu

Thừa dịp này, Lôi Tấn ba bước đi lên lưng Minh Nhã, vỗ vỗ đầu Minh Nhã, nói “Chúng ta đi.” Cái gói sò hến thực to vốn đã cột lên người Minh Nhã, nói đi là đi cũng rất tiện

“Uy, các ngươi từ từ.” Lam Tề chạy theo vài bước, thế nhưng tốc độ của Nhân ngư trên đất liền là không thể so sánh với thú nhân

“Lôi Tấn, người kia là ai?” khi bay lên cao, Minh Nhã kiềm chế không được hỏi

“Nam nhân của Bối Cách.” Lôi Tấn nhéo tai Minh Nhã nói

“Đó không phải là a cha của Bọt sao?” Y cảm thấy thái độ của Lôi Tấn vừa rồi đột nhiên biến thành rất tốt, tựa hồ là cố ý đi, nhưng mà vì cái gì không mang gã theo gặp Bọt?

“đúng vậy.” Nhưng mà thế thì sao, hắn vừa rồi đúng là cố ý, khiến cho Lam Tề không kịp trở tay, nhưng Lam Tề đã hai lần nhìn thấy hắn có liên quan đến Bối Cách, cho dù gã có nhất thời không kịp phản ứng, nhưng cũng sẽ rất nhanh tìm thấy sự liên hệ trong đó, nhưng chờ đến lúc gã tỉnh táo lại cũng đã muộn.

“Quả là một giống cái thông minh.” Lam Tề thu hồi ý cười vừa rồi, con ngươi nặng nề nhìn bóng dáng hai người rời đi, nói “Nghĩ làm vậy có thể giấu chỗ ở của Bối Cách sao?”

Lúc Lôi Tấn cùng Minh Nhã trở về. La Kiệt đang ở trong sân nghiền sữa đậu nành, thùng gỗ bên cạnh đã có hơn phân nửa. Ba người ăn chút cơm trưa không tính là sớm, Minh Nhã muốn đi đến chỗ thù vệ tuần tra của bộ tộc học hỏi một ít sự tình, La Kiệt cùng Lôi Tấn thì vào biếp tiếp tục làm đậu hũ của họ.

Bối Cách đang cùng Bọt ngủ trưa, Lôi Tấn nghĩ lấy tốc độ của Lam Tề trong nhất thời cũng không đến đây được, nghĩ thời gian vẫn còn nhiều, lên cũng không gấp gáp

Sau khi nghiền xong đậu nành, lọc bỏ bã đậu, đậy nồi lại bỏ lên bếp, đây chính là sữa đậu nành tinh khiết a. sau khi bắc nồi xuống, Lôi Tấn cùng La Kiệt mỗi người múc lấy một chén nóng hầm hập nếm thử hương vị.

“Cũng không tệ.” Lôi Tấn thổi thổi hai cái, một bên uống một bên không biết khiêm tốn tự khen ngợi mình, không biết là do cây đậu sinh trưởng tốt, hay là do tay nghề của mình lại tiến bộ, sữa đậu nành này so với ở hiện đại uống còn ngon hơn, không có một chút mùi đậu nào.

“Giờ cũng không phải lúc ăn cơm, hai người các ngươi trốn trong phòng bếp nóng nực để làm cái gì?” Tô Thụy gõ cửa thực lâu cũng không thấy có ai ra, lại nghe thấy trong bếp có động tĩnh ln tự đi vào.

“Nếm thử, đây là Lôi Tấn vừa mới làm đó.” Lôi Tấn múc cho Tô Thụy một chén

Tô Thụy cúi đầu uống hai ngụm, chưa từng dùng qua, nên lúc đầu có chút không quen với hương vị, thế nhưng thực sự thơm ngon

“Uống rất ngon, thứ này dùng cái gì làm vậy?” Tô Thụy hỏi

“Chính là những cây đậu kia.” Lôi Tấn chỉ chỉ vào nửa cái gói to còn đặt ở góc tường.

“Là cây đậu mà mọi người đều không thích kia sao? Lôi Tấn thực đúng là một giống cái có năng lực.” Tô Thụy cười tủm tỉm khích lệ nói

Lôi Tấn lau một giọt mồ hôi lạnh chỗ thái dương, thực sự không được tự nhiên chấp nhận cái câu gọi là khen ngợi này.

Tô Thụy lần này tới là để đưa cho Lôi Tấn giày mũ cùng bao tay, còn bỏ vào thêm hai đôi tất dày, tất cả đều được bọc trong một khối da thú mang tới

Sữa đậu nành bỏ xuống sẽ lạnh, Lôi Tấn bắt tay làm ít hậu hũ, mở miệng liền giữa Tô Thụy ở lại ăn đậu phụ, đậu hũ có thành công hay không là dựa trên ‘Một chút’ công phu này, nước mặn nhiều hay ít đều không được, có một ít thời điểm còn phải cho thực đều, Lôi Tấn một bên đổ từng chút, một bên cầm đũa quấy theo chiều kim đồng hồ.

Đậu phụ làm ra được nửa non chậu, tất cả đều dùng gạc bọc kĩ lại, sau đó dùng một tảng đá lớn ép hết nước trong chậu ra làm thành đậu hũ

Nói về cái gạc bọc đậu hũ này cũng có chút lai lịch, đây là do một loại kêu Nhện tơ vàng dệt ra, võng của chúng rất kín, lỗ rỗng chỉ lớn hơn một chút so với lỗ kim, thế nhưng toàn bộ võng lại rất nhỏ, lớn nhất cũng chưa đến nửa thước, cũng không thích hợp để nối lại, người trong bộ tộc thường dùng để bắt ít chim và bướm, nhưng Lôi Tấn thấy thứ này dùng để lọc vài thứ gì đó cũng không tệ, nên bảo Hi Nhã đi lên núi lấy vài miếng đem về.

Ngẫm lại trong nhà cũng không có đồ gia vị gì, Lôi Tấn lâm thời bỏ thêm hai trứng gà nho nhỏ, cắt thành tia, bỏ thêm hai muỗng thịt vụn trong nhà, lại rắc thêm ít hành

Đậu phủ vừa trơn lại vừa lon, bên trên có trứng cắt nhỏ, thịt vụn cùng hành, nhìn phi thường ngon miệng, Tô Thụy hiển nhiên càng yêu thích thứ này, liên tục khen ngợi. Giữa lúc đó Bối Cách cũng tỉnh, đi vào góp vui, bốn người chen chúc trong phòng bếp, vừa ăn vừa nói chuyện, không khí hoà thuận vui vẻ.

Những ngày như vậy trôi qua thực nhàn nhã, Lôi Tấn cũng không tự giác mà cảm thác, có lẽ vì sắp đi, mới có vẻ càng thấy quý trọng

Lúc sắp về, Lôi Tấn đưa cho Tô Thụy mang về một bát đậu phụ cùng hai khối đậu hũ, giao cho Tô Thụy đại khái cách nấu ăn

Buổi tối thừa dịp lúc mọi người không để ý, Lôi Tấn kéo Bối Cách sang một bên, đem chuyện hôm nay gặp được Lam tề nói cho y biết

“Ngươi trước đừng hoảng, ngẫm lại xem có chỗ nào tốt nhất để trốn không?” Tuy rằng Lôi Tấn cảm thấy trốn tránh như vậy, tổng không phải là một biện pháp tốt, nhưng nhìn bộ dáng sợ hãi quá độ của Bối Cách, hắn thấy trực tiếp đối mặt mà khuyên giải hiển nhiên sẽ không có kết quả

“Không có chỗ đi, ta lập tức sẽ bị gã bắt đi, chẳng lẽ ta thực sự không trốn thoát khỏi gã sao?” Bối Cách hai mắt vô thần ngã ngồi lên giường, hai tay thống khổ túm lấy tóc, nghĩ đến những ngày sẽ tiếp tục bị áp chế bắt buộc, y tình nguyện chịu chết

“Ngươi còn có Bọt nữa, ngươi định làm gì?” Lôi Tấn vừa nhìn thần sắc của Bối Cách đã biết y muốn làm gì, dù sao cái loại bộ dáng bị ép đến đường cùng này, hắn trước kia cũng thấy không ít

“Đúng, đúng vậy, ta còn có Bọt. Ta không thể chết được.” Bối Cách dựng dậy tinh thần, đem Bọt đang ngủ say trong thùng tắm bế lên mạnh mẽ ôm vào trong ngực

Có thể do bị đau, nên Bọt ‘Oa’ một tiếng khóc lớn.

“Bối Cách, ngươi hiện bình tĩnh một chút. Lam Tề còn chưa có tới, ngươi nhìn xem bộ dáng hiện tại của ngươi là gì, ngươi mau buông tay, ngươi làm Bọt bị đau.” Lôi Tấn đem Bọt ôm qua, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng bé

“Lôi Tấn, ta nên làm cái gì bây giờ, ta không thể rơi vào tay gã nữa, ta nên làm cái gì bây giờ?” Bối Cách thực sự không có chủ ý, nguyên tưởng rằng trốn được đến Báo tộc xa xôi là đã có thể, không nghĩ tới Lam Tề lại thực sự truy theo tới đây.

“ta nhất thời cũng không nghĩ ra được biện pháp gì.” Lôi Tấn nhăn mày nhíu mặt, bộ tộc thì lớn như vậy, muốn giấu một người  cũng không phải chyện thực sự dễ dàng, nếu như Lam Tề không biết Bối Cách ở đây thì còn dễ hồ lộng cho qua, thế nhưng gã hiện tại lại trực tiếp chạy tới đây bắt người, thực đúng là khó đối phó, tuy hắn không biết thân phận chân chính của Lam Tề là gì, thế nhưng lấy địa vị tộc trưởng bộ tộc của a cha Bối Cách mà còn không thể bảo hộ được Bối Cách, có thể thấy được bối cảnh của Lam Tề lớn đến mức nào, thừa dịp gã đơn độc muốn hạ thủ thì không thể được, như vậy có thể khiến bộ tộc xảy ra đại chiến, huống hồ Lam Tề thực sự là a cha của Bọt. Nói như thế nào thì chuyện đi làm thịt cha người ta cũng không phải là chuyện tốt đi.

Đem Bối Cách đi trốn? Đây cũng không phải biện pháp hay, bên ngoài bộ tộc ngoài thảo nguyên thì là rừng rậm, thời tiết lại đang chậm rãi chuyển lạnh, Bối Cách mang theo Bọt có thể trốn đến đâu.

“Ta thấy với tốc độ của Lam Tề, nếu không có ai giúp, ít nhất cũng phải mất vài ngày mới đến đây được, trong mấy ngày này chúng ta nhất định có thể nghĩ ra biện pháp.” Giọng nói của Lôi Tấn vô cùng khẳng định, kỳ thực trong lòng lại không có đến một ý nào.

Bối Cách thấy Lôi Tấn an ủi, trái tim cũng chậm rãi khôi phục.

Lôi Tấn lại khuyên thêm vài câu nữa, đem Bọt đã ngủ một lần nữa thả vào thùng tắm, lúc này mới ra ngoài, lúc quay đầu đóng cửa vừa lúc thấy Bối Cách cúi đầu ngồi bên thùng tắm, không biết đang suy nghĩ gì.

Lôi Tấn trở về phòng, nước ấm trong thùng tắm đã chuẩn bị tốt, Hi Nhã giúp hắn cởi quần áo, đem Lôi Tấn bỏ vào nước, bản thân cũng đi theo vào.

Cũng may thùng tắm trong nhà đủ lớn, Lôi Tấn nhướn mày, cũng không ngăn cản, chính là nhắm mắt lại, hai cánh tay tuỳ tiện khoác lên trên thùng tắm, mặc cho Hi Nhã lau trước lau sau

“Hôm nay ra ngoài có mệt không?” Hi Nhã một bên tắm, một bên không quên nhân cơ hội chiếm chút tiện nghi, theo ái muội từ từ tiến đến, hô hấp của Lôi Tấn cũng trở lên dồn dập hơn.

“Hoàn hảo.” trên mặt Lôi Tấn bắt đầu ửng hồng, chính là cố chấp nhắm chặt mắt lại, không muốn mở ra.

Hi Nhã tựa hồ cũng không thèm để ý, hôn hôn càng thêm tuỳ ý, nhấc mông Lôi Tấn lên di chuyển ngồi lên trên chân của mình.

“Ngươi…” Cảm nhận được sự khác thường dưới thân, Lôi Tấn mở mắt ra, hung hăng trừng y.

“Nếu đúng là tắm rửa, đương nhiên là trong ngoài đều phải rửa.” Hi Nhã lưu manh cười cười, thử di chuyển ngón tay nằm trong người Lôi Tấn, nói “Đừng nhìn ta như vậy, sẽ làm ta nghĩ ngươi không muốn ngón tay, mà là muốn ta…”

“Câm miệng…” Thanh âm Lôi Tấn thực sự không ổn, người này da mặt dầy thực sự không có ai có thể so sánh, thế nhưng thân thể hắn lại không tự giác mà hùa theo, theo ba ngón tay đè ép của Hi Nhã mà nhẹ nhàng vặn vẹo

“Được rồi, ta không nói nữa, ngươi cũng đừng cử động.” cái mông nhẵn nhụi của Lôi Tấn đè nặng nơi đó của chính mình, là một nam nhân cũng nhịn không được, Hi Nhã thở dốc một tiếng, tách khớp hàm Lôi Tấn xông vào, quấn lấy đầu lưỡi, dây dưa lẫn nhau.

Ngón tay Hi Nhã xoay tròn càng lúc càng nhanh, càng lúc càng sâu, móng tay cái còn thỉnh thoảng quét qua nội bích mềm mại

Mười ngón tay của Lôi Tấn bấu mạnh lên vai Hi Nhã, thân thể căng cứng, hơi thở hổn hển mà phóng xuất

Mặc Nhã mệt mỏi xoa xoa mi tâm, đi vào, thấy tư thế tay chân tương liên của hai người, chỉ xoay người đóng kín cửa lại, hỏi “Tắm xong chưa? Đừng để bị cảm lạnh.”

“Xong rồi, ngươi đem Lôi Tấn ôm ra ngoài trước đi, ta tắm thêm một lúc nữa.” Bọn họ nhất định là đã đắc tội Thanh Kiều dược sư, thế nhưng lại phải chịu tra tấn như vậy, cho dù có bắt đầu đến lúc làm những công tác thích hợp để khai thác (mở rộng) sản đạo, nhưng lại không cho người ta đi vào. Nếu cứ tiếp tục thế này, y hoài nghi bản thân đến ngày nào đó sẽ thực sự không được

Mặc Nhã từ trên giường cần đến một cái thảm mềm mại đem Lôi Tấn bọc lại lau khô sạch sẽ, rồi bỏ vào ổ chăn

Hiện tại tay chân của Lôi Tấn đã có chút sưng phù, mỗi tối đều phải xoa bóp, mới có thể ngủ ngon.

“Ngươi hôm nay đi đâu, sao trễ thế mới về?” Lôi Tấn thấy Mặc Nhã thực sự mệt muốn chết đi được

“Gần đây đều đang thương lượng cái ý tưởng àm ngươi đã đưa ra, kỳ thực không có việc gì, chính là thời gian thảo luận dài quá.” Mấu chốt là bị mấy lão nhân cố chấp ôn ào muốn chết, đến giờ lỗ tai y vẫn còn ong ong, vốn rõ ràng là một chuyện thật sự rất tốt, đại bộ phận trong tộc đều đã đồng ý, lại cứ thảo luận không dứt, làm đầu y muốn nổ tung.

“Ngươi ăn gì chưa?” Lôi Tấn miễn cưỡng nhấc lên chút tinh thần hỏi, không có biện pháp, trời lạnh được tắm nước ấm, phóng tích một lần, lại có thêm người mát xa cho, thư thái như vậy, không buồn ngủ mới là lạ

“ăn rồi, đậu hủ ăn rất ngon”

“Ừ, thích là tốt rồi.” Lôi Tấn than một tiếng, mí mắt dần hạ xuống

“Ngủ đi.” Mặc Nhã giúp hắn lật người, nâng một cái chân khác của Lôi Tấn lên tiếp tục xoa bóp

“đúng rồi, ta có một chuyện muốn nói cùng các ngươi.” Vừa lúc Hi Nhã đang lau mái tóc ướt sũng đi tới, Lôi Tấn duy trì tia thanh tỉnh cuối cùng, đem chuyện của Bối Cách nói hết ra một lượt với hai người

“Đừng lo lắng chuyện này, chúng ta sớm đã có cách. Ngày mai sẽ nói cho ngươi biết.” Lòng bàn tay ấm áp của Hi Nhã phủ lên mí mắt của Lôi Tấn, nhẹ giọng nói “Mau ngủ.”

Bọn họ đã nói có, hẳn là thực sự đã có biện pháp, Lôi Tấn yên tâm.

Lam Tề tới sơm hơn dự đoán của họ, chỉ mất có năm ngày, đã tới Báo tộc bộ tộc, tuy rắng bọn Hi Nhã đã sớm cùng tộc nhân trong tộc nói qua, cao thấp đều nhất nói chưa từng thấy qua Nhân ngư nào, nhưng họ cũng biết này căn bản không lừa được Lam Tề, chỉ là kéo dài thời gian mà thôi.

Lam Tề đợi ở bộ tộc đã hơn một thàng, một chút ý tứ muốn đi cũng không có, gã trụ trong nhà của tộc trưởng An Bố, công việc mỗi ngày là đi dạo trên đường, mang theo ít đặc sản của Nhân ngư bộ tộc trao đổi với người khác, nhân duyên trong đó cũng không tệ lắm, bất quá tựa hồ không có nghe nói gã hỏi thăm chuyện của Bối Cách từ ai, lúc này mới có vẻ càng thêm khả nghi, Lôi Tấn đối với nam nhân này cẩn thận đề phòng, tựa như lúc này.

“ Như thế nào mỗi lần ta đến, đều giống như không được chào đón vậy?” Lam Tề nhàn nhã đá chân, nửa tựa lên cánh cửa ngoài nhà La Kiệt, đối với Lôi Tấn đang ở trong sân vội vã bận rộn mở miệng hỏi

“Thì ra ngươi cũng biết?” Lôi Tấn tựa hồ rất bất ngờ nhấc khoé miệng châm chọc nói, mỗi ngày đều đến báo danh một lần, cho dù có giả bộ cũng mệt được không?

“Vậy nói cho ta biết Bối Cách ở đâu?” Sắc mặt Lam Tề trầm xuống, kiên nhẫn hơn một tháng đã dùng hết, khí thế sắc bén trên người không hề che giấu, cao ngạo trời sinh toát ra từ trong xương cốt. Gã biết hỏi người khác cũng vô dụng, hành tung của Bối Cách tuyệt đối không thoát ly quan hệ với người một nhà này

“Ta sao biết vỏ sò hay con cua của ngươi ở đâu?” Ánh mắt Lôi Tấn cũng không thèm chớp một cái mở miệng phủ nhận, xoay người khinh thường bĩu môi, dựa, hù ai đó? Lão tử đây là bị hù mà lớn lên đó

“Ngươi muốn cái gì, ta đều đồng ý, chỉ cần ngươi nói cho ta biết Bối Cách ở đâu.” Hơn một tháng, cái nam nhân tên Lôi Tấn này như thế nào khó quấn lấy quá vậy.

“Ta muốn ngươi biến nhanh đi, đừng có làm phiền ta.” Cứng rắn không được, thì mềm mại, đáng tiếc bản thân hắn hắn cứng mềm đều không ăn, người này thực sự đã đi một chuyến vô ích

Lam Tề oán hận khẽ cắn môi, xoay người ly khai, Lôi Tấn đứng thẳng người, sờ sờ cái bụng đã hơn bảy tháng của mình, hướng mắt ra ngoài cửa nhìn thoáng qua, xác nhận gã đã đi, mới đỡ thắt lưng về phòng ngồi

Bối Cách được họ an trí tại thụ phòng (nhà cây) ở chỗ tị nạn trước kia, tuy bọn Hi Nhã đã sớm thu dọn qua, cũng đủ giữ ấm, thế nhưng hiện tại đã bắt đầu vào đông, thời tiết càng lúc càng lạnh, Bối Cách thì không sao, cũng không biết Bọt có chịu nổi không. Hắn ở nhà hấp dẫn sự chú ý của Lam Tề, La Kiệt hôm nay đem đồ lên núi cho Bối Cách, các thú nhân trong tộc đều đang chuẩn bị cho lần vây săn cuối cùng trước mùa đông ở trong rừng rậm, nhiều chuyện quấn thân, tự nhiên không thể đem tinh lực mỗi ngày đặt lên chuyện này. Nhưng cứ trốn như vậy, chung quy cũng không phải cách giải quyết, nhưng hiện tại lại là biện pháp duy nhất

“Bọn họ hiện thế nào?” La Kiệt vào cửa cởi mũ cùng khăn quàng ra, quay người đóng cửa. lúc trở vào Lôi Tấn liền đưa cho y một ly nước ấm

“Bọt phát sốt.” La Kiệt nhận cái ly, ủ vào trong tay, trên núi rất lạnh, đi có một lúc, đã lạnh không chịu được

“Thực sự không ổn, chúng ta trước đem Bọt đón về.” Lôi Tấn nghĩ một chút rồi nói, Lam Tề hẳn còn chưa biết sự tồn tại của Bọt, có lẽ có thể giấu Bọt được

La Kiệt uống vài hớp nước ấm, nói “Ừ, ngươi xem hôm nay lạnh đến lợi hại, chỉ sợ trận tuyết đầu mùa sắp đến, ngày mai ta đi đón Bọt về đây. Hôm nay bé còn sốt, Bối Cách không thể yên tâm.”

Lôi Tấn đẩy cửa sổ ra thành một cái khe, nhìn những đám mây dầy đặc bên ngoài, thực sự muốn tuyết rơi, ngày trôi qua thực nhanh, nơi này đã vào đông rồi

“Bọt phát sốt có nghiêm trọng không?”

“Bây giờ có vẻ không sao, vẫn ổn, trước đó chúng ta cũng đã chuẩn bị chút thảo dược, Bối Cách đã cho bé uống một ít, phỏng chừng qua đêm nay sẽ có thể chuyển biến tốt.”

“Vậy là tốt rồi.” Lôi Tấn sờ sờ bụng mình, hắn tổng cảm thấy tiểu tử trong bụng mấy ngày hôm nay di chuyển đến lợi hại, chẳng lẽ là một thú nhân bảo bảo, không đến tám tháng sẽ ra đời, bất quá vừa nghĩ đến trong bụng mình có một con báo con, Lôi Tấn vẫn cảm thấy có chút khó có thể chấp nhận. Đối với đứa bé này, Lôi Tấn cũng không muốn bỏ vào quá nhiều tình cảm, dù sao hắn cũng chưa bao giờ chờ mong bảo bảo này

Trước khi bình minh tới là khoảng thời gian tối tăm nhất, Mặc Nhã nghe thấy động tĩnh rất khẽ, mở mắt, mái tóc Lôi Tấn hỗn độn, nghiêng người nằm trong ngực y, dưới đôi mắt có một quầng xanh, mấy ngày nay, buổi tối Lôi Tấn đều không thể ngủ yên ổn, cả đêm đều thức dậy đến mấy lần, Mặc Nhã biết trong người hắn rất khó chịu, mỗi lần nhìn thấy hắn nhẫn nại nhíu mày, đều đau lòng đến không chịu được, chỉ có thể một lần lại một lần xoa bóp toàn thân cho hắn

Hi Nhã hiển nhiên cũng nghe thấy động tĩnh đó, lúc Mặc Nhã đi ra ngoài thì Hi Nhã cũng đã mặc xong quần áo.

Hi Nhã ý bảo trong phòng, Mặc Nhã gật gật đầu, nhỏ giọng nói “Gây sức ép một đêm, ngủ không ngon, vừa mới ngủ, hắn phỏng chừng còn có thể ngủ thêm một lúc nữa, chúng ta ra ngoài xem.”

Hai người vừa mới ra cửa, thì nhìn thấy dưới tàng cây cách đó không xa, Bối Cách trong ngực ôm Bọt bị một nam nhân kháp cổ, đè ở trên cây

Nghe thấy có người tới, Bối Cách miễn cưỡng quay đầu kêu cứu “Mặc Nhã, cứu ta.”

“Lam Tề, ngươi trước buông tay.” Mặc Nhã xoa bóp thái dương đang đau nhức, không cần nghĩ cũng biết nam nhân này là ai, một cục phiền toái

“Thì ra lại là ngươi.”  Đôi mắt xanh của Lam Tề quét về trên gương mặt Bối Cách, cười lạnh nói “Thì ra đây là nam nhân mà ngươi tâm tâm niệm niệm a, nói như vậy nghiệt chủng này, chính là do ngươi cùng y sinh?”

“Ngươi không được đụng vào Bọt.” Bối Cách siết chặt cánh tay bảo vệ đứa nhỏ trong ngực

“Ta nói, ngươi trước có thể nhìn xem đây là chỗ nào không?” Hi Nhã xoa xoa tay áo, không chút để ý mở miệng

“Thì ra không chỉ có một người sao? Bối Cách, ngươi thực đúng là lợi hại, chẳng lẽ ngươi chưa từng nói cho họ biết, ngươi đã từng ở dưới thân ta thích đến đòi sống đòi chết sao?”

“Lam Tề, ngươi vô sỉ, ngươi buông ta ra, ngươi buông ta ra.” Sức lực của Bối Cách không lớn, trong lòng lại còn đang ôm Bọt đang sinh bệnh, thế nhưng Bối Cách cũng vẫn đem hết toàn bộ sức lực ra để giãy dụa nên cũng khiến cho Lam Tề nhất thời không khống chế được

“Ngươi lại khẩn cấp muốn lao vào lòng họ như thế sao?” Lam Tề bị lòng đố kị che lấp lý trí, hơn một tháng qua, gã ban ngày làm bộ không có việc gì đi lại trong bộ tộc dò tìm tung tích của Bối Cách, ban đêm lại từ một nơi rất xa canh giữ trước nhà Lôi Tấn, chờ được lại thấy Bối Cách muốn vội vã rời đi

Hi Nhã cùng Mặc Nhã vừa thấy là biết hiện tại có giảng đạo lý gì cũng không vào đầu người này, vì tránh cho Lam Tề xúc động quá mà bóp chết Bối Cách, họ chỉ có thể động thủ trước đem người đoạt đến rồi nói

Chính là sau đó, biến cố đột nhiên xảy ra, Bọt sốt cao, ở trong ngực Bối Cách nhắm mắt khóc ầm lên, Lam Tề thấy trên mặt Bối Cách không che dấu đau lòng, trong lòng căng ra, vung tay tóm lấy Bọt ném ra ngoài, bổn ý (ý kiến ngốc) của gã là muốn ném cho bọn Hi Nhã, nhưng hai người Hi Nhã lại đúng lúc bổ nhào qua để chuẩn bị động thủ, thế nên bỏ lỡ bé, Bọt bị quăng về phía vách đá

“Bọt…” Bối Cách tê tâm phế liệt hô một tiếng, đột nhiên bột phát sức mạnh đẩy Lam Tề ra, sau đó đánh móc một cái vào gáy, thế nhưng đã muộn, Bọt sắp đụng phải vách đá

Lôi Tấn cũng không hề ngủ, hắn sợ bọn Mặc Nhã lo lắng, nên mới giả bộ ngủ, nhưng mà động tĩnh ngoài cửa lớn như vậy hắn làm sao có thể không nghe thấy, vừa mới mở cửa đi ra, thì nhìn thấy một màn nguy hiểm này, hắn không có thời gian suy xét vội vã chạy nhanh tới, vươn tay nắm vai Bọt kéo vào trong ngực, nhưng mà nương theo lực đạo lại khiến cho cả người hắn hung hăng va vào vách đá.

Trong bụng lập tức truyền đến đau đớn kịch liệt, làm trước mắt hắn hoá thành màu đen, Lôi Tấn theo bản năng dùng tay trái trống không ôm lấy bụng “hài tử của ta.”

“Lôi Tấn.” Biến cố phát sinh quá nhanh, bọn họ căn bản không kịp ngăn lại

“Hi Nhã, đứa nhỏ…” Lôi Tấn đau đến run miệng, năm ngón tay xanh trắng gắt gao túm lấy ống tay áo của Hi Nhã cách hắn gần nhất

“Bối Cách…” Lam Tề đỡ Bối Cách đã ngã trên đất một lúc lâu vẫn chưa đứng dậy lên.

“Lam Tề, cả đời này ta sẽ không tha thứ cho ngươi, ngươi đã giết con của ngươi, Bọt là hài tử của ngươi, ngươi đã tự tay gtiết nó.” Bối Cách biết sự tình đã không thể vãn hồi, tận mắt nhìn một màn nhẫn tâm con mình bị ngã chết, nên Bối Cách tự nhiên không phát hiện Bọt đã được cứu

“Nó là con ngươi, Lam Tề.” Khoé miệng Bối Cách nhếch lên ý cười trả thù độc ác, không có Bọt, Bối Cách cũng không có gì phải để ý nữa, thế nhưng y muốn người nam nhân này vĩnh viễn phải sống trong hối hận.

“Ngươi nói cái gì?” Lam Tề trong mắt tràn đầy khiếp sợ không thể tin được

Mặc Nhã mặt không chút thay đổi đem Bọt đã bị hù đến bất tỉnh nhét vào trong ngực Bối Cách, lại đưa tay tàn nhẫn đấm cho Lam Tề một quyền, con ngươi hắc ấm tràn ngập huyết tinh lạnh lẽo, nói “Nếu Lôi Tấn xảy ra chuyện gì, mặc kệ phải trả giá thứ gì, ta cũng muốn ngươi đem mạng đền lại.”

“Có thể phải sinh non, về bếp đốt chút nước ấm chuẩn bị.” Thanh Kiều dược sư nhìn một chút. Nhưng Lôi Tấn lại ôm bụng cuộn mình trên giường bán hôn mê, lại cự tuyệt ông lại gần, ông thực sự không thể làm xác nhận cuối cùng.

Lôi Tấn cảm giác xung quanh vừa lạnh vừa tối, nhìn không thấy thứ gì đó, tựa như trước đây hắn vô số lần lưỡng lự trên đường cái giữa đêm đông, chung quanh chỉ có một mình hắn, hắn thật sự lạnh không chịu nổi

Không đúng, là đứa nhỏ, bụng đau dữ dội, không ngừng đè ép hướng về phía sau, nhưng hắn biết đứa nhỏ còn chưa có đủ tháng, cứ như vậy đi ra, đứa nhỏ có thể không đảm bảo, Lôi Tấn theo bản năng ôm bụng muốn lưu lại bé, đây là con của hắn, nhưng mà nửa người dưới lại truyền đến đau đớn lần sau mạnh hơn lần trước, khiến hắn biết, đứa bé này sắp giữ không được

“Lôi Tấn, Lôi Tấn, đừng sợ, bọn ta đều ở đây.” Mặc Nhã hiện tại cũng không biết phải làm gì, khẩn trương đến mức đầu đầy mồ hôi, y nhìn Lôi Tấn tựa hồ lạnh đến phát run, liền gắt gao ôm lấy hắn, môi dán lên môi hắn hôn hôn an ủi.

“Mặc Nhã, đứa nhỏ… Không đủ tháng…” Lôi Tấn đáu nhức tỉnh lại, mặt nhăn nhó, cúi đầu thở hổn hển

“Không có chuyện gì, không có chuyện gì, Thanh Kiều dược sư nói đứa nhỏ sinh non sáu tháng cũng có thể sống được, bảo bảo của chúng ta đã hơn bảy tháng rồi, cũng sắp tám tháng, đi ra cũng không có chuyện gì.” Hi Nhã ngồi bên giường, namứ tay Lôi Tấn, cũng may Lôi Tấn không gạt bỏ bọn họ lại gần

Lôi Tấn cắn môi không nói ra lời, chỉ thẳng tắp nhìn chamừ chằm vào Hi Nhã

Hi Nhã hiểu ý tứ của hắn, để cho Thanh Kiều dược sư ntưk mình đi qua nói với hắn. Đợi cho xác nhận xong, hắn mới sờ sờ bụng, ý đồ làm cho toàn thân mình thả lỏng ra.

Thanh Kiều dược sư thấy Lôi Tấn đã tỉnh, liền chuẩn bị qua cởi quần của hắn, nhưng Lôi Tấn lại kháng cự dữ dội, đành phải để cho hai người Hi Nhã cùng Mặc Nhã đến, Mặc Nhã ôm Lôi Tấn gối lên chân của mình, Hi Nhã nâng chân hắn lên rồi đem quần cởi xuống, cùng với áo bông ném qua một bên, rồi tìm một kiện áo vải bông khô mát thay cho hắn

“Đem chân hắn tách ra một chút.” Thanh Kiều dược sư vẫn không nhìn thấy rõ lắm

“ta không muốn…” Trước mắt nhiều người ngoài như vậy, tư thế mở rộng hai chân làm cho Lôi Tấn cảm thấy thực mất mặt

“Không có việc gì, sinh đứa nhỏ đều là như vậy, Thanh Kiều dược sư chỉ muốn giúp bảo bảo nhanh chóng đi ra thôi.” Mặc Nhã lấy khăn tắm giúp hắn lau đi mồ hôi lạnh trên mặt

“Lần sau đổi ngươi đến sinh.” Nói không đau không ngứa như vậy, đương nhiên hiện tại đau cũng không phải là ngươi

“được được…” Mặc Nhã lung tung đồng ý, cũng không biết mình rốt cuộc đi đồng ý cái gì, chỉ biết bất luận Lôi Tấn lúc này nói cái gì y đều phải đồng ý

Theo hai chân tách ra, từ chỗ bí ẩn phía sau chảy ra một ít chất lỏng dinh dính

“Nước ối vỡ rồi, ngươi thử xem đã mở được mấy ngón tay?” Thanh Kiều dược sư lần này học thông mình, bảo Hi Nhã đến làm

Hi Nhã nói con số, Thanh Kiều dược sư nói không được, còn phải chờ thêm một chút

“Nhưng Lôi Tấn đau đến lợi hại như vậy…” Hi Nhã sốt ruột tay cũng không biết lên đặt chỗ nào

Thời gian từng chút trôi qua, đau đớn của Lôi Tấn lần lượt tăng lên, nhưng Thanh Kiều dược sư vẫn nói không được

Trời đã sáng, bên ngoài nổi gió, gió Bắc vù vù đập lên song cửa sổ, nhưng người trong nhà lại không hề phat giác, ai ai cũng nóng đến mức đầu đầy mồ hôi

Thanh Kiều dược sư làm nghề này tới nay cũng có hơn ba mươi năm, vốn rất bình tĩnh, nhưng có lẽ do kích động của Hi Nhã cùng Mặc Nhã lôi cuốn, làm cho bản thân ông cũng có chút nôn nóng bất an, hiện tại cuối cùng chỉ còn có La Kiệt là bảo trì được chút bình tĩnh, thai đầu luôn rất khó, phỏng chừng một lúc nữa cũng chưa sinh được, liền đi hâm nóng cháo, mỗi người đều uống một chút

Trong bụng Lôi Tấn trở quấy khó chịu, hắn sao có tâm tình ăn cơm, Hi Nhã cùng Mặc Nhã khuyên lừa mãi mới cho hắn ăn được một chút, đứa nhỏ còn không biết bao giờ mới ra, nhất định phải duy trì được một chút thể lực

Một buổi sáng trôi qua, Lôi Tấn đã đau đến mức bất tỉnh mấy lần, nhưng đứa nhỏ đột nhiên lại không có động tĩnh, thế nhưng Thanh Kiều dược sư đã biết thời gian không còn nhiều lắm, nước ối đã vỡ, nhưng đứa nhỏ lại chưa tiến vào sản đạo, đến lúc đó làm sao sinh, cả đứa nhỏ và người lớn khi đó đều phải chịu tội

“Hi Nhã, Mặc Nhã, các ngươi giữ chặt tay chân Lôi Tấn đừng cho hắn cử động.” Thanh Kiều dược sư vén tay áo lên

“Lôi Tấn đang ngủ, chờ hắn tỉnh hãy làm đi.” Hi Nhã thực sự không đành lòng, tuy rằng không biết Thanh Kiều dược sư muốn làm gì, nhìn Lôi Tấn đau đến tận trưa, thực vất vả mới có thể ngủ, hơn nữa xem tư thế này, Lôi Tấn khẳng định sẽ chịu khổ sở

Mặc Nhã nhìn qua cũng là ý tứ này

“Hai người các ngươi đừng có hồ đồ, nghe lời Thanh Kiều dược sư đi, để càng lâu đối với Lôi Tấn càng không tốt.” La Kiệt nhẹ giọng trách cứ họ, đây đều là bệnh chung của ba ba

Thanh Kiều dược sư thở dài, quay đầu đối với La Kiệt nói “Ngươi cũng qua giúp đi.”

La Kiệt hiểu được ý của ông, đáp ứng một tiếng, hai người bốn cánh tay đặt lên bụng Lôi Tấn bắt đầu đè xuống

“đừng động… đau quá…” Lôi Tấn giãy dụa kịch liệt, Hi Nhã cùng Mặc Nhã sợ hắn tự thương tổn bản thân, chỉ đành chặt chẽ giữ chặt tay chân hắn.

“Ngươi đừng di chuyển, cố giữ chút khí lực…” Thanh Kiều dược sư dừng lại lau mồ hôi

“Mệt quá… để ta ngủ một chút là được.” Lôi Tấn đã không còn khí lực gì, sắc mặt thực sự tái nhợt

“Không được để cho hắn ngủ nữa, các ngươi nói chuyện với hắn đi.” Thanh Kiều dược sư lại bắt đầu, trên tay tăng thêm khí lực, làm Lôi Tấn đau đến chết đi sống lại, nhiều năm như vậy hắn chưa từng chịu đựng tổn thương nào đau đớn như vậy.

“Lôi Tấn, ngươi mạnh lên, ta có thể nhìn thấy đầu đứa nhỏ rồi, là một bảo bảo giống cái, ngươi dùng thêm chút lực, đứa nhỏ lập tức sẽ ra.” Ở dưới tay hai người liên tục ấn xuống, La Kiệt rốt cục cũng nhìn thấy đứa nhỏ

“Ta… không có khí lực…” Toàn thân Lôi Tấn giống như vừa được vớt từ trong nước ra. Trong mùa đông toàn thân hắn chỉ có một kiện quần áo đã ướt sũng mồ hôi

“Vẫn không được, cứ như vậy đứa nhỏ không thể ra, nhất định phải chuẩn bị dược trợ sản, nếu tiếp tục như thế này nhất định phải uống.” Thanh Kiều dược sư thấy Lôi Tấn như vậy cũng đau lòng, thế nhưng một người khi đã làm a sao thì nhất định phải chịu được

“Ta đi, đại ca, ngơi tới đây.” Mặc Nhã sờ sờ mái tóc ướt sũng mồ hôi của Lôi Tấn, thấy trong đôi mắt đỏ bừng của hắn mang theo vài phần cảm xúc muốn giữ y ở lại, nên nhẹ giọng khuyên “Ta thực sự sẽ nhanh quay lại thôi, chúng ta cùng nhau nhìn bảo bảo ra đời.”

Thanh Kiều dược sư lấy từ trong hòm thuốc ra dược trợ sản giao cho Mặc Nhã.

“Ngươi kiên trì một lát, đứa nhỏ rất nhanh sẽ đi ra, đến lúc đó ngươi có thể hảo hảo ngủ một giấc.” Hi Nhã đỡ đầu Lôi Tấn dựa lên trên chân mình, nắm tay Lôi Tấn không ngừng nói “Đừng sợ, đừng sợ.”

“Hình như người sợ hãi là ngươi.” Lôi Tấn không có khí lực gì nói, cánh tay Hi Nhã cứ run rẩy không ngừng, cổ họng Lôi Tấn có thể vừa rồi kêu quá lớn, nên hiện tại khàn khàn đến lợi hại

Hi Nhã cười khổ một tiếng, y cũng phát hiện, nhưng mà bản thân y không khống chế được a.

Thời gian ấm áp bình tĩnh cũng không có kéo dài được bao lâu, Thanh Kiều dược sư lại nhẫn tâm đè xuống

Đau đớn mãnh liệt làm cho Lôi Tấn muốn bảo trì thanh tỉnh cũng khó, chỉ có thể mơ mơ màng màng hô lên tên của bọn họ, một hồi Hi Nhã, một hồi Mặc Nhã.

Nhìn sắc trời, tuyết sắp rơi, Mặc Nhã hít sâu vài hơi, ít nhiều ổn định cảm xúc của mình, mới đem cái bếp nhỏ để đun thuốc đốt lửa, đem thảo dược cùng nước bỏ vào ấm sắc, lấy miếng vỏ cây quạt lửa, bảo bảo sắp ra đời, rõ ràng là một chuyện rất vui vẻ, nhưng bản thân y lại luôn có cảm giác không ổn, lái đi cũng không được, chỉ đành cho là bản thân nghĩ quá nhiều, Lôi Tấn cùng đứa nhỏ đều không thể có chuyện gì, bọn họ nhất định còn có rất nhiều năm chung sống cùng nhau

Mặc Nhã bắt buộc bản thân phải bình tĩnh lại, cho thêm một miếng củi vào lửa, trời hôm nay cũng thật lạnh, lần trước mua cho bảo bảo miếng da thú nhỏ của loài Chồn địa cực có thể giữ ấm tốt nhất vừa lúc có thể đem ra dùng rồi.

Chờ Mặc Nhã bưng thuốc đã được nấu xong ra, trên bầu trời hôm nay đã bắt đầu phiêu phiêu những hạt tuyết đầu mùa. Mặc Nhã bước nhanh hơn, muốn nói cho Lôi Tấn tin tức này, tối qua trước khi ngủ, Lôi Tấn vẫn còn hỏi, bao giờ thì có tuyết rơi

Mặc Nhã vừa bước tới cửa, vừa lúc Hi Nhã với anh mắt đỏ ngầu, tay ôm một tã lót nhỏ bằng da thú màu đen đi ra, im lặng lắc đầu, chén thuốc trong tay Mặc Nhã rơi xuống đất, dược thuỷ màu đen chảy đầy trên đất

“Là một bảo bảo giống cái tóc đen, ngươi nhìn một cái đi, ta phải đưa nó đi.” Cách nói của người nơi đây là trẻ chết non thì không thể hạ táng, nhất định phải nhanh chóng tiễn đi, nếu không nó sẽ lưu luyến bên người a sao của mình, vĩnh viễn không được giải thoát, còn có thể làm giảm thọ a sao của mình. Tuy không biết lời này là thực hay giả, nhưng bọn họ cũng không có cách lựa chọn nào khác.

“để ta đưa nó đi đoạn đường cuối.” Mặc Nhã giang hai cánh tay, đem đứa nhỏ ôm đến, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng nhăn nhó, ngũ quan còn chưa nảy nở, nhìn không ra giống ai, chính là nó rất nhẹ, ôm vào trong ngực gần như không cảm thấy sức nặng gì.

“Ngươi về sớm một chút, lúc ấy Lôi Tấn ngất đi, không ổn lắm.” Hi Nhã nhìn bóng dáng cô độc dần dần đi xa, nghĩ nghĩ, lại nói thêm một câu, thế nhưng cũng không xác định Mặc Nhã có nghe thấy không

“Bảo bảo, con quả nhiên là không muốn tới thế giới này a, là chúng ta miễn cưỡng con, a sao của con cũng không thể nhìn con một cái, con cũng chưa có mở to mắt ngắm nhìn thế giới này.” Mặc Nhã đem tã lót cuốn kĩ cho đứa nhỏ, cuối cùng một lẫn nữa sờ sờ gương mặt bé nhỏ, đem phần da thú dư ra trên đỉnh đầu phủ lên mặt bé, “Bảo bảo, đây là nơi a cha thường xuyên mang a sao của con đến xem mặt trời mọc, ánh mặt trời mỗi ngày đều đến nơi đây chăm sóc trước, nơi này thực sự rất ấm áp, bảo bảo, lên đường đi thôi, a cha phải về nhìn a sao của con, hắn tuy rằng ngoài miệng luôn nói không muốn có con, thế nhưng hắn cho tới tận bây giờ vẫn không thể thực sự quyết tân, nên hiện tại hắn nhất định sẽ rất khó chịu.”

Tuyết rất lớn, rất nhanh che lấp miếng tã lót màu đen, trong phút chốc Mặc Nhã xoay người rời đi, nước mắt rơi như mưa, thế nhưng vẫn không quay đầu lại nhìn một cái

Bảo bảo đầu tiên của họ đã ra đời trong trận tuyết đầu tiên của mùa đông, đến đây, rồi cũng rất nhanh ra đi.