Thú Nhân Chi Lưu Manh Công

Chương 125: Bình an cùng vui mừng



Lúc này là vào giữa hè, lượng mưa nhiều, thường ngày xuất môn đị dạo một chút, ngay cả không khí đều tươi mới mà ẩm ướt, càng miễn bàn đến sơn cốc sâu thẳm màu lục bảo kia, mạn sườn núi được quấn quanh bởi nhiều loại tiên diễm tươi đẹp, tất cả đều được tẩm bổ no căng đầy đủ, tựa như có thể chảy ra nước

Thời gian mang thai của Lôi Tấn đã tiến vào tháng thứ năm, không biết có phải do canh của Hi Nhã quá bổ dưỡng hay không, nhưng bụng của hắn càng ngày càng lớn hơn, cánh tay cùng hai chân cũng béo ra một vòng, cơ bắp thật vất vả luyện ra được một chút giờ có tìm cũng không thấy, mỗi ngày rời giường rửa mặt chải đầu đều nhìn thấy bộ dáng xấu xí của mình, trong lòng luôn có chút chán ghét mà vứt bỏ

Hi Nhã chờ mấy ngày, thì nhận được thư nhà uỷ thác cho một tộc nhân Phi Vũ tộc đi ngang qua mang đến, tình huống cụ thể thì không rõ, chỉ bảo bọn họ quay về xem rồi sẽ biết, Hi Nhã cùng Mặc Nhã vốn muốn đưa Lôi Tấn cùng đi, thế nhưng bọn Hạo Thần đều nói lặn lội đường xa khiến người mệt mỏi, bụng lại mang song thai, vẫn cần phá lệ cẩn thận hơn chút, vì thế Mặc Nhã ở lại, một mình Hi Nhã quay về xem xét, y trước khi đi lưu luyến không rời, cứ lòng vòng lặp đi lặp lại cam đoan sự tình kết thúc sẽ lập tức quay lại, dính đến mức Lôi Tấn không kiên nhẫn phải trở mặt đuổi người

Chẳng qua có lưu lại thì cũng chẳng chiếm được tiện nghi gì, tuy rằng Lôi Tấn từng thề son sắt nói rằng muốn ở phía trên, nhưng thứ nhất chuyện này hiện thực không tiện, thứ hai Mặc Nhã cũng không thể nào phối hợp, tóm lại chính là đến giờ Lôi Tấn cũng chưa thể thực hiện được, nhưng mà thời gian giống cái mang thai đều muốn tìm mãnh liệt, không thiếu có những buối tối hắn đi trêu chọc Mặc Nhã, thường xuyên qua lại trên người sảng khoái, lại thuần thục mở thân thể phục vụ người ta, tâm tư phản công thực nhạt đi vài phần, bất quá nói đều đã nói, nếu không làm được một lần thì thực sự mất mặt, thế nên tốt xấu gì ở thời khắc mấu chốt đã buộc Mặc Nhã phải đáp ứng chờ đứa nhỏ được sinh ra, phải để cho mình đè một lần

Lôi Tấn không thuận theo thì không buông tha, hai người miệt mài đến nửa đêm, tốt xấu gì cũng chờ hắn tận hứng, Mặc Nhã mới buông thắt lưng hắn ra, sờ sờ vị trí tương liên chặt chẽ giữa cả hai đã ướt sũng, mới nghiêng người đêm cái bộ phận kia của mình rút ra, người bên cạnh chỉ nhẹ nhàng hừ một tiếng, liền không còn động tĩnh gì nữa, cứ như vậy nặng nề say ngủ, Mặc Nhã tách hai chân hắn ra xem xét một chút, mấy ngày nay hai người triền miên vô số lần, mỗi lần đều đỉnh đến một chỗ, chỗ đó của Lôi Tấn luôn co rút lại nhanh hơn, mềm mại ấm áp như hồ nước ấm, làm cho y cầm giữ không được, hiện giờ thấy hắn không bị thương thì cũng thoáng yên tâm, đem mọi thứ trên người hai người tẩy trừ sạch sẽ, thảm bị thấm ướt trên giường cũng thay mới, ôm Lôi Tấn cùng Nho đặt lên cẩn thận xong, mới đi ra sân múc nước giặt thảm, ban đêm thường có mưa, kéo một sợi dây buộc dưới mái hiên để phơi thảm ướt xong, trở về phòng thấy hắn cau mày ngủ thực sự không yên ổn, liền ôm lấy hắn, từ trên xuống dưới ma xát tay chân cho hắn một lần, thấy sắc mặt hắn bình ổn lại, lông mày giãn ra, mới nằm xuống bên cạnh thiếp đi một lúc, mùa hè đêm ngắn, không ngủ được bao lâu, ngày phía đông vừa sáng lên, đã nghe thấy tiếng Hạo Thần đang chuẩn bị điểm tâm, Mặc Nhã cũng rời giường, cùng Hạo Thần chào hỏi, rồi cầm đòn gánh cùng thùng gỗ đặt trước cửa bếp xuống núi lấy nước

Phần lớn mọi người trong Hổ tộc bộ tộc đều thích đem nàh xây ở chỗ cao, chỉ có một con sông lại nằm ở đáy cốc, cho nên từng nhà đi múc nước cũng trở thành chuyện phải làm mỗi ngày, ở giữa dườn núi thì còn tốt một chút, nhưng nhà Hạo Thần lại ở đỉnh núi, trong nhà nếu không có thú nhân, chỉ có mỗi giống cái thì việc xuống núi lấy nước cũng không phải là chuyện nhẹ nhàng gì, hiện tại Cảnh Việt đã thành gia dọn ra ngoài ở, Khôn Các lại bận rộn, Mặc Nhã đi lấy nước đã giải quyết được nan đề của Hạo Thần, chẳng qua khi nhìn đến gương mặt rõ ràng gầy yếu của y, Hạo Thần cũng yêu thương nói “Về sau cũng không cần lấy nhiều như vậy, chỉ đủ dùng trong nhà là được, cái chính là các ngươi cũng cảm thấy thoải mái, hiện tại đồ ăn trong nhà cũng có nhiều, không đủ cho các ngươi ăn vài ngụm sao?” Ông biết một chút cũng không cho hỗ trợ ngược lại có vẻ bài xích, đứa nhỏ Mặc Nhã này nói không nhiều lắm, thế nhưng lòng dạ thì tốt vô cùng, làm việc cũng có chừng mực, trong lòng liền yêu thích y giống như Hi Nhã, cũng thường thầm khen a sao bọn họ giáo dưỡng đứa nhỏ thực tốt

“Ta buổi sáng cũng không có việc gì làm, hơn nữa lấy nước cũng không phải chuyện mệt nhọc gì.” Mặc Nhã nói xong liền đem nước đổ vào cái thùng đá trong bếp, đi đi đi lại bốn năm lần, thùng đá đã đầy tám phần

“Đến lúc ăn điểm tâm thì ăn nhiều một chút, một tháng nay nhe thế nào lại gầy thành như vậy, đừng chỉ lo cho bảo bảo cùng Lôi Tấn.” Hạo Thần nhét vào trong bếp thêm ít củi, đứng lên cầm một cái thìa gỗ quấy quấy nồi cháo hoa, để tránh khét

Hạo Thần có ý tốt, Mặc Nhã tự nhiên là đồng ý, bất quá vẫn muốn thừa dịp buổi sáng mát mẻ này đem thùng nước đổ đầy

Lôi Tấn cũng biết tính tình của bản thân gần đây không tốt, tính tình đại, nhân tiện cũng gây sức ép khiến Mặc Nhã vất vả, nhưng mà có đôi khi hắn chính là không khống chế được, hiện giờ nhìn thấy sắc mặt mệt mỏi của Mặc Nhã, trong lòng rốt cuộc vẫn không đành lòng.

“Những thứ này ta ăn cũng không hết, cho ngươi.” Lôi Tấn đem thịt không suy giảm gắp sang bên bát của Mặc Nhã

Mặc Nhã thấy vậy ngẩng đầu cười khẽ, nói “ta đủ ăn rồi, ngươi ăn nhiều một chút, đừng quên còn hai bảo bảo nữa.”

Lôi Tấn sờ sờ mặt mình, thịt thịt, vội nói “Được rồi, ta đã béo thành như vậy, con ngươi cũng không thiếu ăn đâu, không cần ngươi lo lắng, mau ăn nhanh đi.”

Hiện tại ngày bắt đầu có chút khô nóng, mọi người ăn cơm đều không có cảm giác ngon miệng, Lôi Tấn liền dạy làm mấy món rau trộn nhỏ, cũng không có phiền toái gì, chỉ đem rau dau rại cùng nước nóng trần qua, trộn thêm thịt thái nhỏ, thêm một chút dấm cùng muối ăn là được, một món khai vị chua chua mát mát, thú nhân cùng giống cái đều rất thích

Lôi Tấn cũng chỉ lấy canh rau ngâm nước cơm, chọn một ít rau trộn ăn, Mặc Nhã biết tính tình hắn nói một không hai, cũng không từ chỗi nữa

Trên bàn cơm Cảnh Bình nói chuyện lúa đã chín trên núi giờ lại được rất nhiều người nhớ thương, lúc này khác với khi xưa, hiện tại trong bộ tộc ai cũng biết gạo là thứ tốt, không những làm được cơm ăn, hơn nữa hương vị cũng không tệ, bởi vì Khôn Các là tộc trưởng nên nhà họ càng không thể quang minh chính địa độc chiếm

“Vậy đất vườn của các ngươi trước kia trồng cái gì?” Đến đây lâu như vậy, Lôi Tấn chưa từng thấy nhà họ có lương thực gì khác

Cảnh Bình chỉ chỉ ra cửa sổ phía tây phòng ngoài chỗ đó có vài cây có hoa hồng hồng nói “Chính là cái kia, đất vườn của bộ tộc ta vốn rất ít, ở hai bên bờ sông sau cốc cũng có ít đất bằng phẳng, mặc dù mỗi nay cũng thu được vài gói lớn, nhưng khi chia ra thì cũng chẳng được bao nhiêu, sau thu đều đã hết.”

Lôi Tấn tự nhiên biết đó là cao lương, thầm nghĩ hạt cao lương này vừa thô lại vừa cứng, sản lượng thấp, so với lúc nước thật sự là không có cách nào so bì. Nghĩ nghĩ liền nói “Ta thấy các ngươi năm nay nên đem chuyện gạo nói rõ ra đi, mọi nhà trong bộ tộc đều có phần, thu xong đợt lương thực này, đất vườn cũng chai ra, đến lúc đó các nhà nguyện ý muốn cái gì thì trồng cái đó, tổng cũng khá hơn hiện tại mọi người đi cướp đoạt mà tổn thương hoà khí.” Hắn luôn luôn cảm thấy nơi này như nhà của mình, có thể phá lệ để để bụng, người đều như vậy

Mặc Nhã ở một bên bổ sung cũng giải thích Báo tộc cũng đã làm như vậy, đất của mọi người trong bộ tộc năm nay đã sớm được nghỉ ngơi và phục hồi tốt lắm, so với năm rồi còn nhanh hơn, y cũng tự mình tham dự chia lương thực, nên chi tiết so với Lôi Tấn còn rõ ràng hơn vài phần, hơn nữa nói còn rõ ràng trật tự, làm cho người ta vừa nghe đã hiểu, Hạo Thần cùng Cảnh Bình nghe xong cũng liên tục gật đầu, chỉ còn chờ buổi tối Khôn Các về thì thương lượng chuyện này.

Mùa này trên đỉnh núi tuy rằng không ngột ngạt, thế nhưng ánh sáng mặt trời ban ngày lại rất khó chịu, Lôi Tấn cũng không dại mà đi lại bên ngoài, ôn Nho ở dưới tàng cây mát mẻ vui đùa, cái thùng gỗ bên cạnh còn để một ít trái cây tươi mới, vị thanh mát khoan khoái thực sự làm giảm cơn nóng, bất quá hắn còn biết chừng mực, không ăn quá nhiều, thỉnh thoảng Bối Cách cũng sẽ ôm Bọt đến, mọi người lại tụ cùng một chỗ cười đùa, Bọt hiện tại kêu ba ba ngày càng thuận lợi, lừa được Lôi Tấn đến mức mặt mày hớn hở, bộ dáng nhu thuận hiểu chuyện kia làm hắn hận không thể lừa gạt mang về Báo tộc bộ tộc

Về phần đứa con của chính mình, Lôi Tấn lại rất đâu đầu, mới trước đây rõ ràng là một bảo bảo ngoan ngoãn, hiện giờ mới lớn có một chút ngược lại bắt đầu khiến hắn không bớt lo, mấy món đồ chơi mình tự làm cho bé bị phá đến thất linh bát lạc, thi cốt vô tồn (hỏng hóc đến độ thành cám bã, không sửa được), cái này vẫn còn hoàn hảo, mấu chốt là hiện tại bản thân bé cũng thành tinh, đối với người lớn thì là bộ dáng vô tội nhu thuận, khiến tất cả mọi người đều yêu thương, đối với những đứa nhỏ cùng tuổi đặc biệt là Bọt, mỗi lần bị tóm được, không đem người khi dễ đến phát khóc thì không tha, hiện tại gan còn mập đến mức dám trêu vào cả tiểu thú nhân, hai ngày trước hàng xóm nhà Hạo Thần ôm một con hổ con lớn hơn hai tuổi tới nhà mượn một ít muối ăn, nhất thời không chú ý, đã bị Nho đem làm thú cưỡi, hơn nữa còn đem mấy cọng râu dài không được là bao bên miệng nhổ sạch sẽ, đến giờ còn cười cợt, mới tới Hổ tộc hơn  hai tháng, đã ác danh lan xa, có đứa nhỏ dưới ba tuổi nhà người ta hiện tại nhìn thấy Nho đều phải đi đường vòng, làm Lôi Tấn bây giờ ra đường cũng được hưởng thụ một phen uy phong xuất môn quét đường phố

Bất quá không nên để Lôi Tấn đánh giá, hắn đại khái chỉ có thể nói, được rồi, so với việc bị người khi dễ, thì đi khi dễ người vẫn tốt hơn một chút.

Mặc Nhã ở một bên lột da con mồi, nghe thấy hắn lẩm bẩm nửa ngày rồi cho ra một cía kết luận như vậy, tuy biết lấy tính tình Lôi Tấn đích xác phải nên như thế, thế nhưng y vẫn không nhịn được mà cười khẽ một tiếng

Lôi Tấn hiện tại tinh thần không được tốt, vừa nói chuyện xong, liền mơ mơ màng màng mà ngủ, gió nhẹ lướt qua nụ cười nhẹ nhàng bên môi hắn, tiếng ve kêu cùa mùa hè truyền đi rất xa, nháy mắt cảnh tượng này dù trải qua rất nhiều năm sau, Mặc Nhã vẫn còn nhớ rõ rành mạch

Nho kéo kéo chân Lôi Tấn, hai cái chân căng lên, thậm chí còn bắt đầu run run rẩy rẩy, thế nhưng còn chưa chờ bé đứng vững, liền đặt mông xuống đất, đôi ngươi to tròn vòng vo chuyển, vốn không muốn khóc, một đôi mắt mà cả nhà a cha mình yêu mến, bắt đầu tí tách rơi nước mắt

Mặc Nhã rửa tay xong, nhanh chóng chạy đến ôm bé, hôn hôn cười nói “Nho ngoan, không đau, xem, a cha đnag ngủ.” trong lòng lại nghĩ, tốc độ nước mắt rơi xuống này quả thực có thể so với tiểu đệ rồi

Tới chiều lại có thêm một trận mưa to, bất quá cũng không kéo dài, Mộc Nguyệt cùng Cảnh Việt đem đến một cái sọt lớn đựng đầy nấm cùng mộc nhĩ đến, nói là nấm trên núi sau cơn mưa liền mọc một đống lớn, những thứ này đều là thứ mọi người thường ăn, không có độc, không biết cũng không dám hái

Bọn họ cử hành nghi thức đã hơn hai tháng, bụng Mộc Nguyệt còn chưa có tin tức gì, bất quá chuyện này ở trong bộ tộc là chuyện bình thường, cũng không có gì phải để ý, nhưng Mặc Nhãg mỗi lần nhìn thấy Lôi Tấn đều là vẻ mặt hâm mộ, còn vài lần ngầm lôi kéo Lôi Tấn ra hỏi thăm kinh nghiệm, Lôi Tấn yên lặng phun ra vài ngụm huyết, nếu biết nguyên nhân, hắn tình nguyện đứa nhỏ đừng có tới nhanh như vậy, chẳng qua có nói như vậy khẳng định cũng không có ai tin, bản chất ác liệt của người này khó sửa đổi, liền giữ vẻ mặt thần bí khó lường như vậy mà truyền thụ cả một bộ tư thế giao hợp tổng hợp đa dạng, khiến Mặc Nhãg nghe mà mặt đỏ tai hồng, nhưng cũng phụng chỉ nảo về nhà sẽ thử nghiệm từng cái một, từ đó về sau đối với Lôi Tấn càng thêm thân cận, Cảnh Việt vẫn là không có chuyện thì không nói, nhưng trên mặt dù không có vẻ gì, nhưng trong lòng đối với Lôi Tấn cũng là cảm kích, có thức ăn ngon hiếm lạ gì, hai người đều không quên giữ lại cho Lôi Tấn một phần, làm cho lương tâm nho nhỏ của Lôi Tấn nảy sinh một chút ngượng ngùng khó có được, bất quá nghĩ lại, muốn có đứa nhỏ, vốn là dựa vào làm chuyện này, làm được, đứa nhỏ tự nhiên sẽ có, vì thế chút lương tâm này rất nhanh đã bị chính mình bóp chết

Mặt trời ngả về phía tây, bốn phía khói bếp nổi lên, trong bộ tộc lại bắt đầu náo nhiệt, các thú nhân ra ngoài bộ tộc săn bắn đã quay trở về, nhóm giống cái cũng vội vã làm cơm chiều, ở ngã tư đường đều là thân ảnh chơi đùa của những đứa nhỏ, những tiếng cười thanh thuý giòn tan vang khắp cả con đường

Cảnh Bình muốn ra bờ sông thuộc mớ da mới làm, Lôi Tấn cũng bám theo để xem, hắn mặc dù không thích bộ dáng hiện tịa của mình, nhưng cảm giác được cũng không có gì phải kiêng kị, dù sao ba bốn tháng sau lại là một mỹ nam tử.

Đường núi ẩm ướt, bất quá hắn vẫn cảm thấy bản thân chưa đến nông nỗi cần người đỡ đi, bản thân tự tóm láy mấy cái cây cối ven đường cẩn thận chút là được, thế nhưng Nho thì đúng là không dám tự bế, phải giao cho Mặc Nhã

Thuộc da thú thoạt nhìn rất đơn giản, đơn giản chính là lặp đi lặp lại hành động đập xoa chải, bất quá quả thực rất mất công phu, ở bờ sông có không ít giống cái đang bận rộn, những miếng da đã được thuộc tốt được phơi trong chỗ râm mát để thông gió

Còn có một ít giống cái cầm cái sọt bên trong có lông màu nâu của Hươu đà, đã được chà xát thành sợi, thứ này được dùng để làm quần áo xuân thu, vừa ấm áp lại nhẹ nhàng, Lôi Tấn cũng có một cái, cho nên cũng biết chút ít. Hắn luôn luôn dễ dàng quen thân với mọi người, cũng không mất bao lâu thì biết được những thứ này, chính là đang suy nghĩ làm như thế nào để mở miệng bảo họ thay đổi chút nguyên liệu làm việc, thì đúng lúc này ngeh thấy bên kia đường núi truyền đến tiếng động rất lớn, thì ra là có giống cái đi múc nước bị lăn từ trên sườn núi xuống, nghe nói còn bị thương rất nặng, đã được người nâng lên đưa đến chỗ dược sư.

Sau đó nghe Mặc Nhãg nói, giống cái kia bị đập vào đầu, không thể cứu chữa, Lôi Tấn cũng biết Mặc Nhã mỗi ngày dậy cũng phải đi múc nước, hắn tuy rằng hiểu được vì nhà Hạo Thần làm chút chuyện cũng là chuyện nên làm, nhưng nhìn đến tình hình thực tế ngày đó, vẫn là nhịn không được lo lắng, ai, địa phương lạc hậu chuyện cũng có thực nhiều

Lôi Tấn ủ rũ vừa đi vừa nghĩ, vốn chủ ý đào một cái giếng cũng không tệ, nhưng hắn lại không biết thăm dò địa hình, cũng không thể tuỳ tiện chọn đại một chỗ mà đào đi, cứ như vậy vừa đi vừa nghĩ, vừa nhấc đầu đã thấy đến vách núi ở phương Bắc, nơi này có thể nhìn thấy toàn cảnh của Hổ tộc, từ nơi này nhìn xuống, vách núi trơn nhẵn gọn gàng, những không coi là cao, con sông dưới núi bắt đầu chảy vào cốc, có thể bởi vì ít có người đi tới, nên thực vật ở đó phá lệ rậm rạp, biển hoa màu trắng lẳng lặng nở rộ hai bên bờ sông, hắn buồn bực đem toàn bộ những viên đá nhỏ dưới chân đá hết xuống núi, bõm bõm bõm liên tục xuống sông, bản thân hắn kích động kéo cái thân thể cồng kềnh của mình về nhà, lấy nước là vấn đề có thể giải quyết, không có biện pháp, người thông minh đầu óc chuyển động luôn tương đối nhanh hơn một chút.

“Lôi Tấn ngươi thật sự quá lợi hại, hiện tại nhóm giống cái trong tộc cũng có thể nhẹ nhàng lấy nước rồi.” Cảnh Bình vừa kéo một thùng nước vào cửa vừa ồn ào nói “hơn nữa nước ở đầu kia con sông cũng thực sạch sẽ.”

Kỳ thực đạo lý rất đơn giản a, chặt cây làm vài cái ròng rọc lớn, dùng tảng đá cố định thật tốt, một người ở dưới múc nước đổ đầy vào thùng, đàu kia quấn dây thừng thật chặt là được, nếu không thì, trực tiếp buộc một thùng gỗ vào đầu dây thừng, đầu kia của dây treo một tảng đá, thả tảng đá xuống, thùng gỗ sẽ lên, mặc kệ là dùng phương pháp nào tổng so với việc dùng vai xuống núi khiêng nước vẫn tiện hơn, nguy hiểm cũng nhỏ hơn

Lôi Tấn đã có hơn sáu tháng, máy thai trong bụng đã trở nên thường xuyên hơn, hải tiểu hài tử xấu xa quả thực đã đem cái bụng của cha chúng trở thành chiến trường, mỗi ngày đều trình diễn một màn múa võ. Hi Nhã còn chưa tới, Mặc Nhã nói có thể là do tộc trưởng liên tục giữ lại “ta còn chưa thể đi được, An Bố… Thúc thúc ẩn ẩn đề cập, chờ Mộ Á cử hành nghi thức xong, Chu Hi thúc thúc đại khái sẽ đi theo sống cùng Mộ Á, ông ấy phỏng chừng cũng không muốn làm tộc trưởng nữa.”

“vậy ông ta muốn làm gì?” Lôi Tấn hỏi, chuyện trước kia hắn không rõ ràng lắm, cũng không thấy ai nói đến, bất quá An Bố làm người thực sự cũng không tệ.

“Cái này ta cũng không biết.” mặc kệ thế nào, y cũng đứng về phía a sao

Việc này không phải là chuyện mà bọn họ có thể giải quyết, vì vậy đình chỉ không nói gì thêm nữa

Bụng Lôi Tấn đột nhiên co giật

Mặc Nhã đem vẻ mặt thành kính đưa tay vuốt vuốt cái bụng của Lôi Tấn, cảm thụ được bên dưới động tĩnh từng chút từng chút truyền đến, khó có được tính trẻ con mà cười nói “Lôi Tấn, chúng chuyển động, chuyển động rồi.” Bây giờ có thể thật thật sự sự cảm giác được trong bụng Lôi Tấn đúng là bảo bảo của bọn họ.

Lôi Tấn lườm y một cái, lười biếng nói “Còn sống, đương nhiên sẽ di chuyển.” chỉ có lúc nàu hắn mới cảm thấy Mặc Nhã vô luận bề ngoài nhìn qua có thành thục cỡ nào, bất quá số tuổi quả thực không thể nào lừa gạt, hậu tri hậu giác lại cảm thấy xúc động, bản thân coi như là trâu già gặm cỏ non đi?

Mặc Nhã cách lớp quần áo đơn bạc sờ sờ cái bụng tròn tròn kia, nói “Lần này chắc là hai tiểu thú nhân đi, thực sự có tinh thần.”

Lôi Tấn có chút sợ hãi liếc nhìn cái bụng của mình một cái, bên trong không phải thực sự có hai con báo con chứ, điều này đánh vào tâm trạng hắn có chút mạnh. Nếu như là thú nhân thì khoảng hai tháng sau sẽ ra đời, có khi còn ngắn hơn

Lúc có Nho, Mặc Nhã không thể bồi bên người, lần này tận mắt nhìn bảo bảo trong bụng càng ngày càng lớn, thật sự là cảm thấy vừa mới mẻ lại kích động, Lôi Tấn buồn bực bất an, y cũng hiểu, bản thân cũng không đem chuyện này để ở trong lòng

Trên người Lôi Tấn lúc này vốn đã mẫn cảm, trước ngực cũng ê ẩm trướng trướng khó chịu, bị y cừa hôn lại sờ soạng xoa nắn nửa ngày, thắt lưng sớm đã mềm nhũn, đè đầu của Mặc Nhã hướng tới giữa hai chân của mình, nhẹ giọng nói “giúp ta ra.”

“Bây giờ đang ở bên ngoài, ngươi không sợ bị người thấy?” Mặc Nhã tuy nói vậy, nhưng trên mặt cũng đã nổi lên ý cười, bởi vì Lôi Tấn nói mỗi ngày ngốc trong nhà thấy ngộp thở, bản thân hôm nay ra ngoài săn thú, thuận đường mang theo hắn ra ngoài đi dạo một chút, lúc này vừa mới ăn trưa xong, hai người đang nằm dưới chỗ râm mát trong rừng

“Ngươi nghe động tĩnh chút đi.” Trước mặt người khác biểu diễn tựa hồ không được tốt. Phải là thật không tốt đi!

Mặc Nhã chỉ cởi quần của hắn, đem áo vén lên trước ngực, hai chân nguyên bản thon dài của Lôi Tấn lúc này có vẻ có chút sưng phù, nhưng y vẫn cảm thấy thực sự mê người là được, từ cổ chân từng tấc từng tấc âu yếm, hôn hôn

Dưới ánh mặt trời chỗ kia nhìn thấy rõ ràng, Mặc Nhã tách ra đam vào một ngón tay, thấp giọng trêu đùa “ta lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, đã muốn xé nát y phcuj của ngươi, đi vào chỗ này.”

Lôi Tấn thở hổn hển nhưng vẫn không quên nhướn mày khiêu khích nói “Vậy thì đến đi.”